Chương 7 Amman
Phan đón Ánh Minh tại nơi cô ta ở trọ. Đây là khu vực phố cổ. Phan không biết có người Mỹ nào ở khu vực này hay không. Trong trang phục giản dị, với mái tóc vàng bềnh bồng khi nàng di chuyển, trông nàng rực rỡ.
Ánh Minh vào xe và lập tức đổi đài radio trong xe. Phan thầm nghĩ: “Nàng đẹp quá!”
Phan đưa cô ta đi ăn tối tại một tiệm ở trong khách sạn Hyatt. Chàng cho rằng nơi đây thơ mộng nhất ở vùng này. Họ ngồi ăn bên ngoài trời. Cạnh bàn ăn có máy sưởi nhỏ bằng gas. Phan gọi một chai rượu vang. Họ không chỉ uống 1 chai mà uống 2 chai. Có lẽ rượu làm cho Ánh Minh nói nhiều hơn, nhưng Phan không thấy phiền. Cô ta kể cho Phan nghe công việc của cô ấy làm tại trại tạm cư của người Palestine tị nạn. Ánh Minh làm cho tổ chức NGO. Nàng nói nhỏ với Phan, gần như thầm thì làm như đây là một bí mật:
“Những người tịn nạn này chẳng có một chút tương lai nào hết! Làm như ngọn lửa duy nhất giúp họ còn thấy tồn tại là sự giận dữ. Họ nghe những ông thầy tu giảng, mua những cuộn băng của bin-Laden. Buổi tối khi đi ngủ, em nghĩ là họ mơ những giấc mơ giết người Do Thái và cả người Mỹ, cả người Ý nữa chứ!”
“Nhưng không có em trong danh sách họ muốn giết. Họ đâu muốn giết em”
“Không, họ kính trọng em lắm... bởi vì em nghe họ nói. Anh có nghe họ nói không? Chính phủ có nghe lời họ nói không? Hay mình chỉ muốn bắn giết họ?”
Phan đã kể với Ánh Minh là chàng làm trong tòa đại sứ Hoa Kỳ.
“Dĩ nhiên là anh có nghe chứ. Ông đại sứ cũng nghe chứ. Mọi người trong tòa đại sứ đều nghe và nói chuyện với những người tị nạn này.”
Phan nói bằng tiếng Ả rập khi khen Ánh Minh tối nay đẹp và chàng hy vọng tối nay nàng sẽ về căn gác trọ của chàng sau bữa ăn.
Với sự ngạc nhiên của Phan, Ánh Minh trả lời chàng cũng bằng tiếng Ả Rập rất lưu loát. Nàng cũng khen là Phan đẹp trai nhưng sinh mệnh của chàng tùy thuộc vào bàn tay của Thượng Đế. Rồi nàng đổi giọng nói tiếng Anh:
“Anh đừng dẫn dụ em bằng những lời nói ngọt ngào. Nhiều kẻ đã cố gắng làm chuyện đó nhưng đều thất bại”
“Anh không nói ngon nói ngọt với em nhưng vấn đề của anh là anh thích và bị lôi cuốn bởi những người phụ nữ tóc vàng nhưng lại nói được tiếng Ả rập”
Ánh Minh mở mắt to nhìn những người đàn ông trong tiệm ăn chung quanh nàng.
“Em muốn biết tòa đại sứ nói gì. Anh có nói với những người tị nạn là anh rất tiếc là người Mỹ đã giết những người Hồi giáo? Anh có nói là người Mỹ rất tiếc là đã phá hủy nhà của họ và con họ bị chết? Anh có nói với họ là mình đã sai lầm khi xâm chiếm Iraq và phá tan đất nước này không? Anh nói gì với họ? Em muốn biết”
Phan thở dài, chàng không phải là một nhà ngoại giao như đã nói với cô ta. Chàng là một nhân viên tình báo!
“Mình có phải nói những chuyện này không?”
“Không. Anh có thể nói với em là những chuyện này không mắc mớ gì đến em thì em sẽ đi về”
Phan khựng người khi nghe Ánh Minh nói là sẽ đi về, không ăn tối nữa.
“Để anh nghĩ xem nào. Khi người ta than phiền thì anh bảo họ là anh tôn trọng ý kiến của họ. Anh nói với họ anh không phải là người làm ra chính sách của chính phủ. Có khi thì anh bảo họ bày tỏ quan điểm của họ trong một lá thư. Như vậy được chưa?”
“Anh vẫn không hiểu. Anh ngồi trong tòa đại sứ suốt ngày, em ở bên ngoài mặt trận. Đúng như vậy đó. Em phải nghe những lời chửi rủa hay than khóc vào mặt em suốt ngày. Anh có biết là họ hoan hô và reo hò trong những trại tỵ nạn khi nghe tin bom nổ ở Milan? Họ reo hò! Những người bạn em phải đến bảo vệ em. Họ muốn giết mình, anh không thấy như vậy sao?”
Cuộc tranh luận làm hai má Ánh Minh đỏ hồng. Phan biết là chàng nên cho cô ta những câu trả lời khá hơn nhưng chàng không có khiếu tranh luận, nhất là về chính trị. Yếu điểm này làm cho Phan nhớ một trong những nguyên do vì sao mà chàng ghét báo chí. Những cuộc tranh luận về chính sách là dành cho nhân viên bộ ngoại giao hay cho những bình luận gia hoặc cho những người bí mật như Ánh Minh. Nhưng chàng phải nói một cái gì đó nếu không cô ta sẽ bỏ Phan mà đi về nhà.
“Anh thấy chứ. Anh thấy nhiều hơn em nghĩ. Anh cũng ở mặt trận. Chúng ta đều vậy cả. Cuộc đời bây giờ là như thế”
Cô ta nhìn vào mắt Phan như thể tìm kiếm một cái gì. Liệu cô ta có biết thật sự Phan là ai không? Hay cô ta chỉ đoán? Ý nghĩ này làm Phan thấy không được thoải mái cho lắm. Chàng đứng lên cáo lỗi đi vào phòng tắm. Khi chàng trở lại, Phan cố dấu dáng đi hơi xiêu vẹo do cái chân bị thương tật, nhưng thật khó khi trời trở lạnh thì cái chân đau hơn! Và dĩ nhiên là Ánh Minh nhận biết.
“Chân anh làm sao vậy? Có đau không?”
“Hồi trước đau, bây giờ hết rồi”
“Tại sao chân anh bị vậy? Anh có phiền khi em tò mò hỏi như vậy không?”
Phan cũng phiền khi bị hỏi nhưng nếu chàng muốn tiếp tục “cuộc tình” –nếu có thể nói như thế- với cô ta thì chàng phải nói thêm về mình.
“Anh bị bắn ở Iraq. Đó là công tác cuối cùng trước khi chuyển về đây. Anh đang lái xe thì một trái lựu đạn nổ. Cái chân anh bị bao nhiêu miểng đâm vào. Bây giờ anh OK rồi, thỉnh thoảng thì đi hơi bị khuỵu xuống một chút thôi. Nhưng điều này làm anh càng ngon hơn khi trên giường – Phan muốn nói đùa-“
Cô ta không cười trước sự đùa cợt của Phan mà vẫn quan sát chàng.
“Anh làm gì ở Iraq?”
“Anh cũng ở trong tòa đại sứ của mình. Lẽ ra anh phải ở đó 1 năm nhưng rồi bị thương nên họ gởi anh về đây. Vì vậy anh mới gặp em. Thế là anh may mắn”
“Nhưng anh không có mặt ở trong tòa đại sứ khi bị thương?”
“Không, anh ở bên ngoài lúc đó tại vùng Xanh trên con đường phía bắc của Baghdad”
Nàng cầm tay Phan đưa lên ánh sáng soi nhìn rồi bỏ xuống hỏi:
“Anh không làm việc cho CIA chứ?”
“Dĩ nhiên là không. Đừng nói vậy nghe tức cười quá! Trước khi vào bộ ngoại giao anh làm cho tờ Thời Báo. CIA không bao giờ mướn một nhà báo làm việc bao giờ cả”
“Vậy tốt. Bởi vì nếu anh làm cho CIA thì mình sẽ có vấn đề”
Tóc Phan đàng sau gáy chợt dựng lên. Thường chàng không quan tâm khi bị hỏi về nghề nghiệp và phải nói dối để che đậy. Nhưng trường hợp này khác.
“Em ngưỡng mộ khi thấy anh can đảm. Nhưng em sẽ ngưỡng mộ thêm nữa nếu anh can đảm cho một cái gì khác hơn nữa. Em cảm thấy như trận chiến này đang phá hủy đất nước mình. Người ta muốn yêu nước Mỹ nhưng họ nhìn thấy mình làm những điều kinh khủng nên họ nhìn mình như quái vật. Em thấy sợ hãi trước những điều đã và đang xảy ra”
“Anh cũng lo âu” Phan nói và đứng lên nắm tay Ánh Minh. Chàng kéo nhẹ nàng vào người mình rồi buông ra.
Phan đưa Ánh Minh về nhà. Cô ta ngồi trong xe yên lặng không nói gì chỉ nhìn ra bên ngoài. Phan sợ là cô ta giận dữ với mình khi nghe Ánh Minh nói:
“Quẹo trái. Em muốn chỉ cho anh một chỗ mà anh chưa bao biết đến”
Cô ta chỉ đường cho Phan, chiếc xe đi tới đi lui trong những con đường nhỏ ở khu phố cổ đến một nơi mà không một người ngoại quốc nào đặt chân đến. Những con đường tối hoặc sáng lờ mờ, những con lừa ì ạch đi với đầy đồ chất trên lưng. Những vách tường được trang hoàng với những lá cờ của Palestine và những bức tranh vẽ trên tường chống Mỹ.
“Ngừng lại!”
Ánh Minh ra lệnh cho Phan ngừng xe ở gần chân đồi, cạnh một con đường nhỏ. Đấy là cửa vào một khu nhà. Đây là một trại tạm cư của người tị nạn Palestine. Khu này rất xưa và là nơi những người tị nạn đến đầu tiên từ những năm 1948 và 1967. Đây là nơi mà những nhân viên tòa đại sứ tuyệt đối không nên đặt chân đến. Nhân viên an ninh của tòa đại sứ đã cảnh cáo như thế.
Ánh Minh mở cửa xe:
“Em làm việc ở đây. Ý em muốn nói đây là một trong những chỗ em làm. Em muốn anh nhìn thấy. Em nghĩ là đến đây anh sẽ hiểu em nhiều hơn”
Cô ta đi về phía cửa của trại. Phan nhìn con đường đất bụi. Một vài cột đèn treo đèn giáng sinh. Bên trong kia có quán cà phê và một vài quán nữa. Vài người đàn ông ngồi trong quán cà phê hút thuốc. Họ đang nói chuyện nhưng khi nhìn thấy Phan và chiếc xe SUV của chàng thì họ im bặt. Phan hơi căng thẳng. Chàng không nên có mặt ở đây tối nay.
“Đi nào” Ánh Minh vừa nói vừa đi về hướng có quán cà phê. “Có thể có mấy người bạn của em ở đây”
Phan phân vân. Chẳng khác gì lúc học trong trường đại học, một người bạn đang say mà lại muốn lái xe, mình phải quyết định ngăn lại hay tiếp tục đi cùng và để người bạn say lái xe.
“Đi, em bảo vệ anh”
Ánh Mính khoác tay Phan và lôi chàng đi. Hai người vào quán, ngồi xuống ghế nhựa. Những người đàn ông trong quán nhìn Phan rồi lại nói chuyện với nhau. Phan thấy một người chỉ về phía chàng và hỏi bằng ngôn ngữ Ả rập của họ: “Thằng Do Thái đó là ai vậy?”
Chừng 1 phút sau, chủ tiệm đi ra. Ánh Minh và ông ta chào nhau thân thiện. Cô ta nói chuyện bằng tiếng Ả rập và tìm một người đàn ông tên Hàn. Người chủ quán cho biết Hàn đi thăm bà mẹ ở Ramallah.
“Uổng quá nhỉ” Quay sang Phan cô ta nói “Em muốn anh gặp Hàn. Anh ta là người liên lạc chính của em ở đây. Đây là một người thông minh nhất mà em biết. Anh sẽ thích Hàn”
“Vậy à? Tại sao?”
“Bởi vì anh ta giống anh. Anh ta biết nhiều thứ và anh ta rất cứng rắn. Mọi người nể trọng anh ta. Có thể anh ta sẽ nói những điều hay hơn là em nói”
“Anh nghĩ là anh bạn em không muốn gặp gỡ một người làm việc trong tòa đại sứ Mỹ đâu. Chúng ta không được biết đến nhiều ở đây”
“Không sao cả. Anh đi với em. Ở đây ai cũng biết em. Em sẽ bảo vệ anh”
Giọng nói của cô ta đầy vẻ quả quyết.
“Người ta sẽ hiểu nhầm”
“Hiểu nhầm cái gì?”
Không hiểu Ánh Minh có biết thực sự Phan là ai không? Chàng vẫn còn căng thẳng khi nói:
“Ồ, chẳng có gì” Chàng nhìn chung quanh xem có gì nguy hiểm không nhưng không thấy. Hoặc có thể Ánh Minh nói thật là nàng thuộc về nơi đây không?
Người chủ quán trở lại với cà phê Thổ Nhĩ Kỳ. Loại này hơi chua và đắng. Cả hai uống chậm rãi. Phan chợt thấy thoải mái hơn.
“Một người con gái đẹp như em mà không có bạn trai à?”
Nàng không trả lời ngay, uống hết ly cà phê rồi đưa chiếc chén lên soi nhìn như mấy người thầy bói nhìn quả cầu.
Phan hỏi: “Tìm vận may hả?”
“Có thể. Nếu anh tin rằng vận may được viết trong cà phê đã xay. Người bạn trai trước của em tin như vậy và nhiều điều điên khùng khác nữa”
“Ồ, vậy là em có bạn trai?”
Ánh Minh không nhìn Phan mà nhìn vào cuối ngõ:
“Em yêu anh ta. Đó là một người Palestine. Rất hãnh diện về mình và cũng rất giận dữ. Em yêu anh ta nhưng anh ta đối xử với em thật tệ”
“Tệ như thế nào?”
“Anh cứ nghĩ đến những điều tệ hại nhất đi”
“Anh không tin rằng ai có thể nỡ đánh đập em”
“Anh ta không thể cầm lòng được vì quá tức giận. Không phải tức giận riêng em nhưng đủ mọi thứ. Đó là điều em muốn nói với anh. Những người này họ rất giận dữ với mình. Mình tưởng là mình có thể nói dối họ và ăn cắp đất đai của họ, đối xử với họ như những kẻ tệ hại nhất rồi họ sẽ phải quên đi. Nhưng họ không quên”
“Tại sao em lại rời Jordan sau khi những sự việc như vậy xảy ra? Ý anh muốn hỏi là làm sao em có thể ở đây sau khi người bạn trai của em tệ bạc với em?”
“Em cứng đầu. Đó chắc là một điểm mà chúng ta giống nhau. Em càng nghĩ về anh ta và sự giận dữ của anh ấy em lại càng tự bảo mình đừng bỏ chạy bởi vì đó là điều mà anh ta và những người Ả Rập khác tiên đoán như thế. Rằng chúng ta chỉ giả bộ giúp đỡ họ trong khi trong thực tế thì không phải vậy. Nên em ở lại. Cũng nhờ vậy mà em vượt qua được. Em vẫn yêu những người đã làm mình đau đớn. Em không đi. Em sẽ không đi”
Tự dưng Phan ứa nước mắt. Chàng lấy tay dụi đi. Nhưng Ánh Minh nắm tay chàng và cười với nụ cười lạ lùng. Phan chồm qua hôn nhẹ lên má nàng.
Cả hai đều không muốn đứng dậy rời nơi đây. Phan hỏi về công việc nàng làm trong trại tị nạn. Ánh Minh kể chuyện nàng mua những sách học, thuốc men, giúp những văn phòng chữa răng, tìm học bổng tại Mỹ cho những học trò xuất sắc. Đó là một công việc nhưng Ánh Minh làm với tất cả nhiệt thành. Làm như đây là điều duy nhất mà nàng quan tâm.
Phan nhìn xuống con đường không được sang sửa đến những ngôi nhà tối tăm mà người ngoài không đến được. Ánh Minh tưởng với sự săn sóc, sách vở, thuốc men là xoa dịu được họ? Chàng biết nhiều điều không thể chia sẻ cho Ánh Minh biết được. Chàng biết quá nhiều. Đây là một thế giới tràn đầy thù hận. Những nụ cười bên ngoài là giả tạo. Họ đói khát trả thù. Những người này đã bị tổn thương vì người Mỹ, người Do Thái và ngay cả chính những người Ả rập với nhau. Họ là những con chuột bị nhốt trong chuồng. Cô ta không hiểu là những người này muốn giết nàng. Đây không phải là chuyện hiểu nhầm để mà có thể thay đổi từ ghét sang thương. Đây là thù hận. Và công việc của những người như Phan là phá hủy những con chốt, những đường dây và những nơi trú ẩn của những bọn giết người để những người như Ánh Minh có thể được sống.
“Trông anh nghiêm trọng quá, hết cả vui!”
Phan cố mỉm cười:
“Hãy cẩn thận. Chỉ có vậy thôi. Thế giới không đẹp như em tưởng đâu”
“Em biết em đang làm gì. Anh đánh giá em hơi thấp đó nhe. Anh mới là người có vấn đề. Anh là người bị bắn vào chân, không phải em. Anh mới là người phải cẩn thận”.
Phan nắm lấy tay nàng và thầm thì vào tai Ánh Minh:
“Anh muốn ôm lấy em, nhưng không phải ở chỗ này. Trở về chỗ em ở đi!”
Nàng cười và đứng dậy. Một cái gì đó thay đổi.
Họ trở về căn gác trọ của Ánh Minh. Phan không muốn đẩy sự may mắn đi xa hơn nữa nhưng lại không muốn mất nàng. Phan hỏi xem nàng có muốn chàng lên gác hay không.
“Lần khác đi. Đêm nay thật đặc biệt. Em chưa trải qua một buổi tối như vậy với ai. Em muốn chắc chắn là mình đã sẵn sàng”
“Anh rất thích em” Phan không muốn dùng chữ “yêu” tại vì nghe kỳ quá. Chàng chỉ mới biết nàng có vài tuần lễ.
“Em cũng thích anh. Em rất vui khi anh cùng đi với em đến trại tỵ nạn tối nay. Bây giờ thì anh biết em như thế nào rồi đó”
Phan đưa nàng đến cửa. Trong bóng tối chàng hôn Ánh Minh. Nàng hôn trả mãnh liệt.
“Em muốn anh”
“Anh đây”
“Nhưng chưa” Nàng đẩy Phan ra để có thể nhìn mặt chàng.
“Anh mạnh mẽ nhưng anh rất yếu mềm ở đây” Ánh Minh đập nhẹ lên ngực Phan. “Anh có một trái tim mềm yếu phải không?”
Phan không biết trả lời ra sao nên chỉ gật đầu. Ánh Minh hôn nhẹ lên má Phan rồi quay lưng lại đi lên thang gác. Chàng đứng đó nhìn lên cho đến khi thấy nàng vào hẳn trong phòng. Phan đi về đầu óc hơi lơ mơ không phải vì những cảm xúc vừa qua nhưng vì câu nói của Ánh Minh. Chàng tự hỏi không biết mình có một trái tim mềm yếu thực không?