← Quay lại trang sách

Chương 2

Thành phố Amman có vẻ như một cành hồng đầy gai nhọn với những hằn học trong cái nóng oi bức khi Phan trở về lại nhiệm sở. Nhưng hầu như nơi nào ở vùng này cũng đều thế cả. Hoa Kỳ đã đá vào ngay một tổ ong lớn ở Iraq làm vỡ tổ. Những bầy ong ùa ra tứ tung kêu vang trời tại những đền thờ ở khắp nơi trong thế giới Ả Rập, và rồi chẳng bao lâu nữa những con ong này sẽ bay vào những khu trung tâm mua sắm sầm uất tại phương Tây. Giới phân tích tại trung ương CIA đã phải dùng chữ “thổ huyết” để diễn tả “sự chạm nọc” của nhóm khủng bố tại Iraq.

Trên chuyến bay trở về Amman từ Bá Linh, Phan nghe lóm được từ hai người Ả Rập ăn mặc sang trọng ngồi đàng trước chàng 1 hàng ghế. Họ nói chuyện với nhau về vụ nổ bom tại Milan. Trong vụ này chiếc xe bom cũng hệt như tại Rotterdam, không, lớn hơn chứ, lại còn thêm một bình ga trong xe để làm cho vụ nổ thêm ngoạn mục. Đây là hành động của nhóm Al Qaeda? Không, đây là tác phẩm của nhóm Shiites, giả vờ làm như Al Qaeda? Cũng không phải! Đây là một nhóm khác, mới hơn và đáng sợ hơn! Toàn là những phỏng đoán không có gì xác quyết cả, trừ một điều: đây là do lỗi của người Mỹ mà ra!

Ngay cả đến người chiêu đãi viên trên chuyến bay cũng tỏ thái độ hững hờ lạnh nhạt trái với truyền thống lịch thiệp khi Phan muốn bắt chuyện với cô ta. Làm như thái độ đó là một xác nhận: Lỗi tại ông, lỗi tại người Mỹ mấy ông!

Những cái nhìn không mấy thiện cảm làm Phan thấy nhột nhạt nhất là khi qua trạm kiểm soát giấy thông hành tại Amman. Chuyến bay từ Tel Aviv đến cùng một lúc. Những người bản xứ nhìn chăm chăm vào những khuôn mặt khách đến phi trường để tìm hiểu xem đây là người Mỹ hay người Do Thái. Đối với họ, Ả Rập và Do Thái không đội trời chung! Phan muốn trở về văn phòng làm việc hay làm một cái gì hữu hiệu thiết thực để may ra có thể làm cho những khuôn mặt cau có này dễ chịu hơn. Bây giờ đã là chiều muộn, nhưng Phan biết hầu hết mọi người tại tòa đại sứ vẫn còn đang làm việc. Chàng có thể gọi cho ông Hoàng, xem lại những mẩu tin nhắn lưu lại hay trả lời những điện văn. Và chàng sẽ phải trả lời ra sao khi mọi người đặt câu hỏi là liệu Phan sẽ làm được gì để ngăn chặn những quả bom kế tiếp trước khi nó đến tại Peoria và Petaluma?

Từ phi trường đi vào Amman dầy đặc hai bên đường những bảng quảng cáo của bao nhiêu thứ dịch vụ khác nhau: các hãng điện thoại, nhà bán sát mặt biển tại Dubai, những ngân hàng, khách sạn danh tiếng và hàng hà sa số những dịch vụ khác. Với những bảng quảng cáo đó người ta sẽ lầm tưởng đó là những viễn ảnh tươi đẹp trên khắp thế giới cho đến khi nhìn thấy một tấm bảng vĩ đại dán hình vị vua trẻ tuổi trong bộ y phục truyền thống mà có lẽ ngoài đời thường chẳng bao giờ ông ta mặc đến. Hình ảnh đó trông rất khôi hài, ngay đến cả hình vị vua ôm lấy cha mình làm như vua cha còn sống và tại vị. Đến lúc đó bạn mới thấy sự thật: đây vẫn là phần đất của dối trá và bí mật, nơi mà sự sinh tồn là mục đích duy nhất của chính trị.

Phan thích Amman vì thế. Những tòa nhà lớn trắng toát mang vóc dáng những đền thờ mọc lên từ sa mạc để ngàn năm sau nữa vẫn làm con người nơi đây điên lên vì tín ngưỡng. Ở đây vào giữa trưa hè, mọi người đều như đang tắm hơi. Những đàn cừu lang thang trên đường xa lộ, đi theo người chăn cừu. Mặc dù Jordan cố gắng muốn giống như phương Tây thế nào đi nữa thì Jordan vẫn là phương Đông. Ẩn kín trong những ngôi chợ là những người bán hương liệu, những ông bà thầy bói và cả những người bán vũ khí lẫn lộn với nhau trong một thế giới khác thường.

Sống sung túc có thể không phải là một cách trả thù hay nhất nhưng là một phương cách sống duy nhất trong hiện tại cho những người Palestine đang chiếm đa số tại đây. Họ trở lại từ Doha và Riyadh với những số vốn kha khá để từ đó xây dựng những cơ sở làm ăn buôn bán, nhà cửa dinh thự đẹp đẽ. Chưa hết, cũng với tiền của trong tay, họ có vợ đẹp và sống với lối sống phương tây. Kỹ nghệ giải phẫu thẩm mỹ đã trở nên một trong những ngành phát triển nhất tại Amman. Phụ nữ giàu có ở đây không xuất hiện khi họ chưa sửa mũi hay độn ngực. Nơi đây bây giờ cũng giống như ở Los Angeles, chỉ thiếu có mỗi nước và biển cả. Amman có một tờ báo với những quảng cáo dành cho những phụ nữ trẻ Ả Rập chuộng trào lưu tân tiến không khác gì phương tây. Gần đây những người Iraq sang tị nạn làm tăng thêm sự pha trộn cho vùng này. Chính những người khá giả tị nạn ấy đã làm giá địa ốc tăng lên, cung cấp việc làm cho những bọn gian manh côn đồ để chính những bọn này bảo vệ họ.

Vị vua trẻ dường như hiểu được sự gian tham chính là điểm thu hút của toàn quốc gia Jordan. Dưới sự trị vì của ông ta, tham nhũng đã trở nên siêu việt hơn nữa. Tham nhũng từ trên xuống dưới, người ta thầm thì rằng người này người kia ăn hối lộ, đường dây này đường dây kia nhưng chưa bao giờ dám công khai chỉ đích danh một ai. Đạo đức giả chính là nguồn sữa mẹ nuôi sống tại đây!

Jordan còn có Hồi giáo, một niềm hứng khởi bí ẩn cũng như từ đây sinh ra những xâu xé sâu sắc đến mọi quốc gia Ả Rập. Chính vì thế Amman trở thành một nơi quan trọng và được lưu tâm nhiều nhất. Những người dân Jordan theo đạo Hồi, phái Sunnis. Cả một mạng lưới của chính phủ bao trùm những đền thờ tại Jordan chẳng khác gì Anh giáo bên Anh Quốc. Đền thờ vĩ đại Husseini nằm tại trung tâm thành phố hầu như không có một bóng người trong những ngày Thứ Sáu. Những người sùng đạo Hồi đến những đền thờ nhỏ tại những vùng nghèo nàn hay tại những trại tị nạn bên ngoài thành phố hay đến Zarqa, thành phố kỹ nghệ nằm về phía bắc của Amman. Nơi đó cũng là địa bàn chính để tuyển người theo nghĩa đen. Có những khi làm như chỉ có những vị trưởng giáo cực đoan mới là những người nói lên sự thật tại xã hội này mà thôi. Họ chế nhạo những sự tham nhũng, suy đồi của giới giàu sang, quyền thế. Họ tức giận khi nhìn thấy những chiếc xe hơi sang trọng mắc tiền nhất thế giới chạy ngang qua nhưng không bao giờ biểu lộ công khai. Vị vua trẻ của quốc gia họ có thể tiếp đãi hay tổ chức những hội nghị quốc tế ở những khách sạn xa hoa tại vùng Biển Chết, nhưng ngược lại ở những ngõ ngách trong thành phố nơi người ta bán những tấm thảm có in hình ảnh của Osama bin Laden hay nghe những cuộn băng với giọng bin Laden tuyên chiến với nước Mỹ. Đấy là những sự trái ngược hiển nhiên tại đây.

Phan đã gọi nơi đây là một “ống dẫn để truyền đi khắp nơi” trong một điện thư gửi cho ông Hoàng. Một mạng lưới thánh chiến đi ngang qua Zarqa để đưa người vào và ra khỏi Iraq, rồi từ đó chuyển “những tế bào ung thư của thế giới Ả Rập” đi vào máu huyết của toàn cầu. Phan đang tìm kiếm mạng lưới có tên – tên này chàng đã phải mua với một giá rất đắt tại Iraq và vẫn còn đang thăm dò tìm kiếm mạng lưới suốt 2 tháng nay kể từ khi đặt chân đến Amman. Phan biết địa điểm của căn nhà an toàn tại Amman nơi mà một điệp viên Iraq được tuyển dụng. Chàng biết một số tên tuổi của những người thường xuyên đi lại từ Zarqa và Ramadi đến đây. Tất cả những tin tức đó làm Phan suýt mất mạng, nhưng đây là những điểm khởi đầu.

Phan đã cho đặt sự kiểm soát cố định ở căn nhà an toàn tại Amman. Nhờ vậy cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ nghe được mọi cú điện thoại cũng như những điện thư của bất cứ ai đến đây. Phan không nói cho Sanh, viên chỉ huy tình báo Jordan, biết là chàng đang truy lùng kẻ nào, nhưng chàng tin rằng mình không cần phải tiết lộ vì khi ở Bá Linh, chàng đã chắc chắn là Phan và Sanh cùng truy lùng một người!

*

Tòa đại sứ Hoa Kỳ nằm ngay trong khu Abdoun như một pháo đài lừng lững bên ngoài trung tâm thành phố. Mặt tiền bằng đá cẩm thạch trắng dẫn vào sân bên trong hình bán nguyệt trải đá màu hồng trông rất đẹp mắt nhưng bị cấm đoán, không phải ai vào cũng được. Những chiếc xe bọc sắt của các viên chức Jordan chắn bên ngoài, không kể đến hàng rào người là những chiến sĩ của lực lượng đặc biệt Jordan. Chiếc xe của tòa đại sứ đưa Phan đi vòng vèo mãi mới vào bên trong. Chàng có cảm tưởng nhu tòa đại sứ Hoa Kỳ đang bị chiếm đóng!!

Phan vào bên trong tòa đại sứ, lên lầu trên cùng đến khu bí mật của trung ương tình báo CIA. Phần lớn mọi người vẫn còn đang làm việc khi Phan đến. Có thể họ muốn làm cho chàng phải cảm phục về năng lực làm việc vô song của nhân viên trung ương tình báo CIA? Nhưng chàng lại nghĩ khác. Có lẽ họ không có chuyện gì để làm ngoài chuyện làm việc tại đây!

Phan đóng cửa văn phòng riêng của chàng và gọi cho ông Hoàng bằng đường dây riêng an toàn. Chàng đã gửi một điện thư đến ông Hoàng từ lúc còn ở Bá Linh nhưng chàng không có thì giờ để nói chuyện nhiều hơn với ông xếp của mình. Trong nhiều năm qua, trải qua nhiều kinh nghiệm, Phan đã thấy rằng thật là nhầm lẫn nếu tưởng rằng mình biết rõ ý ông Hoàng muốn gì. Giống như mình đang ở trong một chiếc hộp và tưởng đâu mình có thể hiểu được tất cả mọi sự bên ngoài, nhưng thực sự mình chỉ biết có những điều trong chiếc hộp đó mà thôi.

“Tôi cứ chờ mãi! Anh đi những đâu?”

“Tôi ở trên máy bay, rồi thì ngồi trong xe. Và bây giờ tôi đang ở trong văn phòng” Phan định tóm lược những dữ kiện xảy ra tại Bá Linh nhưng qua giọng nói của ông Hoàng, chàng nghĩ không cần thiết.

“Sanh đang toan tính gì, đó là điều tôi muốn biết. Chuyến đi Bá Linh của anh có giúp ích gì cho mình không?”

“Tôi không chắc lắm. Sanh không nói gì với tôi nhiều. Ông còn biết rõ y hơn tôi. Nhưng theo tôi cảm nhận thì y muốn đi theo đường hướng của y chứ không muốn bị thúc dục”

“Sanh có 2 kiểu, chậm và thụt lùi. Sự chậm chập hiện tại không thể chấp nhận được. Mình phải đẩy y sang một đường hướng khác. Vụ bom nổ tại Milan vừa qua đã làm mọi người rúng động. Tổng thống la hét mọi người và kêu là tại sao mình không chận đứng hay bắt được những đứa nào gây ra vụ đó. Nói cho chính xác hơn là Tổng thống chửi rủa tôi! Anh nói với Sanh là mình phải tìm ra mạng lưới đó ngay bây giờ, không thể để chậm hơn nữa!”

“Y chưa trở về, vẫn còn ở Bá Linh”

“Vậy là y không cần mình? Ai là người trả tiền cho y chứ?”

Phan suy nghĩ rất nhanh rồi chia xẻ những nghi ngờ của mình với ông Hoàng:

“Tôi nghĩ là y cũng đi tìm người mà tôi muốn tìm. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ vụ đi Bá Linh là cùng mục đích đó”

“Sun?”

“Vâng, đúng vậy! Đó là lý do tại sao y rất mất công dàn dựng, hay vì sao mà y mời tôi cùng đi sang Bá Linh. Tôi nghĩ là y muốn thâm nhập mạng lưới của Sun”

“Tôi sẽ đến Amman gặp anh. Tôi sẽ gửi cho anh những món quà để anh đưa cho Sanh. Mình phải chứng tỏ là mình rất coi trọng y. Anh cố ve vuốt Sanh khi hắn ta trở về.”

“Ông có nghĩ là điều này sẽ được việc không?” Phan chán nản khi hỏi như thế. Trong thế giới này không phải như ông Hoàng vừa ra chỉ thị. Đừng nghĩ rằng mình không đụng đến người đó thì người ấy sẽ hợp tác. Không phải vậy! Những người ở đây họ sẵn sàng làm bất cứ gì cho một người bạn, còn người lạ thì đừng hòng! Nhất là đối với những người không kính trọng họ thì lại càng tệ hại hơn nữa! Chàng định thuyết phục ông xếp nhưng Phan chưa kịp nói gì thêm thì ông Hoàng đã cúp máy.