Chương II (tt)
Và phản ứng của Weber ra sao?
- Ông ta bị bất ngờ, đúng vậy. Ông ta tìm cách biết đó là thư gì. Có phải là một bức thư đe doạ không? Và Mendaille có giữ thư lại không? Và ai đã giữ lời hứa? Nhưng người ta không thu được gì ở Mendalile. Và vì Weber muốn biết rõ ràng đích xác, ông ta quyết làm một cuộc khám xét theo quy tắc ở tại nhà Mendaille vào ngày mai. Cái thư ấy có thể mang lại cho chúng ta một điều gì đó.
- Anh cập nhật tin tức cho tôi - Lupin nói trong suy tư.
Ông ta nhìn lại cái kẹp giấy mà ở đó nổi rõ một số thứ ở trên bàn làm việc, bên cạnh tàn gạt thuốc. Nhưng ông ta có nghĩ đến việc xem chúng không?
- Bà Mendaille có tham dự vào cuộc hỏi cung không?
- Không. Bà ta đã rời bệnh viện, chỉ còn tôi và Weber.
- Anh có nói lại lời của chồng bà ta cho bà không?
- Có. Nhưng bà ta không hiểu ông ta muốn nói gì. Ông ta rất cẩn thận không lộ một chữ nào của bức thư ấy cho vợ mình... nếu có bức thư đó.
- Anh có hỏi bà Mendaille là bà có thấy một điều gì đó là kỳ quái trong thái độ của chồng bà suốt trong các ngày trước thảm cảnh không?
- Dĩ nhiên rồi. Weber có thể không phải bậc kỳ tài nhưng ông biết nghề nghiệp của mình. Ồ, Mendaille thì hoàn toàn như thường lệ... nghĩa là, theo tôi hiểu, cục cằn và kín đáo. Bà Mendaille có vẻ không hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng. Một gã buồn cười! Nếu ông muốn biết tình cảm của tôi đối với công việc thì đó là một sự việc buồn tẻ. Nếu Mendaille không phải là một người tầng lớp trên thì Weber gặp ít khó khăn. Duy chỉ nhờ cuộc hôn nhân mà ông ta thuộc nhóm chóp bu rượu vang... và bọn người ấy có những quan hệ thế lực.
- Sau bốn năm chiến tranh - Lupin nhận xét - thì không còn gì đáng giá ở vườn nho.
- Nhưng tên gọi của nơi ở, Verzy Montcornet cũng nổi tiếng như Moet và Chandon, thí dụ thế.
- Ôi! Tôi biết - Lupin nói - Tôi tin cả...
Ông ta gọi Achille.
- Chúng ta còn hai hoặc ba chai rượu của Verzy Montcornet trong kho dự trữ đúng không?
- Tôi đi xem, thưa ông chủ. Nhưng... trước hết là rượu nho poóc-tô?
- Anh đừng bận tâm và chuẩn bị một món ăn.
Ông quay về phía Doudeville.
- Tôi cảm thấy anh bồn chồn lo lắng. Tôi làm anh yên tâm ngay. Không phải là ông Mendaille làm tôi thích thú vì có một uẩn khúc gì đây. Không. Đơn giản là tôi đang rỗi lúc này. Tôi cũng vậy, tôi đã giải ngũ... Thế là khi tôi biết có xảy ra một việc gì hơi bí ẩn nơi nào đó là tôi lại chú ý đến.
Achille quay lại với một chai có cổ mạ vàng và các cốc uống rượu.
- Vinh dự dành cho anh, Jacques - Lupin nói - Mở chai ra nhưng đừng tưới lên thảm.
Với ngàn lần cẩn thận, người Cảnh sát rút nút chai ra và rót đầy cốc.
- Chúc sức khoẻ anh - Lupin kêu lên - Tôi rất tiếc là anh của anh không có đây... Không tồi, rượu Verzy Montcornet này!
Ông ta đặt cốc xuống, cầm lấy chai và ngắm nghía nhãn có hình một lâu đài có tháp canh. Ông ta lắc đầu.
- Mendaille đã không làm một việc tồi khi cưới con gái của dòng họ.
- Người thiếu nữ, Doudeville hiệu chính lại. Bà Mendaille đã mồ côi cha mẹ từ rất nhỏ. Bà ta sống bên cạnh ông nội. Tôi biết việc này vì Weber đang lập một hồ sơ. Có thể ông còn nhớ về việc đó; đó là một con người lương thiện, chu đáo. Ông ta không để xảy ra sơ suất điều gì.
Lupin nhớ lại biểu hiện đau khổ của bức chân dung "Cô bé mồ côi - Ông ta suy nghĩ - Và kết hôn với một người thô lỗ - Quỷ thật! Tôi ái ngại cho cô".
- Khi nào hồ sơ ấy được hoàn thiện - Ông ta nói lại - anh có thể cho tôi bản sao?
- Tôi tìm cách. Nếu không, tôi sẽ tóm tắt lại cho ông bằng lời.
- Tuyệt. Được rồi, tôi không giữ anh lại nữa. Đi nhanh theo dõi án mạng!
- Còn ông, ông hãy chữa khuỷu chân của mình.
- Anh chờ đó! Một câu hỏi cuối cùng: Bà Mendaille đã thay người ở chưa?
- Chưa - còn chưa - Tại sao?
- Không vì gì cả. Một ý nghĩ thôi.
Sau khi Doudeville đi khỏi, Lupin tự rót cho mình một ít rượu vang và đắm mình vào trong các suy tư mà thường hay dẫn đến các sáng kiến rất táo bạo của ông. Mendaille đã phá sản, điều này hình như chắc chắn. Nhưng phải chăng, đơn giản vì các chi tiêu hoang phí để thoả mãn sở thích hay là chỉ để làm loá mắt bạn bè. Phải chăng ông ta “chảy máu” bởi một kẻ tống tiền? "Bức thư... Hắn ta giữ lời hứa...". Cái câu bí ẩn đó có bắt đầu chứng tỏ một điều gì đó cụ thể trong giả thiết của một sự tống tiền không?
Mendaille sợ hãi ai đó. Có thể ông ta đã nhận được những lời doạ dẫm, nhưng ông ta thích giữ im, giấu vợ ông, không yêu cầu sự che chở của Cảnh sát. Kẻ thù bí ẩn của ông ta chắc đã báo trước: hắn ta đến đòi ông ta tính sổ nếu hắn nhận thấy ông không thể trả được. Vì vậy khi Mendaille nghe tiếng động, ông ta không ngại ngùng đi xuống vì tin vào thể lực của mình và ngay bây giờ nữa, ông ta chắc bị ám ảnh là người tấn công ông ta trong bóng tối và bắn vào ông không ai khác là tác giả của bức thư đe doạ...
"Ồ, từ từ đã ông hạn - Lupin tự nói với mình - Mày đi... Mày đi... Cái rượu vang này không làm đầu óc mày choáng váng một ít sao?... Và tờ bạc năm mươi quan thì mày làm gì nó?... Vì cuối cùng, nó cũng có vai trò trong cuộc chơi. Và ai biết? Một vai trò chủ yếu... Nhưng nhất là có bức thư kỳ lạ đó... Nếu tao có thể nắm được..”.
Ông ta lớn tiếng nói thêm:
- Thật rất đơn giản. Tôi chỉ cần trở lại đó.
Bởi vì ý tưởng đó là hơi điên rồ, nó làm ông vô cùng hài lòng. Tất nhiên là thế! Cần phải làm trước việc khám soát, tìm ra cái thư, đọc nó trước Weber. Viên thủ phó chỉ quan tâm đến nội dung bởi vì ông ta không thật láu lỉnh. Lupin biết là chữ viết, khổ bức thư, chất giấy và hàng nghìn chi tiết khác, cung cấp cho ông những chỉ dẫn mà Cảnh sát không quan tâm đầy đủ. Và sau đó có một việc khác: tờ giấy bạc phải trả về chỗ cũ. Nó y hệt với bất cứ giấy bạc năm mươi phờ-răng khác, nó còn giữ được nguồn gốc chính của nó nhờ con số loại của nó. Con số ấy có thể dùng cho Mendaille làm chuẩn đo, làm phương pháp kỹ thuật để ghi vào trí nhớ một điều gì đó quan trọng. Có thể là chìa khoá của một bộ luật chăng? Khi quay về, Mendaille chắc vẫn tin là giấy bạc vẫn luôn ở đó. Điều chủ yếu là ru ngủ sự nghi ngờ của ông ta. A! Béatrice - Lupin thở dài - nếu bà không có vẻ buồn đến thế, tôi thề với bà là tôi rất yên ổn ở nhà!".
Bernardin trở lại khi tối đến.
- Nói với anh ta là tôi không cần đến anh ta!- Lupin kêu lên - Tôi đã thấy nó vào việc một lần. Điều đó là đủ cho tôi.
Achille biết làm mọi việc, xoa bóp rất lâu khuỷu chân của ông nhưng không ấn mạnh. Anh tiếp thu từ một người tổ tiên xa nổi tiếng là người nắn xương, một loại thuốc bôi kỳ lạ rất công hiệu chữa bong gân và các tai nạn cơ bắp khác. Lupin cảm thấy nhẹ nhõm.
- Nếu ông chủ đồng ý nằm nghỉ, tôi khẳng định là ông có thể bắt đầu đi được trong ngày mai.
- Tốt, thưa bác sĩ.
Nhưng, sau mười giờ tối một ít, Lupin cho dừng một xe ngựa ở Quảng trường Vendôme và xe đưa ông đến nhà thờ Trinité. Ông ta ngắm biệt thự của nhà Mendaille từ xa. Các cửa lá trập đều kín mít. Nhà hình như đang ngủ. “Bình thường - Lupin suy nghĩ – Người đàn bà khổ sở đã kiệt sức bởi tất cả các xúc động ấy. Vào lúc này, bà ta phải uống một ít thuốc ngủ. Tôi có thể yên tâm đến đó”. Đi khập khễnh, ông ta tiến đến cửa ra vào. Ông ta không muốn mang theo cái gậy và bây giờ ông tỏ ra hối tiếc. Mặc dù có sự chăm sóc của Achille, ông vẫn đau. Cánh cửa mở ra không khó khăn. Dùng ngọn đèn pin bỏ túi mà pin còn mới, ông định hướng đi. Giày của ông có đế cao su không gây ra một tiếng động nào. Một tia sáng trong phòng để xem Béatrice. Chân dung xuất hiện. Các con mắt đầy lo âu của người đàn bà trẻ hình như nhìn xoáy vào Lupin đang đứng im một lúc.
"Tôi là một người bạn - Ông thì thầm- Bà đừng sợ. Có tôi, bà không sợ gì hết".
Ông lùi lại, đi vào buồng làm việc. Một màn ri-đô rộng che khuất cửa sổ và căn phòng chìm vào trong một bóng tối dày. Ông ta đẩy cái bấm đèn và đặt nó lên bàn làm việc. Mọi dấu vết của cuộc đánh nhau đã biến mất. Cái kẹp giấy đặt ở gần máy điện thoại, bên cạnh một gạt tàn thuốc mới, cái gạt tàn kia chắc đã bị vỡ.
Rất nhẹ nhàng, Lupin rút các ô bàn có chứa cái hộp, bật nắp hộp ra. Tờ giấy bạc năm mươi quan còn luôn ở đó. Ông lấy lại nó và thay nó bởi tờ giấy bạc mà hình như rất thân thiết với trái tim của Mendaille. Và bây giờ ông đóng hộp và ô kéo lại rồi ngồi vào ghế bành. Khi ông vươn cánh tay để lấy các thư ở xa hơn cái kẹp giấy thì nghe một tiếng rắc nhẹ từ phía đại sảnh. Ông tắt đèn và bằng vài bước, ông đã nấp mình sau cái ri-đô dày che cửa sổ.
Tất cả giác quan đều căng thẳng, ông lắng nghe.
Phải chăng bà Mendaille đã gây ra tiếng động? Tuy nhiên, ông ta biết mình đã di chuyển như một cái bóng. Có một tiếng soạt nhẹ ở cửa vào phòng và đột nhiên, quầng sáng của một đèn điện chạy như là một mặt trăng di động, dọc theo màn ri-đô và chiếu đến nơi xa hơn. Lupin hiểu là có một người lạ thâm nhập vào phòng và chắc chắn chuẩn bị lục soát bàn làm việc. Đầu tiên, ông ta cảm thấy một sự hài lòng mạnh mẽ. Như vậy là ông ta đã thấy đúng. Sự linh cảm đã không lừa dối ông. Và một lần nữa, ông đang ở giữa trái tim của bí mật.
Nhưng đột nhiên niềm vui của ông trở thành lo âu vì ông cảm thấy không đủ sức đánh nhau, các khuỷu chân ấy có nguy cơ phản bội lại ông nếu như ông buộc phải can thiệp. Người lạ mặt chuyển động rất thận trọng, nhưng một tiếng soạt không thể nhận thấy của vải tố giác bước đi thận trọng của hắn ta. Bây giờ hắn ta dừng lại trước bàn làm việc. Ánh phản chiếu của đèn hắn ta dừng lại nhưng màn ri-đô rất dày. Lupin chỉ phân biệt được một ánh sáng mờ nhạt và không dám cúi xuống để liếc mắt nhìn. Một phút dài trôi qua. Người ấy hình như không động đậy. Hắn ta có thể làm gì? Lupin buộc phải dựa lên chân đau và tự hỏi liệu ông ta có thể đứng ở tư thế đó còn được lâu không.
Cuối cùng, ông ta đành chịu. Sự mệt mỏi và tính tò mò chiến thắng trí khôn. Giữa cửa sổ và màn ri-đô, có một khoảng hẹp mà dọc theo nó ông có thể lách vào giữa nếu người ông khá thanh mảnh. Lupin đứng rất thẳng, né vai mình và với rất nhiều thận trọng di chuyển lên một mái đua của tầng sáu, rồi tiến lên từng phân, đến nơi có các dây kéo - ở chỗ đó, giữa nếp xếp cuối cùng của ri-đô và tường, có một khe hở mà con mắt có thể áp sát. Lupin nhìn và điều mà ông thấy làm ông kinh ngạc.
Người lạ chỉ là một hình bóng lờ mờ, nhưng đèn của hắn ta, đặt trên bàn làm việc, chiếu sáng rực rỡ ở ngăn kéo để mở và bàn tay đeo găng đen đang kéo từ nơi giấu tờ bạc năm mươi phờ-răng. Mày chỉ nói đúng, Lupin nghĩ thế. Mày không quá ngu khi mày để lại tờ bạc ở đó - Tờ bạc là chìa khóa của tất cả. Nhưng tại sao hắn lại bỏ vào túi? Tại sao hắn ta không thay nó bằng một tờ khác như ta đã làm?”.
Đột nhiên, chùm đèn của đại sảnh chiếu sáng và một bước chân làm kêu kòn kẹt các bậc cầu thang. Hắn tắt đèn và màn ri-đô lay động mạnh chỉ cách Lupin chưa đầy một mét. Tên ăn trộm nhảy về phía chỗ giấu độc nhất nổi rõ trước mặt nó và bây giờ, hai người hầu như sát bên nhau, đang đợi chờ trong khi nín thở. Bà Mendaille hiện ra trên ngưỡng cửa của phòng làm việc, mặc áo ngủ, chân trần trong giày hở gót. Bà cầm một quyển sách. Không nghi ngờ, bà thắp đèn trần và đi về phía thư viện. Phía sau màn che, trời hơi tối một chút. Tên trộm, chắc là bất ngờ về sự hiện diện không chờ đợi của Lupin, biến thành bức tượng. Liếc mắt, Lupin quan sát hắn ta nhưng chỉ phân biệt một loại bóng người với một vết xanh nhạt ở nơi mặt. Sự im lặng là tuyệt đối.
Bà Mendailte mở thư viện và xếp quyển sách của bà lên một ngăn. Bà chọn một quyển khác. "Nhưng bà hãy đi ngủ đi - Lupin van nài trong đầu như vậy - Bà không cảm thấy sẽ xảy ra một tai hoạ sao!”. Bà không vội vã, buồn bã lật các trang của một cuốn tiểu thuyết, cố kìm một cái ngáp. Kẻ lạ mặt di chuyển một cánh tay. “Nếu nó động đậy, tôi nhảy chồm lên nó" - Lupin tự hứa với mình.
Nhiều phút trôi qua. Bà Mendaille tựa mình lên lưng ghế bành ở trước bàn làm việc. Bà đưa một bàn tay mệt mỏi lên mặt mình và thì thầm: "Chúa tôi! Chúa tôi!”.
”Bà ta bị xúc động làm sao - Lupin suy nghĩ thế khi không rời con mắt khỏi bà - Đó là sự lo âu đang làm bà mất ngủ”. Ý đồ đột nhiên đến với ông là tấn công người lạ mặt khi hắn ta đứng bất động gần ông ta, trói hắn ta và kéo lê nó trước mặt Béatrice, và nói với người đàn bà trẻ: "Đây là con vật hôi thối đe doạ bà. Giao nó cho Cảnh sát và bà hết sợ!".
Các nắm tay của ông bóp lại. Nhưng ông ta biết là kết cục của cuộc đấu, xảy ra không lường trước trong các nếp gấp của một màn che, là rất may rủi. Ông ta tự kìm mình.
Bà Mendaille đặt quyển sách lên một góc của bàn làm việc và lấy từ ngăn sách ra một al-bum rất lớn bìa bằng nhung. Bà kẹp nó dưới cánh tay mình và rời phòng, sau khi đã tắt ánh sáng. Nhưng bà không đi xa. Bà vào phòng khách mà bà còn để cửa mở, thắp sáng các đèn vách và ngồi vào ghế bành gần ngưỡng cửa đến nỗi người ta không thể đi qua đại sảnh mà không đến gần bà.
Hoàn cảnh không thể kéo dài mà không trở nên nguy kịch. Lupin đã mất đi khái niệm thời gian. Khuỷu chân của ông bị các cơn nhức càng lúc càng đau hơn. Bà Mendaille rút từ al-bum ra một bức ảnh lớn mà bà ngắm nghía lâu, rồi bà áp nó vào ngực mình và nhắm mắt lại. Gần Lupin, hình như có một sự di chuyển không khí rất nhẹ. Lupin ngả toàn thân như một võ sĩ muốn tránh một cú đấm. Nhưng ông biết, hầu như cùng giây đồng hồ đó, đối thủ của ông đã biến mất. Ông giơ cánh tay ra và chỉ có khoảng trống. Ông vạch mép ri-đô và định vị bóng hình người khách bí ẩn, rất gần cửa ra vào. Hắn ta rình rập bà Mendaille như là một con thú quan sát con mồi của mình. Nhưng Lupin hiểu là ông không có mảy may ý đồ tấn công: ngược lại, ông chờ đợi khoảnh khắc thuận lợi nhất để thoát thân mà không bị đột kích. Ánh sáng đến từ phòng khách chiếu xiên hắn ta. Hắn có tóc hung, cắt kiểu bàn chải. Hắn ta nhỏ con, lệch vai, hơi giống con khỉ với các cánh tay quá dài. Lupin chưa bao giờ thấy hắn nhưng ông cảm thấy một ngày nào đó, theo định mệnh, bọn họ sẽ đối mặt nhau, và sau đó...
Người đó chắc là nhanh nhẹn và quyết đoán. Thao tác mà hắn ta vừa hoàn thành trước mặt của Lupin chứng tỏ hắn nguy hiểm đến mức nào, vì, nếu bà Mendaille bây giờ có ý mang al-bum trả về chỗ cũ thì bà tất nhiên phát hiện ra hắn và hắn sẽ không do dự bất ngờ đánh bà để chạy trốn trước khi bị kẻ thù không chờ đợi nấp sau màn ri-đô đuổi theo.
Nhưng bà Mendaille tựa đầu vào đệm của ghế bành. Các con mắt luôn nhắm kín, bà trầm tư, bà mơ mộng. Chưa bao giờ Lupin dự vào một cảnh lạ lùng đến thế: hai người đàn ông sẵn sàng lao vào đâm chém nhau trong khi đang rình mò hơi thở nhỏ nhoi của một người đàn bà trẻ không biết sự nguy hiểm và tưởng rằng mình là đơn độc và hoàn toàn đắm sâu vào trong các kỷ niệm của riêng mình.
Thời gian trôi qua. Quyển al-bum từ từ trượt dọc theo cẳng chân của Béatrice. Cuối cùng nó rơi không tiếng động lên thảm. Bà ta không động đậy. Bà đã ngủ. Lúc đó tên tóc hung đứng dậy, nhìn về phía ri-đô để tin rằng hắn còn cách xa đối thủ của hắn nhiều mét. Ánh sáng làm ánh lên trong con mắt của hắn một tia sáng hung dữ. Hắn vượt qua ngưỡng cửa và bằng ba sải chân thì mất hút.
Lupin cùng lúc đó lách qua chỗ nấp và đi đến chỗ mà hắn ta vừa mới rời bỏ. Cửa ra vào được đóng cẩn thận, đẩy vào trong đại sảnh một luồng khí lạnh và bà Mendaille cử động. Bà mở mắt ra, nhìn quanh mình bằng một cái nhìn lạc lõng, nhẹ nhàng cài lại cổ áo ngủ đang hở ra.
Một giây đồng hồ kéo dài như vô tận. Bằng tất cả ý chí của mình, toát ra như một chất lỏng, Lupin ra lệnh cho bà ta ngủ lại, van nài bà để cho ông một địa bàn tự do. Do mệt nhọc... hay tự kỷ ám thị, bà để đầu mình nghẹo trên lưng ghế bành. Bàn tay cầm bức ảnh nghiêng xuống thanh tì tay giống như cọng của hoa đang tàn. Bức ảnh tuột khỏi các ngón tay bà. Một cái trượt xiên đưa ảnh đến gần ngưỡng cửa.
Lupin chỉ còn cúi nhẹ xuống để nhìn bức ảnh thoả thích. Nó là ảnh một đứa con trai, mặc trang phục hải quân, đầu đội một mũ nồi mang một dòng chữ kiêu hãnh mạ vàng: Kẻ trả thù. Đứa trẻ cầm một cái vòng và hướng về ống kính cái nhìn rất buồn thảm.
"Con trai của bà - Lupin nghĩ vậy - Nó giống bà ta biết bao! Nhưng Mendaille đã làm gì mẹ con họ để họ có bộ mặt đau khổ đến thế! Bác xin thề, là bác có trái tim minh bạch trong việc này. Nhưng vì bác không muốn làm mẹ cháu sợ, cháu thấy là bác sẽ chuồn đi êm thấm. Suỵt! Từ nay về sau, kẻ trả thù, đó là bác!"
Một nửa giờ sau, Lupin trở về chỗ ở của mình và buông mình xuống ghế tựa dài. Máu đập dồn dập ở khuỷu chân bị sưng vù. Ông ta bị kiệt sức và biết mình sẽ qua một đêm trắng.