Chương 20 Beirut / Amman
Omar đến khách sạn Phoenicia nơi Phan ở tại Beirut. Hắn ta có vẻ vui vẻ mặc dù công ty kiến trúc của Omar đã định giá việc xây cất gấp đôi con số Phan dự trù.
Phan đang suy tính xem mình phải phản ứng như thế nào trước giá biểu đó?
Phan đưa Omar ra ngoài sân thượng. Nơi đây nhìn xuống vịnh Beirut đẹp tuyệt vời. Xa xa có thể nhìn thấy rặng núi Mt. Lebanon.
Chàng nhìn bảng giá và cứ lắc đầu. Phan lấy máy tính ra cộng trừ nhân chia.
“Quá mắc! Xếp của tôi sẽ không chịu con số này!”
“Khi ông đến với một công ty cao cấp hạng nhất thì giá của nó không thể rẻ được. Ông sẽ hài lòng khi mọi chuyện hoàn tất. Chúng tôi được tiếng là vì vậy. Ông tìm đến với chúng tôi cũng vì cùng mục đích đó phải không?”
“Anh bạn ơi, dĩ nhiên chúng tôi muốn dịch vụ tốt nhất, nhưng trong trường hợp này chúng tôi đâu có muốn xây cả một hoàng cung đâu? Anh hiểu không? Chúng tôi chỉ muốn xây một chi nhánh ngân hàng. Đương nhiên chúng tôi phải rất cẩn thận về tiền bạc nếu không người ta không còn tin tưởng chúng tôi nữa. Cho dù tôi bằng lòng cái giá này đi nữa nhưng xếp của tôi sẽ không đồng ý. Mình phải bàn lại giá cả này cho xuống hơn”
Omra gật đầu. Phan nghĩ là chàng đã hành động đúng.
“Bất cứ một kiểu mẫu nào cũng có thể thay đổi. Ông cho chúng tôi ít thời gian quá! Ông có thể cho tôi biết ông muốn con số khoảng chừng bao nhiêu không?”
Phan giả bộ tính toán, chàng hy vọng Omar không nghi ngờ gì cả.
“Con số mà tôi nghĩ có thể được chấp nhận là giảm xuống khoảng 25%”
“Ông không hiểu mấy về xây cất!”
Phan hơi mất bình tĩnh nên hỏi lại Omar:
“Anh nói thế nghĩa là sao?”
“25% nhiều quá! Với cái giá đó tôi nghĩ khi hoàn tất công việc xây dựng, ông sẽ không hài lòng đâu”
“Bây giờ như thế này. Anh cho tôi giá nào được nhất mà anh có thể giảm gần bằng con số 25%. Tôi nghĩ lúc đó cả hai bên đều hài lòng”
Omar nói phải gọi về Amman và nói chuyện với cấp trên. Hắn ta tính toán một hồi lâu. Đang lúc chờ đợi thì hồi chuông ở một đền thờ gần đó vang lên. Omar xin lỗi phải gián đoạn vì đến giờ cầu nguyện.
Lúc trở lại trông y tươi tỉnh hẳn. Omar đúng là người sùng đạo. Y xin lỗi và gọi điện thoại về cấp trên.
Một hồi lâu, Omar đưa ra một bảng giá chỉ bớt chưa đến 15%. Phan đề nghị gặp lại 2 tuần sau tại Amman để quyết định về giá cả cuối cùng mà cả hai bên sẽ đạt được. Gặp nhau ở Jordan sẽ xâm phạm vào quy luật của Sanh nhưng chỉ 1 lần, chắc không có trở ngại gì. Phan không muốn rời xa Ánh Minh chút nào, trừ trường hợp bắt buộc.
Khi bắt tay từ giã, Phan nói với Omar:
“Còn một điều nữa. Trong khi anh còn đang ở Beirut, tôi muốn anh gặp gỡ anh Su, cố vấn về an ninh của chúng tôi. Anh ta cũng hơi khác thường.. hơi cực đoan. Su cố vấn về an ninh cho nhiều công ty quốc tế”, Phan giải thích tiếp “Anh ta rất rành rẽ về nhiều vấn đề chuyên môn như thiết lập tường lửa, chuyển giao tài chính qua điện toán, thành lập hệ thống mạng an toàn..v.v.. Anh ta là người phải ký nhận sau cùng khi bản mẫu thỏa hiệp giữa công ty chúng tôi và công ty của anh đã đạt được kết quả. Tốt nhất là nên để anh ta cho mình ý kiến trong giai đoạn này”
Omar gật đầu vui vẻ.
Su làm việc ở vùng phía tây của Beirut, trước đây là là trung tâm điều hành nhóm du kích chiến đấu của ông Arafat. Những năm sau này, đây là nơi thu thập tin tức cho nhóm Sunni. Omar có vẻ hơi không được thoải mái khi người tài xế đưa họ đi sâu vào những ngõ ngách của vùng này. Không phải anh ta lo âu cho bản thân mình, nhưng lo cho người khách Mỹ ngồi cạnh mình.
Khi đến địa chỉ của Su thấy bảng hiệu ở lầu hai. Omar khoác chặt tay Phan với vẻ như bảo vệ. Họ lên lầu hai. Đến đây thì ai sẽ là người dẫn lối, Phan tự hỏi? Chàng để Omar làm người chỉ đạo vì điều này xem ra hợp lý trong thế giới Ả Rập.
Văn phòng của Su rất sáng sủa vì mới được sơn lại. Ngay bàn ngoài tiếp tân, một phụ nữ quàng khăn che kín mái tóc bấm chuông. Một người đàn ông Ả rập đeo kính dầy cộm ra đón Omar và Phan. Chính người này tự giới thiệu mình là Su và mời mọi người vào văn phòng ông ta.
Trong văn phòng có rất nhiều máy vi tính, nhiều kệ sách với đầy những tài liệu chuyên môn của các hãng Microsoft, Oracle và Symantec.
Su là một chuyên gia về điện toán và vi tính. Cơ quan phòng nhì của Li Băng luôn luôn theo dõi Su từ ngày ông ta trở về từ Afghanistan vào năm 1998. Su mở thương vụ về cố vấn an ninh và đã làm cố vấn cho một vài trang mạng của nhóm Hồi giáo cực đoan. Đó là lý do tại sao Sam biết đến ông ta. Nếu Su có ý nghi ngờ khi Sam liên lạc để lôi kéo vào làm việc mà không thắc mắc người nào thực sự đứng sau lưng Sam, thì Su không tỏ lộ sự hoài nghi này –ít nhất là trong giai đoạn hiện tại-. Su là một con bài rất sáng giá vì là khuôn mặt có thật và những công việc ông ta đang làm cũng là những việc có thật. Những người trong thế giới Hồi giáo cực đoan đều biết đến Su. Ông Hoàng đã cho người kín đáo gắn những hệ thống bí mật để thu thanh và thu hình văn phòng của Su. Như vậy có nghĩa là mặc dù Su là một kẻ chuyên nghiệp nhưng người của Mỹ còn trên chân hơn một bực!
Su nói với Omar vừa bằng tiếng Anh vừa bằng tiếng Ả Rập khi đưa ra một lô những hệ thống an ninh cần phải có trong bản mẫu xây cất. Phan khó mà theo được với đối thoại của hai người. Sau 10 phút, Phan tìm cách rút lui, để mặc Omar và Su thảo luận.
Sau khi Phan rời khỏi nơi đây, Omra và Sun còn bàn luận thêm cả tiếng đồng hồ nữa. Hai người nói chuyện rất vui vẻ sau khi khám phá ra cả Omar và Su đều có cùng quan hệ với nhiều bạn hữu. Trong lúc đó máy thu hình, thu tiếng cứ tiếp tục làm công việc giám sát.
Phan có một phụ tá mới tại Amman tên Sỹ. Anh ta nhỏ con, gốc Ấn Độ lai Mỹ, da nâu nâu và cười rất tươi. Lúc nào Sỹ cũng đội mũ lưỡi trai nhưng để lộn ngược ra phía sau, cũng có lúc để vành nón nghiêng sang một bên. Sỹ còn trẻ và được Sam gửi đến để giúp Phan về vấn đề kỹ thuật.
Trường hợp của Sỹ rất đặc biệt: Cha của Sỹ kiếm rất nhiều tiền ở thung lũng Silicon bằng cách sáng chế ra một chương trình kiểm soát hàng hóa khá độc đáo rồi bán cho hệ thống bán lẻ Wal-Mart. Với số tiền này, sau đó ông ta lại đầu tư khéo léo vào những công ty mới nổi nhưng có nhiều bạn bè làm việc trong đó. Sau khi vừa tốt nghiệp tại đại học danh tiếng Stanford ở Mỹ, cậu thanh niên tên Sỹ về quê nhà chơi một thời gian. Sáu tháng sau, nhiều thân nhân của Sỹ bị chết thảm oan uổng vì bom cảm tử của Al Qaeda. Sỹ gia nhập mạng lưới của CIA với sự đồng ý của ông bố. Với tài nghệ phi thường về vi tính nên Sỹ đã trở thành một trong những hackers số một của cơ quan tình báo CIA trong một thời gian rất ngắn. Sam đã để ý đến Sỹ và lôi Sỹ về làm việc.
Sỹ có thể làm bất cứ thứ gì với máy vi tính. Anh ta còn có khiếu về ngôn ngữ. Sỹ tự học đọc và viết về tiếng Ả Rập chỉ trong vài tháng. Sỹ như một chiếc máy vi tính di động, thu nhập và lưu trữ dữ liệu một cách tài tình nhanh chóng. Phan dành cho Sỹ nguyên một văn phòng lớn với đủ mọi máy móc kỹ thuật tân tiến nhất mà Sỹ đòi hỏi. Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ còn gửi đến Amman thêm một lô nhân viên kỹ thuật làm việc dưới quyền Sỹ.
Trên tường trong văn phòng, Sỹ treo một khẩu hiệu rất độc đáo: “Thiên hạ rất chi là ngu xuẩn!”. Đó là một bí mật về sự thành công của Sỹ. Khi người ta cho ám hiệu hay mã số vào máy vi tính, hay khi người ta ghé vào một trang nhà nào đó, lúc đi ra đương nhiên để lại dấu vết, hoặc quên rằng mọi điện thoại cầm tay tư nhân đều được ghi nhận lại ở trung ương nên vấn đề truy tìm không có gì là khó khăn cả! Cho dù khi người ta cẩn thận đến đâu cũng không thể bao giờ ngờ lại để lại nhiều dấu vết.. ngu xuẩn!
Công việc của Sỹ tại Amman là xem xét và theo dõi mọi hệ thống điện tử trong chương trình hoạt động của Phan tại đây. Anh ta phải thu lượm mọi tên tuổi, địa chỉ và mọi liên lạc từ phòng của Omar trong khách sạn. Cũng chính anh ta là người đã thu lại mọi dữ kiện trong máy vi tính của Omar rồi lật ngược lại để có thể chi phối và điều khiển Omar.
Mọi người trong văn phòng đều tự hỏi không biết Sỹ có nghỉ ngơi hay không vì luôn luôn anh ta có mặt ở sở trước mọi người. Và luôn luôn khi mọi người đi về, Sỹ vẫn còn làm việc! Thỉnh thoảng thấy Sỹ đi ăn tại phòng ăn của cơ quan, còn ngoài ra Sỹ như một bóng ma!
Anh ta yêu cầu gặp Phan trong một buổi họp sau khi đến Amman được 10 ngày. Sỹ có vẻ rất hứng khởi làm Phan tò mò. Chiều hôm đó hai người gặp nhau tại văn phòng của Phan.
“Tôi nhìn thấy những trung tâm điểm kết nối!”
Sỹ vừa nói vừa hoan hỉ cười.
“Giỏi!” Phan khen ngợi mà không hiểu Sỹ nói gì!
Sỹ lập lại, nhưng rồi nhìn mặt Phan anh ta biết ngay là Phan không hiểu! Sỹ giải thích:
“Tôi tìm thấy nhiều trung tâm điểm kết nối trong hệ thống mà ông đang tìm cách xâm nhập. Tôi không cần biết chi tiết, nhưng điều quan trọng là mình tìm ra được. Tôi đã làm việc với Sam về vụ này. Ông kiến trúc sư Omar đã vào thăm nhiều trang nhà của các nhóm cực đoan. Mình có thể vào và xem ông ta liên lạc với ai, ai đang dùng. Và có thể biết được ai là người vào xem chơi và ai là người vào để liên lạc với mục đích. Có thể xem đây như là cả một cộng đồng mạng của ông bạn Omar. Hay quá phải không?”
“Rất hay! Nhưng tôi muốn anh chú trọng vào những người mà Omar liên lạc trong đền thờ Hồi giáo. Đó là những điểm khởi đầu để chúng ta làm việc.”
“Đương nhiên. Tôi để ý cả những bọn đó, ngay cả anh em họ hàng của những người này cũng trong tầm ngắm cả. Danh sách những người vào những trang nhà của các nhóm cực đoan mình có hết. Thậm chí cả những thẻ tín dụng của họ mình cũng nắm cả. Nên một khi những người trong danh sách này mua hàng hay mua kỷ vật hoặc dùng điện thoại gần những đền thờ, mình biết hết. Bây giờ chỉ cần tìm những ai mình muốn tìm”
“Hay thật!” Phan khen ngợi và rất thích thú với những điều Sỹ làm được. “Nhưng đừng quên mình phải làm sao cho người ta tin rằng Omar là một phần tử cực đoan, chứ không phải là một người vào xem suông. Omar phải trở thành như một người cực đoan hoạch định chương trình và ra tay hành động.”
“Có có chứ! Bây giờ tôi gửi đi mẩu tin từ Omar đến một vài người trong cộng đồng đó, nhất là cho một vài trung tâm điểm kết nối của những kẻ thực sự là nhóm quá khích cực đoan. Tôi sẽ lập nên một chương mục cho Omar mà ông ta không bao giờ biết đến. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ. Ông muốn tôi gửi tin nhắn nói gì? Ông phải viết ra. Tôi chỉ là người thi hành”
Phan ngẫm nghĩ. Bản nhắn tin phải mang tính cách mô tả nhưng cũng phải mơ hồ thôi. Phải làm sao cho thấy là Omar chỉ thừa lệnh một người nào đó thôi. Phải hướng về thời điểm mà ông Hoàng và Phan đã định: ngày 22 tháng 12, trước ngày nghỉ lễ Giáng Sinh.
Chàng viết xuống giấy vài hàng chữ ngắn bằng tiếng Ả rập rồi đọc to cho Sỹ nghe: “Thầy giáo nói tôi phải sửa soạn bài học. Chúng tôi đang tìm đúng địa điểm để cầu nguyện. Chúng tôi gỡi lời chào đến anh chị em và cầu xin Thượng Đế giúp chúng ta”
“Được lắm!” Sỹ nói “Thầy giáo. Bài học. Được lắm. Tôi nghĩ sẽ đạt được mục đích”
“Mình cần thêm một vài tin nhắn nữa, để mọi người không phải nhận cùng một lời nhắn. Mình cũng cần vài tin đáp trả lời. Để tôi suy nghĩ đã.”
Sỹ gắn máy nghe nhạc vào tai, đong đưa người theo điệu nhạc trong lúc chờ đợi Phan.
Vài phút sau Phan vỗ vai Sỹ và nói:
“Nghe xem sao nhé: Lạy Thượng Đế của chúng ta. Chúng tôi cám ơn anh em đã sửa soạn sẵn đường đi cho chúng tôi. Ngày hội đang đến. Thượng Đế là đấng toàn năng!”
“Hết xảy! Chắc chắn sẽ thành công!”
Phan mất thêm cả giờ đồng hồ soạn thảo thêm vài tin nhắn và trả lời rồi đưa cho Sỹ. Anh chàng gửi đi một loạt dưới tên của Omar cho cộng đồng Hồi giáo cực đoan mà Omar thường liên lạc. Mỗi một tin nhắc, Sỹ kèm theo câu: “Các anh em thân mến, nếu chúng ta gặp gỡ nhau, các anh hãy tha lỗi cho sự yên lặng của tôi”. Câu này cần thiết để đừng ai hỏi han gì Omar, kẻo lỡ có người hỏi thì Omar sẽ không hiểu gì cả và mọi chuyện sẽ vỡ lở.
Sau khi gửi hết tất cả đi, Sỹ ngồi chờ xem kết quả ra sao. Có vài người không trả lời. Có 3 người chuyển những tin nhắn này đi cho những người khác kèm thêm với lời hỏi: “Có phải là người của mình không? Điều này có thật hay không?”. Nhờ vậy Sỹ có thêm một lô địa chỉ khác nữa cần theo dõi và đương nhiên nhờ vậy đoạn đường tìm ra Sam ngày càng gần hơn, ngắn hơn.