← Quay lại trang sách

Chương 22

Khi Ánh Minh đề nghị đi chơi ngoài thành phố, Phan đồng ý ngay. Cả hai không thể cứ ở Amman và chờ bom nổ! Phan cần được nghỉ ngơi. Trước khi ra khỏi tòa đại sứ, Phan phải uống vài ly rượu để bình tĩnh hơn. Chàng và Ánh Minh gặp nhau mỗi ngày, lúc thì ở chỗ nàng, lúc ở chỗ Phan. Nàng không hỏi gì về công việc của chàng nữa. Có lẽ Ánh Minh đã hiểu rằng những câu hỏi của nàng nếu có cũng sẽ không có câu trả lời, vậy thì hỏi làm gì?

Ánh Minh đề nghị nên đi về hướng nam, dọc theo con đường cổ xưa được đặt tên là Xa Lộ Hoàng Gia. Con đường này đã đếm biết bao nhiêu bước chân người của bao sắc tộc: Do Thái, các chiến sĩ của bao tôn giáo.. từ hơn 2000 năm qua. Tòa đại sứ khuyến cáo mọi người không nên dùng con đường này. Nhưng là người đứng đầu ở đây Phan có thể đi bất cứ đâu chàng muốn. Thay vì dùng chiếc xe bọc sắt của cơ quan, Phan thuê một chiếc xe Mitsubishi nhỏ.

“Xe xinh quá!” Ánh Minh khen ngợi khi Phan đến đón nàng.

Khi thấy bảng số xe của địa phương, nàng cười:

“Anh muốn bữa nay thành người địa phương hả?”

Nàng có sẵn bản đồ hướng dẫn. Con đường này dọc theo vòng ngoài sát Biển Chết. Khi chiếc xe đi xuống về nơi thấp nhất trên địa cầu, Phan cảm nhận được đôi tai chàng đang thay đổi để thích hợp với không khí chung quanh. Ngang qua Biển Chết là vùng Tây Ngạn và rồi xa xa nữa là Giê Ru Sa Lem.

Hai người đến một khách sạn của Thụy Sỹ dọc theo bờ biển, nơi đây Ánh Minh quen biết người quản lý.

“Em đưa anh đi bơi, trừ phi anh không muốn”

Nàng giải thích cho Phan là nước ở Biển Chết rất mặn, không thể nào dìm chân hay tay xuống nước biển được nên người cứ nổi vì tỷ trọng của muối quá cao.

Ánh Minh giới thiệu Phan với người quản lý. Anh ta đưa cho hai người khăn tắm và chìa khóa.

Nàng xuống biển và bơi ra xa. Bộ quần áo tắm của Ánh Minh dán chặt vào người nàng rõ cả hai đầu vú.

Phan xuống nước, và y như Ánh Minh đã cảnh báo, người chàng nổi! Không những vậy, nước của Biển Chết còn làm da chàng xót, nếu không muốn nói là đau! Nước biển còn có mùi lưu huỳnh nhưng Ánh Minh không thấy thế làm phiền. Nàng để mặc cho nước biển đưa nàng đi, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ trong nắng của tháng 11. Phan cũng muốn hưởng sự thoải mái với nàng nhưng trong đầu chàng chỉ toàn thấy bom nổ và những quả bom sắp nổ!

*

Ánh Minh đưa Phan ghé ngang nhiều nơi chốn lịch sử. Nàng rất thuộc lịch sử và đây là dịp để nàng lôi những lỗi lầm của người xưa trong quá khứ ra chỉ trích. Họ ngừng và ăn trưa dọc đường ngoài trời. Những phiến đá cổ xưa từng chứng kiến bao cảnh oai hùng cũng có mà tang thương chết chóc cũng có. Lịch sử chỉ là những lập lại!

Ánh Minh còn muốn đi thêm một đoạn đường nữa đến Mu’tah. Đây là một thành phố nổi tiếng trong lịch sử Hồi giáo vào thế kỷ thứ 7, nơi có nhiều trận chiến xảy ra giữa những đội quân Hồi giáo và quân đội của đế chế Byzantine. Ngày này thành phố Mu’tah là một thành phố đại học, và cũng như Zarqa về phía bắc là trung tâm của Hồi giáo nguyên thủy.

Phan hơi nhíu mày khi nghe nàng đòi đi đến thành phố Mu’tah. Ai cũng nghĩ đây là thành phố nguy hiểm cho người ngoài. Thời gian trước đây dưới thời người tiền nhiệm Phan, một nhân viên CIA định bắt một nhân vật thuộc tổ chức Anh Em Hồi Giáo nhưng sự việc chưa thành thì người này đã bị đồng bọn của phe đối nghịch bắt cóc.

Phan nói với Ánh Minh:

“Anh mệt, muốn quay trở về thôi để ngủ một giấc, sau đó là yêu em”

“Nhưng anh phải nhìn thấy Mu’tah tận mắt. Thành phố đẹp vô cùng. Nhiều di tích lịch sử của Hồi giáo. Làm sao anh có hiểu họ nếu anh không biết về lịch sử của Hồi giáo?”

“Anh chỉ muốn đi về!”

Ánh Minh lên giọng:

“Nếu anh buộc em phải đi về thì thôi mình không yêu nhau gì nữa hết. Em có một lá thư cần đưa cho một giáo sư lại Mu’tah. Ông này đã giúp các học trò của em một thời gian. Mình phải đến đó”

Phan hiểu là Ánh Minh sẽ không lùi bước và nàng đã tính là sẽ đến Mu’tah trong cuộc hành trình.

Trên đường đi Mu’tah, Ánh Minh vui vẻ hát, nhưng có lẽ điều nàng thích nhất là đã thuyết phục được Phan đi sâu vào thế giới của nàng. Chàng cố dấu những lo âu của mình nhưng Phan không quên quan sát chung quanh chàng khi xe bắt đầu vào vùng bên ngoài của thành phố Mu’tah. Không có lực lượng đặc biệt của chính phủ Jordan ở đây, chỉ có vài xe cảnh sát địa phương quèn. Phụ nữ trùm mặt, nhiều người phủ kín từ đầu đến chân. Nam giới để râu dài như muốn nói chúng tôi đang sống ở thế kỷ thứ 7!

“Anh không thích nơi đây! Anh có cảm giác thế nào ấy!”

“Chẳng có gì cả! Anh chỉ tưởng tượng!”

“Anh không biết nữa, nhưng đúng mình là người xa lạ ở đây!”

“Em không phải là người xa lạ. Em có bức thư cần đưa cho một người bạn là giáo sư đại học ở đây, tên là J. Anh ta thuộc một nhóm tôn giáo tên gì em quên rồi. Hình như là Ihsan hay cái gì đó. Anh ta giúp em rất nhiều. Nếu anh không thấy thoải mái thì em chỉ đưa lá thư rồi mình đi”

Phan lái xe vào trung tâm thành phố. Khu đại học cũng gần đây thôi.

“Trời ơi! Tại sao em không nói ngay từ đầu là người bạn em thuộc nhóm tôn giáo đó? Đây đúng là tin xấu!”

“Anh không biết anh nói gì nữa Phan à! Chẳng có gì là tin xấu cả mà trái lại là khác. Họ giúp chương trình của em rất đắc lực. Họ gửi thầy giáo và những chuyên viên đến trung tâm mà em hoạt động. Em làm việc với họ từ bao lâu nay có sao đâu? Bây giờ anh cứ ngồi yên trong xe rồi em trở lại”

Phan cằn nhằn là chàng không thấy thoải mái và không yên lòng nhưng Ánh Minh đã mở cửa xe và đi vào ngõ hẻm dẫn đến trường đại học.

Chàng tắt máy xe và đi về phía một quán cà phê gần đó. Nhưng vừa mở cửa xe, Phan nhận ra đến 6, 7 người đàn ông đang ngồi bên ngoài một đền thờ gần đó phía bên phải. Họ đều quay đầu nhìn về phía Phan. Những loại người như vậy Phan thấy rất nhiều tại Iraq. Đó là những hạng người gây rối!

Phan gọi theo Ánh Minh:

“Ánh Minh! Mình đi thôi!”

Nhưng nàng đã biến mất và chắc cũng chẳng nghe tiếng gọi của Phan hay là nghe mà không trả lời! Bây giờ nhóm người kia hẳn nhiên đã nghe thấy tiếng Phan gọi Ánh Minh, và biết chàng là người Mỹ. Điều này làm cho Phan lo âu hơn!

Chàng đi về quán cà phê, đầu cúi xuống đất, tránh sự chú ý. Một ông già ngồi bên ngoài quán đang hút thuốc. Ông ta nép người sang một bên khi Phan đi đến gần. Chàng gọi một ly cà phê Thổ hơi ngọt. Chàng uống chầm chậm, chờ Ánh Minh. Những người đàn ông ngoài đền thờ không còn đó nữa. Họ đi đâu? Ánh Minh đang ở đâu rồi?

Lúc này chàng lại cần đi vệ sinh. Phan đi vào bên trong hỏi xem phòng vệ sinh ở đâu. Người bán không trả lời. Trông ông ta có vẻ hoang mang và sợ hãi, lấm lét nhìn quanh. Phan bắt đầu thấy nguy hiểm. Chàng quay người để đi ra. Vừa lúc, có kẻ đánh vào đầu Phan! Chàng ngã xuống, mắt tối sầm!

Chỉ một lúc ngắn ngủi sau Phan mở choàng mắt và thấy gã đàn ông đang lục lọi tìm ví của mình. Hai tên đánh Phan ngã xuống. Chúng có biết chàng là ai không? Hay là chúng theo Phan đến đây?

Phan nói bằng tiếng Anh vì sợ nếu nói bằng tiếng Ả Rập thì chúng càng nghi chàng là nhân viên tình báo CIA.

“Đừng, tôi chỉ là bạn!”

Chúng tìm thấy chiếc ví của Phan và nhìn thấy thẻ của chàng là nhân viên sứ quán Hoa Kỳ. Một tên quát hỏi:

“Đến đây tìm ai? Để làm gián điệp sao đây?”

“Không, không” Phan nói “Tôi là viên chức ngoại giao. Tôi chỉ đi xem phong cảnh. Tôi sẽ trở lại Amman ngay”

Phan đang suy tính, không một ai trong tòa đại sứ biết chàng đang ở đây. Nếu chàng bị bắt cóc thì còn lâu lắm mọi người người mới biết là Phan mất tích. Chiếc hộp đựng chiếc cầu răng giả chứa thuốc độc cấn vào đùi Phan. Chàng chẳng bao giờ đeo vào trong miệng. Tại sao mình không đeo sẵn nhỉ? Chúng sẽ tìm ra ngay bây giờ thôi. Phan đang tính toán xem phải làm gì tiếp thì cửa trước mở rộng. Chàng nghe thấy tiếng phụ nữ nói bằng tiếng Ả rập. Ánh Minh!

Nàng nói với giọng giận dữ:

“Để cho người này yên! Bạn tôi trong nhóm tôn giáo Ihsan sẽ rất tức giận nếu thấy các anh đối xử tàn tệ với khách như vậy!”

Nghe đến tên nhóm tôn giáo đó, bọn kia lùi lại.

Phan đứng lên cạnh Ánh Minh. Nàng đứng thẳng người, không nói lớn tiếng, không dọa dẫm nhưng nhóm người kia nghe lời.

“Cám ơn” Ánh Minh nói bằng tiếng Ả Rập. “Xin Thượng Đế chúc lành các anh!”

Bọn đó cũng lập lại lời chúc lành với Ánh Minh.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo chùng dài trắng toát đi vào, đứng cạnh Ánh Minh. Nhóm người kia lùi lại xa hơn với vẻ cung kính. Đây chắc hẳn là anh bạn J của Aùnh Minh? Anh ta giơ tay bắt tay Phan để chào đón rồi quay lại nói với nhóm người tấn công Phan và định bắt cóc chàng:

“Các anh em. Các anh đã làm xấu thành phố Mu’tah và làm xấu đi máu của những người đồng hành với đấng tiên tri đã đổ ra ở đây. Vị khách đây đến cùng với cô Ánh Minh, một người bạn của chúng ta. Các anh còn tệ hơn những kẻ tệ mạt khi đã hành xử như vậy với vị khách. Hãy xin lỗi vị khách và xin ông ta tha thứ cho hành đồng thiếu văn minh của các anh”

Bọn chúng cúi đầu xin lỗi và bắt tay Phan. Trông họ có vẻ hối lối thực sự, không phải với Phan không thôi mà có lẽ chính là với J. Phan nhìn Ánh Minh bằng cặp mắt vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ!

J. nhất định ép Phan và Ánh Minh phải nhận trà và bánh ngọt. Phan chỉ muốn rời khỏi nơi đây nhưng sợ làm J. không vui và ngượng nên ở lại. Vì những món quà đó là một hình thức xin lỗi.

Một bác sĩ địa phương được điều tới để săn sóc vết thương cho Phan. Tên đánh Phan lại còn đưa tiền cho chàng nhưng Phan không nhận, chỉ nhận trà và các thứ bánh ngọt. Đến khi gần tối thì những “nghi thức” xin lỗi đã xong, Phan và Ánh Minh mới rời khỏi nơi đây được.

Khi xe của hai người ra khỏi vùng Mu’tah một quãng, Phan ngừng lại bên lề đường. Chàng nhìn Ánh Minh, người thiếu nữ mà mới đây khi tại Mu’tah đã trở thành một người khác. Trước giờ chàng yêu tinh thần phóng khoáng của Ánh Minh, nhưng giờ đây chàng còn yêu nàng hơn nữa trong dáng vẻ sắt đá khi nãy.

“Em đã cứu anh!”

“Có thể. Nhưng em nghĩ họ cũng chẳng làm gì hơn thế đâu. Đầu anh đau lắm không?”

“Đau!”

“Em xin lỗi!” Nàng ghé sát vào đầu Phan và âu yếm hôn rồi tiếp “Anh có lý. Mình không nên đến Mu’tah. Thành phố nhỏ mà người thì giận dữ, quá giận dữ đi. Lỗi tại em. Anh có tha lỗi cho em không?”

Phan gật đầu.

“Anh thích anh bạn em. Anh ta đã cứu anh. Làm sao em biết họ?”

“Như em nói với anh, nhóm này giúp trung tâm em làm việc. Họ là những chuyên viên đủ mọi ngành ở khắp nơi tại Jordan. Họ rất sùng đạo nhưng rất tử tế. Phần lớn rất hiền hòa. Họ có một nhóm nhỏ làm việc với em thường xuyên tại Amman. Hai bác sĩ, một luật sư, một kiến trúc sư. Người nào cũng dễ thương”

Phan chợt cứng người lại, chàng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn thường lệ.

“Thật sao? Cả kiến trúc sư? Tại sao kiến trúc sư lại quan tâm đến trường học?”

“Em không biết. Nhưng người kiến trúc sư là người dễ thương nhất. Anh ta cao lắm, ít nói nhưng tử tế. Anh ta còn có một cái dấu trên trán vì đọc kinh nhiều quá. Anh ta tình nguyện vẽ kiểu cho trường học mới”

Phan quay mặt đi, hỏi:

“Tên anh ta là gì?”

“Em quên rồi. Nhưng đây là người tử tế. Hình như tên anh ta là Omar”

Phan nhắm mắt lại. Chàng thấy mình đã đặt Ánh Minh vào sự nguy hiểm. Chàng nắm tay Ánh Minh nhưng không thể nhìn vào mặt nàng. Chàng phải nghĩ ngay làm sao để bảo vệ nàng. Nhưng rồi Phan thấy ngay là chàng không nên làm gì cả.

“Sao anh? Sao tay anh lạnh vậy? Mình nên về nhà. Sau những chuyện xảy ra anh còn hoang mang”

“Chắc vậy, anh hơi lạnh! Mình đi về thôi!”

Cả hai trở lại xa lộ Hoàng Gia. Phan mở máy sưởi trong xe. Ánh Minh mở nhạc nho nhỏ.