← Quay lại trang sách

34. Mâu thuẫn thống nhất 35. Lưu danh muôn thuở 36. Ghi công quên lỗi

“Cao mà hóa thấp, lấy mà hóa cho, mất mà hóa được.”

Sự vật bao giờ cũng có hai mặt đối lập nhau. Có những việc bề ngoài tưởng như bất lợi cho ta, thực ra lại hàm chứa ích lợi to lớn đối với ta.

35. Lưu danh muôn thuở

“Bậc hiền sĩ dù đã qua đời, vẫn được mọi người luôn luôn nhắc đến như có tình sâu nghĩa nặng.”

Có những kẻ sống trên đời chỉ biết tranh đoạt danh lợi, tàn sát, hung hãn hơn cả mãnh thú. Có kẻ đạt được danh lợi thì kiêu căng tự mãn, bị tiền của và nữ sắc làm mê muội tâm trí, dù có sung sướng hưởng lạc vài chục năm, nhưng chết đi sẽ để lại tiếng xấu ngàn thu.

36. Ghi công quên lỗi

“Bậc trí giả không dùng sở đoản mà dùng sở trường của người ngu, không chú ý đến lỗi lầm, mà sử dụng công lao của họ, nên không bị khốn.”

Bậc quân chủ đối với quần thần phải khoan dung độ lượng, như thế quần thần mới cảm kích mà đền đáp.

“Sau khi Hán Vương thống nhất đất nước lên ngôi Hoàng Đế đã gia phong hàng loạt cho những người cùng họ Lưu, còn các công thần đều phong tước hầu. Tuy nhiên, những kẻ chưa được thụ phong lao nhao thì thầm bàn tán vì chưa biết số phận mình ra sao.

Hán Vương trông thấy ngạc nhiên hỏi Trương Lương.

Trương Lương nói:

- Bệ hạ dùng các tướng thu thiên hạ. Nay phong thưởng chỉ nhằm vào người thân mà không chú trọng đến kẻ sơ. Do đó, họ lấy làm bất mãn.

Hán Đế nói:

- Sự phong chức phải thủng thỉnh tùy công xét định, biết làm thế nào?

Trương Lương nói:

- Muốn làm an lòng mọi người, bệ hạ nên tìm một người mà hàng ngày bệ hạ ghét nhất phong chức trước đi, để trấn an các tướng.

Hán Đế nói:

- Người ta ghét nhất ai cũng biết là Ung Sĩ.

Nói xong liền xuống chiếu, phong Ung Sĩ chức Thập vạn hầu.

Quần thần hân hoan bàn nhau:

- Ung sĩ mà còn được phong hầu thì bọn mình lo gì bệ hạ bỏ rơi.

Bấy giờ quần thần mới an định.