← Quay lại trang sách

37. Bốn lạng ngàn cân 38. Biến không thành có

“Lượng quyền là gì? Là đo lường lớn nhỏ, xác định nhiều ít.”

Tướng soái phải biết mình biết người, mới có thể dùng sức bốn lạng mà khôn khéo thắng sức ngàn cân.

Thông thường, sức ngàn cân sẽ đè bẹp sức bốn lạng. Nhưng nếu sức bốn lạng thoạt tiên khôn khéo né tránh sức ngàn cân, sau đó sẽ giáng đòn, thì hoàn toàn có thể thắng sức ngàn cân.

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đánh thắng quân xâm lược Nguyên Mông là điển hình cho “sức bốn lạng thắng sức ngàn cân”.

38. Biến không thành có

“Thần đạo hỗn thuần vi nhất, dù đạo trời phức tạp đến mấy, cũng có thể suy diễn bất tận.”

Bậc quân chủ hoặc thống soái có thể suy luận ngàn vạn lý lẽ biến hóa trên thế gian để lý giải các bí ẩn vô cùng vô tận.

“Đời chiến quốc, Trương Nghi đệ tử của Quỷ Cốc Tử am tường môn pháp “Tung hoành thuật”, cùng với mấy bạn đồng môn đến nước Sở để mưu cầu phú quý.

Ở nước Sở, Trương Nghi và các bạn sống rất cơ cực. Nhiều người than oán Trương Nghi đòi về nhà.

Trương Nghi nói:

- Các chú muốn về vì bấy lâu nay sống chật vật chớ gì? Đừng lo, hãy chờ ít ngày nữa, khi tôi gặp được Sở Vương rồi, nếu chúng ta không no ấm giàu sang, các chú cứ vặn răng tôi đi.

Lúc ấy, vua Sở đang rất yêu thương hai mỹ nhân là nàng Nam Hậu và nàng Trịnh Tụ.

Trương Nghi gặp vua Sở nói:

- Hạ thần đến nước Sở đã lâu mà bệ hạ chẳng giao cho công việc chi làm. Nếu như bệ hạ không muốn nghe những lời nói của hạ thần thì xin cho hạ thần rời nước Sở sang Tần để tìm cơ hội may mắn.

Sở Vương vốn không thích bàn chính trị, chỉ ưa hưởng thụ nên nghe Trương Nghi tâu như thế, trả lời ngay:

- Tốt lắm, ông nên đi ngay đi.

Trương Nghi nói:

- Nhưng hạ thần xin hỏi Đại vương có cần gì ở nước Tần không? Đại Vương ưa thích những đặc sản gì của nước Tần chăng? Tôi nguyện ra công tìm kiếm để mang về dâng Đại Vương.

Sở Vương lạnh lùng:

- Vàng bạc, châu báu, ngà voi, sừng tê ta đã đủ hết. Nước Tần chẳng còn gì làm ta thèm muốn nữa.

- Đại vương không thích gái đẹp bên ấy sao?

Lời nói, làm mắt Sở Vương sáng hẳn lên, hỏi vội:

- Thế nào? Ông nói thế nào?

- Thưa Đại vương, hạ thần muốn nói đến mỹ nữ nước Tần. Nước Tần xưa nay nổi tiếng là nhiều gái đẹp má hồng da trắng, tóc mây, đi đứng uyển chuyển, nói năng nhẹ nhàng.

Nghe lời Trương Nghi, mắt Sở Vương mơ màng say đắm hình dung về những giai nhân tuyệt sắc. Trương Nghi nói tiếp:

- Đàn bà nước Sở chẳng khác gì như hoa mọc trên cây khô, như trăng bị mây che. Tóc tai như núi, da dẻ thô tháp...

Sở vương ngắt lời:

- Đúng, nước của ta là một nơi hoang dã, mà ta cũng chưa được thấy con gái nước Tần. Nếu không nói thì ta cũng quên mất. Nếu quả thật ông nghĩ đến ta thì hay tìm về cho ta những phẩm vật thật quí giá ấy.

Trương Nghi ngập ngừng thưa:

- Đại vương...

- Khỏi cần nói, ông muốn đề cập đến chi phí tốn kém chứ gì?

Nói xong, Sở Vương sai lấy cho Trương Nghi mấy trăm lạng vàng để tùy nghi sử dụng.

Trương Nghi nhận vàng của Sở vương, cốt để đến tai hai nàng Trịnh Tụ và Nam Hậu. Cả hai nghe tin rất lo sợ, vội vã nhờ người đến nói với Trương Nghi:

- Chúng tôi nghe biết vua Sở phái ông qua Tần tìm mua đặc sản, nên có chút tiền đưa đến biếu tặng.

Trương Nghi nhận tiền xong, không còn loan tin tiếp nữa. Lúc lên đường, Trương Nghi vào từ biệt Vua Sở, nói:

- Hạ thần sang Tần lần này, đường sá khó khăn, không biết đến bao giờ mới trở lại. Xin Đại vương thưởng cho một chén rượu để hạ thần được vui lòng.

Sở vương bằng lòng, liền rót rượu mời Trương Nghi. Trương Nghi uống vài chén, mặt mày ửng đỏ, mới giả say tâu với Sở vương:

- Cúi xin Đại Vương một đại ân nữa, là đại vương cho gọi những người mà đại vương sủng hạnh nhất tự tay rót cho hạ thần vài chén rượu để cho hạ thần lấy phước lúc đi đường.

Sở Vương lúc ấy cũng ngà ngà, thấy lời thỉnh cầu ngộ nghĩnh của Trương Nghi, nhân lúc cao hứng bèn cho vời Nam Hậu và Trịnh Tụ rót rượu cho Trương Nghi.

Hai nàng trang điểm cực kỳ đẹp đẽ rồi mới lộ diện.

Trương Nghi nhìn hai sủng phi của Sở Vương với vẻ mặt đắm đuối hồi lâu, rồi bỗng quỳ xuống trước mặt Sở Vương tâu rằng:

- Hạ thần đáng tội chết, xin đại vương tha cho. Hạ thần đã lừa dối đại vương. _ Ông nói sao? Ông nói sao?

- Hạ thần lê gót khắp bốn phương trời, thật chưa được trông thấy người nào đẹp như nhị vị vương phi đây. Sở dĩ hạ thần tâu với đại vương cho qua bên nước Tần tìm đặc sản là bởi vì hạ thần chưa được trông thấy dung nhan của hai nàng. Bây giờ sau khi chiêm ngưỡng, hạ thần thấy tội “khi quân” của mình đã rành rành đáng chết.

Sở Vương thở dài nhẹ nhỏm, nói với Trương Nghi.

- Tưởng chuyện gì! Ta cũng đã rõ từ lâu, trong thiên hạ chẳng có ai đẹp hơn hai nàng sủng phi của ta.

Trịnh Tụ và Nam Hậu cùng đưa mắt nhìn Trương Nghi thầm cảm ơn. Từ đấy về sau, hai nàng ra công tâng bốc Trương Nghi khiến vua Sở cũng đã đổi hẳn thái độ với Trương Nghi,

Chỉ với hành động chính xác, khớp đúng với hoàn cảnh, tâm lý, Trương Nghi đã chuyển đổi hẳn vị thế của ông. Biến không thành có.