← Quay lại trang sách

Chương 2 ​

Fenner đến Key West lúc chín giờ sáng. Ông thuê phòng ở khách sạn gần nhất, tắm vòi hoa sen lạnh rồi đi nằm. Ông thiếp ngủ trong tiếng ru nhè nhẹ và đơn điệu cùa chiếc quạt trần quay trên đầu.

Fenner ngủ được hai tiếng đồng hồ thì chuông điện thoại reo đánh thức theo đúng yêu cầu của ông.

- Chào ông, - tiếng nữ nhân viên khách sạn nói trong máy.

Fenner yêu cầu đem nước cam tươi và bánh mì nướng lên phòng. Ông còn gọi thêm cho ông một chai whisky Scotch. Trong lúc chờ đợi Fenner lại tắm nước lạnh lần nữa.

Mười một giờ mười lăm Fenner rời khách sạn, ra đại lộ Rooseselt. Vừa đi ông vừa nghĩ đến cái nóng. Ông tự nhủ nếu ở lại đây lâu ông phải tìm cách nào để chống cái nóng khủng khiếp này.

Fenner hỏi một nhân viên cảnh sát, có biết một người tên là Buck Nightingale không.

Nhân viên cảnh sát sửng sốt nhìn Fenner:

-Ông mới đến đây?

- Không. Tôi là người cũ nhất trong thành phố này. Chính vì vậy tôi hỏi ông. Tôi muốn biết ông có thông thạo không?

Rồi Fenner đi tiếp, thầm nghĩ, nêu không cố giữ tỉnh táo thì cái nóng này làm đầu óc ông mụ mẫm mất và ông sẽ làm những trò ngu xuẩn. Nghĩ xong, Fenner thấy óc mình bắt đâu hoạt đsộng.

Để biết nhà Nightingale ở đâu, Fenner hỏi một lái xe tắc xi. Ông vừa nhận được câu trà lòi vừa nhận được một sự kính cẩn. Ông cảm ơn tài xế tắc xi, nhưng lại dại dột là không thuê anh ta. Anh chàng gạ Fenner ngồi một cuốc tham quan thành phố, chỉ lấy nửa đô. Fenner đáp: ông thích đi bộ. Thế là ông bước tiếp, bịt tai không nghe những câu chửi đổng của chàng lái tắc xi.

Fenner không muốn đánh nhau, bởi trời quá nóng bức.

Đến phố Flager, hai chân ông đã nhức nhối. Ông có cảm giác đang đi trên một tấm tôn bị nung. Fenner dành đầu hàng và gọi tắc xi. Ngồi xuống xong, ông vội tháo giầy cho hai bàn chân được hóng gió một chút. Nhưng ông chưa kịp tháo xong chiếc giầy thứ hai thì xe đã đỗ lại trước một cửa hiệu nhỏ.

- Đến nơi rồi, thưa ông chủ, - người lái tắc xi hất đầu.

Fenner vất vả xỏ chân vào giầy. Hai bàn tay đẫm mồ hôi, dính vào lớp vải khi ông thọc tay vào túi. Ông đưa nửa đô cho lái xe rồi bước ra.

Cửa hiệu trông rất sạch sẽ tinh tươm. Kính bên ngoài lóng lánh. Trong tủ kính bên phải có một chiếc quan tài trắng. Bên trong chăng rèm bằng vải đen dầy. Một thiếp đặt trên giá bên cạnh cỗ quan tài, Fenner đọc. Tấm thiếp viết:

“Bản hiệu nhận lo cho con quý Ngài nếu như Chúa không cho nó sống”.​

Fenner cho rằng chủ hiệu có thẩm mỹ hết sức cao. Ông nhìn sang tủ kính bên trái. Cũng chăng rèm đen bên trong. Một tấm thiếp khác dựng trên giá đề:

“Người sinh ra từ cát bụi và sẽ trở về với cát bụi”.​

Fenner lùi lại để nhìn lên tấm biển treo ở giữa, phía trên cao:

BUCK NIGHTINGALE

DỊCH VỤ TANG LỄ

- Chà! - Fenner lẩm bẩm. - Xem chừng đây là nơi linh thiêng.

Fenner vào hiệu. Chuông điện réo và chỉ ngừng reo khi cánh cửa khép lại.

Bên trong cửa hiệu, sự trình bày còn gây ấn tượng mạnh hơn.

Một quầy dài phủ nhung đỏ và trắng chia cửa hiệu ra làm hai phần. Rất nhiều ghế nệm bọc da. Thảm trải mầu tím sẫm. Những hộp kính đựng các mẫu quan tài thu nhỏ làm bằng đủ thứ chất liệu, từ sang nhất là vàng đến tồi nhất bằng gỗ thông.

Bên phải, một cây thánh giá cao tối hai mét được những đèn pha giấu kín đâu đó dọi vào. Pho tượng Chúa trông giống thật đến nỗi làm Fenner giật thót người. Ông tưởng như mình vừa lạc vào nhà thờ.

Một phụ nữ lặng lẽ bước ra từ sau tấm rèm. Chị ta mặc áo liền váy đen, bó sát người. Cổ và cổ tay áo mầu trắng. Tóc chị ta vàng óng. Miệng to, môi dầy trông như một vết thương đẫm máu nằm giữa mặt. Do mầu son chị ta bôi đẫm và ướt.

Chị ta nhìn Fenner nở một nụ cười. Fenner thấy chị ta khá hay.

Chị ta nói giọng trầm và trịnh trọng:

- Tôi có thể giúp được gì cho quý Ngài?

-Những cái hộp này có bán đấy chứ? - Fenner hỏi kèm theo ngón tay cái chỉ vào những cỗ quan tài thu nhỏ.

Chị ta chớp chớp mắt:

- Có. Nhưng đây chi là mẫu. Quý ông đến đây nhằm mục đích mua thứ đó chăng?

Fenner lắc đầu.

- Không. Tôi tò mò thì hỏi thôi.

Người phụ nữ nhìn ông bằng cặp mắt nghi ngờ.

Fenner hỏi:

- Buck Nightingale có nhà chứ?

- Quý ông muốn gặp đích thân ông ta à?

- Đúng là như thế, cô em thân mến. Nếu không tôi đã chẳng hỏi. Cô em bảo ông ta là Ross muốn gặp.

- Để tôi lên xem sao, - chị ta đáp. - Lúc này ông ta đang rất bận.

Fenner nhìn chị ta đi khuất vào sau tấm rèm. Ông thấy rằng nhìn phía sau, chị ta khá hấp dẫn.

Lát sau chị ta quay ra, nói:

- Mời ông lên gác.

Fenner đi theo chị ta lên một cầu thang hẹp. Mùi nước hoa chị ta, dùng rất dễ chịu và Fenner nói với chị ta như thế. Chị ta ngoái đầu ra phía sau mỉm cười với Fenner. Ông thấy hàm răng chị trắng bóng. Chị ta nói:

-Tôi phải làm gì bây giờ? Phải đỏ mặt chăng?

Fenner nghiêm nghị lắc đầu:

-Khi tôi thấy một phụ nữ đẹp, tôi đều muốn cô ta biết điều đó.

Chị ta trỏ một cánh cửa.

- Buck trong đó.

Dừng lại một chút, chị ta nói tiếp:

-Tôi thấy mến ông. Tôi thích cặp mắt của ông.

Sau đó chị ta xuống thang gác, tay vuốt những lọn tóc vàng.

Fenner sửa lại cà vạt.

- Cô ta trông hay đấy, - ông tự nhủ.

Ông vặn quả đấm, bước vào phòng.

Gian phòng rõ ràng là một xuỏng thợ. Bốn cỗ quan tài đặt trên mễ. Nightingale đang vặn đinh ốc để gắn tấm biển đồng lên một cỗ quan tài.

Nightingale vóc nhỏ tóc đen, đeo kính gọng kim loại, mắt kính rất dầy, rất trắng. Nightingale nháy mắt với Fenner, cặp mắt trắng dã và nhỏ đằng sau mắt kính dầy như lồi ra.

- Tôi là Ross, - Fenner nói.

Nightingale vẫn tiếp tục vặn đinh ốc.

- Ông muốn gặp tôi?

- Tôi là Dave Ross, - Fenner nhắc lại, vẫn còn đứng gần cửa. - Tôi tin là ông đang chờ tôi.

Nightingale đặt tuốc nơ vít xuống, nhìn Fenner.

- À, phải rồi, - hắn nói như thể chợt nhớ ra,- Phải rồi. Ông lên trên kia ta nói chuyện.

Fenner theo Nightingale dọc theo hành lang rồi leo lên một tầng nữa, cầu thang rất hẹp. Nightingale mở một cánh cửa nhỏ, mời Fenner vào. Gian phòng rất rộng và mát mẻ. Hai cửa sổ lớn trông ra một bao lơn nhỏ. Đứng đây nhìn thấy vịnh Mêhicô.

- Cậu ngồi xuống, - Nightingale nói. – cởi áo vét ra nếu thích.

Fenner cởi áo vét, xắn ống tay áo sơ mi lên rồi ngồi chiếc ghế gần cửa sổ.

- Uống nhé? - Nightingale nói.

- Được.

Khi hai ly đã đầy rượu, Nightingale ngồi vào ghế dáng thoải mái. Fenner đang, rối óc, chưa biết nên mở đầu như thế nào đây. Ông biết trước hết phải thăm dò xem thằng cha này là loại người thế nào và có thể tin hắn ta đến mức nào. Không được để hắn nghi ngờ gì.

- Cậu lo cho mình được đến bao giờ? - Fenner hỏi.

Nightingale gõ những ngón tay to bè vào thành ly rượu. Hắn hơi ngạc nhiên.

- Đến tận cùng, – hắn đáp. - Cậu muốn mình giúp cậu đến tận cùng chứ gì?

Fenner duỗi chân.

- Mình muốn nhập cuộc với các cậu ở đây. New York bắt đầu khó làm ăn đối với mình rồi.

- Mình có thể giúp cậu chuyện đó. Crotti bảo cậu là típ người biết điều và anh ta nhờ mình giúp đỡ cậu. Crotti đã giúp mình rất nhiều và mình rất mừng có dịp đền ơn anh ấy.

Fenner thầm nghĩ, chắc Crotti là người Ike Bush đã liên hệ và nhờ giới thiệu ông.

- Chắc cần thêm mười tờ lớn để bổ sung cho lòng biết ơn Crotti của cậu chứ? - Fenner thăm dò.

Nightingale nhăn mặt:

- Mình không cần tiền của cậu, - hắn nói đơn giản. - Crotti bảo mình: "Cậu hãy giúp thằng cha đó!" thế là đủ.

Fenner ngọ nguậy trên ghế. Ông rất ngạc nhiên thấy Nightingale thành thật như thế với ông.

- Hay lắm! Cậu đừng giận nhé! Tại New York, không có ai giúp đỡ vô tư như thế đâu.

- Mình sẽ giới thiệu cậu với anh em. Nhưng cụ thể yêu cầu của cậu là gì?

Chinh Fenner cũng chưa biết mình cần thứ gì. Òng dò thử.

- Mình cần kiếm ít bạc. Kiếm khơ khớ. Cậu có thằng bạn nào có thể mướn mình không?

- Crotti kể rằng cậu táo tợn lắm. Chơi súng là chuyện thường xuyên, đúng vậy chứ gì?

Fenner làm ra vẻ khiêm tốn, trong thâm tâm thầm rủa "sáng kiến" của Ike Brush.

- Mình tự vệ thôi, - Fenner nói giọng hờ hững.

- Có lẽ Carlos cần đến người như vậy đấy.

Fenner ném hòn đá thăm dò nông sâu.

- Mình lại nghĩ có lẽ làm việc với Noolen hay hơn.

Cặp mát trắng nhợt của Nightingale sáng lên.

- Noolen à? Nó là thằng ngu, chỉ ăn theo đứa khác thôi.

- Thật à?

- Carlos hét một tiếng là Noolen vội vã làm ngay. Đừng có dại mà làm ăn với một thằng vừa ngu vừa hèn như nó.

Fenner thoáng nghĩ, vậy ra Noolen không phải là tên ghê gớm. Tuy nhiên ông vẫn khăng khăng:

- Cậu nói lạ! Mình nghe đồn Noolen là đầu sỏ ở đây.

Nightingale vươn cổ, bĩu môi, nhổ nước miếng xuống sàn.

- Đồn láo!

- Carlos là loại ra sao?

Nightingale đã lấy lại được thái độ vui vẻ.

- Hắn mới đúng là thằng cha cậu cần cộng tác, với Pio, cậu có thể đi rất xa.

Fenner nhấp một ngụm whisky nữa.

- Vậy ra tên thằng cha là Pio Carlos?

Nightingale gật đầu. Hắn giơ bàn tay vuông to bè, từ từ nắm lại thành quả đấm rất chật.

- Hắn như thế này này. Cậu hiểu không?

Fenner hơi cúi đầu.

- Ôkê! Tôi nghe cậu.

Nightingale đứng lên, đặt ly rượu xuống bàn.

- Tôi đang làm dở một việc nhỏ. Làm xong tôi sẽ dẫn cậu đi giới thiệu với các chiến hữu. Cậu hãy tạm nằm nghỉ ở đây. Trời nóng bức thế này đi lang thang làm gì?

Nightingale vừa ra khuất, Fenner đã nhắm mắt cân nhắc. Ông không ngờ việc bắt mối lại nhanh như thế. Không ngờ mọi thứ chóng vánh thế. Từ phút này trở đi phải hết sức thận trọng.

Fenner thấy một luồng gió lùa vào bèn mở mắt. Chị tóc vàng ban nãy đã vào phòng, đang khe khẽ khép cửa. Chị ta vặn chìa, khóa trái cửa lại.

"Lạy Chúa! Fenner nghĩ. Cô ta sắp chồm lên mình mất thôi!"

Đang gác chân lên ghế bành Nightingale ngồi ban nãy. Fenner bỏ chân xuống, đứng lên.

- Ngồi yên đấy, - chị tóc vàng khẽ nói, bước đến. - Tôi cần nói với ông một chuyện.

Fenner ngồi xuống.

- Tên cô em là gì, con sói nhỏ của tôi? - Fenner hỏi để trì hoãn thời gian.

- Robbins. Thân tình thì gọi là Curly (1).

- Tên hay đấy. Cô em băn khoăn chuyện gì vậy?

Curly ngồi xuống ghế đối diện, vắt chân lên nhau. Fenner nhìn thấy làn da dùi tráng nõn của chị ta.

"Loại nệm này êm đấy!" Fenner thầm nghĩ.

Curly thầm thì:

- Em khuyên ông anh, hãy về nhà ngay. Loại côn đồ nơi khác đến không làm ăn được ở đây đâu.

Fenner trợn mắt:

- Ai bảo cô em tôi là côn đồ?

- Cần gì ai bảo. Ông anh dến đây để kiếm chác chứ gì? Không ăn thua đâu. Bởi dám tội phạm ở đây không ưa người nơi khác đến tranh chỗ của chúng. Ông anh ở lại thì chúng làm thịt ông anh đấy.

Fenner rất cảm động:

- Ôi, cô em thật đáng yêu. Nhưng tôi cần kiếm ăn và tôi sẽ ở lại đây.

- Curly thỏ dài.

-Em biết ông anh không chịu nghe em mà, - chị ta đứng dậy. - Nếu ông anh khôn ngoan, ông anh nên cuốn gói rời khỏi đây ngay. Hay ít nhất thì cũng mở to mắt ra, đừng bạ gì cũng làm. Riêng em, em không tin một thằng nào trong tất cả bọn chúng. Nhất là lão Nightingale. Trông lão có vẻ tò mò, nhưng ông anh phải cẩn thận. Lão chuyên giết người đấy... Coi chừng!

Fenner đứng dậy.

-Ôkê, cô em! Tôi sẽ coi chừng. Nhưng bây giờ cô em đi đi kẻo lão thấy cô em trong này sẽ lôi thôi to.

Fenner đưa chị ra cửa.

-Em nói thế bởi ông anh trông ngon lành lắm. Em không muốn nhìn thấy một chàng trai to lớn, bảnh như ông anh đâm đầu vào những trò ma quỷ.

Fenner mỉm cườỉ, phát một cái rất mạnh vào mông Curly:

- Ôi, cô em khỏi lo cho tôi.

Curly ngước mắt nhìn Fenner. Vì thấy chị ta khá duyên, ông ôm hôn chị ta. Curly quàng hai tay lên cổ Fenner vít xuống và ấn hai đùi áp chặt vào đùi ông.

Họ đắm đuối trong một cái hôn dài mấy phút đồng hồ. Rồi Fenner nhẹ nhàng đẩy Curly ra. Chị ta đứng im nhìn Fenner một lát, hơi thở phập phồng. Đột nhiên mặt chị ta đỏ bừng.

- Ôi, chắc tôi điên rồi, - Curly nói.

Fenner thọc một ngón tay vào cổ áo mở rộng của chị ta.

-Tôi cũng vậy. Tôi cũng đâm thèm cô em, nhưng nguy hiểm lắm! Hãy ra đi đã, cô em yêu quý. Đừng để ai nhìn thấy. Ta sẽ còn gặp nhau, đúng không nào?

Curly rón rén đi ra, khép cửa lại. Fenner rút khăn tay lau mồ hôi trán, suy nghĩ. Ông nói lên thành tiếng:

- Thì ra chuyến đi này sẽ thú vị đấy!

Fenner lại ngồi vào ghế bên cạnh cửa sổ mở rộng.

Nightingale kéo Fenner chen lách trong đám người đông đúc tại phòng khách khách sạn Flagler. Họ vào thang máy.Nightingale ấn nút lên tầng năm. Buồng thang máy chạy vụt đi như mũi tên.

-Cậu nhớ là để tôi nói, - Nightingale dặn, lúc thang máy dừng lại. - Có thể hắn không chịu nhận cậu, nhưng tôi sẽ cố.

Fenner gật đầu, theo con người bé nhỏ kia đi dọc theo hành lang. Nightingale đứng lại trước phòng 47 gõ ba tiếng liên tiếp rồi hai tiếng cách xa nhau.

- Ám hiệu… - Fenner nói giọng thán phục.

Mở cửa, một người lùn, mặc âu phục đen, nhìn hai người với cặp mắt lạnh nhạt.

-Họ đang đợi tôi, - Nightingale nói nhỏ với gã.

Gã để hai người vào. Lúc gã đóng cửa, Fenner thấy báng khẩu súng ngắn phồng lên trong túi áo vét của gã.

Bây giờ họ đứng trong một gian tiền sảnh rộng, có ba cửa vào ba phòng.

Nightingale hỏi:

- Anh em có mặt đông đủ chứ?

Gã gật đầu, rồi ra ngồi ghế kê bên cạnh cửa vùi đầu vào một tờ báo, coi như không có hai người mới đến kia.

Nightingale vào cửa giữa. Trong phòng, bốn người đàn ông đang ngồi nhàn hạ, rải rác mỗi người một góc. Tất cả đều mặc sơ mi và hút thuốc lá. Hai đọc báo, một nghe đài và một lau súng. Họ liếc nhanh nhìn Nightingale rồi tập trung nhìn Fenner.

Tên lau súng đứng dậy chậm chạp:

- Ai đây? - y hỏi.

Cách nói của y như rít lên qua kẽ răng. Y mặc bộ âu phục trắng, sơ mi đen, cà vạt trắng. Tóc đen và cứng cắt ngắn. Mắt nửa xanh nửa vàng, trông lạnh lùng, đa nghi.

- Tôi xin giới thiệu Ross, - Nightingale nói. - vừa ởNew York tới. Người quen của Crotti. Cậu ta làm ăn biết điều.

Rồi quay sang Fenner, y nói:

- Xin giới thiệu Reiger.

Fenner nhạt nhẽo nhe răng với thằng cha tên là Reiger. Tên này có cái đầu không hợp với toàn thân hắn chút nào. Hắn hờ hững gật đầu:

- Chào! Cậu định ở đây lâu không?

Fenner trỏ mấy tên kia:

- Chúng nó là bạn của cậu hay chỉ để làm phỗng?

Mắt Reiger tóe lửa:

- Tôi hỏi cậu, định ở đây lâu không?

Fenner quắc mắt nhìn hắn:

-Nghe thấy rồi. Nhưng cậu hỏi làm gì? Lâu hay mau thì sao?

Nightingale đặt bàn tay lên cánh tay Fenner. Tuy hắn không nói nhưng Fenner hiểu là hắn nhắc ông coi chừng, đừng gây sự vội như thế. Fenner vẫn chằm chằm nhìn Reiger. Reiger cũng trừng mắt nhìn lại. Hai bên "chiếu tướng" nhau một lúc lâu, cuối cùng Reiger không chịu nổi, đành cụp mắt xuống. Hắn nhún vai.

- Ngồi bên cạnh đài kia là Cane Hạt dẻ, - Reiger nói. - Kia là Borg, đây là Miller.

Ba tên vừa được nhắc đến tên, gật đầu về phía Fenner. Không tỏ thái độ vui vẻ, Fenner vẫn thoải mái.

- Chào các bạn, - ông nói. - Tôi không đòi các cậu mời tôi uống đâu. Hình như nhà này kiêng rượu, đúng không?

Reiger giận dữ quay sang nói với Nightingale:

- Thế nghĩa là sao? Cậu móc đâu ra thằng cha mồm mép thế hả?

Miller, vóc to lớn, da bóng nhẫy, đầu hói trước tuổi, nói:

-Ở đống rác chứ còn ở đâu!

Fenner bước nhanh đến bên gã và vả liền hai cú lên miệng gã.

Khẩu súng đã nằm trong tay Nightingale.

-Thôi! Không đánh nhau! Tôi xin!

Fenner không ngờ bọn chúng lại nể Nightingale như vậy. Cả bọn đứng yên, không động đậy. Ngay Reiger cũng hơi tái mặt.

- Không được đụng đến cậu ta! - Nightingale nói rồi quay sang Fenner - Lại đây!

Giọng hắn có vẻ đe dọa và lạnh lùng khiến Fenner đột nhiên rùng mình. Thì ra Curly nói đúng, thằng cha này dám giết người lắm.

Fenner rời khỏi Miller, hai tay thọc túi.

Nightingale nói:

-Tôi không thích các cậu như thế. Tôi dẫn ai đến đây là tôi muốn các cậu đối xử hẳn hoi với người ta. Đồ thô bỉ, nhìn các cậu mà tôi muốn đo kích thước các cậu để đóng cho mỗi cậu một tấm áo bằng gỗ thông!

Fenner bật cười.

-Nghĩa là cậu muốn quật chúng rồi chôn chúng, có đúng không hả?

Nightingale cất súng vào túi. Bọn côn đồ thở phào nhẹ nhõm.

Reiger cười gượng, nói:

-Trời nóng bức quá đâm dễ nổi khùng với nhau.

Rồi hắn mở tủ lấy rưọu mời tất cả.

Fenner ngồi cạnh Reiger. Ông đánh giá hắn là tên nguy hiểm nhất trong bọn và cần chú ý đến hắn nhất. Fenner điềm tĩnh nói:

-Đúng là nóng bức làm các cậu mệt mỏi, ông ném một cái nhìn nghi ngờ. – Bản thân tôi cũng mất cả hứng.

Reiger nói:

-Thì tôi có nói gì đâu? Cậu đã đến đây thì tự nhiên.

Fenner nhấp một ngụm, hờ hững nói.

- Carlos có nhà không?

Reiger ngạc nhiên, trợn mắt:

-Carlos bận không tiếp khách. Tôi sẽ nói với sếp là cậu đến.

Fenner uống cạn ly rượu rồi đứng lên. Nightingale cũng định đứng lên, nhưng Fenner đưa tay ngăn lại. Rồi nhìn lần lượt.vào mặt từng người, Fenner nói:

-Thôi được, cũng tốt thôi. Tôi tưởng sẽ gặp ở đây những người ra hồn, thì ra tôi nhầm. Loại các cậu mình không cần đến. Các cậu tưởng các cậu làm vương làm tướng ở cái đất này. Các cậu tưởng các cậu ghê gớm lắm. Nhưng tôi thấy các cậu chỉ là hạng xoàng. Tôi nghĩ có lẽ Noolen khá hơn. Tôi thử đi gặp hắn xem có hơn các cậu không. Sợ cũng lại chẳng ra gì. Tôi nghe nói Noolen là một thằng theo đuôi. Nếu vậy thì tốt. Tôi sẽ tạo cho hắn ta thành thằng cừ khôi. Thà như thế còn thú vị hơn là mất thời giờ với lũ xoàng xĩnh như các cậu.

Reiger thò tay vào túi nhưng Nightingale đã chĩa súng về phía hắn.

-Rút tay ra! - y quát.

Bốn tên ngồi im, nét mặt uất ức. Nhìn chúng mà Fenner muốn cười phá lên.

Nightingale nói:

- Chính tôi bảo cậu ta đến đây, nếu cậu ta không thú các cậu thì để cậu ta đi. Tôi coi bạn của Crotti là bạn của tôi.

- Hôm nào tôi sẽ gặp cậu, - Reiger nói với Nightingale.

Fenner đi ra. Lúc ông qua cửa, gã ngồi canh không thèm nhìn ông. Fenner dùng thang máy xuống tầng trệt. Người bảo vệ trông không có vẻ lạnh nhạt. Fenner bèn hỏi bác ta, có biết Noolen ở đâu không. Bác ta trả lời là Noolen có một văn phòng gần phố Duval. Fenner bèn gọi tắc xi để đi.

Văn phòng của Noolen đặt trên gác một cửa hiệu. Fenner phải leo không biết bao nhiêu bậc thang mới lên đến một cánh cửa có ô lắp kính mờ. Lúc Fenner bước vào, cô thư ký ngực mông đều lép, trạc ba mươi tuổi đang đánh máy, ngước lên nhìn bằng cặp mắt nghi ngờ.

Fenner cười rất tươi với cô, bởi ông nghĩ chắc ít khi có ai cười với cô.

-Noolen có nhà chứ?

-Sếp đang bận. Ông là ai?

- Ross. Dave Ross. Cô báo với cậu ta là tôi không có gì để bán đâu. Rằng tôi cần gặp cậu ta ngay lập tức.

Cô thư ký đứng dậy, bước đến một cánh cửa ngay sau lưng cô. Fenner để cô ta đi trước một chút, rồi sải chân theo sát, cùng một lúc với cô vào phòng giấy bên trong.

Noolen trạc bốn mươi tuổi, tóc đen, bụng phệ, cằm hai lớp và mũi khoằm. Mi mắt nặng, cụp xuống và cái nhìn lén lút. Y nhìn nhìn Fenner rồi hỏi cô thư ký:

-Ai thế? - giọng y như chó sủa.

Cô thư ký quay lại thấy Fenner, ngạc nhiên.

- Ông ra ngoài đợi!

Không thèm nghe cô gái, Fenner đi thẳng đến bên bàn giấy to. Ông nhận thấy những vết rây mỡ trên áo vét của Noolen, bàn tay nhớp nhúa và những móng tay cáu bẩn của y. Nightingale nói rất đúng: "Noolen là đứa theo đuôi!"

- Tôi là Ross, - Fenner nói. - Thế nào?

Noolen ra hiệu cho cô thư ký và cô ta bước ra, đóng sập cửa lại.

- Ông cần gì? - Noolen cau mày hỏi.

Fenner chống tay lên bàn, cúi xuống nói với y.

- Tôi cần kiếm việc ở đây. Tôi đã gặp Carlos. Hắn không muốn biết gì hết. Cậu là người thứ hai trong bản danh sách của tôi. Thế là tôi đến gặp cậu.

- Ai giới thiệu cậu đến gặp tôi? - Noolen hỏi.

- Crotti.

Noolen ngắm những móng tay đen kịt.

- Carlos không muốn nhận cậu à? Tại sao?

Trong giọng nói của Noolen có chút móc máy.

- Hắn chưa gặp tôi. Tôi chỉ mới gặp lũ bù nhìn rơm của hắn. Thế là tôi đủ biết. Chỉ thấy mấy thằng cha đó tôi đã ớn cả người. Thế là tôi ra ngay.

- Tại sao cậu đến gặp tôi?

Fenner cười toác miệng:

- Bởi tôi nghe nói cậu là thằng chuyên theo đuôi. Tôi nghĩ tôi có cách chữa cho cậu cái thói ấy.

Mặt Noolen dần dần dỏ lên.

-Chúng nó nói thế hả?

-Thế đấy. Hai thằng chúng ta có thể dành ra năm phút để cười bọn ngu xuẩn ấy.

-Cậu nói thế nghĩa là sao?

Fenner khoèo chân móc một cái ghế, kéo lại rồi ngồi xuống. Ông cúi đầu, nhấc một điếu xì gà nhỏ mầu xanh trong hộp. Fenner chậm chạp đốt điếu xì gà. Noolen chăm chú nhìn Fenner chưa hiểu ra sao.

Fenner chậm chạp duỗi chân, nói:

- Cần nhìn sự việc theo cách của tôi... Crotti khuyên tôi đến làm ăn vùng đất này. Tôi muốn kiếm nhiều tiền mà không phải đổ mồ hôi, giống như các cậu thôi. Crotti bảo tôi: "Carlos hoặc Noolen"! Băng Carlos thì quá lo thế thủ, không muốn nhận tôi. Thậm chí tôi cũng chưa gặp được Carlos. Còn cậu, tôi vào và thấy cậu ngồi với một con bé ngực lép như tờ giấy. Tôi nghĩ bụng: tại sao Crotti lại bảo mình đến gặp Noolen nhỉ? Hay ngày xưa cậu đã từng vùng vẫy nhưng bây giờ suy tàn rồi mà Crotti ở xa chưa biết? Mà cũng có thể cậu tài ba thật và tất cả những thứ này chỉ là cái vỏ? Tôi cân nhắc và thấy có lẽ tôi với cậu, ta có thể cộng tác...

Noolen nhún vai rồi lắc đầu:

-Hiện giờ thì chưa được. Tôi không quen Crotti. Mà cũng chưa nghe thấy nói đến tên cậu ta bao giờ. Tôi cũng chưa tin cậu đến là do Crotti giới thiệu. Theo tôi đánh giá lúc này thì cậu chỉ là thằng ăn cắp vặt và bây giờ muốn làm một cú lớn. Tôi không cần đến cậu và tôi hy vọng sẽ không bao giờ cần đến.

Fenner đứng dậy, vươn vai rồi ngáp.

- Tốt lắm. Càng có dịp cho tôi xả hơi ít bữa. Bao giờ cậu suy nghĩ chín, cậu có thể tìm tôi ở khách sạn Haworth. Và nếu cậu quen Nightingale thì cậu hỏi lão ta về tôi. Nightingale sẽ cho cậu biết tôi là thằng biết chống trả lắm.

Fenner hất đầu chào Noolen rồi đi ra. Ông đi tắc xi về khách sạn và gọi món thịt bò rán ngồi ăn.

Trong lúc Fenner đang ngồi ăn, Nightingale vào, ngồi xuống cạnh bàn.

-Cậu ngán công việc đóng quan tài rồi hả?

Fenner hỏi, miệng nhồm nhoàm. - Hay làm ăn kém quá?. '

Nét mặt Nightingale có vẻ băn khoăn.

-Lúc nãy, lẽ ra cậu không nên bỏ đi như vậy.

- Sao? Không nên à? Nhưng tôi không thích bị ai tiếp như tiếp một con chó.

- Cậu đừng lầm. Reiger không phải là thằng cha thối chí đâu. Cậu đừng xử sự như thế với hắn...

-Thật à? Vậy cậu nói cho tớ nghe đi.

Nightingale gọi bánh mì đen, pho mát và ly sữa. Khi hầu bàn bưng đến, Nightingale nói tiếp:

- Cậu đưa mình vào tình thế dớ dẩn.

Fenner đặt dao và nĩa xuống, cười rất tươi:

- Chà, mình thấy khoái cậu rồi đấy, Nightingale. Cho đến lúc này, cậu là đứa duy nhất đã giúp mình. Cậu đừng bỏ mình nhé. Sẽ đến lúc mình có ích cho cậu đấy.

Nightingale nheo mắt chăm chú nhìn Fenner qua hai mắt kính rất dày. Một tia nắng xiên chéo từ ngoài vào làm hai mắt kính lóe sáng.

- Nhưng cũng có thể, cậu sẽ làm cho tôi lụn bại đấy, - hắn lạnh lùng đáp.

Fenner lại tiếp tục nhai.

- Cái mảnh đất chết tiệt này!

Ăn xong, Fenner đứng dậy không thèm đợi Nightingale:

- Tôi để cậu ngồi lại! Hẹn hôm khác gặp nhau.

-Ta sẽ trò chuyện bổ ích hơn, - Nightingale gợi ý.

Fenner bỏ mũ, thọc tay vào tóc.

-Chưa biết. Tôi chưa biết. Trong khi chờ đợi, tôi kiếm chút tiền tiêu vặt vậy. Cái nóng ở đây làm tôi ngán rồi.

Fenner quay về khách sạn, lên phòng nằm duỗi dài trên giường. Vừa nhắm mắt ông đã ngủ thiếp luôn.

Chuông điện thoại đánh thức Fenner. Ông hốt hoảng ngồi phắt dậy. Nhìn đồng hồ, thấy đã ngủ suốt hai tiếng đồng hồ. Ông nhấc máy. Tiếng ở đầu đây kia:

- Cậu đến khách sạn Flagler ngay lập tức. Sếp muốn gặp cậu:

Fenner cau mặt:

- Bảo hắn là sáng nay tôi đến rồi. Tôi có lệ không đến đâu hai lần.

Fenner đặt máy xuống.

Lại nằm xuống giường, nhắm mắt. Được một phút, chuông điện thoại lại reo. vẫn tiếng người lúc nãy:

-Cậu nên đến. Carlos không thích kẻ nào bắt ông ta chờ lâu.

- Bảo Carlos là hắn đến đây, nếu hắn muốn gặp tôi.

Fenner lại đặt máy xuống. Lần này ông suy nghĩ một chút rồi mới đặt hẳn.

Nghe tiếng chuông lần thứ ba, Fenner không nhấc máy mà sang phòng tắm, vục đầu vào nước lạnh. Saú đó ông uống một ly đầy whisky, mặc áo vét, đội mũ, xuống nhà.

Mặt trời như đổ lửa. Không khí oi đến mức Fenner gần như ngạt thở. Phòng khách dưới nhà rất ít người. Fenner ngồi vào ghế nệm gần cửa sổ ra phố. Ông đặt mũ xuống đất, nhìn phố xá qua ô kính cửa sổ.

Fanner nghĩ, khó đẩy việc điều tra tiến tới nếu không đi tìm em gái của Marian Daley. Ông tự hỏi không biết cảnh sát đã tìm thấy những bộ phận thân thể của Marian và xác hai tên Cuba chưa. Và không biết lúc này Paula đang làm gì.

Fenner ngắm đường phố kéo dài hun hút. Đột nhiên một chiếc xe hơi lớn lao đến, đỗ xịch kiểu thô bạo trước cửa khách sạn.

Fenner co người ngồi lọt thỏm vào ghế nệm, kéo mũ sụp xuống che mặt.

Trong xe có bốn mạng. Chỉ lái xe ngồi lại còn ba tên bước ra. Fenner nhận thấy Reiger và Miller, còn tên thứ ba ông chưa nhận ra. Chúng đi nhanh vào khách sạn, nheo mắt để nhìn cho rõ trong bóng tối, vẻ tìm ai. Reiger thấy ngay Fenner, bèn tiến về phía ông.

Fenner hé mở mắt nhìn gã rồi nói giọng thản nhiên:

- Cậu tìm ai? Nhân viên khách sạn vừa chạy đi đâu rồi.

- Carlos muốn gặp cậu. Cậu đến đi.

Fener lắc đầu:

- Nóng bức quá. Bảo hắn là để hôm khác.

Hai tên kia áp sát hai bên Fenner. Mặt mũi chúng hung hãn.

- Cậu có đi không? - Reiger hỏi rất khẽ. - Hay phải để bọn tao điệu đi?

Fenner chậm chạp đứng dậy:

- Nếu vậy thì...

Carlos còn trẻ. Khoảng giữa hai mươi và hai mươi nhăm. Da y rám nắng như da thuộc, môi mỏng như tờ giấy và đỏ như ứa máu. Trông tưởng hắn bị ai cứa cổ họng và đưa vết cứa đó lên đặt bên trên cằm hắn.

Mũi hắn nhỏ xíu nhưng lỗ lại to. Mắt to, lông mi dài và rậm. Mầu mắt của hắn lại màu khói:

Hai tai hắn không vểnh ra mà áp sát vào thái dương. Thoạt nhìn không thấy Carlos xấu, nhưng càng nhìn càng thấy hắn dị dạng. Cái miệng trở nên vô cùng tàn bạo và như không có tai. Nhất là cặp mắt hắn, người khác nhìn vào, càng nhìn càng thấy ghê sợ. Cặp mắt như thể bằng lòng trắng trứng và phủ một lớp khói.

Reiger trình sếp Carlos:

- Dave Ross!

Nói xong Reiger kéo Budsey ra ngoài.

Fenner gật nhẹ đầu ra ýchào rồi ngồi xuống. Ông giữ khoảng cách khá xa để tránh mùi cần sa của điếu thuốc marihuana phả ra.

Carlos giương cặp mắt màu khói trắng dã nhìn Fenner rồi cất giọng khàn khàn nghe rất chối tai:

- Cậu muốn gì?

-Sáng nay tôi đến định gặp cậu,-Fenner nói.- Nhưng mấy thằng cha kia bảo cậu đang bận... hay gì đó... Tôi không quen bị ai đối xử kiểu ấy, thế là tôi bỏ về. Bây giờ đâm tôi chẳng còn thấy hứng thú gì gặp cậu nữa.

Carlos thò chân xuống đất, ngồi thẳng dậy trên đi văng.

- Tôi phải cảnh giác. Phải thế. Khi biết cậu đến thành phố này, tôi đã gọi điện thoại đường dài cho Crotti. Tôi muốn biết đôi chút về cậu đã. Thế là dũng, cậu công nhận chưa?

-Tất nhiên rồi.

Cặp mắt Fenner nheo lại.

-Crotti bảo cậu là loại làm ăn đứng dắn.

-Thế thì sao? - Fenner nhún vai nói.

- Tôi có thể dùng cậu. Nhưng cậu phải chứng minh cho tôi thấy cậu là loại tôi cần.

- Tùy thôi. Nhưng có khi cậu cũng không phải loại tôi cần

Carlos mỉm cười. Nụ cười không vui vẻ chút nào.

- Có vẻ cậu tự tin quá đấy. Kể ra đấy cũng không phải khuyết điểm.

Fenner đứng dậy.

-Tôi chống trả, có vậy thôi. Sao bây giờ?

Carlos cũng đứng lên.

-Cậu ra chơi bời trò chuyện với anh em ngoài kia. Sau đấy tôi sẽ đưa cậu ra cảng. Tối phải ra đấy làm một việc. Cậu sẽ thấy và tôi tin cậu sẽ lý thú.

-Cậu ghi tên tôi vào danh sách trả lương chứ?

-Hai trăm đô mỗi tuần, được chưa? Đấy là trả tạm cho đến khi tôi biết rõ khả năng của cậu. Cậu thấy thế nào?

- Nhưng thời gian này ngắn thôi nhé? - Fenner nói nghiêm túc. - Bởi hai trăm tôi tiêu vặt chưa đủ.

Nói xong Fenner đi ra, khép cửa lại.

*

* *​

Một tiếng đồng hồ sau Fenner, Carlos, Reiger và Budsey vào một hiệu bán sản phẩm bằng sữa rất đông khách. Những cặp mắt tò mò nhìn tốp người trông không bình thường này đi ngang qua, vào trong rồi ra lối cửa sau. Cửa này được ngụy trang bên ngoài bằng một tấm màn rộng, như cửa dành cho diễn viên ở hậu trường sân khấu.

Fenner thấy Bugsey rất tha thiết muốn làm thân với ông. Y thấp, to ngang và đang đà to ngang thêm. Mặt tròn như vầng trăng rằm, mắt nhỏ lúc nào cũng như đang cười và hai môi to như hai chiếc xúc xích.

Reiger thì căm ghét Fenner và cả hai đều biết như vậy. Cho nên hắn đi với Carlos, còn Fenner đi với Bugsey.

Họ đi dọc theo một hành lang dài, tối tăm và im ắng, xuống một loạt bậc thang. Fenner thấy đây là một gian hầm. Đến một cửa, Carlos lấy chìa khóa trong túi ra mở. Họ bướcvào.

Gian hầm khá rộng. Fenner nhận xét thấy muốn đóng cánh cửa, Bugsey phải đạp rất mạnh. Cánh cửa rõ ràng rất nặng và khi đóng vào tạo nên một tiếng khẽ và trầm. Chỉ có hai ngọn đèn ở cuối phòng còn cả phần bên ngoài tối om. Carlos và Reiger đi về phía ánh đèn. Fenner đứng lại chờ Bugsey. Ông nhìn Bugsey bằng cặp mắt dò hỏi: ta có nên đến đó không?

Bugsey bĩu môi:

- Bàn giấy của sếp đấy, - y nói khẽ.

-Thế chúng ta làm gì, tôi và cậu? - Fenner hỏi - Ngồi nhìn chăng?

Bugsey gật đầu.

Carlos đã ngồi vào sau chiếc bàn rất lớn, bên dưới một ngọn đèn điện.

- Dẫn nó đến đây! - hắn ra lệnh cho Reiger.

Reiger đi vào góc phòng tối om. Lúc quay ra, gã lôi một người đàn ông đi theo. Đúng là "lôi" bởi Reiger túm cổ áo vét của người lạ, kéo đi sềnh sệch trên sàn, như ta lôi một bao tải than. Không cần nhìn xem người lạ làm gì, Reiger lôi ông ta đến chiếc ghế ngay cạnh Carlos rồi hất ông ta ngồi lên đó.

Fenner nghiêng đầu nhìn. Đấy là một ông già người Hoa. Ông ta mặc bộ âu phục nhầu nát. Ông ta ngồi bất động, như thể bị đặt lên đó chứ không phải ông ta tự ngồi. Hai chân bắt chéo, hai tay cũng chéo, thọc vào hai nách. Lưng ông ta còng xuống như gấp làm đôi.

Fenner đưa mắt nhìn Bugsey, thấy y lại bĩu môi, nhưng lần này y không nói gì.

Reiger đã bước đến người Hoa, lật mũ ông ta, nắm đuôi sam kéo giật ra phía sau, bắt ông ta phải ngửa mặt lên.

Fenner tiến lên một bước nhưng dừng lại ngay. Khuôn mặt người Hoa ánh lên trong luồng ánh sáng cùa ngọn đèn điện. Da mặt căng như mặt trống. Môi vều lên lộ hàm răng. Hai mắt trũng sâu.

Carlos hỏi người Hoa:

- Mày chịu viết không? Viết cái lá thư tao nói ấy?

Người Hoa không trả lời. Reiger giật mạnh đuôi sam rồi lay làm mặt người Hoa nhăn lại đau đớn mỗi khi bị kéo sang chiều khác

Carlos mỉm cười:

- Đúng là đầu bằng đất thô, không có xương cổ! Mày thấy không, Reiger?

Carlos mở ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó đặt lên bàn.

- Đặt bàn tay hắn lên bàn. Reiger.

Reiger bèn nắm cổ tay gầy guộc của người Hoa, kéo mạnh. Nhưng người Hoa vẫn cố giữ bàn tay giấu kín trong nách. Cố giữ đến cùng. Phải một lúc lâu Reiger mới lôi được bàn tay người Hoa ra.

Bây giờ Fenner mới nhìn thấy bàn tay ấy. Mồ hôi trên trán người Hoa chảy dòng dòng. Tiếng rên đau đớn của ông ta nghe khe khẽ và đều đều liên tục.

- Lạy Chúa, thế là thế nào vậy? - Fenner khẽ hỏi Bugsey.

Bugsey làm một cử chi nhưng không nói gì. Fenner nhìn người Hoa không rời mắt.

Bàn tay gầy guộc cong lại như cái móng vuốt của loài chim lớn từ từ ló ra. Rồi ông già thét lên: Reiger đã túm được cổ tay ông ta, đặt bàn tay ông ta lên bàn. Fenner nhìn thấy những mảnh giẻ đẫm máu quấn vào các ngón tay ông ta.

Carlos đẩy tới trước mặt ông già người Hoa cuốn vở, lọ mực và cây bút lông.

- Viết đi, - hắn ra lệnh.

Người Hoa không đáp cũng không nhúc nhích.

Carlos đưa mắt cho Reiger. Reiger giật những mảnh vải đẫm máu quấn vào bàn tay người Hoa.

Fenner cố gìm một tiếng thét kinh hoàng. Những ngón tay của ông già người Hoa nát bươm. Những mẩu bẹp, rách, đẫm máu dỏ.

Không ghìm nổi, Fenner thốt lên một tiếng kêu bị nén lại:

- Lạy Chúa tôi!

Carlos ngẩng đâu, nhìn về phía có tiếng kêu. Hắn nhìn thấy Fenner.

- Cậu lại gần đây mà xem.

- Ngồi đây tôi cũng nhìn rõ, - Fenner điềm tĩnh nói.

Carlos nhún vai. Hắn nhấc vật lúc nãy lấy trong ngăn bàn ra rồi thản nhiên đặt nó lên một ngón tay của ông già người Hoa. Ông già không hề cố gắng rụt lại. Ông vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bất động, rên rỉ khe khẽ như con chó vừa bị đánh đau. Reiger giữ chặt cổ tay ông già trên bàn.

Carlos nói:

- Mày làm tao ngán đến tận cổ rồi, thằng Tàu chết tiệt kia. Mày chịu viết hay không chịu nào?

Ông già người Hoa không đáp. Carlos bèn nghiến răng vặn chiếc đinh ốc có tai của dụng cụ hắn vừa đặt lên ngón tay ông già. Thì ra đó là một cái ê tô nhỏ. Óng già nghiến răng chịu đựng. Tên Reiger bèn nhấc cổ tay ông già lên cao, quật bàn tay ông rất mạnh xuống bàn liên tiếp mấy lần. Ông già nghiến răng, nước mắt trào ra, nhưng vẫn chỉ rên rỉ. Lúc này tiếng rên rỉ nghe rùng rợn.

Fenner từ từ quay mặt đi. Ông đã quen nhìn thấy những cảnh rùng rợn, nhưng cảnh tượng này vượt quá sức chịu đựng của ông. Ông nắmcánh tay Bugsey.

-Nếu cậu không giảng cho tôi nghe thế kia là sao, tôi sẽ chạy lên ngăn chúng lại.

Mặt Bugsey tái nhợt. Y nói nhanh:

- Ông lão già có ba con trai ở trong nước. Sếp muốn lôi kéo ba thằng con đó vào lưới của sếp. Bởi mỗi thằng đem lại cho sếp tám ngàn đô.

Tiếng reo khoái trá vọng đến từ đầu phòng phía kia. Fenner quay đầu lại nhìn. Ông già người Hoa đang viết. Carlos đứng bên cạnh, chăm chú nhìn chữ ông già viết lên trang vở.

Viết xong, ông già ngửa người ra lưng ghế. Fenner nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của ông:

- Bỏ ra... bỏ ra... bỏ ra...

Cái ê tô nhỏ vẫn kẹp trên ngón tay ông già.

- Tất nhiên chúng tao sẽ bỏ,- Carlos nói.- Lẽ ra mày chẳng nên ương bướng như vậy, đồ ngu!

Carlos cầm chiếc ê tô giật mạnh ra. Ông già vội nhắm nghiền mắt lại. Fenner quay đi không dám nhìn. Ong già thét lên một tiếng rồi gục đầu xuống. Ông ngã bổ chửng về phía trước.

Mặt lộ vẻ ghê tởm. Carlos lấy ra khẩu súng ngắn tự động, bước nhanh đến bên ông già người Hoa, dí nòng súng vào thái dương ông bóp cò. Tiếng súng vang to trong gian phòng lặng lẽ.

Carlos nhét súng vào túi, quay vào chỗ, ngồi xuống bàn. Hắn nhấc trang giấy ông già người Hoa viết, cẩn thận gấp lại nhét vào ví.

-Cậu bảo Nightingale nhét lão già vào một áo quan nào đó,- hắn bảo Reiger.

Rồi Carlos bước đến trước mặt Fenner, nhìn ông.

- Cậu thấy sao? Thú công việc này chứ?

Fenner muốn đập vỡ mặt hắn, nhưng ông điềm tĩnh nói:

- Tôi biết cậu làm thế là đúng, nhưng tôi thấy cậu hơi quá tay. Carlos cười vang.

- Ta lên trên kia, tôi sẽ giảng cậu hiểu.

Đang trong gian hầm dịa ngục, lên đến tiệm giải khát trên mặt đất Fenner tưởng như đây là thiên đường. Ông ngồi xuống bên bàn, hít liền một lúc ba hơi dài không khí trong lành. Carlos kéo ghế ngồi đối diện với Fenner. Thấy không có việc gì, Reiger kéo Bugsey ra phố.

Carlos lấy ra bao thuốc sợi, quấn một điếu thứ thuốc lá vàng nâu thái rất mảnh. Một cô gái lai đen bưng đến cho họ hai tách cà phê đặc sánh, rất nặng. Lúc cô đi ra, Carlos ghé vào tai Fenner nói:

- Bây giờ cậu hiểu công việc là thế nào rồi chứ? Nếu không thấy thú, cậu cứ nói thẳng. Bây giờ cậu rút lui vẫn còn kịp. Nếu cậu thấy thú, tôi sẽ nói tỷ mỷ với cậu. Chỉ có điều... cậu đã nhập cuộc rồi thì không được bỏ. Cậu thấy sao, Ross?

Carlos nói xong, nhìn Fenner cười, nụ cười lạnh buốt.

Fenner gật đầu:

- Tôi thấy thú. Được đấy.

-Cứ nghĩ đi. Tên nào đã nhập băng của tôi mà vô cớ bỏ cuộc là tôi không để yên đâu! Nhớ là như thế.

-Đừng ngại! Còn nếu cậu chưa tin thì tôi chuồn ngay từ bây giờ.

Carlos nhấp một ngụm cà phê, đưa cặp mắt lờ đờ nhìn khắp quán giải khát. Rồi đột nhiên hắn nói:

- Trên bờ biển phía Tây, nhu cầu nhân công rất lớn, loại nhân công rẻ mạt người Hoa. Tôi nói rẻ mạt có nghĩa là rẻ mạt. Chính quyền Hoa Kỳ không muốn cho bọn lao động người Hoa lọt vào đây. Đúng là thối. Nhu cầu thì lớn, người ao ước sang đây làm thì nhiều, vậy mà lại cấm! Tôi bèn khai thác tình trạng đó. Tôi cung cấp nhân công rẻ mạt đó cho thị trường. Tôi nhập lao động người Hoa...

Fenner gật đầu:

- Nhập bất hợp pháp?

- Tất nhiên. Mà dễ thôi. Dọc bờ biển ở đây có hàng ngàn chỗ tàu có thể cập bến. Bọn biên phòng không cảsn trở gì được tôi. Thỉnh thoảng lắm tôi mới bị một chuyến hỏng còn nói chung đều trót lọt.

Fenner gãi đầu.

- Nhưng sao lại ra tiền được?

Carlos nhe răng:

-Vậy là cậu vẫn chưa hiểu đầu đuôi và những dích dắc. Nghe cho kỹ đây này. Trước hết, bọn Tầu thèm rỏ rãi sang Mỹ làm ăn. Tôi bắt mối với một thằng cha Cuba ở La Havana. Thằng cha này liên hệ rất chặt với đám dân muốn di tản ra khỏi lục địa Trung Hoa. Bọn ấy trả tiền cho thằng cha Cuba kia để hắn ta lén lút chở chúng qua Vịnh Mê hi cô vào đất Mỹ. Vì hám sang đây kiếm sống, bọn Hoa sẵn sàng cho thằng Cu ba kia mỗi tên từ một đến hai ngàn đô. Bọn tôi chở mỗi chuyến ca nô mười hai tên người Hoa. Khi chúng đã xì tiền ra và lên tầu của tôi rồi thì chúng là tài sản của tôi. Tôi thu xếp đưa chúng sang miền Tây. Mỗi tên người Hoa, tôi bán được tối thiểu một ngàn đô.

Fenner nhăn trán, hỏi:

-Nghĩa là cậu thu tiền của người Hoa để đưa lậu họ vào đất Mỹ sau đấy lại đem bán chúng được thêm món tiền nữa?

Carlos gật đầu.

-Đúng thế. Vụ làm ăn này kiếm hai lần. Cậu thấy không: một kiểu làm ăn rất bở. Mỗi tuần tôi làm năm chục thằng Hoa. Kể cả tiền chúng xì ra lẫn tiền bán chúng, tôi thu mỗi tuần sáu mươi ngàn đô.

. Fenner nghẹn lại:

- LạyChúa! Nhưng tại sao bọn chúng không kiện cáo? Bọn người Hoa ấy?

- Dám kiện? Chúng không dám hé răng ấy chứ. Đã nhập cư bất hợp pháp, lại còn "Lạy ông tôi ở bụi này" để lãnh vài năm tù hoặc bị trục xuất về quê hương và lãnh án tù ở đó sao? Tôi bán bọn chúng sang miền Tây và lên vùng phía Bắc. Chúng chịu làm đủ thứ việc vất vả, bẩn thỉu nhất: nấu ăn, khuân vác, giặt là...

- Tại sao lúc nãy cậu bắt thằng già kia viết?

Carlos nhìn Fenner một lúc lâu rồi nói:

- Tớ lộ ra cho cậu nhé, Ross?

Hắn nhìn chằm chằm vào Fennet để thăm dò xem có nên "lộ bem" ra cho thằng cha mới quen này không. Fenner cũng giương mắt nhìn lại. Ông nói:

- Cậu sợ à? Chuyện ghê gớm đến thế kia à? kể đi!

- Lão già có ba thằng con trai đang sống bên Trung Hoa. Trong khi bên này bao nhiêu hàng cũng vẫn thiếu. Thế là tôi sai đem thằng già ấy đến đây, bảo viết thư cho ba đứa con khuyên chúng di tản sang đây. Viết thư kể chúng rằng kiếm tiền bên này rất dễ và cuộc sống rất sang là ba thằng ngu kia sẽ sang. Bọn Tầu chỉ tin vào họ hàng thân thích...

Fenner đẩy ghế lui ra.

- Vậy công việc của tôi sẽ là những gì?

- Cậu có thích việc chở hàng qua eo biển không? Tôi đang chuẩn bị thêm một chiếc ca nô máy rất khỏe. Độ vài ngày nữa thì xong.

Fennet gật đầu.

- Được đấy. Hợp với tôi. Vậy mỗi ngày tôi đều đến gặp cậu xem bao giờ xong chiếc ca nô ấy. Khách sạn cậu ở quá sang, tôi không quen. Tôi thích ở loại khách sạn bình thường. Lúc này Haworth là hợp với tôi.

Carlos nhún vai:

-Tùy cậu. Bugsey sẽ giữ liên hệ thường xuyên với cậu.

Fennet đẩy ghế đứng lên.

-Ôkê!

Rồi Fenner bước ra ngoài quán, để Carlos ngồi lại một mình. Fenner ra đến phố, cảm thấy Bugsey hình như đang ở sau lưng. Ông quay đầu lại, thấy y, bèn đứng lại chờ. Bugsey bước lên. Hai người đi với nhau.

Fenner nói:

-Vụ áp phe này khủng khiếp, cậu thấy sao?

Budsey gật đầu:

-Đúng thế. Vậy ra cậu yếu bóng vía đấy. Nhưng lại ra tiền...

Fennet nhìn Budsey,hỏi:

-Cậukiếm khá không?

-Khá. Đủ chi, - Bugsey vội nói.

Họ đi dọc theo bờ kè. Fenner nhận thấy Bugsey có vẻ chất phác.

- Cậu kiếm bao nhiêu mỗi tuần? - Fenner hỏi.

- Hai tờ.

- Ít thế?

- Kể ra cũng ít. Nhưng thời buổi khó khăn này...

Fenner gật đầu tán thành.

Đi dọc theo bò kè, họ nhìn những tầu thuyền đang chạy ngoài biển. Đột nhiên Fenner đứng lại. Ông vừa nhác thấy một chiếc du thuyền rất to đang thả neo gần đó.

- Con tầu đẹp quá!

Bugsey nheo mắt để nhìn cho rõ.

- Mình cũng thèm có một du thuyền như thế.

Fenner tò mò nhìn y.

-Cậu định dùng thứ diêm dúa ấy làm gì, Bugsey?

Bugsey thở dài:

-Mình ấy ư? Mình sẽ đem một tốp con gái xinh đẹp lên, cho chúng đi chơi ngoài biển. Đến giữa eo biển, mình bắt mỗi đứa phải hầu mình theo một kiểu. Đứa nào không chịu, mình thả cho bơi vào bờ. Đấy, mình sẽ dùng du thuyền làm thứ giải trí như thế.

Nhưng Fenner đã không nghe Bugsey nói nữa. Ông đang nhìn cô gái vừa bước trong ca bin

chính ra.

Tóc cô ta mầu vàng đỏ. Cặp vú cao, chân dài, bàn chân nhỏ nhắn, cô mặc quần âu trắng, dép đỏ và áo săng đai [1] cổ lọ cũng đỏ chót. Fenner thấy tim đập rộn ràng. Ông đã biết cô gái này là ai. Sự giống nhau là không thể lầm được. Chính là em gái của Marian Daley.

Bugsey cũng đã nhìn thấy cô ta. Y thốt lên một tiếng huýt sáo.

- Lạy Chúa! Con bé ngon lành quá!

- Cậu biết nó à?

- Biết sao được? Nếu biết mình chịu đứng yên thế này à?

Trông Bugsey lộ vẻ thèm thuồng. Y nói tiếp:

- Cậu nghĩ sao? Cặp vú kia là vú thật hay vú giả? Được bơm ở mỹ viện bên Paris chăng?

Fenner không nghe y nói. Ông đang đọc tên du thuyền kẻ ở mũi tầu:

NANCY W.​

Rồi đi tiếp, Fenner nói với Buesey:

- Tại có cậu đi cùng, nếu không mình đã tán con bé kia rồi.

Buesey nhe răng cười:

- Không ăn thua đâu. Con bé đó là loại gái cao cấp. Nó không đời nào đi với loại rách chúng mình đâu.

Fenner kéo Buesev vào một quán rượu:

- Có lẽ cậu nói đúng. Nhưng mình vẫn muốn thử xem sao.

Fenner nói với bồi, lúc ông gọi đồ uống:

- Ngoài kia có chiếc du thuyền đẹp quá.

Người bồi hờ hững nhìn ra ngoài cừa quán, gật đầu.

- Hai ông dùng gì?

Fenner lấy hai ly rượu gin. Khi người bồi quay lại, ông bắt chuyện.

- Du thuyền kia là của ai thế?

Người bồi gãi tai:

- Du thuyền nào?

- Nancy W.

- Thế thì đúng là đẹp rồi. Của Thayler đấy một ông chủ rất giầu.

Bugsey thở dài.

- Phải bộn tiền mới bao được một đứa con gái đẹp nhường kia.

- Thayler à? - Fenner nói. - Thằng cha làm nghề gì?

Người bồi nhún vai.

- Tiêu tiền. Ông ta thuộc loại gặp may hiếm có. Sinh ra đời đã lắm tiền rồi.

- Hắn ta sống ở đây à?

- Có chiếc du thuyền tuyệt vời đó còn cần gì nhà? - người bồi đáp.

Fenner nhắp một hơi cạn nửa ly rượu:

- Còn cô bé kia?

- Làm sao tôi nhớ hết được họ? Nghe đâu ông Thayler móc ngoặc với tòa thị chính để nếm mùi lần lượt tất cả gái đẹp trong vùng.

- Sướng đấy nhi? - Bugsey nói. - Hắn có cần người trợ giúp không nhỉ?

Fenner nói:

- Làm cách nào gặp được hắn?

- Gặp ông Thayler ấy à? Ông ta đâu ở cố định nơi nào? Nhưng rất hay mò đến sòng bạc của Noolen.

Fenner nhìn Bugsey:

- Noolen có sòng bạc à?

Bugsey nhăn răng cười:

- Noolen là đứa theo đuôi, chuyên sống dựa vào đứa khác.

- Bây giờ thì mình bắt đầu tin đúng là như thế, - Fenner nói.

Fenner uống cạn ly rượu, đứng dậy, khoác tay Bugsey ra ngoài trời nắng.

Sòng bạc cùa Noolen nằm ngay bên ngôi nhà của Ernest Hemingway ở góc phố Oliva và phố Whitehead.

Fenner bảo tài xế tắc xi đỗ lại để ngó xem ngôi nhà của Hemingway, rồi đi tiếp đến sòng bạc.

Sòng bạc nằm sâu trong một khu vườn rộng. Hiên nhà hình bán nguyệt. Kiến trúc khá đặc biệt.

Không khí buổi tối ở đây rất oi bức, ầm ĩ và sực nức những mùi của cảng. Fenner bảo tắc xi đỗ sau một dẫy xe hơi đang nhả khách, rồi ông bước lên những bậc thềm rộng.

Các cửa vào đều mở rộng và Fenner nhìn thấy gian tiền sảnh đèn thắp sáng trưng.

Hai gã đàn ông đứng hai bên cửa nhìn Fenner bằng cặp mắt hau háu. Ông đoán đấy là vệ sĩ của Noolen. Fenner đi qua tiền sảnh, vào một gian phòng rất rộng, có hai bàn đánh bạc đang hoạt động. Fenner đi vòng xung quanh, hy vọng gặp cô gái trên du thuyền lúc chiều.

Fenner mới vào được năm phút thì một thanh niên vóc bé nhỏ bước đến.

- Ông là Ross? - Cậu ta lễ phép hỏi.

- Có chuyện gì? - Fenner nói.

- Mời ông vào phòng giấy.

Fenner mỉm cười.

- Tôi chỉ đến đây tiêu khiển thôi. Vào phòng giấy để làm gì?

Hai vệ sĩ đứng ngoài cửa đã đi nhanh vào, kẹp hai bên Fenner Chúng nhe răng cười, nhưng mắt không cười.

- Ông nên vào đó, thưa ông, - cậu trai bé nhỏ nói rất khẽ

Fenner nhún vai, theo chân cậu ta vào một phòng giấy nhỏ phía bên trái.

Noolen ngồi trong đó. Y đi đi lại lại, sải những bước dài. Đầu cúi, điếu xì gà rất to ngậm miệng. Y đứng lại, ngước nhìn Fenner.

Cậu trai bé nhỏ đóng sập cửa lại ngay trước mũi hai tên vệ sĩ.

Fenner thấy cách ăn mặc của Noolen đã khá hơn. Sạch sẽ và bộ smoking khá hợp với thân thể y.

Noolen hỏi:

- Tối nay cậu đến đây làm gì?

- Mình tưởng đây là nơi công cộng? - Fenner nói,- Tại sao cậu hỏi?

- Bọn tôi không cho tên nào thuộc băng Carlos vào đây.

Fenner bật cười, ngồi xuống ghế nệm bọc da.

- Đừng dớ dẩn như thế, - ông nói.

Mặt Noolen căng thẳng. Y nói dằn từng tiếng:

- Ra khỏi đây ngay và đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa.

Fenner làm một cử chỉ:

- Bảo thằng bé kia đi ra. Mình cần nói chuyện riêng với cậu.

Noolen ngập ngừng một chút rồi ra hiệu cho cậu bé đi ra ngoài.

- Sao cậu căm ghét Carlos thế? Để làm gì! Cần phải thông cảm với hắn.

- Cậu định chơi cái trò gì vậy? - Noolen hỏi. - Cậu là thằng cha thế nào, tôi vẫn chưa hiểu.

Fenner lấy giọng rất nghiêm chinh nói:

- Tôi không thấy... Nhưng thú thật với cậu, nếu mũi tôi ngửi không lầm thì tôi sẽ thực hiện những thay đổi to lớn tại đây. Lúc đó tôi sẽ nhờ cậu một tay. Tôi không ưa Carlos. Kiểu làm ăn của nó làm tôi kinh tởm. Tôi nghĩ tôi sẽ phải diệt hắn.

Noolen cười khẩy.

- Cậu điên rồi. Carlos thừa sức bóp cậu thành cám.

Fenner lắc đầu:

- Cậu tưởng thế. Nhưng sự thật ngược lại. Cậu có muốn thấy thằng cha tởm lợm ấy biến mất không?

Noolen ngập ngừng một chút rồi lắc đầu.

- Muốn. Nhưng mình không tin.

Fenner đăm chiêu nhìn xuống mũi giầy:

- Nếu tôi cần hỗ trợ, cậu có lực lượng không?

Noolen ra ngồi cạnh Fenner.

- Có. Nhưng quân tôi không mạnh bằng quân Carlos. Chúng không đủ gan.

Fenner mỉm cười:

- Tôi sẽ huấn luyện chúng. Khi chúng thấy Carlos bắt đầu suy yếu, chúng sẽ dám xông vào.

Noolen bắt chéo hai tay, suy nghĩ một lúc rất lâu. Y nói:

- Cậu không sợ tôi báo Carlos sao?

Fenner nhún vai:

- Cậu làm thế để làm gì? Cậu chỉ cần ngồi ung dung yên ổn trên cặp mông của cậu để chờ mình quét dọn vùng này.

- Xong rồi! Vậy cậu quật đi. Tôi sẽ chỉ nhẩy vào khi thấy cậu đã bắt đầu khởi sự. Nhưng liệu đấy, dừng có lấn sang sân của tôi. Chỉ cần cậu chạm vào đất của tôi một chút thôi là tôi không tha cậu đâu.

Fenner đứng dậy.

- Chuyện ấy cậu khỏi băn khoăn cho đến khi có lệnh mới. Ta sẽ tính đến chuyện đó sau.

Noolen nghi ngờ nhìn Fenner:

- Tôi chưa tin cậu, Ross! Tôi chưa biết cậu nói thật hay nhằm mục đích gì.

- Thằng cha Thayler là loại thế nào? - đột nhiên Fenner hỏi.

- Thayler? Cậu hỏi hắn làm gì?

Mắt Noolen đột nhiên sáng lên.

- Tôi nhìn thấy du thuyền cùa hắn chiều nay. Nghe nói hắn hay đến đây. Tôi nghĩ gặp hắn cũng hay.

Noolen đứng dậy mở cửa.

- Hắn hiện đang ở ngoài kia.

Fenner đi theo Noolen ra hành lang.

- Chỉ cho tôi. Tôi muốn làm quen với hắn.

Noolen lách qua đám đông, nhìn bên phải lại bên trái.

- Hắn ngồi kia kìa, ghế thứ ba, bên cạnh cô gái tóc vàng ấy.

Fenner nhìn thấy cô gái. Dưới ánh đèn điện sáng trưng, tóc cô có mầu vàng ánh đỏ rất đẹp. Cặp mắt thẫm lại và cặp môi bóng loáng. Cô ta mặc áo liền váy đen cắt rất khéo.

- Con bé tên gì? - Fenner hỏi giọng hờ hững.

- Gloria Leadler. Ngon lành đấy chứ, công nhận không? Nhưng phần đáng giá nhất của con bé lại lấp dưới gậm bàn kia...

Mặt Noolen đỏ bừng. Mắt chớp chớp và ươn ướt. Fenner ngạc nhiên nhìn y. Noolen nói tiếp:

- Nếu cậu muốn gặp Thayler, cậu phải đợi hắn chơi xong. Hắn không thích ai quấy rầy hắn giữa chừng.

- Cũng được. Nhưng Gloria Leadler là đứa thế nào?

Noolen quay đầu nhìn Fenner:

- -Cậu mê con bé rồi hẳn?

- Nó có cặp mắt rất hay, - Fenner nói.

Noolen cười khẩy:

- Tôi để cậu ở lại đây. Tôi đang dở một việc trong kia.

Fenner nhìn theo Noolen, tự hỏi không biết y đang dở việc gì. Ông đến ngồi bên quầy rượu ở cuối gian phòng. Ông gọi một ly Whisky gừng ngồi tựa lưng vào thành quầy. Ngồi chỗ này Fenner thấy được đầu và đôi vai Gloria. Ông quan sát cả Thayler. Cao lớn, vạm vỡ, da rám nắng. Mắt xanh biếc, mũi nhỏ, ?