Chương 23 Amman / Hoa Thịnh Đốn
Một bản tin nhắn khẩn yêu cầu Phan trở về trung ương để thảo luận việc quan trọng ngay. Bản tin không cho biết thêm chi tiết nào khác về cuộc họp. Phan gửi lại cho ông Hoàng và yêu cầu ông ta gọi chàng càng sớm càng tốt.
Bảy giờ sau ông Hoàng mới gọi lại Phan. Chàng hỏi ngay:
“Có chuyện gì đây? Làm như là tôi đang bị điều tra!”
“Đúng vậy, anh đang bị điều tra. Tôi mới biết điều này thôi. Đó là tại sao tôi không gọi anh ngay. Tôi phải gặp vài người”
“Đó là vấn đề. Tôi không biết. Và những tai mắt của tôi tại trung ương cũng không nói gì cả. Hay là họ không muốn nói với tôi? Hay là họ không biết? Nhưng tôi không tin như vậy!”
“Ông không ra lệnh cho họ ngừng được sao?”
“Tôi cũng cố gắng nhưng vô ích.”
“Nhưng tôi chẳng làm điều gì sai trái cả. Tôi nhớ như vậy. Ông thấy tôi có điều gì không đúng không?”
“Tôi cũng chẳng thấy anh sai trái gì cả”
“Tức cười thật! Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”
“Anh phải về đây. Chuyến bay sớm nhất. Nói chuyện với trung ương để tìm xem họ muốn gì. Rồi sau đó mình sẽ tính”
Phan nghĩ đến Ánh Minh, đến Oma và thấy lo âu quá sức!
“Tôi không muốn rời Amman lúc này. Mọi sự đang diễn tiến. Đây không phải là thời điểm để đi”
“Tôi hiểu, nhưng anh không có chọn lựa nào khác. Nếu anh không về, họ sẽ cho người sang Amman còng tay lôi anh về đây. Không phải là chuyện đùa. Tin tôi đi. Tôi có luật sư giỏi. Tôi sẽ gọi hỏi xem anh ta có giúp anh gì được không. Nhưng anh phải về đây. Gọi hôm nay đi để lấy hẹn. Sau khi nói chuyện với trung ương, đi gặp luật sư. Đừng đi cùng với luật sư đến gặp họ!”
Phan gặp Ánh Minh buổi chiều ở quán cà phê gần văn phòng của nàng. Chàng nói cho nàng biết là phải về Hoa Thịnh Đốn gấp. Mẹ chàng đau nặng và có một mình. Chàng cần phải có mặt. Điều nói dối này an toàn nhất mà Phan có thể nghĩ ra!
“Hôm thứ bảy em thấy có vẻ buồn và lo âu. Lúc đó anh biết tin mẹ anh rồi phải không?”
“Phải”
“Em mong sẽ gặp mẹ anh một ngày nào đó”
“Em sẽ gặp mẹ anh. Em sẽ gặp hết tất cả mọi người”
Ánh Minh xem lại vết thương trên đầu của Phan và hài lòng khi thấy vết thương đã gần khỏi. Nàng nắm tay Phan thật lâu. Nàng không nói gì về những chuyện đã xảy ra, nhưng Phan là người lên tiếng trước:
“Nhóm người mà em làm việc với, em nên cẩn thận”
“Tại sao em phải cẩn thận? Họ là những người tử tế, họ muốn giúp đỡ những đứa nhỏ Hồi giáo nghèo hèn. Một trong những người đó đã cứu thoát anh ở Mu’tah vào ngày thứ bảy vừa qua. Có gì là sai trái về họ đâu?”
“Em không thể nào biết rõ những người này được. Họ là Hồi giáo nguyên thủy, nói cách khác họ là những người Hồi giáo quá khích. Họ không thích nước Mỹ và người Mỹ cho lắm đâu”
“Đó chính là lý do mà em muốn làm việc với họ. Để họ thấy không phải người Mỹ nào cũng điên khùng hết đâu. Cũng giống như đâu phải người nào trong đền thờ Hồi giáo cũng là những kẻ khủng bố cả đâu! Mình không nên tranh luận về chuyện này nữa!”
Phan nhìn mặt Ánh Minh. Mặt nàng đỏ lên vì tức giận. Nàng không nghe mình đâu! Càng nói càng làm cho Ánh Minh phản ứng lại hơn. Điều bảo vệ tốt nhất cho nàng chính là sự thiếu hiểu biết thực sự. Ở Ánh Minh có sự thành thật để giúp người khác. Phan chỉ biết xiết chặt tay nàng.
“Cẩn thận. Anh sẽ về sớm”
Nàng hôn nhẹ lên má Phan:
“Anh luôn nói em phải cẩn thận. Anh mới là người phải cẩn thận, không phải em”
“Chắc vậy!”
“Khi anh trở về đây sẽ có thêm việc cho anh làm. Em sẽ để anh làm bữa trưa cho trẻ nhỏ ở trung tâm em làm việc. Những đứa nhỏ đó tên từ Iraq”
“Được lắm! Biết đâu anh cũng sẽ cải đạo mất thôi!”
Điều đầu tiên Phan để ý khi vừa đến cửa vào trung tâm tình báo Hoa Kỳ, 36 tiếng đồng hồ sau, là mật mã vào cửa của chàng đã bị hủy bỏ. Hai nhân viên an ninh đi ra hộ tống Phan vào phòng họp ở đàng sau tòa nhà.
Một viên chức điều tra của văn phòng trung ương đang chờ Phan cùng với luật sư Can của cơ quan tình báo. Ngòai ra còn có một nhân viên FBI mà chàng không quen biết, và một phụ nữ cắt tóc thật ngắn. Phan chửi thầm trong bụng vì không hiểu mình đã phạm lỗi gì? Người phụ nữ tự giới thiệu là văn phòng bà ta đang phụ trách một vụ điều tra hình sự có dính líu đến Phan.
Viên chức FBI cũng tự giới thiệu rồi cho Phan biết trong buổi điều tra này họ sẽ thu băng. Ông ta cũng cho Phan biết chàng có quyền im lặng không trả lời câu hỏi. Điều này càng làm Phan căng thẳng hơn.
Phan hỏi xem chàng có thể nói chuyện riêng với luật sư Can không. Luật sư Can làm việc cho cơ quan với nhiệm vụ để bảo vệ cơ quan, chứ không phải để bảo vệ Phan! Họ bàn tán sôi nổi một lúc rồi đồng ý. Khi đứng lên để đi ra ngoài, viên chức FBI tắt máy ghi âm.
Phan hỏi ngay viên luật sư:
“Chuyện gì đây?”
“Tôi không thể cho anh biết được. Hãy lắng nghe câu hỏi của họ rồi anh sẽ biết”.
“Tôi có phải trả lời câu hỏi của họ không?”
“Không, anh có thể từ chối bất cứ câu hỏi nào của họ đặt ra.”
“Anh có phải là luật sư của tôi không?”
“Không. Tôi là luật sư đại diện cho cơ quan. Anh có thể kiếm luật sư riêng. Nhưng tôi khuyên anh nên lắng nghe những câu hỏi của họ trước. Nếu anh từ chối hợp tác, họ sẽ cho anh nghỉ việc ngay lập tức và sẽ làm anh rắc rối lắm đấy trong một thời gian dài lâu. Vụ này có thể nói là lớn. Nên đến khi anh tìm được một luật sư riêng thì sự việc cũng phải kéo đến vài tháng”
“Trời đất! Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra??!”
“Rất tiếc, đôi khi có những chuyện xảy ra như vậy! Tôi khuyên anh nên nói chuyện với người đàn bà trong nhóm họ. Nếu những câu hỏi đi quá sâu vào những điệp vụ hoạt động thì tôi sẽ xen vào và ngăn lại. Nên nói với họ vì anh không có chọn lựa nào khác”
Phan gật đầu. Luật sư Can đi ra ngoài gọi những người kia vào.
Viên FBI mở máy ghi âm. Họ lập lại thủ tục ban đầu và tự giới thiệu. Phan cũng làm theo như thế.
Người đàn bà hỏi Phan đầu tiên:
“Tôi muốn hỏi anh một vài câu hỏi về những hoạt động trong quá khứ. Trong thời gian từ năm 1999 đến năm 2000, anh được cử đi làm việc cho một bộ phận của CIA tại Sanaa, Yemen?”
Trên nguyên tắc, hoạt động của CIA tại đây là thuộc diện mật. Phan nhìn sang luật sư Can. Anh ta gật đầu.
“Đúng vậy” Phan đáp.
“Lúc đó nhiệm vụ của anh là trưởng phòng tình báo tại đó?”
“Phải” Phan trả lời “Lúc đầu tôi chỉ là một viên chức cao cấp, nhưng sau 6 tháng làm việc ở đó tôi lên chức trưởng phòng”
“Trong vai trò này, anh đã giữ mối liên lạc thường xuyên với cơ quan an ninh của quốc gia chủ nhà?”
Giọng bà ta lạnh lùng và vô hồn như từ một con nộm vô hình thốt lên sau lưng bà ấy. Phan không thích người đàn bà này và dĩ nhiên chàng không muốn bị đối xử như một tội phạm.
“Đương nhiên” Phan trả lời với giọng nói không dấu được sự giận dữ. “Tôi phải giữ liên lạc với những cơ quan an ninh của quốc gia đó. Cơ quan luôn luôn đòi hỏi chúng tôi phải làm như vậy, không phải chỉ ở Yemen, mà tất cả khắp mọi nơi trên thế giới. Đó là công việc của những người làm việc bên ngoài, đối chọi với những người làm việc trong bàn giấy tại trung ương, là những người gây khó khăn cho những kẻ làm việc bên ngoài”
Luật sư Can lắc đầu như ngầm ý là Phan không nên làm cho ủy ban điều tra giận dữ!
“Anh chỉ cần trả lời là có hay không cũng đủ rồi. Hãy để dành những phê bình của anh về trung ương tình báo cho tương lai trong tù”
Phan sừng sộ hỏi lại:
“Bà nói thế nghĩa là gì?”
Người đàn bà làm như không nghe câu hỏi đầy phẫn nộ của Phan mà tiếp tục cuộc điều tra:
“Vào ngày 17 tháng 2 năm 2000, anh đã có cơ hội gặp gỡ với những viên chức tình báo của Yemen, có phải không?”
“Làm sao tôi nhớ được? Tôi không có cuốn lịch”
“Có lẽ để tôi nhắc lại cho anh nhớ: Vào những ngày 17, 18, 19 tháng 2 năm 2000, có phải anh đã giúp một viên chức tình báo của Yemen để phỏng vấn một người bị bắt giữ thuộc Al Qaeda?”
Phan nhắm mắt giữ lại lời chửi thề. Như một nhát búa bổ vào đầu chàng: chuyện này do vợ chàng là Diệu, gây ra! Phan đã kể cho Diệu nghe! Một tù nhân Al Qaeda đã chết trong lúc bị tra khảo khi Phan có mặt ở đó. Diệu đã bảo Phan không được kể cho ai nghe bởi vì trên nguyên tắc lúc tra khảo mà làm tội nhân chết là không hợp pháp. Phan quên hẳn câu chuyện này, nhưng Diệu nhớ! Bây giờ nàng dùng câu chuyện này để hạ Phan một đòn thật độc!
Người đàn bà lên tiếng:
“Tôi đang chờ câu trả lời của anh?”
“Bà tìm tin tức này ở đâu ra? Từ một kẻ cho tin? Một kẻ vô danh giấu tên?”
“Chúng tôi có nguồn tin ở đâu không thành vấn đề. Hãy trả lời câu hỏi. Anh có gặp gỡ với những viên chức tình báo Yemen vào thời điểm 17, 18, 19 tháng 2 năm 2000 hay không?”
“Tôi từ chối trả lời”
“Từ chối trên bình diện nào?”
“Đây là mật, không thể tiết lộ”
Luật sư Can xen vào:
“Đại diện cho cơ quan tình báo, tôi có thể nói chắc chắn với ông Phan, là tôi cũng như quý vị có mặt đây đã qua mọi thủ tục về an ninh để được quyền nhận những tin tức mật này”
“Rất tiếc tôi chưa gặp gỡ quý vị bao giờ trong đời tôi. Hôm nay là lần đầu tiên. Tôi muốn có chỉ thị bằng bản văn từ chính xếp tôi là ông Hoàng cho phép tôi trả lời. Còn không, tôi từ chối trả lời”
Luật sư Can có vẻ mệt mỏi. Người đàn bà thì có vẻ giận dữ. Viên chức FBI có vẻ chán nản.
“Hãy tiếp tục cuộc điều tra. Tôi sẽ gọi xuống lầu 4 sau về chuyện này” Luật sư Can lên tiếng.
“Trong cuộc tra hỏi người tù đó trong những ngày nêu trên, anh có chứng kiến cảnh đánh đập người tù này không?”
“Tôi từ chối trả lời câu hỏi này”
“Tại sao?”
“Cùng một lý do. Đây là tin mật. Tôi sẽ vi phạm luật nếu chưa được cấp trên cho phép trả lời”
“Anh có chứng kiến những nhân viên an ninh của Yemen hăm dọa đến tính mạng của người tù nhân đó, nhất là đánh vào đầu?”
“Đây là tin mật, không thể trả lời”
“Anh có định ngăn chặn những viên chức đó không được hành động như vậy theo luật pháp của Hoa Kỳ không?”
“Không thể tiết lộ vì là mật”
Người phụ nữ nhìn Phan bằng cặp mắt đầy ác cảm. Đối với bà ta, những người như Phan cản trở bước tiến thân của bà và gây khó khăn cho mọi người.
“Ông Phan, tôi phản đối lý do từ chối câu trả lời của ông. Tôi được quyền hoàn toàn để nhận câu trả lời cũng như những tin tức này. Ông đã sỉ nhục cá nhân tôi cũng như văn phòng điều tra khi từ chối hợp tác. Ông sẽ phải trả giá rất đắt về hành động kiêu ngạo này”
Phan nhìn thẳng vào mặt bà ta và lần đầu tiên từ khi bước vào căn phòng này, chàng mỉm cười. Phan đã làm cho bà ta tức giận, làm cho luật sư cũng phải đầu hàng. Chàng nói:
“Liên lạc với ông Hoàng. Cho tôi xem bản văn chính thức từ xếp của tôi cho phép tôi thảo luận vụ này, rồi tôi sẽ nói chuyện với quý vị. Có thể là như vậy”
Cuộc điều tra kết thúc ngắn ngủi. Cuộc điều tra không đi đến đâu. Luật sư Can có vẻ lo âu rằng Phan đúng khi đỏi hỏi như thế. Những bí mật hoạt động của CIA luôn luôn được giữ bí mật.
Họ cho Phan một thẻ nhân viên tạm thời. Khi chàng rời khỏi trung ương, Phan gọi điện thoại cho ông Hoàng và yêu cầu ông ta gặp gỡ Phan tại quán cà phê gần đây.