Chương 5 Hoa Thịnh Đốn
Phan đã may mắn: Họ đã chữa được chàng, cứu được cái chân trái của Phan. Trong bệnh viện này nhiều người lính khác không được may mắn như Phan, người thì mất tay, người thì mất chân, kẻ thì mất một phần mặt, sọ... Phan cảm thấy ngượng ngùng vì sự may mắn của mình.
Chiếc C-130 đưa Phan ra khỏi Iraq cùng với quan tài của một tử sĩ, hay nói đúng hơn chỉ là một phần thân thể của người đã chết. Đó không phải là một quan tài mà chỉ là một chiếc hộp có phủ lá cờ Mỹ.
Khi Phan vừa tỉnh dậy, người nắm tay chàng chính là viên giám đốc trung ương tình báo, bên cạnh ông ta là ông Hoàng.
Vị giám đốc hỏi Phan:
“Thấy người ra sao?”
Phan rên lên vì đau. Ông ta nói tiếp và bóp tay chàng:
“Chúng tôi rất hãnh diện vì anh”
Dĩ nhiên là Phan chẳng trả lời nổi nên ông ta nói tiếp:
“Tôi mang cho anh một món quà. Huy chương anh dũng bội tinh. Rất quý giá”
Phan cảm thấy một vật gì đè nặng lên ngực chàng. Chàng cố gắng nói lời cám ơn nhưng có vẻ như những lời thốt ra từ miệng chàng không thành lời rõ rệt. Vị giám đốc tiếp tục nói về những người chiến sĩ mà không ai biết đến. Ông ta khuyên Phan nghỉ ngơi. Hình như Phan có nói được lời cám ơn rồì chàng lại chìm vào giấc ngủ dưới ảnh hưởng của thuốc. Trong giấc ngủ Phan nhìn thấy hình ảnh của 2 người làm việc cho chàng và cái chết của họ mà Phan đã để lại tại Iraq.
Vài ngày sau ông Hoàng trở lại thăm Phan. Chàng khỏe hơn. Đầu óc tỉnh táo hơn nhưng cũng có nghĩa là Phan cảm nhận được cái đau ở chân nhiều hơn.
“Cha anh sẽ hãnh diện về những điều anh đã làm”
Phan đẩy chiếc giường cho cao lên ở phần đầu để chàng có thể gần như ngồi dậy trên giường và nhìn ông Hoàng rõ hơn. Chàng trả lời:
“Bố tôi rất ghét CIA”
“Tôi biết. Vì thế tôi mới nói là ông ấy hãnh diện vì anh. Anh đã mang lại tiếng tốt”
Và đúng như thế thật. Cha của Phan hồi đó làm cho CIA nhưng thuộc phân bộ nghiên cứu khoa học và kỹ thuật, đặc biệt về những thông tin liên lạc của vệ tinh gián điệp. Ông ta không thích công việc này một tí nào cả. Vào cuối thập niên 70, ông bị nghỉ việc. Nhẩy sang làm cho một công ty không gian của chính phủ. Trong thời gian đó ông ta uống rượu nhiều, nghiện rượu và gây xào xáo trong gia đình cũng chỉ vì rượu hay vì bất đắc chí??!!! Tối nào ông ta cũng la hét vợ con. Phan biết là cha mình bất mãn và tự xem mình là kẻ thất bại vì dù là một kỹ sư giỏi nhưng đã bỏ phí thì giờ làm việc cho trung ương tình báo! Những lúc say rượu, ông chửi CIA không còn lời nào tệ hại hơn! Khi nghe Phan vào làm việc cho CIA, ông ta gần ngất xỉu. Nhưng có thể bây giờ nếu còn sống ông sẽ vui mừng vì con trai ông đã được anh dũng bội tinh từ những kẻ đã hành hạ làm hỏng đời ông. Nhưng Phan không tin là cha chàng sẽ vui mừng như thế nếu ông còn sống.
“Tôi muốn trở lại Iraq” Phan nói với ông Hoàng.
Ông ta trả lời ngay:
“Không khi nào! Không thể có chuyện đó được. Chúng nó đã biết anh là ai. Quên chuyện đó đi!”
“Vậy thì tôi xin nghỉ việc. Một là cho tôi trở lại Iraq, hai là tôi đi kiếm việc khác”
“Đừng có cứng đầu, Phan! Và cũng đừng dọa tôi. Không được đâu. Tôi có một ý kiến khác. Làm việc cho tôi ở đây một thời gian”
“Tại trung ương? Không, ngàn lần không! Nếu ép tôi, tôi không chỉ nghỉ việc không thôi mà tôi còn chạy sang làm cho kẻ thù”
“Không phải tại trung ương. Mà cũng không phải tổ chức nào cả. Không có gì danh chánh ngôn thuận. Tôi hứa là anh sẽ thích. Loại này dành cho những người thích gây ra rắc rối như anh”
“Đó là cái gì?”
“Tôi không thể nói cho đến khi nào anh đồng ý gia nhập”
“Vậy thì thôi. Tôi trở lại Iraq.”
“Thôi đi! Tôi đã nói Iraq là không thể được. Anh sẽ hối hận vì không nhận lời tôi, nhưng đấy là vấn đề của anh. Nếu anh nhất định trở lại công việc trước đây thì đến Amman. Ở đây hay hơn, tốt hơn, thích hợp với anh hơn. Hy vọng là anh không bỏ thây tại đây. Anh sẽ đứng đầu một chi nhánh hoạt động tại đó. Điều này chưa bao giờ xảy ra với ai còn trẻ tuổi như anh. Vậy thì hãy im đi, đừng lải nhải nữa! À không, cứ tiếp tục nói, phải cám ơn tôi nữa chứ. Amman ngon lành lắm.”
“Bao giờ thì tôi đi? Nếu tôi đồng ý đi Amman”
“Khi nào anh đi được, không té. Họ nói với tôi cả tháng nữa anh mới đi lại bình thường”
Phan nhìn ra ngoài cửa sổ, qua sân cỏ về phía đường thứ 16 lúc nào cũng kẹt xe. Những chiếc xe giao bánh của Pizza Hut, những người tài xế lái những chiếc xe cồng kềnh của FedEx đang vội vã làm hết nhiệm vụ để về nhà nghỉ ngơi, xem những chương trình quen thuộc trên TV. Đời sống ở Hoa Kỳ quá bình thường. Những điều tang thương máu đổ xảy ra ở Iraq làm như ở một hành tinh khác. Phan nhìn ông Hoàng và biết là ông ấy đang chờ sự trả lời của chàng. Chân chàng đang đau quá!
“Ông có thấy là mình đang mất trận chiến này không? Ông cũng thấy điều đó?”
“Dĩ nhiên là tôi thấy, ý anh muốn nói trận chiến nhỏ nhoi ở Iraq? Nhưng chúng ta không mất trận chiến lớn, chưa đâu. Trận chiến mà có thể vào tận đất liền của chúng ta ở đây làm cho mọi người phải sợ rúm lại. Trận chiến đó, chúng ta vẫn vững vàng lắm. Cũng không hẳn là vững lắm, nhưng còn được. Đó là tại sao tôi muốn anh đi Amman. Ở Iraq anh đã làm được việc trước khi bị thương. Mạng lưới của Sun là có thật. Chúng ta phải diệt trừ y. Bắt buộc phải như thế. Vậy thì đừng có bi quan mà mau lành vết thương để trở lại trận chiến. Anh phải tập để có thể đi đứng hoạt động lại bình thường. Tôi sẽ để anh đi Amman khi anh đã hoàn toàn bình phục. Hiểu chưa?”
Phan cười gượng gạo hỏi lại:
“Tôi có chọn lựa nào khác nữa đâu?”
“Không, chỉ có thế!”
Ông Hoàng đứng dậy như có ý định đi ra nhưng nghĩ sao, ông ta lại ngồi xuống nghế. Ông ta muốn Phan hiểu.
“Có nhớ lần đầu tiên anh đến văn phòng tôi, ngay khi vừa mới hoàn thành lớp huấn luyện?”
“Nhớ chứ. Ông làm tôi sợ thấy mồ!”
“Ngay từ phút đầu tiên tôi biết là tôi muốn anh làm việc cho tôi. Anh biết tại sao không? Anh đã được điểm rất cao khi xong khóa huấn luyện. Họ gửi cho tôi đầy đủ cả”
Phan gật đầu. Chàng đã gặp ông Hoàng sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện đặc biệt ở một trung tâm dưới cái tên là “Nông Trại”. Nơi đây không có gì là bí ẩn lắm thuộc vùng đầm lầy Tidewater, gần Williamsburgh, đầy rắn rết. Những người huấn luyện viên đều từ trung ương gửi đến khi những vỏ bọc của họ bị bại lộ thì về đây làm việc. Họ dậy cách đọc bản đồ, lái xe ở tốc độ nhanh, nhảy dù, bắn súng, dùng dao gươm.. đấu với địch tay không..v.v.. Người huấn luyện viên đã khen ngợi Phan và nói rằng: “Anh sinh ra để làm điệp viên!”
Ông Hoàng nói tiếp:
“Anh là một ngôi sao sáng. Nhưng không phải chỉ có thế. Nhiều người ra khỏi khóa huấn luyện với điểm thật cao nhưng khi “vào đời” thì lại dở. Không, phải là một cái gì đặc biệt ở anh làm tôi chú ý. Một cái gì rất hiếm hoi mà tôi sợ sẽ biến mất trong ngành này”
“OK, tôi chịu thua, ông muốn nói đến cái gì ở tôi?”
“Tự nhiên là anh trở thành như thế. Tôi chỉ có thế nói như vậy. Cho dù anh chưa bắt tay vào công việc nhưng anh đã biết phải làm gì. Anh biết ngoài kia có nhiều người muốn giết chúng ta, giết người Mỹ. Anh quan sát họ, anh nói được ngôn ngữ của họ. Anh biết họ đang tìm đến chúng ta để gây rối, để giết, để gây đổ máu. Dĩ nhiên phần lớn những người trong cơ quan đều biết điều đó. Anh lại có thêm nghề báo chí. Phần lớn những người đến với chúng tôi đều xuất thân từ Thủy quân lục chiến hay FBI hoặc những ngành tương tự, nơi mà họ quen theo lệnh và làm theo lệnh. Nhưng anh không giống vậy. Anh thông minh và khác thường khi học tiếng Ả Rập lúc còn ở đại học, làm việc cho tờ Time. Với môi trường làm việc ở tờ báo Time anh tiếp cận và thấy là căn nhà chúng ta đang bị cháy và anh phải làm một cái gì. Đó là điều tôi thích ở anh. Anh hiểu những điều đang xảy ra. Và hiện tại anh vẫn như vậy”
“Tôi tưởng ông ghét những phóng viên?”
“Tôi ghét họ thật. Chúng là những kẻ thất bại, không thành công trong đời. Nhưng tôi thích anh”
Phan lắc đầu. Cái thời mà chàng làm việc cho tờ Time vào thập niên 90, đó là lúc báo chí còn huy hoàng. Họ gửi chàng đi Detroit để làm phóng sự về kỹ nghệ xe hơi Hoa Kỳ đang xuống dốc tại đó. Phan chán và nghỉ sau 1 năm làm việc trong ngành báo chí. Nhưng Time muốn gửi chàng ra ngoại quốc vì thấy khả năng ngoại ngữ của Phan. Họ đưa chàng về New York để Phan viết về Wall Street. Chao ơi, cái này còn khó nuốt hơn Detroit và chàng nhất định nghỉ việc. Nhưng rồi Phan được phụ trách viết về Hồi giáo cực đoan nổi lên năm 1991 nhân vụ chúng định đặt bom tại Trung Tâm Thương Mại ở New York. Phan bắt đầu đọc những tờ báo Ả rập, đến những đền thờ Hồi giáo. Càng nói chuyện nhiều với những vị giáo sĩ đạo Hồi bao nhiêu, Phan càng nhận ra rằng họ ghét người Mỹ. Họ không muốn thương thảo, họ chỉ muốn giết người Mỹ mà thôi. Phan thấy ngay những điều quan trọng nhưng vấn đề là Time chỉ cho chàng viết một bài ngắn. Phan đã nghĩ đến việc viết một quyển sách về nhóm Hồi giáo cực đoan, nhưng chàng không tìm ra được nhà xuất bản nào chịu bật đèn xanh chịu in để chàng viết.
Nên, Phan bỏ việc và đi học thêm lên với chương trình cao học. Những vị giáo sư dạy tiếng Ả rập tại đại học Columbia rất hoan hỉ khi thấy Phan trở lại trường, mặc dù họ không đồng ý khi thấy Phan học về Hồi giáo cực đoan. Sau 6 tháng, vị cựu khoa trưởng bỗng chú ý đến Phan và mời chàng đi ăn trưa. Trong bữa ăn ông ta cứ nói vòng vo rồi cuối cùng cũng đi vào mục đích của buổi gặp gỡ: ông ta hỏi Phan có muốn làm việc cho trung ương tình báo Hoa Kỳ không. Thoạt tiên Phan phì cười trước câu hỏi ấy vì chàng nghĩ không bao giờ mình sẽ gia nhập CIA, chàng đã tránh xa nó. Nhưng rồi tự dưng chàng nghĩ lại không nên tránh xa nó nữa. Và bây giờ, một thập niên sau đó, chàng nằm trên giường bệnh trong nhà thương với cái chân trái có đinh ốc trong đó mà vẫn nằn nì để trở lại ngành tình báo!
Ông Hoàng mỉm cười nhìn Phan nói:
“Anh có nhớ là anh đã nói gì khi lần đầu tiên tôi gặp anh không?”
Phan cố nhớ. Ngày ra trường khóa huấn luyện tại “Nông Trại”, chàng được cho biết là có ông xếp muốn gặp chàng. Trước khi đến gặp “ông xếp nào đó”, Phan đi Florida 1 tuần lễ. Khi đến trung tâm của trung ương tình báo, người gác đưa chàng lên lầu 4. Khi còn ở “Nông Trại”, họ nói với những người như Phan là được vào một tổ chức tình báo bậc nhất trên thế giới. Nhưng bây giờ nhìn những người đang làm việc ở đây, Phan thấy không đúng. Và chàng tự hỏi nếu mình gia nhập CIA thì đây có phải là một lầm lỡ lớn trong cuộc đời hay không?
Chàng gặp ông Hoàng. Điều tiên đập vào mắt chàng là vóc hình của ông ta. Ông ta không phải là mập nhưng to lớn, to lắm, nhất là khi ông ta ngồi sau bàn giấy, thân hình ông ta choán nhiều chỗ! Tóc thì hớt ngắn như lính thủy quân lục chiến tuy tuổi tác cũng đã ngoài 50. Ông ta kéo kính trễ xuống nhìn khi Phan vào phòng. Cái nhìn hơi có vẻ ngạc nhiên làm như ông ta quên rằng đã hẹn với Phan. Nhưng không phải, ông ta tò mò nhìn Phan.
Ông Hoàng vẫn ngồi trên ghế cạnh giường của Phan trong bệnh viện chờ đợi câu trả lời của chàng. Lúc này ông ta còn to lớn hơn hồi đó.
“Thành thực mà nói, tôi chẳng nhớ là mình đã nói gì trong ngày hôm đó ngoài trừ những tiếng dạ vâng. Tôi cố gây thiện cảm với ông. Tôi nhớ ông bảo tôi và ông giống nhau. Ông nói tôi và ông đều có dính đến những liên hệ bị CIA ruồng bỏ. Tôi chưa bao giờ nghe cha tôi nói như thế, mặc dù điều này cũng đúng thôi. Ông kể cho tôi nghe về người chú bác của ông giận dữ bỏ việc khi đang làm việc bên Beirut. Người họ hàng đó của ông đâu rồi, ra sao?”
“Chơi golf ở Florida với mọi người. Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh có nhớ anh đã nói gì trong cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh khi tôi gặn hỏi anh về nhóm Hồi Giáo cực đoan và chúng ta đã nói về bin Laden? Anh là người duy nhất ở trung ương biết về bin Laden cho dù khi đó anh chưa gia nhập CIA và chưa lãnh một đồng lương nào của trung ương tình báo cả. Anh có nhớ anh đã nói gì khi tôi bảo tôi gửi anh đi Yemen làm việc về vụ Al Qaeda? Anh không nhớ câu trả lời của anh lúc đó sao?”
“Thật tình mà nói lâu quá rồi, tôi không nhớ gì cả!”
“Tôi nhớ. Anh nhìn vào mắt tôi và nói: “Phải giải quyết cho được!” Tôi không bao giờ quên! Khi vụ 9-11 xảy ra, tôi đã nghĩ là phải tìm anh. Lúc đó anh đang ở Yemen. Có cả trên 30 người làm việc cho tôi lúc đó, thâm niên hơn anh nhưng tôi đã chọn anh. Tôi muốn đưa anh về làm phụ tá cho tôi. Tháng 9 đó là một thảm kịch cho nước Mỹ, nhưng đối với anh, bạn ơi đó là dịp để anh được thăng tiến”
“Ông ơi! Tôi đang nằm trong bệnh viện với cái chân gãy!”
Ông Hoàng không thèm để ý đến lời nói của Phan, ông ta tiếp tục hăng say nói:
“Điều anh nói hồi đó vẫn còn đúng trong hiện tại. Bây giờ chúng ta lại có những manh mối về Sun, anh đi sang Amman. Bọn đó là những kẻ sát nhân, chúng muốn đem trận chiến này đến mọi ngõ ngách, nơi chốn đông người tại Hoa Kỳ. Bây giờ tôi lại nhắc lại lời nói của anh thời đó: “Phải giải quyết cho được!”
Diệu đi thăm chồng mỗi ngày từ khi Phan nằm bệnh viện. Mái tóc Diệu đen nhánh, óng ả và thân hình gợi cảm của nàng làm mọi người đàn ông cũng như đàn bà trong bệnh viện đều phải trầm trồ. Diệu không bao giờ ở lâu với chồng, nàng còn công việc bên Bộ Tư Pháp. Nhưng nàng rất quan tâm lo lắng cho Phan theo kiểu riêng của Diệu. Họ gặp nhau khi học cao học tại đại học Columbia. Diệu thông minh và học giỏi hơn Phan. Diệu vào trường luật của đại học danh tiếng Columbia trong lúc Phan đi làm phóng viên cho tờ Time. Khi chàng gia nhập CIA, Diệu vào làm thư ký cho những vị chánh án bảo thủ tại Tòa. Không lâu sau nàng có việc làm tại Bộ Tư Pháp. Nàng hỏi Phan:
“Có gì trở ngại không nếu chúng ta cùng làm cho chính phủ?”
Phan trả lời là không có gì trở ngại. Chàng hãnh diện vì Diệu, và nàng cũng vậy.
Có những sự khác biệt giữa Phan và Diệu nhưng cả hai biết dung hòa để sống êm đềm với nhau. Nhưng khi Phan nói cho Diệu biết chàng sẽ đi Amman, Diệu đã khóc. Không phải vì buồn phiền hay lo âu nhưng là những giọt nước mắt hãnh diện vì những điều Phan làm cho đất nước. Nàng sẵn sàng hy sinh hạnh phúc cá nhân cho quyền lợi quốc gia.
Nghe những điều lý tưởng cao cả từ vợ, Phan thấy thật là điên rồ! Chẳng có ai trong thời buổi này ở yên với nhau là vợ là chồng vì lợi ích quốc gia?? Chàng đã băn khoăn không biết đời sống gia đình giữa chàng và Diệu lâu bền được bao lâu? Chàng có cảm tưởng mình trở thành một anh hùng dưới mắt nàng hơn là một con người thường.
Ở phi trường, ngày đi Amman, Phan đã cố gắng giải thích cho Diệu hiểu là chàng không dám cả quyết là sẽ trung thành với vợ khi xa nhau như thế trong một thời gian dài. Nhưng Diệu nói ngay:
“Anh đừng có nói, có kể gì cả, là xong hết!”
Diệu hôn chồng và nói yêu chàng. Phan biết khi Diệu nói lời thương yêu là với tất cả con tim của nàng nhưng khi Phan nói lại lời yêu thương, chàng thấy nó trục trặc thế nào!!!