← Quay lại trang sách

Chương 4 Balad, Iraq

Phan gọi cho ông Hoàng bằng điện thoại cầm tay từ một căn nhà bỏ hoang ở gần Tigris. Giờ này khoảng 4 giờ sáng tại Hoa Thịnh Đốn, nhưng chàng bất kể. Nếu chàng không nói cho ông Hoàng nghe, ông ta còn giận dữ hơn nữa. Đường dây liên lạc không đến thẳng nhà ông Hoàng mà còn phải qua trung ương.

Ông Hoàng giọng ngái ngủ gắt gỏng:

“Cái gì đây? Mấy giờ rồi?”

“Xin lỗi đã đánh thức ông quá sớm nhưng vì có tin tức sốt dẻo. Có tin thật, hoàn toàn thật”

Bây giờ ông Hoàng đã tỉnh ngủ, ông ta hỏi lại Phan:

“Vậy à? Cái gì đây?”

“Tôi muốn tường trình để ông biết là tôi vừa phỏng vấn một người Iraq thuộc nhóm Sunni, trước đây hoạt động tình báo dưới thời Saddam. Nay hoạt động cho Al Qaeda tại Iraq. Y được tuyển chọn để làm xe bom. Nhưng hiện tại y chạy trốn. Y vừa nói với tôi một điều rất hay”

“Hay? Tôi nghe”

“Y nói rằng Al Qaeda sắp đưa y ra khỏi Iraq để liên lạc với người đàn ông lập chương trình và điều khiển những hoạt động tại Âu châu. Họ đang xây dựng một mạng lưới dùng xe bom tại Âu châu. Y cho biết tên người đứng đầu là Sun”

“Hay thật! Hay quá!” Giọng ông Hoàng đầy vẻ hào hứng “Nó còn nói gì nữa?”

“Nói gì nữa?” Phan cáu kỉnh “Tôi muốn đưa y ra khỏi đây. Mình cần nó!”

“Anh nói sao, tôi nghe chưa kịp?”

“Tôi nói là tôi muốn đưa y ra khỏi đây. Nếu nó còn ở đây, nó chết! Tôi nói với nó là tôi sẽ đưa y ra khỏi đây nếu nó cho tôi những tin tức”

“Thằng đó đúng là mỏ vàng của mình! Phải nuôi dưỡng nó! Nhưng phải để nó ở đó để mình theo dõi đường dây cũng như mạng lưới của nó. Cho người theo dõi nó để nó nói với ai. Gặp ai là mình nắm hết”

“Nhưng họ sẽ giết nó. Tôi nói với ông là nó đang chạy trốn!”

“Nếu chúng giết y thì ít nhất mình sẽ biết ai giết nó”

Phan nhìn qua cửa số thấy Na đang đứng bên ngoài. Trông mặt Na có vẻ tươi tỉnh. Y đang mơ rằng sắp được đến nước Mỹ.

“Tôi nghĩ làm như thế là mình sai. Nó là hồ sơ của tôi. Để tôi tìm hiểu”

“Không đưa nó về đây ngay được! Lấy hết tin tức từ nó, càng nhiều càng tốt để lỡ nó có bị làm thịt thì mình cũng khai thác được nhiều. Nhưng ngày hôm nay thì để nó đi sau khi anh đã khai thác xong. Mình sẽ theo dõi nó một thời gian rồi mới tính. Cách làm việc là như thế”

Không cách gì mà cãi lại với ông Hoàng trong trường hợp này. “Tôi có thể hứa hẹn y tiền bạc và chuyện định cư sau này không?”

“Dĩ nhiên, không thành vấn đề. Hứa gì cũng được, tùy anh.”

Ông Hoàng không thèm hỏi Phan hứa trả cho Na bao nhiêu tiền bởi vì có trả đâu mà lo!!??

*

Phan bảo Na vào nhà vì cần hỏi y thêm một ít câu hỏi nữa. Na có vẻ đỡ căng thẳng hơn và dường như y tin rằng những nguy hiểm sợ hãi sắp chấm dứt trong một thời gian ngắn thôi. Lúc này Phan có sẵn trong tay một máy thu thanh nhỏ để thu lại cuộc phỏng vấn. Phan hỏi Na tên những người trong nhóm Al Qaeda tại Iraq y thường liên lạc, địa điểm gặp gỡ. Chàng còn hỏi làm thế nào mà Na được thu dụng. Na cho biết là đã được tuyển dụng tại Amman, trong một ngôi nhà an toàn gần Jebel Al-Akhthar, phía nam của thành phố. Y cho biết địa chỉ và Phan ghi xuống cẩn thận trong sổ tay. Chàng tính nhanh trong đầu nếu cơ quan có thể theo dõi căn nhà an toàn đó 24/24, cơ may phá hủy cả đường dây khủng bố là chuyện không khó khăn gì. Phan đòi Na đưa thẻ SIM điện thoại của y cho chàng. Na ngoan ngoãn đưa ngay.

Cuộc đối thoại hỏi và đáp kéo dài nhiều tiếng đồng hồ. Phan sai Ba đi ra ngoài mua thức ăn. Một lúc sau Ba mang về nhiều thức ăn ngon và cả bia Heineken làm tại Ai Cập. Na ăn uống ngon lành và lấy lại tinh thần. Đến chiều mới xong xuôi. Phan hơi lo ngại là đã ở ngôi nhà cậu của Ba quá lâu. Hàng xóm có thể để ý rồi nói chuyện với nhau. Khi tối đến, nơi đây rất nguy hiểm!

Khi Phan hoàn tất hết nhiệm vụ, Na nhìn chàng và hỏi với giọng đầy vẻ hy vọng:

“Mình có sẵn sàng vào Vùng Xanh không?”

“Chưa đâu!”

Câu trả lời của Phan làm tắt hết mọi hy vọng trên khuôn mặt Na.

“Phải một thời gian bạn tôi mới lo thủ tục cho anh rời khỏi Iraq được. Trong giai đoạn này, anh cứ làm việc như thường nhưng phải hết sức cẩn thận. Đừng hoảng hốt. Mọi sự sẽ được giải quyết êm đẹp”

“Nhưng họ sẽ giết tôi! Tôi đã nói với ông điều đó”

“Họ sẽ không giết anh. Chúng tôi sẽ canh chứng và bảo vệ anh. Chúng tôi có tai mắt khắp nơi”

Na lắc đầu:

“Ông không thể nào bảo vệ ai được đâu. Ngay chính bản thân ông còn không tự bảo vệ được thì ông bảo vệ ai?”

“Chúng tôi sẽ lo cho anh. Ba sẽ ở gần bên anh nhưng không thể ở chung với nhau được. Ngay cả tôi cũng không thể ở chung với anh trong lúc này được. Cho đến khi chúng tôi đến đưa anh ra khỏi đây. Bây giờ trong lúc này anh phải tự lo lấy”

Na gần như mếu. Y đã đưa hết mọi sự mà y biết, y có. Người Mỹ này không thể bỏ y như vậy được. Na nghĩ là mình đang bị vây hãm trong một chiếc lưới và sẽ chết trước khi mặt trời mọc.

“Tôi sẽ mở cho anh một chương mục trong ngân hàng tại Mỹ, được không?”

Đôi mắt Na sáng lên một chút. Y hỏi:

“Dạ được. Nhưng bao nhiêu tiền?”

‘Thoạt tiên là 100 ngàn đô la. Chúng tôi sẽ lo liệu cho vợ con anh sống ở Mỹ cùng với anh luôn”

“Một triệu, một triệu đô la! Tôi không có vợ”

Trời đất! Phan nghĩ thầm: 1 triệu đô la! Mới đây y chỉ mong được thoát sang Mỹ, bây giờ y lại vòi tiền! Nhưng Phan vẫn trả lời:

“Chúng tôi sẽ xét lại về số tiền đó. Ngay lúc này tôi chỉ muốn nói những điều làm sao để anh được an toàn”

Phan gọi Ba. Cả hai nói cho Na biết những điều phải làm để thủ thân trong những ngày tới. Phan còn đưa cho Na một chiếc điện thoại mới để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Na cầm lấy chiếc điện thoại mới toanh với vẻ hí hửng làm như đây là tiền đặt cọc cho số tiền 1 triệu đô la mà người Mỹ sẽ trả cho y. Na nói:

“Tôi muốn sống ở Los Angeles. Tôi muốn nhà ở bờ biển giống như trong show Baywatch”

“Được” Phan nói “Không thành vấn đề”

Chàng bắt tay Na. Y ra khỏi căn nhà trong tơ tưởng đến căn nhà ở bờ biển ngắm nhìn những thiếu nữ tươi trẻ trong áo tắm 2 mảnh. Na quay lại vẫy tay chào rồi lái xe đi. Đó là lần cuối cùng mà Phan gặp Na.

Ba được tin dữ qua một người bạn khác: Na đã bị giết ngay sáng hôm sau. Na đã đến ăn sáng tại một tiệm cà phê gần đường chính ở Samara, nơi mà nhiều người biết y. Đó là một sự ngu xuẩn, ngược với những điều Phan đã dặn dò. Khi Na rời khỏi quán cà phê, hai chiếc xe theo sau y. Một điều may mắn là Na không bị bắt. Na có súng và đã dùng súng để bắn những người theo đuôi y. Và họ đã giết Na trong cuộc đọ súng này thay vì bắt giữ và tra khảo y.

Phan đợi đến chiều muộn mới gọi ông Hoàng. Chàng ẩn trốn trong một căn nhà đàng sau sở cảnh sát. Chẳng phải vì Phan giận dữ nhưng vì chàng biết ông Hoàng sẽ nói gì và Phan không muốn nghe những điều ông ta nói. Gần nửa đêm giờ Iraq chàng mới gọi điện thoại cho ông Hoàng.

“Nó chết rồi!” Phan nói “Thằng nhỏ mà tôi vừa khai thác tin tức đã chết sáng nay”

“Trời đất! Nhanh thế sao? Chúng nó có tra khảo thằng nhỏ trước khi giết nó không?’

“Không, chuyện không xảy ra như vậy, nhưng tôi không có mặt khi nó bị giết. Tôi được thông báo qua một người khác”

“Vậy anh lấy được những tin gì từ nó trước khi nó bị giết?”

“Nhiều lắm, toàn tin tức giá trị. Nó nói cho tôi nghe cả vài giờ đồng hồ. Nó được thu nhận từ Amman. Cho địa chỉ căn nhà an toàn, những người trong đường dây ở đây. Tôi thu cả trong một cuộn băng. Nó nói nhiều lắm vì rất hào hứng và hy vọng tràn trề sẽ được sang Mỹ. Tội nghiệp nó!”

Ông Hoàng biết ngay là Phan cảm thấy bất nhẫn và áy náy trước cái chết của Na.

“Những chuyện không may xảy ra là điều không tránh được. Tôi có thể nói lời xin lỗi anh Phan à, nhưng để làm gì? Trước sau gì nó cũng sẽ bị giết bởi vì nó đã gặp gỡ anh. Có thể cái chết của nó đã cứu được những người khác”

Phan nhún vai:

“Có thể. Như ông nói, chuyện không may xảy ra, làm sao được!”

“Vấn đề bây giờ là anh phải ra khỏi đó. Xem như chân tướng anh đã bị lộ diện cho dù thằng đó chết mà không nói hay có nói đi nữa. Tôi muốn anh trở lại Balad. Rồi sẽ xếp đặt cho anh công tác khác. Một nhân viên quý giá như anh không thể để bị mất!”

“Tôi không đi đâu cả. Đang có chiến tranh. Tôi có những nhân viên khác ở đây làm cho tôi. Tôi không thể bỏ họ được. Đấy là vấn đề của mình ngay đây, ông có thấy như vậy chứ?”

“Tôi thấy không an toàn. Anh không nên tình cảm quá như thế. Tôi không thể để mất anh trong mặt trận đó được”

Phan ngang bướng lập lại lời từ chối:

“Tôi không đi đâu hết!”

Giọng ông Hoàng không còn thân mật nữa mà lạnh lẽo cứng nhắc uy quyền của người chỉ huy:

“Tôi muốn anh trở lại Balad ngay ngày mai. Đó là lệnh. Nếu anh không tuân lệnh thì đi tìm việc khác đi. Hiểu chưa?”

Phan không biết phải trả lời ra sao nên chàng cúp máy. Khi ông Hoàng gọi lại, chàng không trả lời. Nguyên việc không trả lời xếp cũng đủ cho Phan mất việc. Nhưng lúc này chàng không cần. Phan cố tìm giấc ngủ nhưng không ngủ được.

*

Ba đón Phan sáng hôm sau. Phan mặc quần áo như người địa phương. Trông chàng lại giống hệt một người bản xứ trong cỡ tuổi ba mươi mấy. Đầu tóc Ba vẫn láng bóng như thường lệ nhưng rõ ràng là nó không ngủ mấy. Trông Ba có vẻ hoảng hốt và mệt mỏi. Hai má y nhợt nhạt. Một gương mặt kiêu hãnh không sợ sệt là điều hãnh diện của nam giới Iraq. Ba đang cố gắng làm như thế.

“Sao xếp, mọi chuyện ổn thỏa chứ?” Ba hỏi Phan.

Phan trả lời bằng tiếng Ả rập:

“Không nói tiếng Anh ngày hôm nay! Quá nguy hiểm đi!”

Chàng nhìn kính chiếu hậu thấy một chiếc xe BMW với 3 người Iraq trong xe, Phan ra lệnh cho Ba:

“Đi sang bên cạnh, nhường cho họ qua mặt”

Ba vâng lời, không nói tiếng nào.

Chiếc xe BMW vượt qua. Một người trong bọn đó nhìn Phan ngay mặt. Chàng thầm nghĩ: “Chúng nó nhận ra mình! Chúng biết!”

“Đi về phía nam!” Phan nói “Tới căn nhà mà Na đã chỉ cho mình. Nếu có ai ở đó tôi sẽ gọi cho chụp hình theo dõi ai ra vào căn nhà đó”

“Nhất định đi đến đó sao?” Giọng Ba đầy vẻ âu lo. Lúc này chàng chỉ muốn hoàn tất nhiệm vụ. Phan vẫn còn giận dữ vì cái chết của Na và thấy mình có trách nhiệm trước cái chết của Na!

Chiếc xe lao đi về phía nam, dọc theo bờ sông Tigris rộng lớn, xấu xí, nhiều bùn hơn nước.

Ba biết đường lối, biết cả căn nhà đó. Ở đây ai cũng biết ai. Chiếc xe ra khỏi đường chính, chạy ngang những cánh đồng trồng olive đi về hướng một căn nhà đang xây dở dang cách đây 1 dặm.

Sáng sớm nơi đây còn vắng ngắt, không có xe nào trên đường, chẳng thấy con chim nào trên cây. Phan xem lại điện thoại dùng qua vệ tinh và xem lại địa chỉ nơi đây cho chắc chắn để gọi về Balad yêu cầu cho máy bay không người lái đến đây thám thính.

Phan nhìn thấy một đám bụi nhỏ gần căn nhà khi họ đến gần. Bụi đó có thể từ một chiếc xe chạy đi khỏi đó hay đang đến, chàng không biết chắc nhưng rõ ràng là đang chuyển động.

“Chạy chậm lai!” Phan nói với Ba. Chàng gọi về Balad, cho địa điểm và yêu cầu gửi máy bay không người lái. Phan còn dục giã hối thúc và xác định đây là địa điểm hoạt động của bọn khủng bố.

Ba cho chiếc xe chạy chậm hẳn lại, chừng 15 dặm một giờ. Y hỏi Phan:

“Mình vòng xe lại nhé?”

“Tại sao? Mình sắp tới nơi rồi. Đến coi sao”

“Nhưng ông ơi, chúng nó đang tiến đến mình!”. Giọng của Ba run và khác lạ.

Phan quan sát đám bụi đàng xa. Càng ngày đám bụi càng lớn hơn và có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe. Ba nói đúng. Người nào ngồi trong xe đó đang tiến về phía này. Phan thấy mình phải quyết định ngay.

“Vòng lại!”

Chiếc xe của Ba quay 180 độ tạo nên một đám bụi khá lớn ngăn cản tầm nhìn của chiếc xe đang chạy đến.

Khi xe của Ba đến gần xa lộ chính, Phan thấy ngay là chàng và Ba đang gặp rắc rối lớn. Chiếc xe đuổi theo vẫn ở đàng sau, nhưng còn thêm một chiếc xe khác nữa màu vàng đang chờ đợi bên vệ đường trước mặt. Phan tìm súng trong xe, chỉ có một khẩu súng nhỏ! Thật vô dụng trong trường hợp này! Chiếc xe của Ba chạy gần đến ngã tư.

Ba hỏi:

“Bây giờ sao đây?”

“Đi về hướng nam, về phía Balad” Phan trả lời.

Ba vòng xe lại, quẹo gắt, suýt nữa đụng vào một chiếc xe đổ rác đang trờ tới. Chiếc Chevy màu vàng đang đậu bên lề đường rồ máy đuổi theo xe của Ba và Phan. Không những thế thêm cả chiếc xe đang rượt đuổi theo nãy giờ. Phan lại gọi điện thoại về Balad.

“Chúng tôi đang có vấn đề trên xa lộ 1. Đã cho máy bay lên chưa?”

Nhân viên phụ trách trả lời:

“Speck đã đi để trợ giúp như yêu cầu. Chỉ cách xa vài phút thôi”

“Nghe đây, chúng tôi đang gặp rắc rối lớn! Chỉ có tôi và một nhân viên của tôi mà thôi. Chiếc xe của chúng tôi là xe Mercedes màu đỏ đang chạy về phía nam của Samara xuống xa lộ 1. Chúng tôi bị 2 xe rượt đuổi. Chiếc xe đầu là Chevy màu vàng. Nếu bắn từ trên xuống thì chúng tôi thoát”

“Cứ giữ đường dây. Chúng tôi gọi thêm máy bay. Để xem sẽ làm gì thêm để giúp”

Phan quay lại nhìn chiếc xe vàng đang rượt theo sau. Chàng trông thấy một gã đàn ông thò đầu ra khỏi xe từ băng ghế sau, phía sau lưng người lái xe. Trong tay y có một gì rất lớn, trông như một máy quay phim. Nhưng rồi Phan nhận ra đây là một khẩu súng lớn bắn lựu đạn!

Chàng la lên với Ba:

“Chạy nhanh hơn! Xả hết tốc lực tối đa!”

Ba đạp lút chân ga, 80 rồi 90, nhưng trước mặt còn những chiếc xe khác nên Ba phải chậm lại nếu không muốn đụng vào những chiếc xe trước mặt.

Rồi chỉ trong một thoáng giây ngắn ngủi, Phan không nghe thấy tiếng nổ từ họng súng vĩ đại phía sau mà chỉ thấy nháng lửa lóe lên ở bên trái, những tiếng nổ chát chúa rồi chỉ còn thấy màu trắng, tất cả đều lờ mờ trắng và mọi sự dường như đang chậm rãi chuyển động chung quanh. Chiếc xe bị hất tung lên 1 lần, rồi 2 lần.. Chàng nghe thấy tiếng la của Ba và nhìn thấy máu trào ra từ ngực của Ba. Phan giơ tay ra nhưng rụt lại vì sợ hãi. Cả lồng ngực cũng như ruột gan của Ba lộ ra ngoài với đầy máu. Ba vẫn hét lớn trong kinh hoàng đau đớn nhưng hai bàn tay của nó vẫn bám chặt lấy tay lái, chân vẫn giữ đạp ga. Vừa lúc ấy Phan thấy đau nhói ở chân. Một mảnh lựu đạn đâm vào chân chàng. Chân trái của Phan đầy máu và lòi cả xương.

“Có lái xe được không?” Phan hét lớn với Ba. Nó không trả lời nhưng chiếc xe vẫn chạy lên xa lộ 1.

Phan lập lại câu hỏi:

“Có lái được không?”

Cùng lúc ấy chàng thấy Ba gục xuống tay lái. Phan vội vã nắm lấy tay lái nhưng chân trái của chàng không thể cho qua chân ga để thay Ba được. Chiếc xe chạy chậm lại hẳn. Phan nghĩ thầm: mình sẽ chết như thế này đây. Chàng nghĩ đến mẹ mình, và cả người cha đã qua đời. Nhưng chàng không nghĩ đến vợ mình.

Chiếc xe chạy chậm hẳn lại trong khi những kẻ rượt đuổi lại càng chạy theo nhanh hơn. Phan nghe thấy một tiếng ồn lớn lắm nhưng chàng chóng mặt quá nên không hiểu tiếng ấy từ đâu và là cái gì. Tiếng ồn càng lúc càng lớn rồi có tiếng nổ, nhưng mắt chàng đã mờ đi và đầu óc bềnh bồng. Cái chết đã đến! Đó là ý nghĩ cuối cùng mà Phan còn nhận thức.

Tiếng ồn mà Phan nghe là từ chiếc trực thăng trang bị vũ khí súng dài, ngắn đến từ Balad. Chiếc trực thăng đã tiêu diệt cả 2 chiếc xe rượt đuổi trong nháy mắt. Thêm 2 chiếc trực thăng nữa đến và đáp xuống ngay trên xa lộ. Họ đưa Phan lên cáng. Cả Ba nữa. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng Ba và xem xét, họ bỏ xác nó vào bao. Chỉ vài phút sau trực thăng cấp cứu đưa Phan về Balad. Hai mươi phút sau Phan được đưa vào phòng cấp cứu tại bệnh viện ở Balad nơi mà các bác sĩ tìm đủ mọi cách để cứu Phan.

Cú điện thoại đầu tiên mà chàng nghe là từ ông Hoàng. Ông xếp của chàng cũng nói tương tự như chàng đã tự nhủ với mình trong giây phút nguy hiểm. Chỉ khác một cái là Phan chưa chết và mọi sự không phải đã chấm dứt mà thực sự bây giờ mới là bắt đầu.