NGÀY THỨ CHÍN CỦA MƯỜI NGÀY -
Vòng nguyệt quế được chuyển sang cho Êmili để làm Hoàng Hậu trong ngày thứ chín, nàng quyết định, trong ngày ấy, các người kể chuyện sẽ tùy ý chọn đề tài không gò bó.
NỮ TU SĨ
Giữa đêm tối, một bà Tu viện trưởng vùng dậy để bắt quả tang một cô gái đồng trinh mà vừa có người đến minh với bà. Chính bà thì lại đang hú hí với một mục sư. Bà vội trùm lên đầu chiếc quần lót của ông mục sư, cứ ngỡ rằng mình trùm khăn. Cô gái đang bị bà lên án thấy vậy liền nói toạc cho bà biết. Thế là người ta để mặc cho cô tùy ý đi lại với người tình.
(Êmili kể chuyện )
Xin các chị hãy biết cho là, ở vùng Lômbacđi có một tu viện nổi tiếng vì lòng tin thánh thiện. Idabét, một trong số những nữ tu ở đó lúc ấy, là một cô gái dòng dõi quý tộc, đến thăm cô bên ngoài hàng rào của phòng nói chuyện. Đi theo người đó là một chàng trai đẹp đẽ mà Idabet đem lòng yêu thương ngay. Sắc đẹp mê hồn của Idabet và dục vọng long lanh trong đôi mắt cô gợi lên trong lòng người con trai một mối nhiệt tình hăng say không kém. Không hái được quả của tình yêu, họ nhẫn nại kéo dài rất lâu sự đam mê ấy qua nhiều đau khổ buồn phiền. Người nọ người kia đều rầu rĩ. Cuối cùng, chàng trai tìm được cách bí mật đến gặp người nữ tu sĩ khiến cô ta vui sướng thế nào, các chị biết, vì đó là hạnh phúc lớn nhất của mỗi người, và được tái diễn bao phen nữa.
Cuộc gian díu cứ nối tiếp. Nhưng hai người không biết là một đêm nọ, một nữ tu sĩ bắt gặp gã tình nhân lúc anh chàng đang từ giã người yêu. Chị ta báo cho nhiều sơ biết chuyện. Người ta dự định thoạt đầu tố giác hết với bà Uximbanđa, bà sơ nhất - Tu viện trưởng, - theo dư luận các nữ tu sĩ hoặc của hết thảy những ai quen biết bà thì bà là một người đàn bà chí thánh thiện, rồi để chặn đứng mọi lời chối cãi họ sẽ đến mời bà Tu viện trưởng đến để bà ta kéo Idabet ra khỏi vòng tay người tình của cô ta. Vì vậy, các nữ tu sĩ giữ im lặng và, để bắt được quả tang, ngấm ngầm phân công nhau canh gác ngày đêm. Không hồ nghi. Idabet chẳng biết gì hết về âm mưu nọ, một đêm gọi tình nhân đến. Những người canh gác phát hiện ra ngay. Đợi thật khuya, vào lúc cho là thuận lợi nhất, họ chia thành hai nhóm. Một nhóm ở lại theo dõi cửa ra vào căn phòng, còn nhóm kia chạy đến nhà bà Tu viện trưởng và gõ cửa. Bà đã trả lời nhưng bọn người kia cứ giục cuống lên.
- Thưa bà, nhanh lên, nhanh lên bà. Bà dậy đi. Người ta bắt được Idabet ngủ với trai trong phòng cô ấy.
Đêm đó, Uximbanda đang sum vầy với một mục sư mà bà thường đưa vào phòng mình trong một cái rương. Nghe tiếng ồn ào bà sơ ngại là, trong con vội vã và nóng ruột người ta lay mạnh quá cửa có thể mở toang ra. Bà chuồn ra khỏi giường và cuống quít mặc quần áo trong bóng tối. Đáng lẽ vớ chiếc khăn choàng mà những người tu sĩ thường mang và người ta gọi là mạng phủ mặt của tu sĩ bà ta lại quơ nhầm phải cái quần đùi của ông mục sư. Bà vội vội vàng vàng ném ngay nó lên đầu, bà ta chạy ra vừa sập cửa lại và kêu lớn:
- Cái con trời đánh ấy đang ở đâu?
Bà chạy theo đám đông. Những người đàn bà kia quá nóng ruột muốn bắt quả tang Idabet đang phạm tội cũng chẳng chú ý gì đến khăn trùm của bà. Nữ Tu viện trưởng đến trước căn phòng nhỏ. Được các sơ giúp đỡ, bà phá toang cửa vào. Bà tiến lên và thấy trong giường cặp nhân tình đang ôm nhau. Bàng hoàng vì tấn tấn công và chẳng biết nên giữ thái độ như thế nào, họ không động đậy Idabet lập tức bị các nữ tu sĩ túm lấy và theo lệnh bà sơ nhất, giải tới hội trường, ở lại một mình, người con trai mặc quần áo vào, anh ta chờ xem sự thể ra sao và quyết định, nếu người ta hành hạ Idabet, anh sẽ trả thù tất cả những người đàn bà rơi vào tay anh, sau đó sẽ bắt cóc người tình của mình.
Nữ Tu viện trưởng ngồi vào chỗ trong hội trường, trước mặt tất cả các sơ, mắt họ chỉ đăm đăm nhìn vào người phạm tội. Thoạt tiên bà tu sĩ sỉ vả Idabet bằng những câu chửi rủa xấu xa nhất mà người ta có thể lùa vào tai một người phụ nữ, vừa buộc tội cô ta bôi nhọ sự thánh thiện danh dự và tiếng thơm của tu viện, nếu tiếng đồn về những trò dâm đãng ô nhục của cô loang rộng ra ngoài. Những lời đe dọa tiếp theo những câu chửi rủa. Xấu hổ, sợ hãi, người thiếu phụ đường như thấm thía tội lỗi của mình, và sự im nặng của cô kéo lại cho cô chút ít cảm tình. Bà Tu viện trưởng tiếp tục thao thao hơn nữa, chợt Idahet ngước mắt lên bỗng nhìn thấy khăn trùm của bà có những mẩu dây lòng thòng ở chỗ nọ chỗ kia. Cô ta biết cái đó là cái gì nên lấy lại được tinh thần.
- Thưa bà, - cô nói, - cầu Chúa cứu vớt bà! Bà hãy buộc lại khăn một tí, rồi sau bà sẽ cho con biết bà muốn cái gì.
Bà sơ nhất ngớ ra.
- Thế nào kia, khăn của ta, đồ khốn nạn! Lúc này mày còn dám bỡn cợt ư? Mày tưởng tội mày là trò đùa đấy hẳn.
- Thưa bà, - Idabet nói lại một lần nữa, - con mong bà buộc lại khăn. Rồi sau bà cho con biết bà muốn gì.
Nhiều nữ tu sĩ lúc đó mới đưa mắt nhìn lên đầu bà Tu viện trưởng, về phía mình, bà ta cũng đưa tay lên sờ tóc. Tất cả các sơ hiểu ra điều gì đã khiến Idabet nói. Chính bà sơ nhất cũng nhận ra lỗi lầm của bản thân mình, mà cử tọa đã thấy rõ sờ sờ không còn giấu vào đâu được. Bà ta đổi giọng, lời lẽ khác hẳn lúc đầu. Bà đi tới kết luận rằng con người ta không sao tự phòng ngừa nổi với những kích thích của xác thịt và rút cục, cứ như trước mà tiếp tục, chị em nào có khả năng cứ việc bí mật tìm kiếm lạc thú cho mình. Vậy là bà Tu viện trưởng phóng thích tù nhân và lại đi ngủ với ông mục sư của bà. Idabet trở về với người tình mà sau đó, cô gọi tới nhiều lần bất chấp những sự ghen tức mà cô gây ra. Còn những cô tu kín không có người yêu thì cố gắng hết sức mình để bí mật bố trí những cuộc tình dan díu ngấm ngầm.
ĐÀO MAI QUYÊN dịch