← Quay lại trang sách

Chương II MỘT BUỔI TỐI KỲ LẠ

Ngày hôm sau nữa, khi Bernardin đến chỗ ở của Lupin để biết tin tức của ông ta thì người ở trung thành Achille cấm anh đi vào.

- Ông chủ không muốn tiếp bất cứ ai.

Hắn ta còn nói thêm một cách thân tình:

- Tôi không biết anh đã làm gì ông ấy nhưng ông ấy tức giận anh.

- Khuỷu chân của ông ta? Khuỷu chân của ông ta ra sao rồi?

- Cũng nhì nhằng. Thầy thuốc đã đến. Ông ta nói là bong gân và ông chủ càng ít đi càng tốt. Anh cũng biết đấy, khi người ta biết ông chủ! Làm sao mà giữ yên ông ta được!

Bernardin nài nỉ.

- Chỉ cần đúng một phút. Tôi không làm ông ta mệt đâu.

Achille kiên quyết đẩy anh ta ra.

- Anh hãy chờ vài ngày, anh Bernardin ạ. Anh biết ông ta là người nóng nảy. Ông ta điên tiết lên, ông ta điên tiết lên. Nhưng ông ta không phải là người hay oán hận. Anh sẽ thấy. Chính ông ta là người sẽ bảo anh trở lại.

Người ở nhẹ nhàng khép cửa lại.

- Cái gì thế? - Lupin kêu lên.

Ông ta nằm trên một ghế tựa dài, cẳng chân dựa lên một cái gối. Xung quanh ông, trên nệm, có những tờ báo nhầu nát.

- Đừng nói dối, ông nhắc lại. Tôi nhận biết tiếng của anh ta. Đó là đứa bé đần độn cứ tưởng mình là rất ranh mãnh.

- Ôi! Ông chủ... Anh ta rất đáng mến.

- Tôi không cần người đáng mến. Tôi cần người nghe lời tôi.

- Thôi được, thưa ông chủ.

- Tôi không nói điều đó với anh. Hãy đưa tôi cái gậy chống.

- Nhưng bác sĩ đã nói...

- Đó là một con lừa. Tôi biết hơn ông ta về cái chân đáng ghét này. Tôi biết cần điều trị nó ra sao. - Ông ta đứng dậy một cách khó khăn và kêu lên - Đúng, nó làm tôi đau. Và sau đó?... Đừng đứng đó với con mắt kinh ngạc như tôi là tháp Eiffel. Tốt hơn là đi chuẩn bị rượu nho póc-tô. Pelletier sắp đến.

Một tiếng chuông vang lên.

- Đây rồi. Chính là ông ta. Đưa ông ta vào.

Gustave Pelletier là một nhà hoá học mà Lupin thường hay hỏi ý kiến về các biên bản giám định tế nhị. Đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc không cầu kỳ, mặt thanh nhã, cử chỉ hơi vụng. Khi ông ta thấy Lupin chống nạng, ông ta chỉ tay đe doạ.

- Ông, ông bạn chí thân của tôi, ông phải...

- Chúng ta sẽ cãi cọ nhau sau. Anh ngồi xuống. Thế nào, tờ bạc ấy?

Pelletier rút từ ví ra tờ bạc năm mươi phờ-răng, chỉnh lại kính đeo mắt.

- Tất cả đều rất đúng đắn - ông ta nói. Cố nhiên, tôi không thuộc số đúc tiền nhưng tôi có tham vọng muốn biết một ít về nó. Theo ý tôi thì đây không phải là làm giả. Hay lúc đó kẻ làm giả đã tìm được loại giấy mà nhà băng của nước Pháp đã dùng, đó là điều khó xảy ra. Và may cả trong trường hợp ấy, nhà điêu khắc nào lại tài giỏi đến mức có thể vẽ được một hình vẽ tuyệt hảo đến thế? Các nhà điêu khắc rất giỏi thì có, đúng thế. Nhưng bọn họ rất hiếm. Và, nhìn chung, người ta biết họ. Bọn họ biết là luật pháp thẳng tay trừng trị những người giả mạo. Không, tờ bạc này theo tôi là xác thực. Nó đã được phát hành cách đây bốn hoặc năm năm khi tôi xét về số của loại nhưng ở chỗ này tôi có thể nhầm lẫn; tôi chỉ là một nhà hoá học đơn thuần. Tôi cần nói thêm là nó ít được lưu hành. Nó không bị bào mòn và cũng không bị cáu bẩn. Ở một lúc nào đó, nó bị vò nhàu nhưng sau đó, nó được là trơn... một cái bàn là rất nóng vì tôi phát hiện các vết hung hung ở góc trái, về phía trên... Tôi đoán là công việc do một người đàn ông làm. Một phụ nữ chắc biết điều chỉnh độ nóng hơn.

Ông ta đưa tờ bạc cho Lupin và ông này quan sát tờ bạc khá lâu.

- Tôi cảm ơn ông - Cuối cùng ông ta nói - Thật đáng tiếc... Tôi mong tờ bạc đó là giả. Tôi cũng đã hình thành một số giả thiết thú vị. Thôi kệ!

Bọn họ uống một ít rượu póc-tô và trao đổi với nhau một lúc, nhưng Lupin ở trong tâm trạng suy nghĩ. Sau khi Pelletier đi khỏi, ông nằm dài và nhắm mắt lại. Nếu Mendaille bỏ công để bảo quản cẩn thận tờ bạc năm mươi quan như thế, đó là vì một lý lẽ rất rõ rệt. Lý lẽ gì? Và tại sao tờ bạc này lại được là phẳng như hình người ta muốn trả lại cho nó dáng vẻ còn mới? Phải chăng là một vật kỷ niệm? Món quà của một người thân? Nhưng thông thường món quà là một vật chứ không phải là một tờ giấy bạc. Một bùa hộ mệnh chăng? Tờ bạc này có thể liên hệ đến một sự kiện có một tầm quan trọng sống còn đối với Mendaille? Còn rất quá sớm để trả lời. Và sau đó thì sao? Có lợi ích gì để suy nghĩ như thế không? Sự việc của Mendaille đã khép lại.

"Tốt hơn là quên sự thất bại của nó" - Lupin suy nghĩ thế và nhanh chóng thiu thiu ngủ. Nhưng một tiếng nói trong phòng đợi kéo ông ta ra khỏi trạng thái ngủ gật. Ông tức thời bấm chuông gọi Achille.

- Ai đó?

- Ông Jacques Doudeville.

- Mời ông ta vào.

- Ông đã dặn tôi...

- Đúng, đồ con vật. Tôi không muốn thấy bất cứ ai. Nhưng Doudeville, không phải người nào đó...

- A, tốt, ông bạn.

Jacques Doudeville được đưa vào và hai người bắt tay nhau nồng nhiệt.

- Anh của bạn khoẻ không? - Lupin hỏi.

- Anh tôi gửi bạn lời chào thân ái.

- Thật là đáng mến khi đến nhanh như vậy.

Lupin chỉ một chiếc ghế bành cho người cảnh sát. Ông ta nhắc lại các công việc mà các anh của Doudeville đã làm cho ông trước đây. Sự tận tâm, lòng trung thành cho mọi thử thách đã giúp ông tránh khỏi các bước sai lầm. Lupin luôn xem họ như những trung uý tin cẩn nhất, đó là lý do ông đưa họ vào sở Cảnh sát.

- Điều gì làm ông đặc biệt quan tâm đến trong vụ Mendaille này? - Doudeville nói.

- Còn chưa có gì. Chúng ta xem như đơn thuần vì tính tò mò. Tất cả hai anh em biết tính tôi. Tôi chịu đựng kém khi nằm im.

Ông ta chỉ các tờ báo nằm rải rác.

- Vì vậy tôi đã điện thoại cho anh - Ông ta lại nói- Tôi hình dung ra các việc, đó là tất cả... Đặc biệt là khi tôi buộc phải canh cái buồng. May thay, vết thương đã khá hơn. Tôi nghe anh. Anh cố gắng đừng bỏ quên điều gì. Anh biết các sự việc vì anh đọc báo. Chính viên phó cẩm Weber điều hành việc điều tra. A! Lão Weber khốn khổ. Vẫn luôn bướng bỉnh phải không? Anh đừng cãi vã mọi lúc với lão. Đương nhiên là anh đã hỏi bà Mendaille?

- Đúng vậy, khi bà ta từ Valmondois trở về, nơi mà bà ta thường xuyên đến thăm đứa con trai Sylvestre, một thằng ranh con năm tuổi.

- Tại sao đứa bé lại không ở Paris với cha mẹ cháu?

- Bé rất yếu, hình như thế, và khí trời ở nông thôn có lợi cho nó.

- Và Béatrice Mendaille, anh thấy bà ta ra sao?

- Nếu ông ngắt lời tôi thường xuyên... - Doudeville phản ứng lại khi đang mỉm cười.

- Tốt, tốt. Tôi không nói nữa.

- Việc hỏi cung bà ta không cho chúng tôi biết điều gì. Theo bà, Mendaille không có kẻ thù, nhưng bà ta xác nhận là chồng bà thường làm ra vẻ bí mật.

- Một sự liên hệ?

- Không, không sao. Bà ta hình như bị nghi ngờ một điều gì đó. Nhưng Mendaille là kẻ ham chơi. Chúng ta, để phòng xa, lục lọi từ phía ấy. Weber cho rằng đó là một vụ trộm vặt đã không được thực hiện tốt. Thật dễ dàng để biết xem bà Mendaille có vắng mặt vào đêm mà chồng bà thường quay về nhà vào những giờ ngắn ngủi không? Tạm thời thì chưa có người ở, một ngôi nhà không được chống giữ... với mưu đồ của bọn ăn trộm.

- Bọn chúng có nhiều không?

- Người ta không biết. Hiện tại người ta chưa phát hiện được một dấu vết nào, trừ phi, cố nhiên, là dấu vết của cuộc chiến đấu xảy ra trong phòng làm việc. Người đến thăm - dù không nhiều - không biết được là Mendaille đã không đi ra ngoài tối đó. Bà Mendaille đã cho chúng tôi biết là ông ta hay bị nhức đầu. Đó là điều phải xảy ra... Thường khi bị đánh thức dậy, dù các nguy cơ có thể gặp, ông ta không do dự báo động cho sở cẩm bằng điện thoại... Người ta đã nghe tiếng đánh nhau trong máy... Chúng tôi gần như chắc chắn là thằng ăn trộm không chôm mất gì. Ở điểm này, sự chứng thực của bà Mendaille là rõ ràng.

- Và ông ta?... Anh hãy nói cho tôi biết về vết thương của ông ta. Đó là điều quan trọng nhất.

- Ông ta đã thoát nạn. Ông bị một viên đạn cỡ nhỏ bắn và suýt nữa thì đúng hồng tâm. Nếu chệch sang bên trái một ít thì tim ông bị đạn xuyên qua. May thay, viên đạn trượt trên một xương sườn và nằm vào xương bả vai. Máu chảy nhiều nhưng vết thương không nghiêm trọng. Và bệnh viện mà ngay tức thời ông được chuyển đến, lại ở gần nhà ông, tại đường La Rochefoucauld. Ông được chữa trị rất tốt.

- Anh chưa thể hỏi chuyện ông ta?

- Có. Chỉ mới sáng nay.

- Tại sao thế?

- Đó là lệnh của thầy thuốc mổ xẻ. Mendaille dù là vạm vỡ, đã bị một vố nặng nề. Và sau đó thuốc gây tê làm rối loạn ý nghĩ của ông. Ông ta quên cả việc mình đã gọi điện thoại cho sở Cảnh sát, quên cả việc ông đánh nhau. Ông nói các câu chuyện rời rạc. Ông ta nhiều lần nhắc lại: "Cái thư... cái thư... Hắn ta giữ lời hứa...".

Lupin nhanh nhẹn cúi về phía trước.

- Anh chắc thế? Ông ta nói đúng: "Cái thư... cái thư... Hắn giữ lời hứa...".

- Đúng thế.