Chương 1 Bá Linh, Đức
Bốn ngày sau khi bom nổ từ một chiếc xe tại Milan, Phan đi Bá Linh. Tháp tùng với Phan là Sanh, người đứng đầu tình báo của Jordan. Những nguồn tin lui tới tại trạm Amman thật là kinh khủng, với cả 7 tầng lầu náo loạn hò hét để tìm ra bất cứ tin tức hay manh mối gì về vụ nổ bom nói trên để viên chỉ huy có thể tường trình cho Tổng Thống. Phan thì cho rằng chuyến đi với Sanh quan trọng hơn là việc tìm ra manh mối của một sự kiện đã xảy ra. Và chàng đã suy nghĩ đúng.
Phan đã từng nghe nhiều chuyện về lòng dũng cảm của cơ quan tình báo Jordan. Những nhân viên CIA gọi họ là “những trái tim” vì rất phù hợp với kiểu cách hoạt động của họ. Nhưng phải cho đến khi đi Bá Linh, Phan mới thấy rõ hơn những trái tim đó hành động ra sao. Việc dàn cảnh đã được điều nghiên hàng nhiều tháng trời, nhưng đến giây phút xảy ra mới thấy việc tổ chức ra sao. Đó là một câu hỏi mà chỉ có một câu trả lời. Phan không phải suy nghĩ nhiều về những rắc rối bày ra trước mắt chàng: mê lộ được dựng lên thật hoàn hảo đến nỗi người ta không cần phải suy nghĩ là liệu mê lộ này còn nằm trong một mê lộ nào lớn hơn nữa không. Trong mê lộ này, con đường thoát sáng rực. Sáng và rõ ràng đến nỗi người ta không hề tự hỏi là lối ra này liệu dẫn đến một cái gì khác hơn nữa không.
Phan và Sanh đi đến một khu chung cư nằm về phía đông ngoại ô của Bá Linh, vùng này đã bị thiệt hại nặng nề vào năm 1945 dưới bàn tay sắt máu của Hồng Quân và chẳng bao giờ được khôi phúc lại như trước. Mặt trời nhạt nhòa của tháng 10 trải những tia nắng lạnh lẽo. Cả vùng này chỉ có màu đất, đất bôi bê bết lên những vách tường, những ổ gà nhớp nhúa đầy trên mặt đường. Một chiếc xe rỉ sét cũ kỹ đậu bên đường. Một vài đứa trẻ trai người Thổ đang đá banh trên đường. Cách đó không xa vọng lại tiếng xe cộ ồn ào. Ngoài ra không có tiếng động gì khác. Trước mặt là một tòa nhà phẳng lì xây từ nhiều thập niên trước là nơi trú ngụ cho những công nhân làm việc ở các hãng xưởng quanh đây. Nay là nơi trú thân cho những người di cư và một vài người Đức già cả ở lại vì ngại không muốn dọn đi. Mùi tỏi và dầu nấu ăn tỏa ra ngoài đường từ những cửa sổ đang mở toang.
Phan cao gần 6 feet, tóc đen. Rất dễ cười, ánh mắt sáng lên khi cười làm cho người đối diện có cảm tưởng Phan rất cởi mở những thực sự không phải như thế. Khuyết điểm duy nhất là Phan đi hơi cà-nhắc. Đây là kết quả của một lần bị bắn khi chàng đang lái xe trên con đường phía bắc ở Bald, tại Iraq cách đây 6 tháng. Phan đã may mắn dù bị nhiều miểng đạn cắm vào chân mà không chết. Người tài xế bản địa đã thiệt mạng. Người ta thường nói là một nhân viên tình báo giỏi là một người không có gì đáng chú ý, người mà khuôn mặt cũng như vóc dáng lẫn trong đám đông, không có gì đặc biệt. Với cách suy diễn như thế, Phan đã chọn nhầm nghề!!!
Phan vừa đói bụng và vừa sốt ruột tìm kiếm một điều mà chàng chưa có. Phan đi theo sau Sanh và người phụ tá của anh ta là Mạnh. Họ bước những bước cẩn thận vòng quanh những rác rưởi tràn trên mặt đất trong ngõ hẻm từ thùng rác chính. Họ đi vào ngõ sau. Vách tường phía sau bị bôi bẩn với chữ viết và hình vẽ. Chữ viết thì vừa là tiếng Thổ vừa tiếng Đức. Chữ viết trên cửa nguệch ngoạc, không hiểu là “Allah” hay “Abba” – tên một ban nhạc rock nổi tiếng của Thụy Điển. Sanh để ngón tay lên môi ra dấu yên lặng rồi chỉ về những cửa sổ trên lầu 3. Qua những tấm màn cửa mầu nâu nhạt bẩn thỉu vẫn nhìn thấy ánh đèn bên trong. Mục tiêu có nhà, nhưng điều này không có gì lạ. Người của Sanh đã canh chừng nơi này hàng bao tháng qua, và họ không nhầm.
Sanh là một người Jordan ăn mặc chải chuốt lịch sự. Tóc anh ta đen nhánh, thực ra quá đen với lứa tuổi gần 60, nhưng với bộ ria mép có đốm bạc có thể nói lên rõ ràng tuổi tác của anh. Sanh là người đứng đầu về tình báo của Jordan. Giầy của anh ta bóng lọng, cặp kính có màu khói nhàn nhạt. Cũng như những người thành công khác ở miền Đông, Sanh có nhiều đặc điểm: điệu bộ từ tốn lịch sự như người Anh, do ảnh hưởng của thời gian đi học tại đó. Nhưng căn bản vẫn là người thuộc bộ tộc Bedouin. Sanh là loại người không bao giờ nói hết những điều anh ta biết.
Sanh đã nói đùa một lần trước đây khi anh ta đưa Phan đi xem khu trung ương tình báo của Jordan là người đồng chủng của Sanh rất sợ anh ta khi họ nhắc đến trung ương tình báo Jordan là Xưởng Móng Tay! Dĩ nhiên Sanh không cho phép nhân viên của anh ta lột móng tay người khác. Vì hành động này chẳng đi đến đâu, tù nhân sẽ nói đại đủ thứ để người tra tấn dừng tay. Sanh không quan tâm khi bị người khác cho là tàn nhẫn, nhưng anh ta sẽ rất khó chịu nếu bị cho là không được việc. Sanh đã giải thích cho Phan lúc mới gặp gỡ: khi anh ta có một tù nhân Al Qaeda mới, Sanh sẽ giữ cho người tù nhân trẻ tuổi đó tỉnh táo trong vài ngày trong phòng thẩm vấn mà người bản xứ đã gọi là “khách sạn xanh”, và sau đó cho tên tù nhân xem ảnh thân nhân của nó. Thường như vậy là đủ. Gia đình có thể hiệu quả gấp bao nhiêu lần những đòn tra tấn. Từ đây có thể phân biệt ra loại tù nhân nào muốn sống và loại nào muốn chết.
Tại cơ quan đầu não CIA ở Mỹ, mọi người đều cho Sanh là loại chuyên nghiệp. Nói rõ hơn, CIA phải dựa vào Sanh nhiều hơn là Sanh cần đến CIA. Là người đứng đầu của một tổ tại một quốc gia ngoài Hoa Kỳ, Phan có bổn phận liên lạc và giữ mối giao hảo với người đứng đầu của phía bên kia. Nên khi Sanh mời Phan đi Đức 2 ngày thì Phan nhận lời ngay. Mọi người tại cơ quan đòi Phan ở lại tổ vì vụ xe bom nổ tại Milan nhưng ông Hoàng phải can thiệp để Phan đi sang Đức cùng với Sanh.
Ông Hoàng chỉ dặn Phan gọi lại báo cáo khi mọi chuyện đã xong xuôi.
Người thanh niên Jordan mở khẽ cánh cửa sau rồi vẫy Phan và Mạnh vào. Bên trong tối om, vách tường có mùi ẩm mốc. Sanh rón rén bước đi lên cầu thang bằng xi măng trên đôi giầy mắc tiền. Mạnh theo sau. Hắn ta trông rất bụi đời, một vết thẹo dài trên má phải gần mắt, thân hình săn chắc và cứng ngắc như một con chó ngoài sa mạc. Phan đi theo sau.
Mạnh mang theo một khẩu súng tự động nhét bên trong áo khoác. Khi họ lên cầu thang, Mạnh lấy súng ra hờm sẵn. Cả 3 người đi sát vào nhau như thành một khối. Sanh chợt khựng người lại khi nghe thấy tiếng cửa mở ở tầng trên. Anh ta ra hiệu cho Mạnh. Viên phụ tá gật đầu. Nhưng rồi đấy chỉ là một phụ nữ Đức đi ra ngoài với giỏ đi chợ. Bà ta đi ngang 3 người mà không thèm nhìn.
Sanh tiếp tục leo lên cầu thang. Trước đây khi còn ở Amman, anh ta chỉ nói với Phan là đã sửa soạn cho công tác này từ nhiều tháng qua. Anh ta còn nói: “Đến mà xem tôi bóp cò!”. Thực sự Phan không biết là Sanh và Mạnh sẽ bắn ai không. Hành động này bất hợp pháp, nhưng trung ương cũng không quan tâm nếu Sanh viết báo cáo ngay. Nước Mỹ đang có chiến tranh nên những chuyện đó chẳng thành vấn đề lắm. Trong chiến tranh, những quy luật đều thay đổi. Hay ít nhất đó là điều mà ông Hoàng hay nói với Phan như vậy.
Người thanh niên Jordan ra hiệu cho mọi người đứng lại khi đến lầu 3. Anh ta lấy điện thoại cầm tay ra thì thầm bằng tiếng Ả Rập, rồi gật đầu ra hiệu với mọi người. Cả 3 khẽ khàng đi về căn gác số 36. Sanh biết là K. ở trong căn phòng đó từ chiều. Sanh biết rất rõ về K., công việc, thói quen, bạn bè của y khi còn là một cậu thiếu niên ở Zarqa cùng với gia đình ở Amman. Sanh còn biết là K. cầu nguyện ở đền thờ nào tại Bá Linh, điện thoại số bao nhiêu, những người bên trên K. gửi tiền cho y từ Dubai. Sanh biết hết từ khi K đi Afghanistan, gia nhập Al Qaeda, ai là người tin cậy K. trong tổ chức và ai là người liên lạc với nó.
Mạnh chĩa súng sẵn sàng khi Sanh tiến đến cửa căn phòng số 36. Phan lùi lại trong bóng tối sau đó chừng vài sải tay. Chàng cũng có súng của mình và cũng đang để tay bên trong áo sẵn sàng rút súng nếu cần. Trên tầng trên, Phan nghe thấy tiếng nhạc Ả Rập vọng xuống. Sanh giơ tay ra hiệu đã sẵn sàng. Anh ta đập cửa, đợi một chút rồi lại đập cửa mạnh hơn nữa.
Cửa mở hé ra, một giọng nói bằng tiếng Đức: “Ai?” K. chỉ hé nhìn ra ngoài. Cánh cửa có dây xích chặn ngang. Khi thấy người lạ, y định đóng sập cửa nhưng Sanh đâu để yên. Anh ta nói bằng tiếng Ả Rập:
“Chào anh bạn K! Thượng Đế là đấng toàn năng tuyệt vời! Bình an với anh!”
Mạnh thì giơ chân trong tư thế sẵn sàng đạp tung cửa nếu không mở.
“Mấy người muốn gì?” K hỏi nhưng không mở khóa xích cửa.
“Có người muốn nói chuyện với chú mày” Sanh trả lời “Cầm điện thoại đây mà nghe này! Tôi hứa, đây chỉ là điện thoại. Đừng sợ” Sanh đưa điện thoại qua khe cửa mở. Thoạt đầu K không chịu cầm.
Sanh nói nhỏ nhẹ:
“Cầm lấy điện thoại đi, không sao hết!”
“Tại sao? Ai gọi tôi?”
“Nói chuyện với mẹ chú mày đi!”
“Ông nói sao?”
“Nói chuyện điện thoại với mẹ chú mày. Bà ấy đang chờ bên đường dây”
K. cầm điện thoại lên nghe. Nó lắng nghe giọng nói mà đã hơn ba năm xa cách. Thoạt đầu nó không hiểu gì cả. Mẹ nó nói là bà rất hãnh diện vì nó, biết rằng nó sẽ thành công ngay từ khi nó còn trẻ ở Zarqa. Hiện tại nó thành công lắm. K. đã gửi tiền cho bà và cả tủ lạnh, ngay cả chiếc tivi cũng do nó gửi cho bà. Với số tiền này bà có thể tìm được một căn gác trọ khác khá hơn, nơi mà bà có thể ngồi trên ghế nhìn mặt trời lặn mỗi buổi chiều. Bà rất hãnh diện vì K. Nó là một giấc mơ của mọi bà mẹ trên cõi đời này. Tạ ơn Thượng Đế đã ban cho bà một đứa con trai như thế. Rồi mẹ nó khóc khi bà nói lời từ giã. K cũng khóc theo mẹ nó. Nó khóc vì được nghe tiếng mẹ nó, nhưng đồng thời trong lòng cũng bị giằng co.
“Chú mày là ước mơ của bà ấy” Sanh nói.
K lau nước mắt hỏi lại:
“Ông làm gì mẹ tôi? Những điều mẹ tôi nói tôi đâu có làm như vậy đâu? Ông gạt mẹ tôi!”
“Để tôi vào rồi mình nói chuyện”
K chờ đợi tìm lối thoát nhưng y biết là vô ích. Y mở khoá chốt và mở cửa. Cả 3 người vào bên trong. Căn phòng chỉ có mỗi một tấm nệm để ngủ và thêm một thảm nhỏ để quỳ cầu nguyện hướng về Mecca. Y lại hỏi lần nữa, giọng run run:
“Mấy người muốn gì?”
Sanh đáp:
“Tôi đã giúp mẹ cậu” Anh ta vừa nói vừa sát lại gần Kara.
“Ông gạt mẹ tôi!”
“Không, giúp đỡ thật mà! Tất cả những món quà chúng tôi đưa cho bà ấy đều nói là do cậu gửi về, người con trai yêu quý của bà. Chúng tôi đã làm một việc tốt cho mẹ cậu”.
Những lời nói đó của Sanh ngọt ngào vang lên trong căn phòng trọ tồi tàn.
“Mẹ tôi có ở trong tù không?”
Giọng y và tay y vẫn còn run. Sanh đưa cho K một điếu thuốc lá đã châm sẵn.
“Dĩ nhiên là không. Nghe giọng của bà ấy có vẻ gì là đang ở tù đâu? Bà ấy rất vui vẻ. Và tôi muốn bà ta cứ được như thế mãi”
Trong góc phòng, Phan quan sát, mắt mở lớn. Chàng không dám đụng đậy vì sợ làm hỏng việc. Xếp của chàng đã trả tiền cho màn trình diễn này, và Phan chỉ là một khán giả.
Sự yên lặng kéo dài không lâu lắm. K. biết là họ đã giữ được mẹ nó. Không những vậy họ còn làm cho nó trở thành một anh hùng. Họ có thể diệt trừ nó, cả mẹ nó nếu họ phải chọn lựa hành động như thế.
Cuối cùng K. lên tiếng:
“Mấy người muốn tôi làm gì?”
Phan chăm chú nghe và cố hiểu tiếng Ả Rập –vì nãy giờ những đối thoại chỉ bằng tiếng Ả Rập- Chàng có cảm tưởng là mình đang xem một màn trình diễn có một không hai! Sanh không hề đụng tới con mồi hay dọa dẫm gì. Đấy là một vẻ đẹp của màn kịch! Sanh đã xây dựng từ từ và con mồi đã tự nguyện chui vào bẫy.
Sanh nói:
“Chúng tôi muốn cậu giúp chúng tôi. Rất giản dị, đó là điều cậu phải làm. Chúng tôi muốn cậu cứ tiếp tục sống như đang sống. Chúng tôi không muốn cậu trở thành một kẻ phản bội, hay là một người Hồi giáo xấu xa. Chúng tôi chỉ muốn là bạn của cậu. Và muốn cậu trở thành một người con tốt”.
“Ông muốn tôi làm việc cho ông”
“Không! Không! Cậu hiểu nhầm rồi. Mình sẽ nói chuyện sau. Tôi muốn đưa cho cậu một cái điện thoại để cậu có thể liên lạc với tôi”.
Sanh đưa cho K một cái điện thoại nhỏ không dây. K nhìn trừng trừng vào chiếc điện thoại làm như đó là một quả lựu đạn và quả lựu đạn này sẽ nổ.
“Tôi sẽ gặp cậu ngày mai ở một nơi an toàn hơn rồi mình sẽ nói chuyện”
Sanh nói tiếp khi đưa một tờ giấy cho K:
“Nhớ địa chỉ này rồi đưa lại tôi”
K nhìn sang chỗ khác như muốn tìm cách thoát khỏi chiếc lưới đang bủa vây nó và xiết chặt hơn. Nó hỏi với giọng hơi run:
“Nếu tôi từ chối?”
“Mẹ cậu sẽ không vui đâu, Bà đang hãnh diện vì cậu. Cậu là một lời chúc lành của Thượng Đế đến bà. Đó là tại sao tôi biết cậu sẽ nhận lời”
Lời nói của Sanh rất nhẹ nhàng nhưng đôi mắt của anh ta thì sắc lạnh. K thấy rõ là không có đường thoát. Nó nhìn xuống tấm giấy một lúc rồi nhắm mắt lại.
“Đưa lại tôi tờ giấy nếu cậu đã ghi nhớ”
K nhìn xuống tờ giấy một lần chót rồi đưa lại cho Sanh.
“Giỏi!” Sanh lại cười thân thiện “Vậy là đồng ý nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ngày mai ở địa chỉ đó lúc 4 giờ. Cậu đến và gõ cửa phòng 507 hỏi xem có A ở đó không. Tôi sẽ hỏi lại là cậu có phải là Le không và cậu trả lời phải. Đó là mật mã giữa chúng ta. Vậy cậu là Le, tôi là A. Nếu vì một lý do nào đó cậu không đến được giờ hẹn thì sáng hôm sau 10 giờ đến đúng chỗ đó cũng làm y như thế. Hiểu không?”
K gật đầu.
“Nếu cậu gạt tụi tôi và trốn đi, tụi tôi sẽ tìm ra cậu. Nếu cậu tìm cách liên lạc với những người bạn, chúng tôi sẽ biết. Chúng tôi theo dõi cậu ngày và đêm. Nếu cậu làm một điều gì ngu xuẩn, cậu sẽ tự hại mình và hại những người thân yêu của cậu. Đừng có ngu dại! Hiểu không?”
K gật đầu.
“Nói lại tên, ngày giờ và địa điểm”
“A và Le, 4 giờ ngày mai. Nếu không đến được thì sáng hôm sau 10 giờ. Địa chỉ là 114 Handelstrasse, phòng 507”
Sanh đứng dậy, nắm tay K và kéo y lại gần. K ngoan ngoãn hôn lên hai má Sanh.
“Xin cám ơn Thượng Đế!” Sanh nói.
K cũng đáp lại, giọng nó nhỏ rí:
“Tạ ơn Thượng Đế!”
Đêm đó, tại một quán ăn vắng người ở Kurfurstendamm, Phan hỏi Sanh một câu hỏi. Một phần của anh không muốn nói gì cả sau khi đã chứng kiến toàn thể màn kịch hoàn hảo cho đến màn cuối cùng khi nhạc đệm chấm dứt. Nhưng chàng phải hỏi:
“Các anh có giúp chúng tôi về vụ Milan không?”
Đây là điều duy nhất mà cơ quan quan tâm.
“Chúng tôi cũng hy vọng là giúp được. Và nếu không phải là Milan, thì vụ nào đó kế tiếp, hay sau đó nữa. Đây là một cuộc chiến dài. Sẽ có nhiều vụ tấn công. Ngay hiện tại chúng tôi có trong tay một dữ kiện mới. Chúng tôi sẽ theo dõi. Và khi thấy những dữ kiện đó đưa đến đâu, có thể chúng ta sẽ hiểu vụ nổ bom ở Milan. Anh có nghĩ như vậy không?”
Phan gật đầu. Đó không hẳn là một câu trả lời mà cơ quan có thể hiểu được. Cấp trên sẽ hỏi tại sao Phan đã đi cùng với Sanh đến Bá Linh nếu y không biết manh mối? Và dĩ nhiên câu hỏi này cũng hợp lý thôi.
“Tại sao anh rủ tôi đi cùng đến đây?” Phan hỏi Sanh “Tôi chỉ tháp tùng chứ có được việc gì đâu?”
“Bởi vì tôi thích anh. Anh thông minh hơn những người khác mà ông Hoàng đã gửi đến Amman. Tôi muốn anh nhìn thấy cách chúng tôi hoạt động để anh đừng lầm lỗi như những người trước anh đã làm. Tôi không muốn anh trở nên kiêu căng. Đó là một căn bệnh của người Mỹ, đúng không? Tôi không muốn anh uổng mạng và chết vì sự kiêu căng đó”
Phan nhìn Sanh qua màn khói thuốc lá anh ta đang nhả ra mù mịt. Một tháng trước khi vụ bom nổ tại Milan, đã có một vụ khác xảy ra tại Rotterdam. Họ đã dùng bom nổ ở Âu Châu khá nhiều. Lẽ ra những vụ xảy ra liền liền như thế sẽ giúp bắt được manh mối, nhưng kẻ thù đã thay đổi mặt trận chiến đấu. Có vẻ như có bàn tay nào mới chỉ huy. Phan chắc là Sanh phải thấy điều đó. Hay đấy là dữ kiện mới mà anh ta vừa nhắc đến? Dữ kiện đó đã đưa đến chuyến đi Bá Linh?
Phan lẳng lặng hỏi:
“Anh theo dõi ai?”
Sanh cười:
“Tôi không thể cho anh biết được, bạn ơi!”
Nhưng Phan chắc chắn là Sanh biết. Sanh và Phan cùng tìm kiếm một người. Sự hiện diện của người đàn ông ấy, vài tháng trước tại phía bắc của Balad, Phan đã linh cảm như thế, trước khi chàng bị thương ở chân. Chàng có thể hình dung người đàn ông đó đã gởi những quả bom đến những thành phố văn minh nhộn nhịp nhất trên thế giới nơi của những người tin vào thế giới văn minh của nhân loại. Không có một tấm ảnh, không có một địa điểm, và cũng không có gì chắc chắn là người đàn ông đó hiện hữu. Chỉ có một cái tên và khi người điệp viên Iraq thầm thì vào tai chàng: SUN. Người điệp viên đó khi thốt ra dường như muốn nuốt trọn cái tên vào cổ họng, làm như đó là một sự kinh khủng hãi hùng không thể tưởng tượng nổi!