Chương 19 Amman
Chuyến bay trở về Amman của Phan bị trễ vì bão cát. Đến nửa đêm chàng mới đến nơi. Thông thường với thẻ thông hành ngoại giao, Phan qua khỏi cửa ải kiểm soát nhanh chóng, nhưng lần này thì không. Chàng chờ đến nửa giờ trong một căn phòng sạch sẽ, đối xử lịch sự với bánh ngọt và trà trong lúc nhân viên kiểm soát an ninh phi trường còn gọi điện thoại. Phan phản đối vì giấy tờ chàng hợp lệ. Chàng yêu cầu được dùng điện thoại của mình để gọi cho Ánh Minh nhưng cũng bị từ chối.
Cuối cùng điện thoại reng. Viên chức đang canh gác chàng nhấc lên nghe rồi đưa điện thoại cho Phan. Giọng Sanh ở đầu dây bên kia:
“Anh bạn quý! Tôi muốn đích thân đón chào anh trở lại Amman. Tôi rất vui khi thấy anh quyết định trở lại căn nhà thật sự của anh”
“Cám ơn anh Sanh. Người của anh ở đây chắc không được anh cho biết nên nhốt tôi ở đây cả nửa giờ rồi! Tôi muốn về nhà và ngủ”
“Chúng tôi chỉ quấy nhiễu những nhân vật quan trọng. Còn những người không quan trọng thì chẳng cần! Đấy là lỗi tại tôi. Tôi muốn ra tận phi trường đón anh nhưng muộn quá rồi. Vả lại bên cạnh tôi hiện tại đang có một người khách phái nữ nên không tiện. Nhưng mình cần nói chuyện phải không nào? Tôi nghĩ như vậy. Sáng mai mình ăn sáng nhé. Người Mỹ các anh thích vừa họp vừa ăn sáng. Mình sẽ gặp nhau lúc 8 giờ rưỡi sáng tại hội quán của các viên chức ở Jebel, gần tòa đại sứ Anh. Anh biết chỗ này phải không? Anh cho tôi nói chuyện lại với viên chức ở phi trường”
Bây giờ đến phiên viên chức này đóng trò! Nào là xin lỗi vì Phan đã phải chờ đợi lâu, rồi thêm bánh ngọt, thêm trà trong lúc họ đi lấy hành lý của Phan. Chưa hết, một phái đoàn với nhiều xe hộ tống với đèn chớp, còi inh ỏi trước sau đưa Phan về “nhà”. Đây là điều mà Sanh muốn chứng tỏ cho Phan thấy là chàng nằm trong tầm kiểm soát của y ở đây, dù là cầm giữ hay chào đón linh đình như hiện tại.
Khi đoàn xe rời khỏi phi trường đã hơn 1 giờ 30 sáng, quá trễ để gọi điện thoại nhưng Phan cứ gọi Ánh Minh.
Nàng đang ngủ và trả lời với giọng còn ngái ngủ:
“Cưng hả? Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh về đến Amman rồi. Cuối cùng họ cũng cho anh về lại đây”
“Vậy thì hay quá! Họ là ai vậy? Anh đang ở đâu? Mấy giờ rồi”
Nàng vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Gần 2 giờ sáng, Vừa ra khỏi phi trường. Anh đến em được không?”
“Ngay bây giờ ư? Dĩ nhiên là không được”
“Anh nhớ em”
“Em cũng nhớ anh, nhưng bây giờ đang nửa đêm. Anh đi vắng cũng đến 3 tuần. Em phải đánh răng. Tối mai mình ăn tối ở chỗ em”
“Anh yêu em” Chàng không định nói nhưng tự dưng lời nói cứ tuôn ra.
“.. Để coi!”
Mọi người ở tòa đại sứ hoan hỉ khi thấy Phan trở về. Có phần hơi ngạc nhiên nữa là khác. Khi chàng đi đột ngột, mọi người đều xì xào cho là Phan bị mất chức như người tiền nhiệm. Trong lúc đó, ông đại sứ Hoa Kỳ tại Amman lại có vẻ thất vọng khi thấy Phan trở lại Amman. Ông ta là người trước giờ không vui khi thấy Phan liên lạc mật thiết với Sanh. Ngay cả viên chức thay thế Phan trong lúc chàng đi vắng cũng hơi thất vọng vì tưởng đâu sẽ là người thay thế Phan. Nhưng Phan giải quyết rất gọn để cho mọi người vui vẻ.
Với viên chức thay thế Phan trong thời gian chàng đi xa sẽ vẫn tiếp tục điều hành vì Phan sẽ vắng mặt luôn luôn. Điều này làm anh ta rất vui vẻ nhận trách nhiệm.
Những luật lệ về an ninh tại tòa đại sứ đã thay đổi khi Phan vắng mặt. Tất cả những viên chức của tòa đại sứ không được đến nhiều nơi nếu không có người hộ tống. Những viên chức quân đội không được mặc quân phục trong lúc di chuyển đây đó. Ngay việc di chuyển từ nơi ở đến tòa đại sứ cũng phải thay đổi lộ trình luôn luôn hay đi làm chung với nhau trong những xe an toàn chống vũ khí. Nhân viên được phát những tờ chỉ dẫn cách đối phó khi tòa đại sứ bị tấn công bằng bom bẩn hay bom hóa học. Nhiều khu an toán được dựng lên. Tình hình khẩn trương đến độ cứ nhìn những người chung quanh làm việc cũng thấy điều đó. Ai ai cũng có cảm tưởng mình là mục tiêu sẽ bị tấn công!
Phan rời văn phòng lúc 4 giờ 30 chiều mặc dù người thư ký đang chờ đợi với một xấp giấy tờ cho Phan biết có những ai đã gọi đến và chàng cần gọi lại những ai. Phan cho cô ta biết những chuyện này có thể chờ lại ngày hôm sau, chàng cần nghỉ ngơi một chút sau chuyến đi. Nhưng thực ra Phan muốn sửa soạn để gặp lại Ánh Minh thì đúng hơn.
Chàng cũng cố ngủ nhưng không ngủ được, đành mở tivi xem đá banh chờ đến giờ hẹn với Ánh Minh. Trên đường đến căn gác trọ của nàng, Phan ghé mua hoa. Một bình hoa lớn, đẹp, quá lớn cho Ánh Minh nhưng chàng muốn chứng tỏ! Người bán hàng mất quá nhiều thì giờ sửa soạn cho bó hoa đến nỗi Phan phải dục.
Nơi Ánh Minh thuê là một khu vực cổ xưa. Phan đi cầu thang lên lầu hai và gõ cửa phòng Ánh Minh. Khi nàng mở cửa, Phan đứng sững ngắm nhìn. Mái tóc vàng được bới lên lộ chiếc cổ thon. Áo đầm đen hở cổ.
“Anh hả..?”
“Em đẹp quá trời!” Phan đứng đó ôm bó hoa và ngẩn ra nhìn nàng.
Nàng đỡ lấy bó hoa và khen:
“Đẹp quá!” Ánh Minh kéo Phan vào bên trong. Nàng đẩy Phan ngồi xuống ghế:
“Ngồi đây đã để em đi cắm hoa”
Căn gác trọ của nàng như một hộp đựng nữ trang cổ điển. Mở hộp nữ trang ra mới thấy những trang sức quý giá đẹp đẽ bên trong. Tường và trần đều dán gỗ có điểm những hoa văn như bằng vàng. Một vách tường vẽ những khung cảnh ở Lebanon, ở Jerusalem, Damascus.. Có tiếng nhạc Ả rập nho nhỏ.
“Nơi này đẹp quá! Em không hề nói cho anh biết là nơi đây đẹp như vậy!”
“Anh đâu có hỏi. Rõ ràng là khi anh đưa em về anh đã chẳng thương hại khi thấy em ở khu phố cổ hay sao? Không máy lạnh, cổ lỗ! Nên em muốn dành cho anh một sự ngạc nhiên”
Phan vẫn còn bàng hoàng khi gặp lại Ánh Minh. Nàng mang ra những món ăn khai vị nhưng chàng chưa đụng đến. Phan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ánh Minh, chàng chẳng muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm lấy nàng như ôm một cái gì quý giá, chỉ sợ mất”
“Anh nhớ em! Anh xin lỗi là đã đi xa quá lâu. Ngày nào anh cũng nhớ tới em, muốn ở đây với em”
Ánh Minh yên lặng một lúc rồi mới nói:
‘Em sợ. Khi thấy anh đi 2 tuần, em nghĩ anh không trở lại nữa. Em nói chuyện với người bạn làm trong tòa đại sứ, họ nói không biết bao giờ anh mới trở lại. Khi em nghe vậy, em bật khóc anh à. Em sợ rằng anh sẽ không trở lại nữa.”
Phan ôm gọn Ánh Minh trong vòng tay chàng. Phải một lúc chàng mới nhận ra là Ánh Minh đang khóc.
“Đừng buồn. Anh về lại đây rồi”
“Em không buồn. Em vui. Em không muốn có điều gì xảy ra cho chúng ta. Thế giới này thật điên khùng! Em chỉ muốn trốn trong căn gác trọ xinh đẹp này mà thôi”
Bữa ăn tối phải chờ lại. Nàng đưa Phan vào phòng ngủ. Đây là một phòng ngủ cho công chúa Ả rập. Nàng trang hoàng căn phòng như một vườn hoa. Cả hai miệt mài trong tình yêu với nhau như thế gian này không còn ai.
Khi những cảm giác lên cao độ rồi hòa tan, Phan ôm lấy Ánh Minh như muốn nuốt trọn nàng vào trong mình.
Ánh Minh vừa khóc vừa nói:
“Em yêu anh. Em yêu anh”
Phan ôm nàng nhưng thấy lo âu. Chàng yêu Ánh Minh. Nàng yêu Phan. Bây giờ cả hai phải làm gì?
Ánh Minh gối đầu lên ngực Phan. Chiếc quạt trần quay nhè nhẹ trên đầu làm những ngọn nến nàng đốt trong phòng bập bùng. Nàng ngồi dậy lượm quần áo dưới sàn. Khi nàng lượm áo khoác ngoài của Phan thì một hộp nhựa nhỏ rơi ra. Chàng chụp lấy. Đây là một cầu nối răng giả bên trong có thuốc độc mà Sam đã đưa cho chàng.
“Đó là cái gì vậy?”
“Không có gì cả” Phan cất chiếc hộp vào trong túi áo.
Ánh Minh nhìn Phan bằng cặp mắt kỳ lạ. Chàng hiểu mình phải cho nàng một câu trả lời nào đó. Phan mở hộp nhựa cho nàng thấy.
“Anh hay cắn vào má và nghiến răng lúc ngủ nên cái này giúp anh.. bớt tật xấu đó”
Nàng cười và trở lại bình thường.
“Em đâu có ngờ anh lại nghiến răng lúc ngủ”
Phan cười. Chàng thầm nghĩ làm sao chàng có thể dối trá một cách dễ dàng với người chàng đang yêu như vậy nhỉ?
Phan thức dậy lúc 6 giờ sáng. Họ yêu nhau như chưa bao giờ yêu. Sau đó chàng trở về căn gác của mình để sửa soạn đi gặp Sanh theo hẹn. Phan hơi nhức đầu vì ngủ ít và phí sức hơi nhiều với Ánh Minh. Cũng có thể chàng hơi nôn nóng và lo âu khi sắp sửa gặp lại Sanh.
Sanh đã đợi chàng từ trước giờ hẹn như Phan đoán. Trông hắn ta có vẻ thoải mái và vui vẻ. Sanh vồn vã đón Phan:
“Qua một đêm dài quá phải không? Trông anh có vẻ hơi mệt!”
“Thay đổi giờ giấc nên trông vậy đó!”
Nhưng Phan tự hỏi không biết Sanh có cho người theo dõi mình không? Dĩ nhiên chuyện đó phải xảy ra!
Họ ngồi xuống bàn dùng bữa sáng, có người hầu phục vụ.
“Chúng tôi tha lỗi cho anh” Sanh nói với Phan “Đó là điều tôi muốn nói khi gặp lại anh. Tôi rất tiếc đã không dằn được sự nóng giận của mình.”
“Không sao cả. Nếu tôi ở địa vị anh, có lẽ tôi còn nóng giận hơn nữa. Tôi rất vui khi thấy anh đồng ý để tôi trở lại đây. Tôi thích ở đây”
“Chúng tôi biết anh thích ở đây. Chúng tôi sẽ chăm sóc anh như là một người em của chúng tôi”
Đấy có phải là một lời cảnh cáo hay không, Phan tự hỏi.
“Tôi cám ơn ý tưởng đó, nhưng tôi có thể tự lo cho mình được”
“Tôi tin anh, cho dù sau những sự việc xảy ra tại Berlin và làm cho anh bạn nhỏ bé của chúng ta đã chết uổng mạng. Tôi biết là không phải lỗi anh. Nhưng tôi phải nói thẳng thắn với anh là: Lý do duy nhất tôi muốn anh trở lại đây vì tôi lo ngại ông Hoàng. Ông ta là người tôi không tin tưởng”
“Vậy thì đừng hỏi tôi vì ông Hoàng không bao giờ nói với ai, ngay cả tôi”
“Tôi không tin vậy, anh là người thân cận của ông ta. Tôi nghĩ là anh biết nhiều về những chương trình hành động của ông Hoàng hơn ai cả. Tôi không muốn bị chơi bẩn lần nữa, không muốn bị đâm sau lưng, anh hiểu không? Điều này làm tôi lo âu. Tôi có thể nghe thấy tiếng ông ta thở bên tai tôi, hay nghe thấy tiếng bước chân của ông ta nhưng không thấy hình dạng ông ta đâu cả. Điều này làm tôi phiền lắm!”
“Tôi không giúp anh được gì cả. Tôi như người vừa điếc vừa mù. Anh biết luật chơi mà”
“Tôi biết. Tôi không có ý định mua chuộc anh làm cho tôi. Anh đừng sợ hãi. Nhưng tôi muốn anh hiểu một điều: chúng tôi không ngu xuẩn như ông Hoàng và anh tưởng đâu. Đừng làm lỗi lầm như lần trước nữa!”
“Tôi biết anh không ngu xuẩn. Sự thật là tôi rất nể trọng anh. Anh là thầy giáo của tôi. Anh đã dạy cho tôi nhiều điều”
“Anh nói quá lời, nhưng tôi sẽ không quên những lời nói đầy tình bằng hữu đó. Nơi đây tình bằng hữu rất quan trọng, anh biết như vậy. Anh là một người Ả Rập. Chúng tôi muốn nghĩ như thế”
Phan đến tòa đại sứ sau cuộc gặp gỡ với Sanh. Chàng muốn giải quyết nhiều điện thư và công văn dồn lại. Nhưng người thư ký đẩy cửa vào và hỏi Phan có nghe tin gì không? Phan lắc đầu.
“Hai quả bom vửa nổ không lâu ở vùng Riyadh. Một bên ngoài khách sạn Four Seasons, còn trái bom kia nổ gần một chi nhánh ngân hàng HSBC”
Phan lắc đầu hỏi lại:
“Bao nhiêu người chết?”
“Chưa thấy nói con số thương vong hay tử vong.”
Phan vặn đài CNN. Phan gọi Sanh. Anh ta cũng vừa hay tin. Sanh đã tăng cường kiểm soát an ninh khắp nơi.
Tiếp theo sau, Phan gọi Ánh Minh. Nàng không trả lời. Phan gọi điện thoại cầm tay mới nghe được tiếng của Ánh Minh với rất nhiều tiếng ồn ào chung quanh. Chàng kể cho nàng nghe tin tức bom nổ vừa xảy ra.
Ánh Minh nói với Phan:
“Sẽ còn cứ tiếp tục xảy ra như vậy nữa. Anh không thấy điều đó sao? Mình không ngừng thì họ cũng không ngừng”
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở trong một trại tị nạn của người Palestine bên ngoài thành phố. Em đang cố gắng tìm cho họ máy vi tính dùng trong trường học”
“Anh nghĩ em nên về nhà, hay về văn phòng của em trong lúc này. Tình hình nghiêm trọng. Anh rất lo cho em”
“Em không sao cả. Ngày nào cũng nguy hiểm cả. Nhưng quanh đây có nhiều người bảo vệ em. Đây là những lúc em không nên lẩn trốn, anh không thấy vậy sao? Em nên có mặt ở đây bên cạnh những người này để cho họ thấy là mình không có điên rồ như họ tưởng đâu. Em muốn cho họ thấy mình là bạn của họ, em không sợ gì cả. Anh có hiểu em không? Anh nói là anh hiểu em đi”
Đó là tại sao Phan yêu Ánh Minh.
“Anh hiểu, nhưng anh lo cho em”
“Em cũng yêu anh. Đón em tối nay, em sẽ nấu bữa ăn tối cho anh. Mình có thể ăn và ở lại tối nay tại chỗ của anh, nếu anh muốn như vậy. Anh nghĩ sao?”
Phan cười đáp:
“Anh muốn như vậy” Chàng biết là Ánh Minh có lý khi nàng muốn ở lại bên cạnh những người bạn Ả rập. Trừ phi..
Chàng tiếp tục xem đài CNN, theo dõi những tin tức. Đến cuối ngày, con số thương vong lên đến 19 người tại khách sạn Four Seasons, hàng tá người chết tại địa điểm thứ nhì gần ngân hàng.
Phan lo cho Ánh Minh, nhưng không làm gì khác được.