← Quay lại trang sách

11. Tá đao sát nhân 12. Di thi giá họa 13. Khích tướng kế

Tá đao sát nhân” nghĩa đen là mượn đao để giết người.

Sao không lấy đao của mình làm điều “sát nhân” (phi nghĩa, bạo ác) mà phải mượn đao? Đó là vì không muốn để lại tang vật, vật chứng nơi hiện trường, mà dù có để vật chứng (cây đao sát nhân) ở hiện trường thì thiên hạ cũng khó biết thủ phạm là ai, có thể còn nhầm lẫn thủ phạm là khác.

Nghĩa bóng của kế này là làm điều phi nghĩa, bạo ác nhưng muốn không ai biết mình làm, giống như: “Ném đá giấu tay”.

“Nễ Hành đã nhiều lần làm nhục Tào Tháo. Tháo muốn giết chết nhưng ngại bị thiên hạ cho là mình thù hằn nhỏ nhen nên muốn mượn tay Lưu Biểu giết Nễ Hành.

Tháo trỏ vào Nễ Hành mà bảo rằng:

- Nay cho người sang dụ Lưu Biểu. Nếu Biểu chịu hàng thì ta sẽ dùng ngươi làm công khanh.

Hành không chịu đi. Tháo sai kiếm ba con ngựa, bắt hai người kèm thúc phải sang Kinh Châu. Lại sai văn võ thủ hạ đặt tiệc ở cửa đông để tiễn Nễ Hành đi nữa.

Hành đến Kinh Châu vào yết kiến Lưu Biểu miệng tuy rằng khen đức tốt nhưng vẫn có ý chê bai. Biểu mất lòng nhưng chẳng nói gì chỉ sai Hành sang Giang Hạ vào ra mắt Hoàng Tổ.

Có người hỏi Biểu rằng:

- Nễ Hành dám đùa cợt, xấc xược với chúa công, sao chúa công không giết đi?

Biểu nói:

- Nễ Hành đã nhiều lần nói nhuốc Tào Tháo. Tháo không giết sợ mất lòng thiên hạ, cho nên mới sai Hành sang sứ ở đây là có ý để mượn tay ta giết Hành, thù nó thì trả mà tiếng hại người để ta chịu. Bởi vậy, ta lại sai Hành sang với Hoàng Tổ là để cho Tào Tháo nó biết rằng ta không dại gì đâu.”

12. Di thi giá họa

“Di thi giá họa” là đem xác chết, hoặc hung khí, tang vật giết người bỏ vào nhà người khác để vu oan giá họa hãm hại người lương thiện. Đây là độc kế mà kẻ tiểu nhân quỷ quyệt thường dùng.

Trong lịch sử Trung Hoa, Võ Tắc Thiên là người đã dùng độc kế này để ám hại hoàng hậu.

13. Khích tướng kế

“Khích tướng kế” là làm cho người ta nổi giận tác phát hùng khí.

Nếu làm cho đối phương nổi giận là nhằm để họ mất sáng suốt, thiếu suy nghĩ, không tự chủ mà hành động sai quấy dẫn đến thất bại...

Nếu làm cho người của ta nổi giận là để khơi dậy dũng khí, quyết tâm hành động, thực hiện thành công kế hoạch đã vạch sẵn.

Nên áp dụng “Khích tướng kế” đối với người có tính nóng, dễ bị kích động hay sẵn sàng phẫn nộ, thiếu suy nghĩ mà hăng hái hoặc là có sức mạnh mà ít mưu trí...

“Vào năm Kiến An thứ 23, mùa thu, tháng Bảy, được ngày tốt, đại binh Lưu Huyền Đức kéo ra Hà Manh Quan. Hạ trại xong xuôi, Huyền Đức cho vời Hoàng Trung, Nghiêm Nhan vào dinh ban thưởng cho rất hậu.

Huyền Đức bảo Trung:

- Mọi người đều ngại tướng quân già nua, chỉ có quân sư là biết rõ tài năng của tướng quân. Nay quả đã lập kỳ công, nhưng hiện giờ Hán Trung có núi Định Châu là bức lũy quân lương của địch. Nếu chiếm được núi ấy, thì con đường tới Dương Bình Quan chẳng còn phải lo gì. Vậy Tướng quân có dám chiếm luôn Định Quan Sơn chăng?

Hoàng Trung khẳng khái xin đi, và đòi tiến binh lập tức, nhưng Khổng Minh ngăn lại:

- Lão Tướng quân tuy rằng anh hùng, nhưng Hạ Hầu Uyên đâu phải hạng như Trương Cáp. Uyên có tài đại tướng, tinh thông thao lược, thâm hiểu binh cơ. Tào Tháo rất trông cậy ở Uyên, coi như bức thành vừng mặt Tây Lương, đã từng sai Uyên đóng quân ở Trường An mà chống Mã Mạnh Khởi. Nay việc thống lĩnh trọng binh, trấn giữ Hán Trung, Tháo cũng không phó thác cho ai, chỉ ủy cho mình Uyên, thì đủ rõ tài Uyên thế nào. Tướng quân thắng được Trương Cáp nhưng dễ gì thắng nổi Hạ Hầu Uyên! Ta muốn lựa một người sang Kinh Châu trấn thủ thay cho Quan tướng quân[1] về đây, mới có thể địch được Uyên!

Trung hăng lên dõng dạc nói:

- Xưa Liêm Pha tuổi đã 80, mà mỗi bữa còn ăn hết cả đấu gạo với 10 cân thịt. Chư hầu đều sợ sức khỏe, không nước nào dám xâm phạm bờ cõi nước Triệu. Huống chi Hoàng Trung này chưa đến 80? Có phải quân sư chê tôi già, thì nay tôi không cần phó tướng giúp sức, chỉ đem quân bản bộ ba nghìn quyết chiến đi chém đầu Hạ Hầu Uyên về nạp dưới trướng!

Khổng Minh vẫn không cho. Trung khẩn khoản hai ba lần nữa, Khổng Minh mới bảo:

- Tướng quân đã cố đi thì để ta cử một người cùng đi, làm giám quân nhé? Để ta bảo Pháp Hiếu Thực đi giúp. Phàm mọi việc phải bàn định cùng nhau mà làm, ta sẽ điều động binh mã theo sau tiếp ứng.

Hoàng Trung nhận lời cùng Pháp Chính đem quân bản bộ ra đi.

Khổng Minh bảo Huyền Đức:

- Với viên tướng già ấy, nếu không dùng lời nói khích, thì sai đi cũng khó thành công. Nay đã đi rồi, ta phải điều bớt quân mã tiếp ứng.”

Chú thích:

[1]Tức Quan Công, hay Quan Vũ, cũng gọi là Quan Vân Trường.