← Quay lại trang sách

Chương 37

Những ngày đầu tiên cũng hơi lạ lẫm. Cả hai người đều không nói với nhau mấy. Làm như họ sợ rằng bất cứ điều gì cũng có thể làm phá tan hạnh phúc mà cả hai đang có. Người này đối với người kia một cách cẩn trọng. Phan hứa là sẽ nói hết sự thật, không còn gian dối, nhưng sự thực không dễ dàng như vậy. Cuộc đời đã qua của chàng toàn là những dối trá. Nhưng Ánh Minh hiểu. Phần nàng cũng có nhiều bí mật trong cuộc sống tại Jordan mà nàng không thể nào giải thích hoàn toàn cho Phan hay cho chính mình.

Họ gặp nhau tại bệnh viện ở Tripoli nơi mà Ánh Minh nương náu trong thời gian Phan vắng mặt. Khi vừa thấy Ánh Minh vào phòng, Phan đã khóc. Chàng không muốn chẩy nước mắt nhưng không kìm được. Phan định kể cho nàng nghe những sự việc xảy ra vừa qua nhưng khi thấy Ánh Minh ôm mình với đầy thương cảm, chàng không nói nên lời.

Sanh cho hai người một chiếc xe với tài xế. Bên ngoài bệnh viện tuyết phủ đầy trên đỉnh núi đằng sau lưng họ. Mặt trời sáng rỡ như xua tan mọi vết nhơ trong quá khứ. Phan bảo người tài xế đưa chàng và Ánh Minh đến một đền thờ Hồi giáo gần đó, nơi mà ông nội chàng đã có thời là người đứng đầu trong đền thờ. Phan muốn chỉ cho Ánh Minh biết nơi mà ông nội chàng đã sinh ra. Nhưng nàng chỉ cười như thể đã biết trong Phan có giòng màu Hồi.

Đến Beirut, họ ở khách sạn. Sáng hôm sau, Phan không muốn nói đến quá khứ nhưng không hiểu sao chàng lại hỏi Ánh Minh:

“Em đã đóng góp một phần trong câu chuyện đã qua?”

“Ở đoạn kết thúc thôi. Em đã đến Syria trước đây nên em biết mình phải làm gì”

“Làm cho Sanh?”

“Ông ta giúp em ở lại Jordan nên để đáp lại thỉnh thoảng em cũng giúp Sanh. Nhưng lần cuối cùng này là vì anh. Sanh nói anh sẽ không sao. Nếu anh không làm thì anh chẳng bao giờ được tự do”

“Có điều gì em cần nói với anh nữa không?”

Ánh Minh suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Không”

Họ bay trở lại Aman bằng máy bay riêng của Sanh. Ông Hoàng đang chờ. Có thể ông ta giận dữ nhưng không lộ ra. Mọi thành quả ông Hoàng hưởng cả như Sanh đã tiên đoán, ngay cả cuộn băng cũng được coi là do ông ta. Ông Hoàng muốn được Phan tường trình đầy đủ. Chàng kể hết không bỏ sót chi tiết nào trong suốt 3 giờ đồng hồ.

“Tôi muốn về hưu” Phan dùng câu này là câu kết thúc buổi tường trình. Ông Hoàng cũng không níu chàng ở lại. Hiển nhiên chuyện Phan đi ra là điều tốt cho ông ta vì chàng là người duy nhất biết rõ mọi sự thật. Nói cách khác, Phan là người mà ông Hoàng không muốn nhìn thấy tại trung ương tình báo Hoa Kỳ.

Ông ta cho Phan được hưởng nhiều quyền lợi khi về hưu. Không phải là cả một gia tài nhưng cũng đủ để chàng sống thoải mái. Ông Hoàng bảo cơ quan muốn tặng Phan một huy chương nếu chàng đến trung ương nhưng Phan từ chối và yêu cầu cơ quan cất giữ cho chàng.

Tháng 6, Phan và Ánh Minh kết hôn tại Amman. Khi đó Phan đã thay đổi hình dạng một chút. Chàng để tóc và râu dài hơn. Ánh Minh khen như vậy đẹp hơn. Hôn lễ của hai người được cử hành rất giản dị. Mặc dù Phan không theo Hồi giáo nhưng trong buổi lễ cưới có mặt một thầy tu Hồi giáo. Chủ tế là một giáo sĩ theo Anh giáo. Mẹ của Phan cũng như gia đình của Ánh Minh đều hiện diện trong buổi lễ.

Sau đám cưới, Ánh Minh tiếp tục làm việc với những trẻ tị nạn Palestine tại trung tâm tạm cư. Phan cũng giúp nàng trong công việc này. Tại trung tâm tạm cư cho những người tị nạn, mọi người đều hoan hỉ với sự có mặt của Phan. Chàng có thể nói được tiếng họ và luôn luôn lắng nghe họ trình bày.

Phan dọn về căn gác trọ của Ánh Minh tại khu phố cổ.

Hơn một năm sau ngày quen biết và lấy nhau, Sanh đến thăm hai người vào tháng 9. Thoạt tiên Sanh muốn nói chuyện riêng với Phan nhưng Phan từ chối, chàng thấy chuyện nói riêng là điều không thể chấp nhận, Phan đã từ giã cuộc sống trước đây, không có gì phải che đậy.

Sanh nói:

“Có một nhà báo người Anh viết cho tờ Chủ Nhật thời báo muốn viết một phóng sự về vụ Aleppo dính líu đến một nhà ngoại giao Hoa Kỳ đã về hưu nhưng có một thời gian làm việc tại Amman tên là Phan. Nhà báo này gặp tôi với mục đích trên. Tôi muốn cho anh biết là tôi có rất nhiều bạn hữu ở Beirut, Paris, Tel Aviv để ngăn chặn chuyện này nếu có gì bị rò rỉ ra. Nhưng khó mà có thể ngăn chặn được hoàn toàn”

Như thế có nghĩa là sự an toàn của Phan và Ánh Minh bị đe dọa. Mặc dù Sanh bảo vệ họ nhưng y muốn cho Phan và Ánh Minh biết.

Đầu tháng 10, Phan và Ánh Minh dọn sang một thành phố khác tuy vẫn trong thế giới Ả Rập, nơi vẫn có những trung tâm cần người làm việc thiện nguyện. Phan và Ánh Minh dấu kín chuyện thay đổi chỗ ở, không nói một ai hay, ngay cả bạn bè thân thích.

Trước khi rời Amman, Ánh Minh mang thai. Đứa trẻ sẽ sinh ra ở đây. Cả Phan và Ánh Minh vẫn từng bị nền văn hóa Hồi lôi cuốn và thu hút, nay họ ở lại như một thứ định mệnh không thể nào cưỡng lại được.

Lâm Minh Hà