Chương Kết
Dò từng bước, hai người trở lại góc của đường hầm mà từ đó họ phát hiện phía trong hầm: Một ánh sáng nhỏ nhoi bập bùng trong bóng tối. Nó lớn lên, toả ra xung quanh một ngọn lửa mờ dục. Mendaille, ngồi bệt trên đất, thắp lại đèn bão của ông, chiếc đèn đã trụ lại với vụ nổ. Ông ta có bộ mặt đầy máu. Đằng sau ông, bức tường đã đổ mất một nửa, cho thấy một chồng hộp mà một số đã trống rỗng, không còn giấy bạc chảy ra. Tại đó đã có hàng tỉ, có thể là hàng chục tỉ.
Dáng vẻ còn đờ đẫn, Mendaille nhìn bức tường bạc kỳ diệu. Ông lảo đảo đứng dậy, đưa hai bàn tay lên mặt, ngắm nhìn chúng mà không hiểu rõ tại sao bàn tay lại đỏ. Ông suýt mất thăng bằng, cố đứng thẳng, nhìn thấy mỏ nhát của mình giữa các mảnh vụn của xe cút kít và nhặt lấy nó. Và cái gì xảy ra tiếp sau đó làm Lupin chưng hửng. Con người ấy vối bộ mặt còn chảy máu, con người ấy dao động bên bờ của sự ngất đi, đang tiến lên với một sự bướng bỉnh của người máy, đến đống hộp, ông ta loạng choạng khi giơ mỏ nhát của mình lên và đập nó xuống cái hộp gần nhất. Bị mất đà, ông khuỵu đầu gối xuống rồi đứng dậy với một tiếng rên trầm đục, lại đập tiếp với sự cuồng nhiệt để phá cái kho tàng phi thường mà vì nó ông bị đánh một cách tàn bạo. Ông lùi lại lấy đà, cố gắng vung cao dụng cụ của mình và đột nhiên quỵ xuống. Người ta nghe tiếng hơi thở của ông.
- Thưa ông chủ, ông ta sắp chết.
- Có thể còn chưa.
Bằng bốn chân Mendaille lết đến các hộp, ông giơ một cánh tay run run, cánh tay của một người chết đuối, quơ lấy các tấm ván rời nhau và hứng vào đầu một loạt gói và dây nhợ. Từ từ, ông tự mình gỡ ra và không động đậy nữa. Lupin quyết định vào trong hầm, có Bernardin đi theo. Khi người bị thương trông thấy ông, ông tìm cách dựa lưng vào tường.
- Không - Ông nói bằng một giọng ồm ồm - Không... không phải ông!
Ông ta đặt cánh tay thành hình chữ thập để che chở của cải của mình.
- Đó là của tôi... các ông hãy cút đi!
- Thôi đi, Mendaille ạ - Lupin nói - Ông không còn có thể chống cự. Chúng tôi sẽ chữa chạy cho ông. Chúng tôi không có ý muốn làm hại ông. Bernardin, anh hãy mang va li và áo khoác đến.
Bọn họ làm một loại gối tạm bợ, giúp Mendaile nằm ngửa. Với khăn mặt, Lupin lau mặt của người khốn khổ bị những mảnh văng của đá cứa đứt. Ông ta thấy một ít máu chảy ra từ tai phải và ra hiệu cho Bernardin hàm ý nói: "Không còn gì để làm”. Ông ngồi bên cạnh người bị thương, ông này từ chối việc cứu chữa và buông xuôi.
- Chúng tôi sẽ đưa ông ra khỏi đây - Ông nói.
Mendaille chộp lấy cổ tay ông.
- Chúng ta chia nhau - Ông ta nói thì thầm
- Được, chúng ta chia nhau.
- Các ông hứa đi.
- Hứa, chỉ có điều là tôi muốn biết trước tiên là những tờ bạc ấy giá trị là bao nhiêu. Chúng có phải bạc thật không?
- Không.
- Vậy là chúng đều giả.
- Không.
- Ông thấy rõ là ông ta mê sảng, thưa ông chủ.
- Anh hãy cố gắng tìm cho tôi một chai rượu nho còn nguyên. Ông ta khát - Trong lúc Bernardin lục lọi trong đống rác, Lupin cúi xuống phía Mendaille.
- Chúng là bạc thật - ông nói - Nhưng nó không phải là của Ngân hàng Pháp phát hành, phải không?
- Đúng vậy - Mendaille nói - Đó là bộ tham mưu tối cao của nước Đức đã sản xuất ra chúng. Một ý kiến của Kronpring, hình như thế.
- Các nhà chuyên gia của chúng đã kiếm được giấy thật?
- Đúng vậy.
- Trời đất! - Lupin phát hiện ra toàn bộ phạm vi của mưu đồ. Bị loá, ông đưa một bàn tay lên che con mắt mình. Thật là đơn giản đến thế và quỷ quyệt đến thế... Những người Đức, để làm tàn lụi nước Pháp, ngay từ đầu cuộc chiến, đã cho in các tờ bạc giống hệt bạc thực... Các thùng tờ bạc theo gót kẻ xâm lược trong các ô tô hòm... Và sau đó sự thất bại đẫm máu ở Marnes, ở trận đánh Reims... buộc phải rút lui và bị đe dọa ở sườn phải, người Đức xây tường bịt kín vĩnh viễn kho bạc vào trong một nơi bí mật và chắc chắn... Và sau đó là các cố gắng vô vọng của chúng để thu hồi lại... các cuộc tấn công ở Ourcq, sự đột kích vào Aisne ngày 17, các mưu toan vô vọng của binh đoàn III để san phẳng mũi nhọn Reims... chiến lược của Bộ Tư lệnh Đức cuối cùng được bộc lộ... Hàng nghìn, hàng chục nghìn người chết rữa ra trên đất của Champagne để thu hồi lại những một thứ khí giới bí mật có một sức mạnh khủng khiếp... vì rằng nếu người Đức đã thành công trong việc làm tràn ngập nước Pháp, bằng máy bay, đồng tiền độc hại ấy, thì đó là lạm phát, là sụp đổ... đồng phờ-răng trở nên số không... các chợ sụp đổ, mọi sự cung ứng trở nên không thực hiện được, sự kinh hoàng lan truyền từ chỗ này đến chỗ kia và sự trở lại của sự đổi hàng lấy hàng... và tờ bạc đáng nguyền rủa còn kia... phía sau Mendaille đang hấp hối... Và người thắng cuộc, hơn một lần nữa, đó là ông Lupin!
Đúng thế, nhiều câu hỏi còn chưa có câu trả lời. Cố nhiên người ta không bao giờ biết tại sao người Đức không cho in lại các giấy bạc khác. Có thể là ngôi sao Kronprinz đã bị mờ nhạt... có thể là các phương tiện thiếu thốn... nhưng Lupin biết được điều chủ yếu và ông tràn ngập vui mừng tự hào vì trận đánh cuối cùng của chiến tranh thì chính ông ta đã đưa nó đến thắng lợi, chỉ một mình, ở dưới mặt đất, với cuộn khói.
Bernardin trở lại, mang theo một chai. Lupin đập cổ chai một cách khéo léo. Ông cho một ít rượu vang chảy vào giữa môi của Mendaille và ông này hình như lấy lại dược một ít sức.
- Làm sao ông biết được các bí mật của bọn Đức?
- Bởi Courcel. Khi quân đội của chúng đã rút khỏi, sau trận đánh ở Marnes... Bọn chúng đã huy động một chục dân công để xây bức tường. Courcel được giải ngũ, nằm trong số đó. Sau đó, bọn chúng đã bắn hết những dân công để chắc chắn là không có ai nói ra. Nhưng Courcel, giả vờ chết, đã thành công thoát nạn.
Courcel đã làm việc cho tôi trước chiến tranh. Khi tôi bị thương, tôi tình cờ gặp anh ta ở bệnh viện mà anh ta đang điều trị. Anh ta kể cho tôi cuộc phiêu lưu của mình, cho tôi biết các câu chuyện mà anh đã có thể tình cờ nghe được, vì anh ta nói một ít tiếng Đức và để chứng tỏ là anh không nói dối, anh đưa cho tôi một tờ bạc năm mươi quan mà anh đã nhặt được ở một cái hộp bị sụt đáy trong quá trình vận chuyển. Tờ bạc ấy đó là bùa hộ mệnh của tôi... Tôi đã luôn luôn giữ nó ở trong tầm tay.
- Như là một lời hứa hẹn về sự giàu có? - Lupin nói.
- Vâng. Tôi đã bỏ công lau chùi nó và là phẳng nó để trả lại cho nó trạng thái mới vì rằng nó đã bị vấy bẩn kinh khủng. Tôi giữ nó thật mới! Khi tôi biết rằng Cảnh sát đến khám xét ở nhà tôi, tôi sợ họ phát hiện ra và họ đặt cho tôi những câu hỏi, vì vậy tôi đề nghị Courcel mang nó đi.
- Đó là việc nó làm khi nó đến đặt lá thư đe doa trong kẹp giấy của ông.
- A! Ông biết... Đúng, như vậy đó, tôi giữ im lặng.
- Và sau đó thì sao?
- Thế là, chúng tôi đợi cho chiến tranh kết thúc. Courcel biết là tôi kết hôn với cháu gái của Montcornet và tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ là chủ nhân của lâu đài. Tôi đã gợi ý cho anh ta về sự hiện hữu của chúc thư. Anh ta điên lên về ý nghĩ là kho báu sẽ tuột khỏi tay chúng tôi. Chính anh ta đã có ý kiến thay thế vợ tôi bằng Isabelle. Chính anh ta có ý kiến thủ tiêu anh em Dorchain mà việc làm chứng có thể làm đổ vỡ kế hoạch của chúng tôi.
- Tại sao ông lại giết nó.
- Vì có những bí mật mà người ta không để hai người biết. Và đó là điều anh ta suy nghĩ. Chứng cứ: anh ta đã không báo trước cho tôi là bức tường đã được đặt mìn... Nhưng ông, ông đã đến cứu tôi, phải không? Ông sẽ giúp tôi đi lên. Tôi không có gì... Tôi chỉ là một người dại dột. Một vật gì đó va vào đầu tôi... chúng ta chia nhau... chúng ta chia cho cả ba...
Bàn tay ông ta sờ soạng quanh mình ông, gặp một số tờ bạc, từ từ nắm lấy chúng.
- Một trăm triệu cho mỗi người - Ông thì thầm - Thế là đủ... Tôi đã thoả thuận... với Courcel... ta phải đốt phần còn lại.
Bị một sự lo lắng đột xuất, ông kêu, ông dựng dậy, nhìn vào hai người đang đỡ mình.
- Cần thiêu huỷ phần còn lại - Ông kêu lên mạnh mẽ - để cho phần của chúng ta giữ được giá trị của nó... Tất cả số bạc đó... Có quá nhiều... cũng như là chúng ta không có gì cả...
Lời nói của ông ta lẫn lộn.
- Các ông giúp tôi với - Ông nói thêm - Chừng nào mà người ta không đốt hết...
Các con mắt ông nhắm nghiền lại. Ông ngã ngửa ra và bàn tay ông quơ trên ngực mình được một nắm tờ bạc.
-... Ta nghèo - Ông kết thúc.
Sau đó môi ông động đậy nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi miệng ông. Tia máu phun ra từ tai ông lớn dần lên.
- Bị vỡ trán - Lupin nói.
- Có lẽ tôi phải đi tìm người cấp cứu.
- Vô ích. Trong một ít phút nữa, ông ta sẽ chết. Không còn sự thúc bách nữa.
Lupin chỉ đống hộp:
- Chúng ta sẽ phá tất cả cái đó và ngay tức thời.
- Đúng, thưa ông chủ, chúng ta có thế giữ cho mỗi người một trăm triệu?
Lupin đứng dậy nhanh chóng.
- Cái gì? Anh mất trí à, anh cũng thế à? Một triệu cũng không, năm mươi phờ-răng cũng không nốt.
Ông ta lắc vai Bernardin.
- Tỉnh lại đi, bạn ngây ngô của tôi. Có máu dính trên tờ bạc ấy, anh hiểu chứ? Dù thế nào thì bạc đó cũng phải thủ tiêu.
- Nhưng...
- Không có nhưng gì hết. Trước hết là nước Pháp! Các tờ bạc ấy, anh thấy không, nó là một vũ khí chống lại chính nó. Ôi, vũ khí đó, chúng ta phải làm cho nó biến mất. Và nếu chúng ta giữ lại chỉ một đồng trong số bạc ấy chúng ta sẽ là đồng loã của kẻ địch. Đó là điều rõ ràng. Và chúng ta đi đốt ngay, không luyến tiếc, anh nghe chưa? Không luyến tiếc... và sau đó, anh hãy suy nghĩ. Anh có thể kết hôn với Beatrice, bây giờ. Không còn vấn đề gì nữa. Rõ ràng là chồng bà ta đã chết trong một tai nạn. Cuộc điều tra sẽ không thể kết luận gì hơn. Người ta chỉ có thể tự hỏi là các hộp ấy chứa gì, nhưng không một ai đoán ra sự thật.
- Nhưng tôi muốn nói. Làn khói, thưa ông chủ?
- Làn khói nào? A! Làn khói tiếp tục thoát ra, ở trên cao, từ ống thông hơi?... Anh hãy yên tâm. Vào lúc này, mọi người đang ngủ. Và hơn nữa, Mendaille có quyền đốt những thứ dơ dáy của quân đội để lại khi rút đi. Ông ta ở nhà mình. Điều đó cũng như nói anh ở nhà anh, chàng trai hạnh phúc, vì Beatrice thừa hưởng tất cả, bây giờ! Và trang trại... đang ở trong tình trạng tiêu điều... nó sẽ mang lại lợi lớn trong một số năm tới. Anh sẽ đổi đời trong rượu vang. Đó là tất cả. Hãy tin vào tôi, Bernardin ạ. Anh không được sinh ra để làm nghề mà tôi làm. Hãy nghĩ đến đứa con trai của anh.
- Rượu vang - Bernardin nói - Không! Cái đó nhắc chúng ta nhớ đến những kỷ niệm rất buồn.
- Thế thì, anh sẽ bán hết. Và anh sẽ đến định cư ở nơi khác. Châu Phi chẳng hạn. Có tương lai ở đó. Tôi có nhiều bạn tại đó. Bọn họ rất vui mừng đỡ anh một tay. Đồng ý không? Thôi, chúng ta xắn tay áo lên.
Hai người chuyển vào trong đường hầm xác chết của Mendaille và bắt tay vào công việc. Lò lửa cháy đến tận sáng. Khi bọn họ nhô lên, ở ngoài trời, họ lấm láp, kiệt sức nhưng tâm hồn thanh thản. Lupin đứng lại, nhìn mặt trời lên, lá cây của mùa xuân mới, ngọn cỏ đang bắt đầu xoá đi dấu vết ở trên mọi đường của cuộc chiến đấu vừa qua. Một con gà trống gáy nơi xa.
- Lucien - Lupin thì thầm - Hãy để tôi gọi anh là Lucien, bây giờ. Bernardin đã lùi vào phía dưới... Lucien, anh sẽ thấy lại bà ấy trong một vài giờ nữa. Nhân đó, nhờ anh thay tôi nói với bà...
Ông suy nghĩ và một biểu hiện buồn bã thoáng qua mặt ông.
- Không. Đừng nói gì cho bà ta.
Bọn họ bước cùng một nhịp đi tiến về phía rạng đông.
HẾT