Chương 36 Nicosia / Damascu
Gương mặt Sun nhìn rất rõ qua lớp kính dầy trên ô cửa phòng giam. Trông y bơ phờ có lẽ vì mất ngủ và qua nhiều căng thẳng. Nhưng cho dù bị bắt giữ tại nhà tù bí mật ở Cyprus, trông Sun vẫn ra vẻ là một người nắm quyền điều khiển. Sun mặc quần áo tù. Hắn ta không phải là kẻ dễ dàng để khai thác. Chắc phải trải qua nhiều nhục hình thì Sun mới khai. Mà chắc gì những điều Sun tiết lộ là đúng hay hữu dụng? Sanh vẫn sẵn sàng kéo dài thời gian giam cầm để Sun phải nhụt chí. Đây là một trường hợp khó nuốt!
Lúc ở Tripoli, Phan cho rằng để tự Sun phải bỏ cuộc. Khi nghe thế, Sanh nhận ra Phan đã trở thành một con người khác. Phải tìm ra khe hở và từ đó chỉ cần chút áp lực là thành công. Đấy là phương cách và suy nghĩ của người đông phương. Trong giòng máu của Phan có những suy nghĩ như vậy mà anh ta không biết!
Từ Tripoli, Sanh và Phan đến trại tù bí mật Cyprus bằng trực thăng ngay buổi chiều sau khi bàn thảo và đồng ý với nhau về cuộc chơi mới.
Ông Hoàng chờ tại Amman. Ánh Minh chờ đợi tại Lebanon. Phan chưa muốn gặp nàng cho đến khi nào không phải dối trá gì nữa.
Lần này chỉ có Phan và Sanh.
Sanh đưa Phan đến một phòng giam trống ở cuối hành lang. Phan mặc bộ quần áo bẩn thỉu rách rưới mà chàng đã mặc lúc đến Hama. Trên mặt chàng đầy vết thương trầy trụa rướm máu. Phan đã yêu cầu người của Sanh nặng tay. Vết thương ở ngón tay cũng được tháo gỡ bông băng, lộ phần thịt đỏ chưa lành và hơi có mùi hôi. Phan nói với Sanh là sẵn sàng để tra khảo. Nhưng người bị tra khảo lần này là Phan chứ không phải Sun.
Phan ngồi xuống ghế gỗ, để người của Sanh trói tay chân chàng. Phòng tra khảo ẩm ướt, vách tường ẩm mốc. Đồi diện với Phan là máy quay phim của Sun được đặt lên cái chống 3 chân y hệt như lúc ở Apeppo. Sanh ngồi đối diện với Phan nhưng mặt đeo mặt nạ đen.
Phan nói:
“Quay đi!”
Sanh mở máy quay phim. Rồi Phan bắt đầu khai với giọng nói hơi khàn như của một kẻ bị tra tấn dữ dội:
“Tôi tên là Phan.. Tôi làm việc cho cơ quan tình báo trung ương Hoa Kỳ..”
Phan nhìn xuống sàn nhà. Chàng ngọ nguậy mấy ngón tay còn lại của mình.
Sanh ra lệnh bằng tiếng Ả Rập bắt Phan phải tiếp tục khai báo.
Phan ngồi thẳng người lên một chút và nói:
“Tôi là Phan, làm việc cho cơ quan tình báo trung ương Hoa Kỳ CIA. Đây là sự… thú tội của tôi. Trong nhiều năm, tôi đã là một trong những thành phần của tổ chức thâm nhập vào Al Qaeda. Chúng tôi đã lừa gạt những người Hồi giáo đi theo nhân viên của CIA. Chúng tôi xin lỗi những người Hồi giáo về điều này”
Phan ngừng và sợ sệt nhìn sang chỗ khác, không nhìn về ống kính quay phim. Sanh bèn chồm tới tát mạnh vào mặt Phan. Phan rên lên vì đau. Mà đau thật vì Sanh hơi quá tay! Má chàng đỏ lên sau cái tát.
“Nói tên đó ra! Nhân viên của CIA là ai?”
Phan chớp mắt nhìn tới nhìn lui rồi mới nói:
“Nhân viên làm việc cho chúng tôi là một người gốc Syria. Tên anh ta là.. Sun. Anh ta giả vờ là người điều hành hoạt động cho Al Qaeda nhưng song song với chuyện đó anh ta lại làm việc cho CIA. Chúng tôi xin lỗi những người Hồi giáo vì chúng tôi đã làm những công việc của ma quỷ”
Bàn tay của Sanh lại xáng cho Phan thêm một bạt tai nữa. Lần này Sanh còn mạnh tay hơn nữa làm Phan té xuống đất. Chàng nằm đó rên rỉ trong lúc Sanh đi tắt máy quay phim.
“Chúa ơi” Phan xoa má sau khi Sanh tháo dây trói tay chân chàng. “Thật là đau nhưng cũng đã quá!”
Người bác sĩ bản xứ vào xem xét vết thương của Phan. Sanh đã yêu cầu như vậy vì để đóng kịch cho thật y đã quá nặng tay với Phan đến nỗi chẩy máu. Sanh cho Phan nghỉ 1 tiếng và bắt phải ăn để lấy lại sức. Phan chỉ ăn chứ không muốn uống rượu, chàng cần tỉnh táo cho màn kịch thứ hai.
Phan thay quần áo tù. Chàng đi theo Sanh đến phòng tra khảo lớn hơn. Trong phòng có 3 ghế. Phan ngồi xuống ghế để người gác trói tay chân chàng như trước.
Mọi người đi ra, còn lại mình Phan trong phòng. Chàng không nhìn thấy máy quay phim nhưng Phan biết là có người quay phim đang sẵn sàng sau màn kính 2 chiều.
Mười phút sau, Sun bị đưa vào phòng với 2 người gác hai bên. Hắn ta bị còng tay, còng chân. Những người gác đẩy mạnh Sun ngồi xuống ghế. Phan ngồi ghế cạnh bên. Thoạt tiên Sun không nhận ra Phan nhưng khi chàng nhìn lên với gương mặt bầm tím nhiều vết thương tích thì hắn nhận ra ngay.
“Mày là Phan, làm cho CIA. Mày làm gì ở đây, đồ chó ghẻ?”
Phan trả lời nhưng làm như đang đau đớn vì bị tra tấn. Chàng chỉ cần vài câu nói của Sun là đủ.
“Ông nhầm về tôi..”
Nói xong Phan ngoẹo đầu về một bên như thể quá mệt mỏi và hết cả sức lực. Chàng không nói gì cả mà chỉ rên rỉ. Phan chờ đợi để Sun phải nói. Ba mươi giây trôi qua, rồi 1 phút. Chàng bắt đầu lo âu là Sun sẽ không cắn cái mồi Phan đang nhử để hắn chui vào bẫy. Nhưng rồi Sun lên tiếng:
“Tại sao mày ở đây?”
“Họ bắt tôi” Phan nói “Họ bắt tôi phải khai ra”
“Thật sao? Mày đúng là người Hồi giáo? Mày thực sự làm việc với chúng tao hay sao?”
“Ông nói sao?” Phan vừa rên vừa làm như không nghe rõ.
“Mày là nhân viên của CIA nhưng làm việc với chúng tao?”
“Cùng làm việc với nhau hả?” Phan hỏi lại Sun.
“Đúng vậy. Cùng làm việc với nhau. Mày làm cho chúng tao đúng không Phan?”
“Đúng vậy”
“Tất cả những bản báo cáo của CIA là đúng?”
“Đúng vậy. Ông đã nằm trong CIA”
Sun cười và kêu lên:
“Tạ ơn Thượng Đế, tôi đã lọt vào CIA. Điều này làm tôi thỏa mãn vô cùng!”
“Tạ ơn Thượng Đế!” Phan cũng nói như vậy.
“Chúng ta lẽ ra có thể đã làm nhiều lớn lao cùng với nhau..”
Phan lại rên rỉ tiếp và gục đầu sang một bên như thể đã sắp tàn hơi. Chàng thấy mình đóng kịch đến đây đã đủ, không nên quá tay”
Sun hỏi Phan điều gì đó nhưng chàng làm như đau đớn không nghe thấy mà chỉ tiếp tục rên xiết.
Mười phút sau, Sanh vào phòng mặt đeo mặt nạ rồi ngồi xuống ghế. Sanh quát tháo ra lệnh cho Sun và Phan phải chú ý. Sanh nói bằng tiếng Ả Rập và nói rất nhanh, không phải cái giọng lịch sự thường ngày nhưng đúng kiểu giọng của một kẻ đang tra khảo tội nhân.
“Nhìn tao đây Sun! Có phải mày lấy tin tức từ thằng CIA tên Phan này không?”
Sun phá lên cười. Tiếng cười ngạo nghễ của y đầy vẻ đắc thắng.
Sanh xáng cho Sun một bạt tai. Dĩ nhiên là mạnh tay hơn là y đã tát tai Phan trước đây. Nhưng chưa đủ, Sanh còn đá vào bụng, vào đầu gối của Sun.
Chiếc máy quay phim được che dấu kín đáo quay đủ mọi góc cạnh, cả hình ảnh Sanh đang đá Sun nhưng không quay phim gương mặt Sanh mà chỉ thu hình chân cũng như tay của Sanh trong những tư thế đấm đá mà thôi.
“Mày đã nhận những tin tức của CIA từ người tên Phan đúng không?” Sanh lập lại câu hỏi.
“Đúng vậy” Sun rên vì đau nhưng rồi y nói tiếp “Tạ ơn Thượng Đế. Đây là chiến thắng của chúng tao”
“Tại sao mày lại hành động như vậy?”
“Tao hãnh diện vì điều này. Hãnh diện vì hoạt động với người Mỹ này”
“Mày xỉ nhục người Hồi giáo khi làm như vậy. Tao sẽ bỏ chiếc giầy của tao vào trong miệng mày. Mày làm người Hồi giáo phải xấu hổ”
“Tao không thấy xấu hổ mà còn hãnh diện. Tao đã làm một việc lớn lao cho người Hồi giáo trong hoạt động với người Mỹ. Điều này chứng tỏ chúng tao có thể làm bất cứ việc gì”
Sanh đấm vào mặt Sun thật mạnh làm như quá tức giận không thể nào kìm hãm được nữa. Mũi của Sun chẩy máu. Sanh chửi thề rồi đi ra khỏi phòng. Đằng sau tấm kính hai chiều, máy thu hình tắt. Họ đã có đủ những dữ kiện cần thiết.
Một người của Sanh đến cởi trói cho Phan. Khi không còn bị còng tay và chân, Phan đứng dậy và mỉm cười nhìn Sun. Nụ cười đó đủ để cho Sun hiểu chuyện gì xảy ra. Một nỗi thất vọng lớn lao hiện lên khuôn mặt bầm dập của Sun. Đột nhiên Sun hiểu.
“Mày thua!”Phan nói.
Sun khóc nức nở. Y đã làm việc với người của CIA. Điều này còn tệ hơn cái chết!
Phan mướn một chiếc tắc xi tại Beirut và nói với người tài xế đưa chàng đến Damascus cách đây 3 tiếng. Chiếc tắc xi hiệu Subaru cũng khá thoải mái. Chàng định mướn một chiếc tắc xi thuộc công ty nhưng Sanh phản đối. Sanh khuyên nên tìm một chiếc tắc xi tư nhân, xe tốt và đúng như một người khách Mỹ, chàng ngồi băng ghế sau.
Thực ra Sanh không muốn Phan đến Damascus một chút nào cả. Hãy để cho ai khác giao cuốn băng thu hình cho đài truyền hình Al Jazeera. Nhưng Phan cứ khẩn khoản yêu cầu nhận việc này. Nếu có gì trục trặc thì Phan là người duy nhất có thể giải thích. Sự hiện diện của Phan là một bằng chứng cụ thể nhất. Sanh hiểu điều đó nhưng y không thấy an tâm. Sanh đề nghị đưa một đội ngũ thuộc lực lượng đặc biệt dưới hình thức hộ vệ cho Phan nhưng chàng từ chối.
Quyết định này của Phan làm chuyến đi càng nguy hiểm và Sanh không vui mặc dù biết là Phan có lý. Y không muốn quả bom mà Phan cầm trong tay nổ ngay trong tay Phan.
Chiếc xe Subaru rời Beirut, đi ngang nhiều thành phố dọc theo núi và lên cao hơn. Trên đỉnh núi Mt. Lebanon tuyết phủ trắng xóa, những con đường tuyết đông cứng trơn trượt cho dù trời nắng như ngày hôm nay.
Đi ngang trạm kiểm soát rồi vòng xuống đi về hướng những thành phố Chtaura và Bekaa Valley. Phan bắt đầu thấy hơi lo âu khi chiếc xe đến gần biên giới Syria. Khi qua biên giới thì đây là điểm không thể quay trở lại. Phía bên kia, số phận Phan thuộc về những bàn tay vô hình.
Sanh đã đưa cho Phan thẻ thông hành ngoại giao của Jordan. Trên lý thuyết điều này sẽ dễ dàng. Nhưng Syria thắc mắc vì sao một người Mỹ lại đi đại diện cho Jordan? Hệ thống tin tức của Syria hãy còn đơn sơ không đủ để truy tìm tông tích Phan. Nhưng họ vẫn nghi ngờ! Họ hỏi chàng ở lại Syria bao lâu. Chàng cho biết chỉ chừng vài tiếng vì cần phải giao đồ và sẽ trở lại Lebanon sau đó.
Ba mươi phút sau chiếc Subaru đến vòng ngoài của Damascus. Thành phố trải dài nhiều dặm dọc theo đồng bằng. Phan đưa địa chỉ văn phòng Al Jazeera cho người tài xế. Nơi đây gần tòa lãnh sự Pháp.
Tòa nhà cũ kỹ. Đến nơi Phan bảo người tài xế chờ. Chàng cho biết chỉ vài phút rồi trở lại Beirut luôn.
Phan cầm phong bì lớn có đựng cuốn băng thu hình. Đây là bản chính. Chàng có thêm bản phụ cất trong túi áo khác. Phan bấm chuông.
Người thư ký nhìn ra. Phan yêu cầu được gặp người đứng đầu ở đây.
Một người đàn ông vạm vỡ mặc quần áo chỉnh tề đi ra nhìn Phan một cách nghi ngại.
Phan nuốt nước bọt. Chàng không muốn tỏ ra là mình đang căng thẳng, nhưng khó mà giữ được. Đây là cuối đoạn đường dài.
Phan nói:
“Tôi có cuộn băng cho ông từ một người tên Ro”
“Ai?” Y hỏi và lùi lại.
“Từ Ro. Đó là tên mà ông ta dùng. Ông ta nói với tôi là ông đang chờ đợi cuốn băng này. Đây là một cuộn băng đặc biệt mà khán thính giả của đài truyền hình ông sẽ rất muốn xem”
Mặt người đàn ông nhợt đi. Y quay trở vào bên trong và gọi điện thoại. Chàng nghe thấy nhắc đến tên Ro nhiều lần nhưng không đoán được là y nói gì.
Một lúc sau y trở ra. Trông y có vẻ đỡ căng thẳng. Y đưa cho Phan một mảnh giấy có ghi địa chỉ trong phu phố cổ.
“Anh đi đến gặp H nếu anh đang có trong tay cuộn băng của Ro. Không phải ở đây mà là địa chỉ này”
Y nói xong và vẫy tay ra hiệu cho Phan đi đi.
Phan lấy trong túi cuộn băng phụ và đưa cho người đàn ông rồi nói:
“”Để tôi đưa ông một bản phụ. Nếu có điều gì xảy ra cho tôi làm tôi không đến giao cho người tên H được, ông sẽ nhìn thấy. Cuộn băng này rất quan trọng cho mọi người Hồi giáo. Đây là món quà đặc biệt từ Ro”
Y có vẻ không vui khi phải nhận món quà đầy lo âu này. Nhưng y cầm và không trả lại cho Phan.
Địa chỉ đó tại Bab Touma, trong khu phố cổ của người Ki tô hữu. Có thể đây là một cách trá hình khéo léo. Chiếc xe tắc xi len lỏi qua biết bao con đường mới đến nơi.
Vào một nơi quá chật hẹp xe tắc xin không thể len vào. Người tài xế cho Phan biết chàng phải đi bộ qua những ngõ hẹp lẫn lộn với những xe lừa chở hàng.
Phan bảo người tài xế chờ, chàng sẽ trở lại trong vài phút.
Chàng đi bộ, chân vẫn còn đau. Vài cửa hàng sát nhau, tiệm cắt tóc, tiệm bán thịt. Hai người Syria trẻ tuổi đang xem mấy tờ báo ngoài tiệm cắt tóc trong lúc chờ đến phiên. Một tiệm bán nữ trang với cặp đôi chắc đang tìm mua nhẫn đính hôn.
Chàng nhìn thấy địa chỉ ngay trước mặt. Ở lầu một là tiệm bán băng nhạc. Cạnh đó có cầu thang lên lầu là chỗ ở. Phan dừng lại nhìn quanh. Ở đây đám đông thưa hẳn. Người ta về nhà cả. Hay vì người ta biết nơi đây chứa đầy bí mật. Nó có một thứ ngôn ngữ riêng. Làm như có thể bất cứ lúc nào cũng có chuyện xảy ra. Nhờ vậy người ta mới sống sót được.
Phan đến nơi, chàng lên cầu thang. Hành lang tối. Phan nhìn thấy nút bật đèn nên đưa tay bấm. Ánh sáng bật lên.
Một người đàn bà ở cuối hành lang ló đầu ra.
“Người tên H ở đâu bà biết không?”
Bà ta chỉ lầu trên.
Chàng theo cầu thang gỗ lên tầng trên. Những bậc thang gỗ ọp ẹp kêu rên dưới bước chân Phan.
Lên đầu cầu thang, lại tối tăm. Chàng không tìm thấy nút bật đèn. Chàng đưa tay lần mò vách tường.
Một cánh cửa phòng chợt mở. Người đàn ông râu ria ló đầu ra.
“Ông có phải là ông H không?”
Người đàn ông râu rậm không trả lời. Y ra hiệu cho Phan vào bên trong.
Căn phòng với đèn không sáng lắm. Phan không muốn vào nhưng chàng không có chọn lựa nào khác. Đây là đoạn cuối con đường. Chàng phải giao cuộn băng, giản dị là như thế. Cuộn băng tự nó sẽ làm những việc sau cùng.
Phan bước vào phòng. Đằng sau lưng chàng, Phan nghe tiếng khóa cửa.
Trong phòng có thêm một người đàn ông khác. Cũng như người ra mở cửa, kẻ này râu ria đầy mặt. Trên đầu y đội mũ. Phan nhìn vào mắt y và chàng đoán ngay đây là người em của Sun.
“Tôi là H. Anh là ai?”
“Tôi có cuộn băng cho ông từ Ro. Ro dặn tôi đưa cuộn băng này tận tay ông để đưa cho Al Jazeera. Đây là ước muốn cuối cùng của Ro. Ro còn dặn tôi là ông đang chờ cuộn băng này”
“Anh là người Mỹ? Là người mà Ro chờ đợi?”
“Phải” Phan trả lời.
Chàng đã đi sâu vào trận tuyến, nhưng ăn thua gì nữa đâu. Điều quan trọng là chúng lấy cuộn băng.
H gật đầu. Y biết chàng là ai nên mới mở cửa, nhưng y không vui.
“Chúng tôi chờ cuộn băng này từ mấy ngày trước. Nhưng chúng tôi mất liên lạc. Ro đâu? Tại sao tôi không còn nghe gì về Ro nữa?”
“Tôi không biết” Phan trả lời “Tôi chỉ biết là Ro muốn ông có cuộn băng này”
Phan đưa phong bì lớn cho H.
H cẩn thận tháo băng gói phong bì rồi nhìn cuộn băng. Y xem những chữ và số viết bằng tiếng Ả rập bên ngoài cuộn băng. Đó là những dấu hiệu. H đọc đi đọc lại và gật đầu.
“Tạ ơn Thượng Đế” Y nói.
“Tạ ơn Thượng Đế. Tôi phải đi bây giờ. Ro dặn tôi phải đi ngay sau khi giao cuộn băng này cho ông”
“Không! Tôi phải xem cuộn băng đã”
Cả căn phòng dường như thu hẹp lại. Phan thấy cả người mình nóng bừng. Chàng phải đẩy căn phòng ra trước khi nó nghiền nát mình mất thôi.
“Tôi phải đi” Phan nói và đi về phía cửa. “Khi ông nhìn thấy cuộn băng ông sẽ hiểu. Cuộn băng này phải được chiếu trên đài Al Jazeera”
“Chúng tôi sẽ quyết định sau” H nói.
Y đưa cuộn băng cho người kia. Ti vi được mở lên. Ti vi này có máy VCR để xem cuộn băng. Chỉ một vài phút nữa thôi họ sẽ bỏ cuộn băng vào trong máy và những hình ảnh sẽ hiện lên. Phan thấy ngay là mình không còn thì giờ nữa!
Chàng lập lại câu nói khi nãy:
“Tôi phải đi!”
Hi đi vòng ra sau lưng Phan để chặn cửa.
“Thế là xong!” Phan nghĩ thầm. Chàng nhìn về phía cửa sổ và nhớ là cửa hàng nằm ngay bên dưới và Phan cũng nhớ là ở mặt tiền của cửa hàng có vòm che bằng vải nhô ra bên ngoài.
H ra lệnh:
“Mở cuộn băng coi ra sao!”
Một người bỏ cuộn băng vào máy.
Phan quay lưng về phía cửa sổ. Lúc này chàng không nghĩ đến cái chân đau của mình nữa và lùi người thật nhanh, dùng hết sức lực tông cả thân hình và đầu vào khung cửa sổ. Những mảnh kính vỡ đâm vào da thịt Phan đau nhói. Người Phan văng ra bên ngoài, bơi giữa không trung. Chàng không biết mình sẽ rơi xuống đường gạch hay rơi vào vòm vải che của cửa hàng bên dưới.
Cả người Phan rơi xuống ngay những sườn sắt của vòm vải làm người chàng bị tung lên và rơi xuống nền gạch bên dưới.
Những người qua lại kêu la ầm ĩ, chỉ chỏ vào Phan. Chàng lồm cồm bò dậy, sờ tay lên đầu. Hai bàn tay Phan dính đầy máu.
Phan nghĩ ngay đến những giây phút quý báu trước mặt. H và đồng bọn chắc đang ồ ạt chạy xuống để đuổi bắt chàng. Phan cố gắng đứng lên nhưng đầu choáng váng. Như có một phép mầu, chàng chạy thật nhanh. Chiếc chân đau lết theo Phan. Mọi người chung quanh la ó nhưng chàng không quan tâm. Điều hay nhất bây giờ là cảnh sát địa phương xuất hiện và bắt giữ Phan. Nhưng chẳng có ai cả.
Khi Phan chạy gần đến cổng của Bab Touma, chàng mới nhận ra là H và đồng bọn không đuổi theo. Vậy chúng ở đâu? Nhưng rồi Phan hiểu ngay. Hình ảnh của Sun trong cuộn băng đã làm chúng tê liệt. Viên thuốc độc bắt đầu có hiệu quả. Và sẽ tiếp tục lan tràn đến mọi bộ phận rồi vào tận trung tâm. Những ngọn đèn rồi sẽ tắt ngấm, cả hệ thống sẽ sụp đổ.
Người tài xế vẫn chờ Phan ở chỗ cũ. Y lấy trong thùng xe một chiếc khăn và đưa cho Phan. Chàng lau những vết thương bị chẩy máu. Trực giác bảo chàng tránh xa những bệnh viện hay tòa đại sứ Hoa Kỳ. Phan bảo người tài xế đưa chàng đến tòa đại sứ Pháp.
Đến cổng tòa đại sứ, chàng yêu cầu được gặp người chỉ huy trực tiếp của tòa đại sứ Pháp. Không hiểu vì dáng vẻ cương quyết của chàng hay vì những vết thương mà người lính gác để Phan vào bên trong và đi gọi điện thoại.
Người chỉ huy trực tiếp đến. Sau khi trao đổi với Phan vài câu, ông ta cho gọi y tá và bác sĩ đến băng bó vết thương cho chàng. Phan bị gẫy 2 xương sườn và khâu hơn 40 mũi. Nhưng ít nhất Phan còn may mắn là không bị gì nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lúc bác sĩ săn sóc những vết thương, Phan giải thích sơ sơ những điều chàng vừa làm. Viên chỉ huy nghe và đánh điện thư đi ngay. Ông ta chỉ hỏi Phan vì sao không đến tòa đại sứ Hoa Kỳ mà lại đến đây. Phan trả lời:
“Tôi về hưu rồi!”
Ông ta cười ra vẻ thông cảm.
Viên chỉ huy cho một chiếc xe của bộ ngoại giao Pháp cùng tài xế đưa Phan về Beirut. Mọi sự đã xong xuôi. Chỉ còn một mục đích quan trọng nữa đối với Phan là tìm Ánh Minh.
Hai mươi bốn giờ sau cuộn băng chiếu trên đài Al Jazeera. Người dẫn chương trình giới thiệu đây là “lời tự thú của kẻ phản bội”. Không ai mà không xem!
Trong lúc cuộn băng được chiếu trên đài Al Jazeera tràn lan trong thế giới Ả Rập, Phan trở về với sự bảo vệ của Sanh. Chàng cũng chằng muốn xem đoạn phim này. Phan để cho viên thuốc độc này ngấm dần trong thế giới Hồi giáo. Phải nhiều năm sau nữa thì mạng lưới khủng bố mới có thể hồi sinh. Bởi vì khi bọn chúng mất tin tưởng ở Sun thì không chắc gì chúng có thể tin cậy vào ai khác nữa.