← Quay lại trang sách

Chương 3

Fenner đang đứng trong xưởng của Nightingale, xem lão chủ hiệu tang lễ bé nhỏ sơn một cỗ quan tài thì Reiger bước vào.

-Có việc cho cậu đấy, - Reiger nói. - Mình sẽ đến đây đón cậu lúc tám giờ.

Fenner châm điếu thuốc.

-Việc gì?

-Cậu sẽ biết.

-Nghe đây, Reiger. Tôi không quen thái độ trịch thượng như vậy đâu. Cậu không ăn nói hẳn hoi là không được! Nói đi! Việc gì?

Geiger gãi má bằng một ngón tay, nói:

-Chở một chuyến người Hoa. Đêm nay phải đưa chúng qua eo biển.

-Ôkê! Tôi chờ ở đây.

Reiger đi ra.

Fenner nói với Nightingale:

-Thằng cha biết điều đấy. Tôi có cảm giác tôi với hắn trái tính nhau, không bao giờ hòa thuận được.

Nightingale có vẻ khó chịu. Lão nói:

-Cậu chưa hiểu rõ thằng cha ấy đâu. Nó là một thằng đểu. Cậu phải coi chừng.

Fenner gõ ngón tay lên nắp một tấm áo quan nói:

-Tôi sẽ chú ý đến nó.

Dưới nhà, Curly ngồi bên bàn giấy tính toán sổ sách. Thấy Fenner đi qua, chị ngẩng đầu lên. Fenner đứng lại

-Chào cô em xinh đẹp! Sáng nay em có khuôn mặt dễ thương quá.

Curly tròn mắt ngạc nhiên:

-Ôi, anh thật đáng yêu! Chẳng mấy khi có người nói với em câu ngọt ngào như vậy.

-Càng hay. Như thế sự ngạc nhiên của em càng giá trị.

Curly chăm chú nhìn Fenner. Cô cắn quảnbút.

-Anh nhập băng rồi chứ?

Fenner gật đầu.

-Anh gặp Carlos chưa?

-Rồi.

-Anh ta đẹp đấy chứ! - Curly thở dài.

-Tôi lại không thấy như vậy. Cô đánh giá không đúng đâu. Curly.

-Em đánh giá thì ăn thua gì. - Curly chua chát nói

Fenner ngồi xuống góc bàn.

- Curly, cô em đừng nên phật lòng. Cô em thích hắn lắm phải không?

- Em không thích ai hết. Anh làm việc đi sẽ thấy...

Fenner biết không thể gợi được ở Curly. Ông cười:

- Tất nhiên rồi. Tôi hỏi cô em câu đó, chỉ vì tôi ao ước được cô em ngả mái tóc lượn sóng kia lên vai tôi. Và kể tôi nghe tâm sự của cô em.

- Tôì không có tâm sự gì hết, - Curly lạnh nhạt nói.

Fenner lại cười, bước ra phố.

"Thì ra thế, - Fenner thầm nghĩ. - Curly mê thằng cha nhưng thằng cha lại không ngó ngàng đến cô ta. Đi mê một thằng khốn kiếp như Carlos! Đúng là tội nghiệp!"

Fenner đi lững thững trong những đường phố hẹp, thỉnh thoảng quay lại, ghé vào một quán nào đó, uống chút gì, mắt nhìn phía sau xem có cái đuôi nào không. Khi đã tin chắc không bị kẻ nào theo dõi, ông đi thẳng vào trung tâm thành phố.

Khi đến tòa nhà trụ sở của văn phòng đại diện chi nhánh Cục điều tra trung ương, ông dừng lại ngó xung quanh lần nữa rồi đi nhanh vào trong. Vào thang máy, lên tầng có đóng văn phòng của chi nhánh tại Key West.

Phụ trách chi nhánh là một quan chức tên là Hosskiss. Ông ta đang ngồi sau bàn giấy, đứng lên chìa bàn tay ướt mồ hôi cho Fenner

- Tôi là Fenner. Đây là giấy, phép hành nghề thám tử tư. Tôi đến đây lo việc cho một khách hàng. Tôi muốn thông báo với ông vài sự việc.

Hosskiss chăm chú xem giấy phép, mặt cau lại.

Rồi ông nói:

- Fenner à? Chính ông là người đã phá băng tội phạm trong vụ án Blandish?

Fenner gật đầu.

- Vụ ấy ông làm giỏi đấy, - Hosskiss mỉm cười nói tiếp. - Tôi quen Brennan. Hồi ấy Brennan kể tôi nghe rất tỷ mỷ. Tôi rất sung sướng được giúp đỡ ông tại đây, xin ông tin là như thế, ông Fenner.

- Tôi chưa thể trình bầy với ông tất cả các sự việc. Công việc của tôi là đi tìm một cô gái. Carlos có dính dáng phần nào đến vụ án này. Cho nên tôi đã tìm cách lọt vào và làm cho hắn. Tất nhiên thông qua một sự giới thiệu giả. Hiện tôi nằm trong băng Carlos. Tôi muốn đề nghị ông dặn quân của ông đừng nhằm vào tôi trong những cuộc chạm trán với bọn chúng. Đêm nay hắn giao cho tôi cùng với Reiger đón một số người Hoa nhập cư trái phép vào lãnh thổ chúng ta. Tầu sẽ khởi hành vào tám giờ tối. Tôi nghĩ ràng điều tôi thông tin này có bổ ích cho ông...

Hosskiss hớn hở:

- Tốt quá! Xem chừng có vẻ ông coi nhẹ chuyện ông vào đây. Nếu Carlos biết ông đến đây, hắn sẽ nghiền ông thành cám. Trên dọc bờ biển này, hắn là tên tội phạm nguy hiểm nhất.

Fenner nhún vai.

- Tôi biết. Tôi rất thận trọng. Gần như tôi chắc chắn là không có cái đuôi nào bám theo. Nhưng tại sao các ông không diệt băng đó đi?

- Chưa đủ bằng cứ. Chúng tôi biết hoạt động của chúng nhưng chưa bắt được quả tang lần nào. Chúng tôi có máy bay và tầu tuần tiễu thường xuyên kiểm tra mặt biển nhưng lần nào hắn cũng thoát được. Một lần chúng tôi ép được hắn trên mặt biển nhưng khám trên ca nô của chúng không tìm thấy được gì. Chúng ranh ma lắm. Tôi cam đoan là chúng đã quẳng những người Hoa kia xuống biển từ lúc phát hiện chúng tôi đang tiến lại gần.

Fenner gãi gáy:

- Nếu đêm nay các ông tóm được bọn chúng, các ông cần đặt tôi ra ngoài vụ đó. Tôi rất muốn các ông tóm cổ thằng cha Reiger. Nhưng đừng vì chuyện này mà tôi bị giữ và không tiếp tục cuộc điều tra của tôi dược.

- Tôi sẽ thu xếp. thưa ông Fenner. Ông có thể cho biết vụ ông đang điều tra là vụ gì không?

- Lúc này tôi chưa thể nói. - Fenner đáp.- Nhưng có lẽ tôi sẽ cần đến lực lượng cua các ông trong cuộc tiễu trừ cuối cùng. Toàn bộ yêu cầu của tôi lúc này chỉ là người của ông hãy tách tôi ra nếu như xẩy ra cuộc chạm trán bằng hỏa lực.

Fenner đứng dậy. Hosskiss chia tay và hai người bóp chặt tay nhau.

- Ông đã biết tối nay ông đi theo hướng nào chưa? -Hosskiss hỏi.

Fenner lắc đầu.

- Chưa. Các ông đành tự tìm lấy vậy.

Hosskiss nói:

- Chúng tôi sẽ tìm được, ông bạn! Eo biển đêm nay sẽ dày quân của chúng tôi.

Fenner ra bến và gặp Bugsey. Hai người cùng đi đến khách sạn Flagler.

Khi họ bước vào căn hộ số 47, họ thấy Carlos ở đó một mình. Hắn gật đầu chào rồi nói với Bugsey:

- Cậu ra ngoài nghỉ.

Bugsey ngạc nhiên nhưng không nối gì. Lẳng lặng đi ra. Carlos nhìn Fenner nói:

- Tối hôm trước cậu đến chỗ Noolen làm gì?

- Tôi làm việc với anh em, nhưng không bắt buộc phải vui chơi với chúng. Đúng thế không? Cậu không đánh bạc ở đó - Carlos nói. - Cậu vào phòng giấy của Noolen. Để làm gì?

Fenner căng óc nghĩ. Carlos vẫn đứng bất động, bàn tay đặt bên cạnh miệng túi áo.

- Tôi đến định đánh bạc, - Fenner nói. - Nhưng Noolen cho người mời tôi vào để bảo tôi bước. Hắn nói là hắn không cho ai thuộc băng của cậu vào nhà hắn.

- Cậu đã bắt chuyện với cô Gloria, - Carlos nói tiếp. - Để làm gì?

-Tại sao lại không được bắt chuyện với cô ta?

Thấy tình thế vô cùng nguy hiểm, Fenner nói tiếp:

- Thằng đàn ông nào mà không muốn tán tỉnh với một đứa con gái xinh dẹp. Lúc đó con bé lại ngồi một mình. Tôi nghĩ thử bắt chuyện xem sao.Con bé ấy là thế nào? Cậu biết nókhông?

Carlos chớp chớp mắt.

- Chuyện ấy không liên quan gì đến cậu. Ross! Tôi báo cậu biết. Những kiểu cách đó tôi không thích đâu. Hai lý do cậu nêu ra đều quá đơn giản. Tôi sẽ phải cho người theo dõi cậu đấy.

Fenner nhún vai.

- Cậu mất bình tĩnh rồi, Carlos, - Fenner nói giọng khinh bỉ. - Mà khéo cậu sợ thằng cha Noolen chắc?

Carlos hất hàm về phía cửa:

- Cậu có thể đi.

- Và hắn quay lưng lại phía Fenner.

Fenner ra, đầu óc rối bời. Vậy Carlos không phải thằng ngu như ông vẫn tưởng. Từ nay ta cần thận trọng hơn.

Ra đến phòng khách khách sạn, Fenner bảo Bugsey;

-Cậu đợi mình một chút. Mình cần gọi điện thoại cho khách sạn bảo tối nay mình không về ngủ.

Fenner vào buồng điện thoại, đóng chặt cửa để bên ngoài khỏi nghe thấy. Ông quay số điện của Noolen. Tuy Bugsey đứng bên ngoài nhưng Fenner vẫn cẩn thận nói thật nhỏ.

-Noolen đấy hả? Ross đây. Này, Carlos gài người trong chỗ cậu đấy. Hắn biết cậu và tôi đã nói chuyện với nhau. Hắn còn biết một số chi tiết khác nữa. Này, thằng nhóc nhỏ con làm cho cậu lâu chưa?

- Hai tháng.

Giọng Noolen lộ vẻ lo lắng. Hắn nói tiếp:

- Tôi sẽ thi hành biện pháp cần thiết.

-Đúng, - Fenner nói. - Tôi khuyên cậu nên tống cổ thằng nhóc ấy đi cho nhanh. Cần làmgấp.

Fenner đặt máy xuống. Ra đến ngoài, Fenner khoác tay Bugsey, nói:

- Ta tranh thủ vui chơi một chút. Xem chừng công việc đêm nay của mình sẽ rất mệt đấy. Qua cách dặn dò của Carlos mình biết.

- Đêm nay mình cũng hẹn với một con bé. - Bugsey nói giọng tâm sự.

Y nhắm mắt và thở một hơi dài khoan khoái.

Fenner đến cửa hiệu Nightingale hai phút trước tám giờ. Reiger và Miller đã ở đó. Miller dang cho mỡ vào súng.

- Hình như sắp mưa. - Fenner nói.

Reiger lầu bầu câu gì như tán thành. Miller nói giọng ra vẻ thân tình:

- Mưa càng tốt.

- Cậu có súng chưa, Ross? - Nightingale khẽ hỏi Fenner.

Fenner lắc đầu.

Nightingale mở ngăn kéo lấv ra một khẩu súng tự động khá nặng. Reiger ngẩng phắt đầu, nói:

-Thằng Ross không cần mang súng.

Nightingale coi như không nghe thấy. Hắnđưa súng cho Fenner.

Reiger nổi nóng:

- Đã bảo hắn không cần súng mà lại, - Vừa nói hắn vừa đứng phắt dậy.

Fenner lạnh lùng nhìn Reiger nói:

- Cậu có lý.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Rồi Reiger nhún vai, lại ngồi xuống.

Nightingale cười rất hiền:

- Cậu từ chối mang súng à? - hắn hỏi Fenner. - Nghe đồn cậu sử dụng súng thuộc loại siêu kia mà?

Fenner nhấc thử khẩu súng.

- Tôi tự vệ thôi, - ông nói đơn giàn.

Miller nhìn đồng hồ. chiếc đồng hồ quánhỏ một cách nực cười trên cổ tay to bè của hắn.

- Đến giờ rồi. Đi thôi.

Hắn bọc khẩu tiểu liên, vào tấm vải mưa rồi cầm mũ.

Reiger đi ra phía cửa.

Nightingale nói nhỏ với Fenner:

- Coi chừng hai thằng cha khốn khiếp đó đấy.

Xe đã đậu sẵn trưởc cửa hiệu Nightingale. Reiger cầm lái. Fenner và Miller ngồi ghế sau. Khi xe nổ máy, Fenner giơ tay chào Nightingale và nhìn thấy bóng Curly phía sau.

Fenner hỏi Miller:

- Sếp không bao giờ đi những chuyến như thế này sao?

- Tại sao phải đi? - Miller lạnh nhạt đáp.

Reiger cho xe chạy theo hướng Nam.

Hắn nói ra phía sau với Fenner:

- Cậu hay hỏi đủ thứ nhỉ?

Từ đó trong xe im lặng cho đến khi tới nơi.

Đến bến, họ đưa xe vào bãi gửi rồi đi nhanh dọc theo kè. Bugsey cùng một thằng cha da den to lớn đứng đợi bên cạnh con tầu dài khoảng mười lăm mét. Khi thằng cha da den nhìn thấy họ, gã lên tầu rồi biến vào trong phòng máy. Bugseyđứng lại bên cạnh dây cáp neo tầu.

Trong lúc Miller leo lên tầu. Reiger bảo Fenner:

- Cậu không phải làm gì từ nay cho đến khi nhận hàng. Khi đó cậu phải kiểm tra từng thằng. Không được để tên người Hoa nào mang vũ khí. Cách tốt nhất là lột hết quần áo chúng, lúc chúng sang tầu của ta. Mất thời gian nhưng bảo đảm hơn. Nếu thấy thằng nào có súng thì cậu thu lấy. Nếu nó cương lại thì quật thẳng cánh vào. Miller sẽ nhận chúng và dẫn xuống ca bin đằng trước.

- Được, - Fenner nói.

Fenner theo Reiger lên tầu. Bugsey tháo dây cáp, quăng lên cho Reiger. Y giơ tay chào chia tay Fenner, miệng hét:

- Chúc may mắn!

Thằng cha da đen nổ máy, tầu bắt đầu rung nhè nhẹ. Miller đã xuống buồng lái, cầm tay lái.

- Đi! - Reiger kêu to.

Con tàu để lại một đuôi sóng ngầu bọt phía sau.

Reiger đến đứng bên cạnh ngọn đèn pha cực mạnh đặt ở mũi tàu. Hắn ngồi xuống đốt điếu thuốc. Lưng hắn thẳng đuỗn và trông man rợ. Fenner vào buồng, ngồi bên cạnh Miller.

- Mấy giờ ta nhận hàng? - Fenner hỏi.

- Tôi đoán khoảng mười giờ.

Lúc con tàu ra đến biển khơi, trời đột nhiên giở gió lạnh và mưa lất phất. Trời không trăng và không nhìn được xa.

Fenner rùng mình vì lạnh, bèn đốt điếu thuốc.

Miller nói:

- Phải ít lâu mới quen được kiểu dạo chơi - đêm khuya thế này.

Cậu lạnh thì sang buồng máy. Bên ấy ấm hơn.

Fenner ngồi lại thêm một chút rồi làm theo lời khuyên của Miller. Lúc đi ngang trên boong, Fenner thấy Reiger vẫn ngồi bên cạnh ngọn đèn pha. Hắn ngồi bất dộng.

Con tầu bắt đầu lắc lư trên sóng. Fenner thấy mình hoàn toàn không muốn hút thuốc. Tên da den không nói năng gì. Thỉnh thoảng hắn giương mắt nhìn Fenner, nhưng không mở miệng!

Một lúc sau Miller gọi. Fenner lên boong đến gần hắn. Hắn trỏ một chấm đen ở rất xa. Xa lắm. Ám hiệu bằng ánh sáng lập lòe và chao đảo vì con tầu lắc lư rất mạnh.

Miller chuyển hướng đi. Con tầu hướng thẳng về phía tín hiệu.

- Người của ta, - Miller nói.

Đột nhiên ngọn đèn pha của Reiger bật sáng rồi tắt ngay.

Fenner căng tai lắng nghe. Ông vừa nghe thấy ở rất xa tiếng động cơ máy bay. Fenner mỉm cười trong bóng đêm. Miller cũng nghe thấy.

- Máy bay! - Miller thét gọi Reiser.

Reiser đứng dậy nhìn dăm đăm vào bầu trời đầy mây. Hắn tắt các ngọn đèn trên tầu và con tầu lướt sóng lùi lũi trong bóng đêm.

- Bọn hải quân biên phòng khốn kiếp đấy, - Miller giận dữ nói.

Tiếng máy bay đã hết. Reiser lại bật đèn pha làm tín hiệu. Trước mặt, ngọn đèn tín hiệu nháp nháy liên tục và con tầu "bạn" đang tới mỗi lúc một gần.

Miller đưa ngọn đèn pin cho Fenner:

- Lên đấy đi. Sắp đến rồi.

Fenner cầm ngọn đèn pin lên boong. Ông nghe thấy tiếng động cơ nhỏ dần. Tàu đang chạy chậm lại.

Phía trước. Reiger hét:

- Đỗ lại!

Lập tức tiếng động cơ ngừng-, Reiger bước đến chỗ Fenner. Hắn đi rất thận trọng do tầu chòng chành dữ dội.

- Lấy súng ra. - Hắn nói giật giọng như chó sủa. - Và chú ý kiểm tra hàng. Cậu phải bảo đảm không thằng nào có súng trong người. Tôi lên trao chúng cho cậu. Cậu kiểm tra xong chuyển cho Miller.

Miller cầm sẵn khẩu tiểu liên chuẩn bị khi cần thì bắn. Cả hai cố giương mắt nhìn vào bóng đêm dày dặc. Đột nhiên Reiger bật một ngọn đèn. Hắn đã nghe thấy tiếng mái chèo ngay gần.

Một chiếc xuồng chạy đến, Vừa chạy vừa bập bềnh trên sóng. Fenner nhìn thấy bốn người ngồi chụm với nhau dưới khoang và hai tay chèo. Reiger tắt đèn.

Hắn bảo Fenner:

- Cậu giỏng tai nghe xem có tiếng máy bay không nhé.

Khi xuồng áp vào mạn tàu. Reiger lại bật ngọn đèn nhỏ. Một người Hoa gầy khẳng khiu trèo lên boong tàu

- Chuyến này có mười hai người. - ông ta nói với Reiger. - Tôi sẽ chở hết lên tầu làm bốn chuyến.

- Hàng đặc biệt thì sao?

- Có, có. Tôi sẽ đưa lên cuối cùng.

- Ôkê! - Reiger quay sang Fenner, nói tiếp: - Ta bắt đầu nhận hàng.

Fenner lùi lại một chút chờ. Những người Hoa lần lượt leo lên tầu. Reiger đếm. Mỗi lần hắn chỉ cho một người đi qua và đợi cho đến khi Fenner kiểm tra xong, chuyển cho Miller, và Miller dẫn họ vào ca bin đằng trước.

Tất cả những người Hoa này đều ăn mặc y hệt như nhau: sơ mi đen, quần lửng đen, chỉ tới đầu gối. Như những con cừu, họ ngoan ngoãn tuân theo thủ tục quy định cho họ: Fenner kiểm tra xem họ có mang súng không rồi chuyển cho Miller.

Việc cất "hàng" lên tàu tốn khá nhiều thòi gian. Cuối cùng người Hoa gầy khẳng khiu đứng cạnh Reiger trong suốt thòi gian "giao hàng" nói:

- Thế là xong. Bây giờ tôi xuống đón hàng đặc biệt.

Reiger hỏi Miller:

- Cậu nhốt cẩn thận rồi chứ?

Fenner thoáng thấy vẻ lúng túng trong giọng nói của Reiger.

Miller đáp:

- Mình cất chìa khóa vào túi rồi.

Fenner vẫn chưa hiểu "hàng đặc biệt" là thứ gì? Ông cảm nhận thấy giữa Reiger và Miller có sự thông đồng bí mật nào đấy. Cả ba dỏng tai lắng nghe chiếc xuồng cuối cùng bơi ra. Nghe tiếng mái chèo khua sóng. Reiger bật ngọn đèn nhỏ. Fenner và Miller níu xuồng áp vào thành tầu.

Người Hoa gầy khẳng khiu trèo lên bên cạnh họ.Rồi ông ta cúi xuống đỡ trên tay người cầm mái chèo thứ hai. Người Hoa khẳng khiu đứng lên. "Hàng đặc biệt" đã lên boong.

- Không cần khám. - Reiger bảo Fenner.

Fenner dọi đèn pin vào "hàng đặc biệt". Ông cầu nhầu không rõ tiếng. Thì ra đó là một cô gái! Một cô gái Trung Hoa nhỏ tuổi, chỉ trạc mười ba mười bốn. Xinh đẹp và tinh tế. Cô bé có vẻ lạnh và sợ hãi. Cũng như những người Hoa khác, cô bé chỉ mặc sơ mi den và quần đến đầu gối, cũng đen.

Reiner văng một câu chửi tục rồi đánh mạnh vào tay Fenner làm bật ngọn đèn pin ra khỏi tay ông.

- Đừng dính vào chuyện này! - Reiner rít lên. - Miller! Đưa nó vào chỗ nào kín đáo, mau!

Reiger quay sang với người Hoa khẳng khiu. Ông này đưa hắn một gói bọc giấy chống ẩm rồi cúi rạp lưng chào, trở lại xuồng và chiếc xuồng biến vào đêm tối.

- Vụ này sẽ rắc rối đây, - Fenner nghiến răng nói.

- Mày nói cái gì, hả? - Reiger gắt.

- Tôi có quyền biết rằng các người buôn bán phụ nữ. Kiểu này không dễ lọt qua đâu.

- Mày nóí cái gì? Một con bé trị giá bằng mười thằng đàn ông. Mày tưởng dễ kiếm lắm đấy hả? Câm miệng đi, nếu mày muốn tốt cho mày!

Fenner không đáp. Ông bỏ mặc Reiger đấy, đi vào buồng lái rồi đứng bất dộng trong bóng đêm. Suy nghĩ. Phải chăng đấy là lời giải cho bài toán bí ẩn? Bọn chúng đã nhận "hàng": mười hai người Hoa và một cô gái. Phải chăng đấy là điều em gái của Marian Daley đã cố tình để lộ cho Fenner thấy? Hay đấy chỉ là do ngẫu nhiên? Fenner không biết.

- Lái tầu về! Mày lái đi, Reiger! - Tiếng Miller nói. - Tao ngán đến tận cổ rồi.

- Được thôi, - Reiger nói. - Bảo thằng da đen mở máy.

Con tầu rùng lên khi động cơ bắt đầu chạy! Fenner ngồi xuống boong tàu, tựa lưng vào mái buồng lái, mắt hướng vào bóng đêm mù mịt, cố nhìn. Đồng thời ông giỏng tai nghe xem có thấy tiếng động cơ của ca nô biên phòng tuần tiễu không.

Đột nhiên Reiger thét lên:

- Ross! Ross! Cậu đang ở đâu đấy?

Fenner xuống buồng lái.

- Gì thế? Tối quá, cậu sợ hẳn?

- Này cậu chịu khó xuống ca bin xịch bọn Tàu vào với nhau. Dây xích ở trong góc kia kìa.

Fenner nhìn đống khóa số tám và sợi xích han rỉ.

Ông hỏi:

- Để làm gì?

- Cậu không hiểu à? Phải đề phòng. Nếu tàu biên phòng đến ta phải quẳng cả đám xuống biển. Xích chúng lại với nhau, chúng khắc tự lôi nhau xuống.

- Vậy ra các người đã tính toán trước cả, Fenner nói.

Nhưng Fenner dằng bánh lái trong tay Reiger.

- Cậu đi mà làm lấy. Đấy không phải việc của tôi.

Reiner quắc mắt nhìn Fenner trong luồng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ trên bảng điều khiển. Rồi hắn nói:

- Tỏi thấy cậu chẳng được tích sự gì cho lắm.

Nói xong, hắn nhấc đống dây xích han rỉ, trèo xuống bậc thang và mất hút trong bóng tối.

Fenner khẽ nhăn mặt. Ông thấy kiểu này thì ông khó có thể tiếp tục làm với băng bọn chúng. tất nhiên là làm lâu. Mặt khác, Fenner cảm thấy hình như mình đã nắm được mọi thông tin cần thiết.

Phần còn lại chỉ còn tùy thuộc Gloria Leadler có chịu nói cho ông biết hay không. Nếu Fenner khai thác được Gloria, ông chỉ còn việc cuối cùng là quất! Đập tan cái băng tàn bạo, dã man này của chúng.

Một tiếng nổ đanh bỗng lọt vào tai Fenner. Ông lắng tai nghe, mắt cố nhìn vào bóng đêm mịt mù. Fenner không thấy gì. Lát sau Reiger quay xuống.

Lúc Reiger cầm tay vào bánh lái, Fenner liếc nhìn hắn. Nét mặt Reiger căng thẳng, tàn ác.

Fenner hỏi:

- Có chuyện trục trặc à?

Reiger cười gằn:

- Chúng không chịu cho xích. Tôi phải bắn vào cánh tay một thằng để chúng chịu im.

Mưa đã tạnh. Nhưng Fenner vẫn thấy rét.

Đột nhiên Reiger nói:

- Bảo thằng Miller xuống đó trông con bé. Lúc nãy nó nín chịu nhưng vừa rồi nó khóc thút thít. Bọn kia mà nghe thấy con bé khóc là phiền lắm đấy. Chúng sẽ làm ầm lẻn mất thôi.

Fenner nói:

- Tôi không hiểu.

Reiger bật cười lớn:

- Có gì đâu. Mười hai thằng cha người Hoa kia đã bao lâu nay không có gái. Nếu chúng biết trên tầu có gái, chúng sẽ phát điên phát rồ lên. Lạy chúa! Đã một lần tao chứng kiến cái cảnh đó. Hôm ấy sếp cử một thằng đần đi giúp việc tao. Hàng hôm đó là mười hai thằng người Hoa và một con bé lai đen.Thằng đần kia để cho bọn người Hoa nhìn thấy con bé. Thế là xẩy ra-một chuyện không thể tưởng tượng được. Tao phải bắn chết hai thằng, quật vào đầu hai thằng khác. Còn con bé sợ quá lao đầu ngay xuống nước.

Fenner cầu nhầu.

- Tao đã trừng phạt thằng đần kia xứng dáng. Lúc hai thằng bị tao đập vào đầu tỉnh lại, tao bèn đưa luôn thằng ngu kia xuống. Thế là bọn Trung Hoa cho thằng khốn một trận thừa sống thiếu chết. Chẳng là trước khi đưa nó xuống, tao đã trói tay nó lại.

Reiger cười như điên như dại một lúc rồi kết luận:

- Sau trận đánh, trông bộ mặt thằng khốn méo mó đến bật cười.

- Rồi đến ngày cậu bị bọn chúng cho một trận như thế, - Fenner nói.

Xong Fenner lên boong gặp Miller và cô gái Trung Hoa.

Lúc đến nơi, Fenner suýt ngạt thở: ông thấy Miller một tay đè cô gái xuống sàn ca bin, một tay tát vào giữa mặt cô bé. Áo cô bé đã bị xé tung, để hở toàn bộ phần trên.

Cô bé lặng lẽ giẫy giụa. Máu chảy trong mũi và miệng ra.

Fenner bước tới, túm ngực Miller, kéo hắn rời khỏi cô gái. Khi đã lôi thằng cha ra khá xa, Fenner đá một cái làm hắn bắn đến tận đầu kia ca bin.

Cô bé ngồi nép vào thành ca bin, đầu gối co vào bụng, hai tay ôm đầu đề phòng.

Miller từ từ ngồi dậy. Bộ mặt to bè tái nhợt của hắn hiện lên mờ mờ dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn nhỏ. Hắn nháy mắt với Fenner, rồi nói giọng rất trầm, đe nẹt:

- Mày cút đi chỗ khác để tao yên.

Fenner không đáp. Ông vẫn đứng im lặng, hai tay buông thõng Miller đưa mắt tìm cô gái rồi bò đầu gối đến gần cô bé.

Fenner bèn sấn tới, đá một phát thật căng vào sườn Miller. Miller ngã chồm lên phía trước. Hơi thở hắn hổn hển lọt ra đằng miệng. Nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi cô gái. Một tay hắn ôm sườn, một tay hắn chống xuống sàn, lê về phía cô bé.

Fenner rút súng quát:

- Ngồi đấy! Mày nghe tao nói gì chứ? Ngồi im!

Miller không nghe thấy. Một tay hắn đã với tới gót chân cô bé. Hắn kéo cổ bé lại.

Fenner tiến đến, giẫm gót giầy lên cổ tay Miller. Miller chưa chịu buông con mồi. Hắn kéo cô bé lại và nắm vào đùi cô.

Fenner tái mặt, nắm nòng súng tiểu liên của Miller, giật lấy rồi cứ thế ông lấy báng khẩu tiểu liên quật vào gáy hắn.

Fenner không muốn giết chết Miller. Còn cần đến hắn để lái con tầu trở về. Nhưng Fenner muốn chấm dứt hành động thô bỉ của hắn

Miller lắc hai vai rồi lao tới, tay đưa xuống dưới cằm cô bé hất ngửa mặt cô bé lên.

Fenner hít một hơi thật sâu, đập báng khẩu tiểu liên vào trán Miller. Hắn chững người lại rồi bước tới loạng choạng bên cô gái. Hắn cố đứng lên nhưng không nổi. Hắn ngã sấp xuống và đập trán xuống sàn tầu.

Fenner nhét súng tự động vào túi, kéo Miller ra cách xa cô gáiÔng cầm cánh tay hắn lôi ra ngoài.

Tiếng Reiger quát lên

- Cái gì dưới ấy thế?

Fenner không đáp. Ông thả Millernằm xuống sàn tàu rồi quay vào ca bin. Cô bé người Hoa đã gấp đầu gối lên đến cằm. Máu vẫn còn rỉ ra thành bong bóng hai bên mép cô ta, mỗi lần cô thở.

Fenner quỳ xuống, đưa tay đỡ đầu cô bé, cô ta giật mình, tống luôn một quả đấm vào giữa mặt Fenner.

Fenner buông cô ta, đứng dậy. Ông giật tấm khăn trải trên chiếc giường hẹp, quẳng lên người cô bé lúc này gần như loã lồ hoàn toàn. Cô ta vẫn nhìn Fenner bằng cặp mắt hãi hùng. Ông hất đầu ra hiệu bảo cô bé đừng sợ. Rồi ông ra ngoài, khoá cửa ca bin. Nhét chìa khoá vào túi.

Miller đã ngồi dậy được, hai tay ôm đầu. Hắn đang văng ra câu tục tĩu nhất. Fenner không thèm nhìn hắn. Ông đi thẳng đến buồng lái.

Reiger hỏi:

- Chuyện gì thế?

Fenner cố lấy giọng bình tĩnh nói:

- Thằng Miller chó má ấy định hiếp con bé. Tôi đã quật cho nó một trận.

- Sớm muộn con bé cũng bị mất trinh! Có làm trước thì đã sao?

Fenner không đáp. Ông đang nhìn ra đốm sáng rất nhỏ đang chuyển động phía xa, trên mặt biển rập rờn. Ông nhận ra đấy là đèn hiệu của một con tầu. Fenner vội vã quay đi để Reiger khỏi để ý thấy. Ông đoán đấy rất có thể là tầu của hải quân biên phòng đi tuần.

Miller đã đứng lên được cũng nhìn thấy đốm sáng đó trên biển. Hắn gào lên để báo động, Reiger quay nhìn ra và thấy đốm sáng.

Hắn nói:

- Tầu biên phòng! Có thể chúng không phát hiện thấy tầu ta.

Con tầu của Carlos vẫn không thắp đèn hiệu, lùi lũi chạy trong đêm tối. Nhưng bỗng mặt trăng lộ ra khỏi đám mây và vệt bọt sóng trắng xoá ở đuôi con tầu hiện lên rất rõ.

Fenner chăm chú nhìn đốm sáng ở xa. Ông thấy con tầu kia đã chuyển hướng và đang tiến về phía họ.

Ông điềm tĩnh nói:

- Chúng đã nhìn thấy ta.

Reiger gào lên:

- Miller!

Rồi hắn tăng tốc lên tối đa.

Miller loạng choạng bước vào buồng lái. Hắn nhìn Fenner đầy căm hờn. Nhưng Reiger đã quát:

- Miller! Cầm lái để tao ra xem sao. Rất có thể con tầu của chúng chạy nhanh hơn tầu ta.

Miller đỡ bánh lái. Reiger và Fenner bước ra ngoài. Bây giờ ánh trăng đã khắp mặt biển. Fenner nhìn rõ con tàu tuần tiễu. Nó chạy rất nhanh, gần như chỉ có mũi tầu nhô lên trên mặt nước.

Fenner bảo Reiger:

- Chúng đuổi kịp chúng ta mất!

Reiger chạy đến buồng máy, nói gì đó. Tên da đen đưa Reiger hai khẩu tiểu liên Thompson, Reiger đưa một khẩu cho Fenner rồi nằm sấp xuống sàn tầu.

- Bắn đi. Bắn liên tục, không ngừng nghỉ! Bắn về phía mũi.

Fenner cũng đã nằm xuống. Ông lia hai băng, hướng lên bên trên để không trúng vào con tầu tuần tra. Liền sau đấy, ông nghe thấy tiếng tiểu liên của Reiger. Đồng thời ông thấy xung quanh hắn những mảnh gỗ vụn ở mũi tầu văng ra.

Khi thấy tầu tuần tra bắn trả, Fenner rạp đầu xuống. Ông thấy rõ những ánh chớp mầu vàng loé loé và nghe thấy tiếng đạn trúng vào mũi tầu.

Con tầu tuần tra bắn xối xả làm Fenner và Reiger không sao ngẩng đầu lên để bắn được.

Miller đứng nấp trong buồng lái quan sát, hét:

- Phải làm ngay chuyện gì. Chỉ vài giây nữa chúng sẽ tóm được chúng ta.

Reiger ngẩng đầu lên một chút và thấy tầu tuần tra chỉ cách chúng chừng hai trăm mét. Hắn lập tức cúi xuống để tránh một loạt đạn bắn tới.

Fenner quay đầu về phía Reiger đúng lúc tên này thét:

- Tao tặng cho chúng cái này!

Fenner thấy Reiger ném một vật gì đó to bằng quả bóng lên tầu tuần tra.

Một ánh chớp chói loà và một tiếng nổ rất lớn. Con tầu tuần tra ngừng chạy.

Reiger hét bảo Miller:

- Tăng tốc độ tối đa!

Rồi Reiger ngồi dậy nhìn con tầu tuần tra đang bốc cháy.

Hắn đứng lên đến chỗ Fenner:

- Đây là lần đầu tiên chúng ta dùng thử vũ khí đó. Sếp đúng là có nhiều sáng kiến tuyệt vời. Nếu không có quả dứa đó thì bọn người Hoa đang làm thức ăn cho cá. Và chuyến đi của chúng ta mất công toi.

Fenner nghẹn cổ họng. Ông không rời mắt được con tầu đang bốc cháy đùng đùng. Lát sau nó chỉ còn là một đốm lửa đỏ xa tắp.

Fenner đứng lên. Reiger đã đứng lên từ nãy, bây giờ giơ ngón tay trỏ đèn hiệu xanh đang nhấp nháy ở xa. Miller cũng đã ngoặt tầu theo hướng đó.

- Đấy là thằng cha nhận hàng, - Reiger gào lên để Fenner nghe thấy. – Vậy là ổn.

Fenner nhìn ánh đèn tín hiệu màu xanh đang tiến lại gần. Ông thầm nghĩ, đã đến lúc phải bắt tay vào việc. Chơi với Carlos thế là tạm đủ.