Chương 8
Ông Hoàng đến Jordan vài ngày sau. Ông ta là một người Mỹ to lớn, tay to, ngực nở, gương mặt cũng to, tóc cắt ngắn. Phan gặp ông Hoàng tại phi trường quân sự nhưng ông ta bảo chàng hãy về văn phòng. Ông ta về khách sạn, ngủ một giấc rồi đi ăn ở tiệm ăn ưa thích. Đến chiều muộn ông Hoàng mới đến tòa đại sứ, vào thẳng phòng họp và cho gọi Phan đến.
“Tôi nhức đầu quá!” Ông Hoàng vừa xoa bóp trán vừa nhăn nhó. “Lẽ ra tôi đừng uống rượu vang đỏ trong lúc ăn”
Phan đưa tay bắt tay ông xếp.
“Chân anh ra sao?”
“Cũng khá. Họ bắt tôi phải tập. Tôi OK. Tôi chỉ thấy tội cho những người làm việc cho tôi còn ở lại Iraq”
“Không việc gì phải nghĩ như vậy. Anh lo liệu tốt lắm rồi. Họ cũng chẳng làm gì được cho đến khi nhận được báo cáo của Sanh”
“Cám ơn ông, nhưng phần tôi cũng chẳng làm gì cả, chỉ quan sát. Toàn do Sanh cả”
“Thì cũng do hắn ta. Nhưng, bây giờ đến phiên mình. Tôi muốn điều khiển mọi sự”
“Vậy thì có vấn đề! Sanh muốn giữ quyền kiểm soát. Anh ta cũng chẳng đưa tôi bản báo cáo. Anh ta bảo đây là hồ sơ của anh ta, anh ta điều khiển và chi phối. Mình chỉ có thụ hưởng một phần mà thôi”
“Tôi biết, tôi biết” Ông Hoàng vừa nói vừa ăn đậu phọng liên hồi “Nhưng không sao cả bởi vì mình không điều khiển trực tiếp. Chúng ta chỉ cần giật dây ở đàng sau một chút mà thôi. Đó là tại sao tôi có mặt ở đây ngày hôm nay”.
“Tôi không hiểu ý ông” Và đấy là sự thật, chàng không hiểu ông Hoàng nói vậy nghĩa là sao?
“Như một cuộc chơi, cứ hòa mình vào cuộc chơi, gây ảnh hưởng và lợi dụng nó”
“Nhưng như thế là chơi Sanh! Tôi không đồng ý”
Ông Hoàng cười:
“Rồi anh sẽ thấy. Chúng ta sẽ hướng anh bạn Sanh bằng cách kiểm soát những tin tức mà Sanh nhận được. Nên anh ta chỉ thấy những tin tức mà chúng ta muốn cho anh thấy mà thôi. Rất giản dị! Không, thực ra không giản dị nhưng rất rắc rối. Nhưng ý tưởng đó thì rất giản dị. Tin tôi đi, anh ta sẽ cám ơn mình khi mọi sự xong xuôi”
“Nhưng Sanh là người nắm giữ mọi sự. Y sẽ nhắm vào mục tiêu hay đối tượng nào là hoàn toàn do y quyết định mà mình không làm gì được”
“Anh sai lầm ở điểm này đấy. Chúng ta nắm nhiều dữ kiện hơn anh tưởng. Tôi sẽ nói cho anh biết một số bí mật. Có thể anh cũng đã biết một phần nào nhưng đúng ra là anh không được biết. Từ ngày 11 tháng 9 trở đi, chúng ta đã bắt được rất nhiều bọn al-Queda, nhiều hơn anh tưởng. Chúng ta đã làm đủ mọi cách, mọi kiểu không đẹp lắm để chúng nó phải khai. Đó là điều mọi người chống đối, nhưng kệ mẹ chúng! Nhân đây cũng phải cám ơn vợ anh. Cô ấy đã giúp che đậy cho mình. Cô ta vẫn còn là vợ anh đấy chứ?”
“Vâng.. chúng tôi cũng đang trong tình trạng ly hôn.. vì khoảng cách”
“Chúng ta có rất nhiều tin tức. Mình biết ai trả tiền cho ai, ai ngủ với vợ của ai. Mình biết khi nào thì gây mối nghi ngờ chia rẽ. Chúng ta có những sợi dây vô hình trên những người đó. Vấn đề là họ không biết là mình biết đến đâu, bắt giữ những ai vì họ vẫn nhận được những email từ người ấy. Họ không biết rằng mình nắm được những bí ẩn này. Vì thế mình có thể chơi trò lường gạt đối thủ. Từ đây sẽ đưa mình đến tìm người mình muốn tìm”
“Sun?”
“Đúng rồi. Sanh cũng đi tìm như anh thôi. Mình chỉ giúp Sanh thêm một chút là xong!”
Phan yên lặng không nói gì. Lường gạt Sanh không phải là một ý kiến hay! Nhưng chàng vẫn nói:
“Ông là xếp, ông tính sao cũng được! Nhưng nếu ông định chơi Sanh thì tôi khuyên ông không nên làm như vậy. Chúng ta cần có bằng hữu ở đây trong thời gian này. Sau Rotterdam, Milan, rồi Milan nữa.. Trong thế giới Hồi giáo ở đây ông phải tin vào họ hay là ông chẳng đi đến đâu cả!”
“Sai. Trong thế giới này, không thể tin ai cả. Bởi vì họ toàn là những kẻ nói láo. Ngay cả anh bạn Sanh của chúng ta. Xin lỗi tôi phải nói như vậy, nhưng đấy là sự thật. Tôi ở trong cuộc chơi này lâu hơn anh nhiều. Mà anh nói cũng đúng, tôi là xếp”
Phan lắc đầu chịu thua:
“Sanh sẽ điên lên nếu biết sự thật. Và tôi là người sẽ lãnh hậu quả! Y sẽ ném tôi ra khỏi đây, y như là người trước tôi vậy”
“Dĩ nhiên y sẽ điên lên nếu biết sự thật. Nhưng y không thể biết được. Bởi vì mình có nói cho Sanh biết đâu. Chính phủ Mỹ đã cho họ rất nhiều tiền ở đây thì mình muốn làm gì thì làm chứ? Vả lại anh không phải là chàng Anh”
Phan muốn hỏi một điều từ nhiều tháng qua nhưng chưa có dịp. Đây là cơ hội để chàng tìm hiểu thôi.
“Tại sao Anh lại bị đẩy ra khỏi đây? Không ai giải thích cho tôi hiểu vì sao. Anh ta đã làm gì?”
Ông Hoàng nhắm mắt lại nói:
“À.. tôi sẽ không nói cho anh biết tại sao người tiền nhiệm anh mất chức. Anh không nên biết”
“Tại sao? Anh ta đã làm gì? Ngủ với vợ của ai sao?”
“Ồ không phải đâu, mặc dù ở Jordan, điều này bình thường lắm. Tôi cũng ước gì chuyện của Anh giản dị như thế”
“Vậy tại sao Anh mất việc?”
“Hỏi Sanh”
“Y không chịu nói cho tôi nghe”
Ông Hoàng đứng dậy tủm tỉm cười:
“Nếu Sanh không nói thì đây là dấu hiệu tốt”
“Vậy à? Đây là ác mộng của tôi dựa trên không một nguồn tin nào cả: tôi lo rằng Sanh gây trở ngại để Anh mất việc và tôi phải vào thế chỗ. Tôi trẻ, không nhiều kinh nghiệm. Sanh nghĩ là y có thể chi phối tôi nên y dựng nên một cái gì đó để đẩy Anh đi. Đó là tại sao Sanh đưa tôi đi Bá Linh. Để y có thể chi phối tôi nhiều hơn nữa”
“Anh hoang mang và nghi ngại thôi. Sanh chẳng làm gì Anh cả. Tin tôi đi”
“Vậy thì Anh đã làm gì? Tôi muốn biết, tôi cần biết”
Ông Hoàng ngần ngừ:
“Được rồi tôi nói để anh khỏi tưởng tượng điều này điều kia. Anh đã tìm cách lôi kéo một người dưới quyền Sanh để làm việc cho mình. Anh làm bạn với tên này, mời ăn uống rồi cho tên này tiền. Điều này thường thôi, mình hành xử như thế mỗi ngày. Nhưng Sanh biết và chịu không nổi! Y cho là y bị phản bội. Mình tìm đủ mọi cách để xoa dịu Sanh. Trong khi đó Anh thì bảo tiền đó để giúp người con của tên nọ giải phẫu ở Mỹ. Nhưng Sanh không tin. Và Sanh không hợp tác nữa. Đó cũng là dấu hiệu rất rõ ràng khi vì chuyện đó mà Sanh bất hợp tác với chúng ta”
“Dấu hiệu đó là: Đừng đùa với Sanh!”
“Đúng thế!”
“Vậy mà bây giờ mình lại chơi y?”
“Tôi đã nói là y sẽ cám ơn mình khi mọi chuyện xong xuôi”..
Ông Hoàng và Phan đến gặp Sanh ngày hôm sau. Sanh ăn mặc rất trang trọng để tiếp đón ông Hoàng. Nhưng sau vài phút nói chuyện, Sanh cởi áo ngoài bỏ lên ghế.
Khi ông Hoàng mời Sanh hút xì-gà, Sanh vội vàng lấy hộp xì-gà của hắn và nhất định ép ông Hoàng dùng thử. Cả hai đều châm thuốc hút khi nói chuyện với nhau. Họ nói vòng vo đủ chuyện nhưng Phan biết đây chỉ là vòng ngoài. Sanh không hề nhắc đến vụ ở Bá Linh. Có thể Sanh còn lịch sự quá, hay y cố tình để ông Hoàng phải lên tiếng hỏi. Và rồi thì ông Hoàng cũng phải hỏi:
“Chắc mình phải đi vào vấn đề vì tôi biết anh bận lắm, nhà vua có thể gọi anh bất cứ lúc nào”
“Ông muốn nói về vụ Bá Linh? Dĩ nhiên chắc là anh Phan đây đã cho ông biết nhiều về vụ này?”
“Anh đã làm một màn rất ngoạn mục ở Bá Linh khi anh tìm thấy tên đó và khai thác nó. Nhưng tôi vẫn căng thẳng và nóng ruột lắm trước những diễn biến gần đây”
“Tại sao ông lại phải nóng nảy?”
“Bởi vì tôi muốn biết nhiều hơn. Tôi muốn giúp anh đưa nó vào trung tâm, vào xa hơn nữa nơi đã tổ chức và chỉ huy những vụ đánh bom gần đây ở Âu Châu. Đây là một vấn đề sống chết. Những bọn đó muốn giết người Mỹ. Đó là lý do tại sao tôi đã nhờ anh giúp tôi, giúp Hoa Kỳ, để điều khiển chung công cuộc này”
Sanh chưa trả lời ngay, y không muốn làm ông Hoàng thất vọng:
“Tôi xin lỗi ông, nhưng điều này không thể được. Ông biết hơn ai hết, chẳng có gì thực sự là chung cả. Bao giờ cũng một bên biết nhiều hơn bên kia. Hãy để tôi điều khiển. Tôi biết phải làm gì. Tôi có làm ông thất vọng bao giờ đâu?”
“Chưa. Đây là lần đầu tiên, và tôi không vui chút nào cả. Chúng tôi muốn giúp anh điều khiển. Chúng tôi có thể mang lại nhiều điều cho trường hợp này. Chúng tôi còn biết nhiều về thanh niên tên K này. Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ đã cho người theo dõi K từ lâu”.
Ông Hoàng lấy một hồ sơ màu đỏ từ trong cặp ra và đặt trên bàn:
“Tôi muốn anh làm cho đúng. Nhưng vấn đề là tôi chỉ chia sẻ những tin tức tôi có cho anh nếu anh bằng lòng để chúng tôi cùng điều khiển với anh”
Sanh nhìn tập hồ sơ màu đỏ rồi lại nhìn ông Hoàng. Phan thấy ngay là Sanh đang bị giằng co.
“Rất tiếc tôi phải nói như thế. Tôi không muốn đấu trí với ông. Tôi có thể nói là mình cùng cộng tác và điều khiển để làm ông dễ chịu hơn, nhưng đấy không phải là sự thật. Chúng tôi tìm thấy K, thu phục nó và chúng tôi điều khiển nó theo cách của chúng tôi. Chúng tôi sẽ chia sẻ tất cả những gì chúng tôi biết cho ông. Mình chỉ có thể làm việc với nhau như vậy mà thôi”
Ông Hoàng nhíu mày. Ông ta nhìn Phan như thể muốn đuổi chàng ra khỏi phòng, nhưng rồi ông Hoàng lại quay sang nói với Sanh:
“Tôi phải trình lại với Tổng thống của tôi để ông ấy sẽ nói chuyện với nhà vua của anh và than phiền về khó khăn này. Chúng ta là đồng minh. Đó là lý do tại sao Quốc hội Hoa Kỳ sẵn sàng chi viện cho hoạt động của anh và cả những hoạt động của chính phủ nước anh nữa. Tôi không muốn làm như vậy, nhưng anh buộc tôi phải quyết định như vậy. Anh bắt tôi ăn bẩn, và tôi không chấp nhận chuyện ăn bẩn!”
“Đừng dọa tôi!” Sanh cứng rắn nói “Đừng bao giờ dọa tôi bởi vì sẽ không đi đến đâu. Nhà vua sẽ không chấp nhận và tôi cũng vậy. Thà chúng tôi không có tiền của quý vị còn hơn để quý vị nghĩ là có thể mua chúng tôi với vài trăm triệu đô la. Tôi đã nói như thế với anh bạn trẻ đây và tôi tưởng anh ta đã nói với ông”
“Phan khuyên tôi không nên nói những điều tôi vừa nói. Anh ta nói với tôi là anh sẽ điên lên, và Phan đã nói đúng. Nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ phần nào sự điều khiển”
Sanh lắc đầu:
“Không thể được. Như tôi đã nói với Phan, công tác này rất rắc rối, phải mất nhiều thời gian. Nếu cố làm tới sẽ chẳng được gì. Đó là tại sao phải kiên nhẫn”
“Tôi biết là rắc rối. Tôi không phải là kẻ ngu đần.” Ông Hoàng gõ nhẹ lên tập hồ sơ màu đỏ đặt trước mặt ông ta “Tôi đã đọc những phần thu được trong này”. Ông Hoàng mỉm cười rồi tiếp “Anh cũng nên đọc”.
Sanh nhìn tập hồ sơ màu đỏ lần nữa.
“Tôi cũng muốn biết”
Đây chính là lá bài thật mà Hoa Kỳ có trong trận đấu tình báo, không phải là tiền mà là những cuộc đàm thoại ở khắp nơi trên thế giới.
“Những điều thu thập được lớn lao ra sao?”
“Rất lớn. Trong này cho thấy K đã được liên lạc từ 6 tháng qua với một người của al- Qaeda ở Indonesia với cái tên là H. Chúng tôi biết đến người này từ Singapore. Anh có theo dõi y không?”
“H? Không, tôi không nghe đến y”
“H là người rất nguy hiểm. Y liên lạc với những kẻ đứng đầu tổ chức hoạt động hành động đánh bom ở Âu Châu. Chúng tôi gọi kẻ đó là Sun. Nếu H có dính líu đến K thì điều đó có nghĩa là nhiệm vụ của K quan trọng hơn là anh nghĩ”
“Điều này hay quá!” Sanh nói nhưng có vẻ mất bình tĩnh trước những điều y không biết đến.
“Đúng vậy!”
“Chúng tôi có thể có hồ sơ đó không? Có thể những dữ kiện trong này sẽ giúp ích chúng tôi rất nhiều. Có thể nói là chúng ta cùng săn đuổi chung 1 kẻ thù”
“Phần tôi được gì?”
“Như trước thôi. Ông chia với chúng tôi kết quả. Vấn đề là nếu chúng tôi biết nhiều thì chúng tôi điều khiển công việc tốt hơn, và rồi thì ông cũng sẽ có nhiều hơn. Nếu có những cách để chia sẻ công việc nhiều hơn thì tôi nghĩ nhà vua của chúng tôi cũng sẽ không phản đối đâu. Nhưng trong lúc này chúng tôi đóng vai trò điều động. Và chúng tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của chính phủ Hoa Kỳ”
Ông Hoàng cầm tập hồ sơ lên. Phan không chắc là ông xếp của mình sẽ cất tập hồ sơ trong cặp hay không. Khoảng 1 phút sau, ông Hoàng đưa tập hồ sơ cho Sanh rồi nói:
“Tôi thích anh. Anh chịu chơi lắm!”
“Cám ơn ông”
“Đừng làm tôi thất vọng!”
“Chúng ta là đồng minh, ông bạn ơi. Chúng ta có cùng chung 1 kẻ thù. Chúng ta đối xử với nhau với sự tôn kính”
Sanh vừa nói vừa ôm chặt tập hồ sơ trước ngực làm như y vừa thắng một trận chiến. Cả hai bắt tay nhau rồi giã từ.
Cả ông Hoàng lẫn Phan đều không nói tiếng nào trên đường đi về tòa đại sứ. Họ chỉ nói chuyện khi vào căn phòng họp an toàn.
“Làm sao ông làm như thế được để cuối cùng Sanh phải năn nỉ điều mà lúc đến ông định đưa cho hắn?”
“Dễ lắm, chỉ cần điều khiển thằng khốn nạn đó. Điều này đối với tôi chưa bao giờ là vấn đề cả”
“Những thu nhặt được trong hồ sơ có thật hay không?’
“Thật cũng có mà không thật cũng có. H và K có liên lạc với nhau. Lần đầu tiên chúng gặp nhau không lâu sau khi bọn Sanh cho người theo dõi căn gác của K ở Bá Linh”
“Làm sao ông biết là bọn Sanh cho người theo dõi K?”
“Mình có ngu lắm đâu? Ít nhất là tôi cũng đâu có ngu! Anh nên biết người Đức không thích ai hoạt động bất hợp pháp trên lãnh thổ của họ. Nên khi họ thấy gì khác lạ, họ báo cho mình biết”
“Sanh lại tưởng Đức không biết gì”
“Đó là một lỗi lầm của Sanh. Trong lãnh thổ của hắn có thể Sanh rất sáng suốt tinh khôn, nên hắn đâm ra kiêu ngạo khi rời khỏi tổ”
Phan vẫn cố gắng để chắp vá những dữ kiện, chàng hỏi:
“Những cuộc đàm thoại giữa K và H do ai khỏi sự?”
“Dĩ nhiên là H”
“Tại sao ông nói là dĩ nhiên?”
Ông Hoàng kéo Phan sát lại gần vì dù biết căn phòng an toàn nhưng ông ta vẫn nghi ngại.
“Tôi biết vì H là người của mình” ông Hoàng thầm thì vào tai Phan “Cuộc đấu trí là ở đó. H là người của mình và chính người Jordan sẽ đưa H vào mạng lưới của Sun”
“Chúa ơi!” Phan kêu lên “Thật là quá hay, trừ một điều là gạt người Jordan”
“Không thể làm sao khác được. Tôi cố gắng để cùng Sanh điều khiển công tác này nhưng y từ chối. Y không nên từ chối nhưng y đã từ chối. Vậy thì mình sẽ chơi kiểu khác. Tôi có bắt Sanh lấy tập hồ sơ đâu, nó nắm lấy đấy chứ. Dù sao trong đó có nhiều thứ hữu ích cho họ. Công tác này có thể xem như là đỉnh cao danh vọng của Sanh. Cả anh nữa. Cứ đợi rồi xem. Anh phải hiểu quốc gia chúng ta đang có chiến tranh. Những lề luật hay nguyên tắc được áp dụng một cách khác”
“Đó là điều mà vợ tôi vẫn nói”
“Cô ấy đúng. Chúng ta đang có chiến tranh với kẻ thù mất nhân tính, mình không thể tùy thuộc vào người bạn như Jordan. Mình phải tự chiến đấu cho mình thôi để chống lại al-Qaeda. Không có chọn lựa nào khác. Nếu mình cứ chờ đợi, sẽ thêm bao nhiêu người chết nữa”
Phan nhắm mắt lại nói:
“Tôi hy vọng mọi sự sẽ ổn thỏa”
“Sẽ ổn thỏa. Nếu không được mình sẽ làm cách khác. Đó là điều mà mình làm trong thời chiến. Phải linh động biến hóa. Đừng lo âu nữa, tiếp tục với công tác. Tôi trông đợi vào anh đấy”
“Dĩ nhiên. Tôi không lo nhưng tôi phải suy nghĩ nhiều. Ông phải biết là họ khác mình nhiều lắm”.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá! Suy nghĩ quá nhiều không tốt cho não bộ”
Ông Hoàng vỗ vai Phan:
“Kiếm một chai rượu whiskey và ít đá. Tôi cần say để có thể dễ ngủ trên chuyến bay khi trở về”
“Ông về lại đêm nay à?”
“Tôi hứa với Yến là tôi sẽ đưa bà ấy đi xem ca nhạc tối mai. Tôi phải chiều bà ấy thôi”
Nghe nhắc đến bà Yến, vợ ông Hoàng, chàng lại nhớ đến Ánh Minh. Phan cũng muốn đưa Ánh Minh đi nghe nhạc hay đi xem ci-nê để quên đi những gì đang xảy ra chung quanh đây.