Chương XI NGỌN LỬA HỒNG
Ngày hôm sau, vào lúc hoàng hôn, Lupin và Bernardin đến chỗ lâu đài. Đội quân đã không còn. Trên thềm nhà, chỉ còn lại rơm rạ và các tờ giấy mà gió thổi bay tung toé.
- Chúng ta hãy để xe đạp vào công viên - Lupin nói - Và giữ im lặng. Đừng để ông ta nghe chúng ta. Ngay từ bây giờ, ông ta đang ở nhà mình và chúng ta, chúng ta chỉ là những người không mời mà đến. Ông ta có quyền nắm đầu chúng ta.
Với sự cẩn trọng, bọn họ đi đến bức tường của lâu đài và đứng ở mặt tiền nhà phía nam, đã bị hư hại nghiêm trọng do bom giội - cửa chính và cửa sổ đều bị thổi bay và sau đó được bịt lại qua loa với vài tấm nhựa đường, chỉ còn chọn lỗ hở để vào bên trong. Lupin bấm đèn pin của mình và hướng về phía tiền sảnh, mắt nhìn chăm chú bàn chân mình vì binh lính rời khỏi lâu đài đã không quét dọn và các sàn nhà đều còn lỏng chỏng rác rưởi: dây thép, mảnh gỗ, báo.. cứ gây lên tiếng động xào xạc của lá khô dưới bước chân đi. Thỉnh thoảng ông lại lắng nghe. Gió nhẹ buổi tối làm tăng sinh khí cuộc sống lo âu, các phòng trống rỗng, ông dừng lại ở ngưỡng cửa của một phòng khách cũ đã được dùng thay buồng làm việc và hình như còn có thể ở được.
- Chỗ kia - ông thì thầm.
Ánh sáng của đèn đứng yên.
Bernardin, nhìn qua vai của bạn mình, thấy một cái đệm đặt trên mặt đất và những chăn kéo dài trên sàn ván. Một thùng ở gần cái đệm, chứa vải xếp thành chồng và trên đó có một cái chai rỗng mà ở cổ chai có cắm một ngọn nến. Xa hơn một ít, có các vỏ đồ hộp, một cái ca, một cà-mèn, một đôi giày săng-đá.
- Ông ta ở kia sao? - Bernardin nhỏ nhẹ.
- Đúng.
Lupin chiếu tia sáng lên các bức tường, lên cửa sổ mà cánh cửa đều bị đóng và tiến đến cái giường ngoài dự liệu mà ông lật các tấm chăn lên. Sau đó ông lục soát nhanh chóng cái thùng.
- Hiển nhiên - ông nói - Các kế hoạch nằm trong túi áo của ông ta. Tuy nhiên chúng có thể rất có ích cho chúng ta. Thôi đi lên tầng trên.
Bọn họ đi lên tầng một, không gây tiếng động và ngay sau đó tin chắc là Mendaille không ở trong lâu đài. Họ khám xét cái hầm để được yên tâm. Không có ai.
- Như vậy là ông ta làm việc ở bên ngoài - Lupin nói - Trời đất! Tôi đến đó - Ông ta vừa nhớ lại những xe tải trong vườn cây và lòi nói của ông đội: "Xe điện ngầm ở trong đó! Người đồng nghiệp của ông muốn liếc mắt vào, nhưng hãy còn bị cấm”. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mendaille đang ở đó.
- Chạy nước đại - Ông nói - Chúng ta sẽ bắt quả tang ông ta.
Bọn họ vượt qua vườn cây và phát hiện ra trong đống đổ nát của một kho cũ, các bậc của một cầu thang đi sâu vào lòng đất. Dựa vào thành trơn, bọn họ đi xuống và đặt chân trên một nền xi-măng. Bọn họ đang trong một căn hầm rộng rãi, được một luồng không khí ẩm thổi qua và ngửi thấy mùi đất ẩm và mùi mốc. Trước mặt họ là hầm rượu nho nổi tiếng trong vùng. Đường hầm đi sâu vào nữa trong bóng tối, ánh đèn làm lấp lánh các thanh ray của tàu hoả đường hẹp.
- Chúng ta đi theo chúng, để đề phòng mọi sự bất trắc - Lupin nói.
Bọn họ lại tiếp tục đi, chân bước hết sức lặng lẽ mặc dù các rác rưởi lỏng chỏng trên mặt đất. Từ lâu, chai và thùng rượu đã biến mất. Các đội quân nối tiếp nhau ở đó, cố nhiên, đã cướp hết. Chỉ còn lại dấu tích của việc trú quân, các tấm ván, rơm rác, lò than ở các ngã tư đường hầm. Lupin dừng lại ở một chỗ giao nhau. Đây chính là mục đích mà các bản kế hoạch được Mendaille mang đi: dùng vào việc tìm hướng đi qua sự nhằng nhịt của những đường hầm. Nhưng giấu cái gì trong các hầm ấy, nơi mà hàng nghìn người, sát cạnh nhau, sống trong nhiều năm; nơi mà bọn họ ăn, ngủ, chơi bài, viết thư cho gia đình, nơi không thể nghĩ đến các đồ vật có giá trị lại có thể cất giấu?
Vấn đề đơn giản là tiếp tục, không mất thời gian lý luận suông. Chừng nào còn theo đường ray, thì bọn ta không thể có nguy cơ lạc đường. Dọc đường hầm chính có một số đường hầm ngách mà Lupin chiếu sáng lướt qua, để có thời gian phát hiện các đường hầm khác ở xa hơn.
Sự im lặng và đêm tối thúc ép họ. Bọn họ cảm thấy một cách mạnh mẽ cảm giác ở trong hầm mộ, những người sống cô độc trong một thế giới bóng tối và để lại hầu như khắp mọi nơi trên tường những lời ghi: phân đ ộ i ba... trung đ ộ i m ườ i hai. .. các hình vẽ lên tường: chai r ượ u vang. Margot muôn năm ... các mũi tên chỉ đường: B ệ nh xá - c ử a ra phía đông - và đột nhiên một tiếng động xa xa đến tai bọn họ. Họ đứng im, tim đập mạnh như những người bị nhốt vĩnh viễn nghe tiếng đập bởi những người cứu mạng họ.
- Chính ông ta! Lupin nói nhỏ.
Bọn họ đi vào một đường hầm ngách, tai vểnh lên. Các cú đập khá đều nhau từ phía trái của họ vang đến, nhưng hãy còn xa bọn họ.
- Ông ta sản xuất cái gì thế? - Bernardin nói.
- Ông ta cuốc.
Bọn họ quay vòng hai lần. Tiếng động trở lên rõ hơn, được khuếch đại bởi cách bố trí của đường hầm. Lupin dùng bàn tay che tia sáng của đèn và chỉ cho ánh sáng lọt qua từng quãng ngắn, đủ để biết được đám đất dưới chân ông. Bọn họ bây giờ phân biệt được tiếng rào rào của đất và đá đổ xuống sau mỗi nhát cuốc. Họ không còn xa Mendaille nữa. Bernardin húc phải Lupin khi ông dừng lại đột ngột. Lupin thở dốc phía trên vai của Bernardin.
- Ông ta ở kia.
Bọn họ chỉ cần thò cổ ra để thấy Mendaille. Một cái hầm mở ra ở sườn của một đường hầm giống như một bàn thờ ngách trong một nhà thờ. Và Mendaille, người trần đến thắt lưng, chân giẫm lên đất đá sụt lở, giơ cao một mỏ nhát, làm việc như một con quỷ dưới ánh sáng của một đèn bão. Nhưng ông ta chưa đào đất nền, ông tấn công một cách hung dữ cái thành của đáy đường hầm như muốn xô đổ một bức tường và đúng là một bức tường bắt đầu lộ ra trước mặt ông. Bọn họ có chứng cớ về việc đó khi Mendaille, bỏ mỏ nhát ra, dùng cánh tay lau trán đẫm mồ hôi, cầm lấy đèn bão và giơ cao nó trước mặt mình. Lỗ hổng hiện ra như một khe mảnh, đen, chạy dài như một vết nứt.
Mendaille vồ lấy một trong các mép của kẽ nứt bằng hai bàn tay và tìm cách lay một mỏm đá nhô ra giống như một chiếc răng lòi ra khỏi cái miệng khổng lồ. Lưng của ông uốn cong lại. Bắp thịt nở nang của ông gồng lên. Không đạt kết quả. Lúc bấy giờ, Mendaille lại lấy mỏ nhát và tấn công mạnh mẽ chướng ngại vật.
Lupin lùi lại một ít.
- Đáy của hầm được xây tường - Ông nói - Có một thành đôi và một phần rỗng giữa hai thành. Tôi tự hỏi người ta có thể giấu gì ở đó?
Bọn họ bắt đầu quan sát và lúc đó nhận thấy các chi tiết mà trước đó họ không chú ý. Một hộp nến ở gần đèn, cùng với cái vali và một rổ lấp đầy chai. Một cái bánh và những hộp đồ hộp nằm xa hơn một ít trên cái áo khoác trải rộng ra đất như một tấm thảm. Mendaille hiểu rằng công việc của mình mất nhiều thời gian. Một cái xẻng cắm trong một cồn đất và các đống gạch vụn đã được quét sạch. Lupin tự đặt cho mình một câu hỏi: Làm thế nào mà Courcel và Mendaille biết được cái hầm được bố trí như một két sắt này? Không còn tí nghi ngờ gì trong đầu ông ta: Mendaille muốn chiếm lấy một cái gì đó quý giá. Tuy nhiên, nếu lão Montcornet muốn, chắc chắn là ngay từ đầu chiến sự, đã giấu các đồ vật có giá trị lớn, có thể là vàng thì nó sẽ được bao quanh bởi hàng ngàn sự cẩn trọng, và cả Mendaille lẫn Courcel cũng không thể biết được ý đồ của ông ta. Hơn nữa, không khi nào một người đơn độc có thể xây được một bức tường có độ dày đến thế. Chứng cớ là dù Mendaille khỏe như một con gấu, khó khăn lắm mới chọc thủng được nó. Vậy thì lão già Montcornet muốn dành cho ai? Và sau đó, còn có các việc khác. Ông ta đã chỉ ra trong di chúc của mình, sự hiện hữu của kho báu. Ông không muốn cắt phần của Isabelle.
- Chúng ta hãy đợi xem - Lupin kết luận - Chúng ta sẽ thấy Mendaille lấy cái gì ở đó ra, nhưng phải chấp nhận là bí mật càng tăng thêm!
Trong một giờ Mendaille không ngớt cuốc và xúc các mảnh vụn. Cuối cùng ông dừng lại và uống một ngụm rượu. Rồi sau đó, ông rọi đèn vào kẽ nứt và quan sát việc lao động của mình. Lỗ hãy còn rất hẹp để cho một người cỡ như ông lọt qua. Ông ta đi vài bước, giẫm lên đế giày để rung bụi bám vào quần và giày của mình, cắt cho mình một lát bánh. Hiển nhiên là ông không cảm thấy bị rình mò và thật là một cảnh tượng lạ lùng mà con người như ông lại lặng lẽ ăn, dưới ánh sáng của một ngọn đèn canh, (đèn có bầu dầu cao hơn ngọn lửa) mù khói và sau đó, tìm một điếu thuốc trong áo khoác ngoài, châm lửa hút và tự thưởng cho mình vài phút nghỉ ngơi. Ông không vội vàng. Ông đang ở nhà mình, là chủ của các hầm, chủ của vùng đất
- Tại sao ông phải vội? Ai có thể ngăn ông thực hiện quyền của mình?
Ông ta hớp một vài hụm khói, vươn người, và sau đó tiến về đoạn hầm nơi mà Lupin không nhìn thấy. Ông quay ngay lại, tay đẩy một xe cút-kít - Một xe cút kít? Nhưng sao lại một xe cút kít? Có cái gì nặng đến mức phải chở? Mendaille xếp xe theo chiều dọc của tường còn đang long lở và cầm lấy mỏ nhát của mình. Ông còn lao động một lúc lâu và cuối cùng suy nghĩ là lỗ hở đã đủ rộng - Ông đẩy một vai vào trong lỗ, sau đó là một cẳng chân. Ngực ép xuống. Bằng cái lắc nhẹ có nguy cơ làm sượt xương sườn, ông cố sức vượt qua chướng ngại vật. Một viên đá lóc ra và đột nhiên ông ta biến mất. Ông đã ở phía bên kia. Độc nhất chỉ bàn tay của ông còn hiện ra, giữ ông lại ở bờ của vết nứt và bọn họ nghe một tiếng động làm họ đứng yên vì ngạc nhiên.
- Ông ta cười - Lupin nói.
Mendaille cười, một mình, ở cuối đường hầm bí ẩn của mình. Ông cười như người bị đẩy xuống địa ngục, một tiếng cười vừa độc ác, vừa sung sướng. Ông tha hồ biểu lộ niềm vui đã làm ông trả giá cho bao lo âu, cho bao án mạng...
- Ông ta điên! Bernardin lầm bầm.
- Ôi, không! Chỉ đơn giản là ông thắng cuộc. Sự chiến thắng! Anh không biết đó là cái gì... sự run rẩy nào từ điều đó đưa lại.
Bàn tay lại hiện ra, sau rồi đến đầu và nửa người trên bị đầy các vết xước. Mendaille lại đứng trong hầm, đi tìm một cái búa, một dao khắc và một ngọn nến mà ông thắp sáng. Vậy là có những thùng cần mở- Lupin nghĩ thế. Bằng cử chỉ mềm mại, Mendaille luồn qua phía bên kia bức tường. Và ngay sau đó các tiếng búa đập vang lên kèm theo là tiếng rít đặc trưng của đinh mà ông nhổ. Có một sự im lặng - Cuối cùng Mendaille trở lại tay cầm một hộp có kích thước bằng một viên gạch lát nền. Ông ngồi xổm gần đèn, gỡ giấy bọc quanh hộp và nhìn một vật gì đó mà Lupin không thể phân biệt. Ông ngồi trên kheo chân rất lâu, hình như đang trầm tư nhưng miệng ông cử động như đang đếm. Đếm gì vậy? Sự mất kiên nhẫn, sự tò mò làm Lupin run lên.
Mendaille đứng dậy và tự thưởng cho mình một cốc rượu đầy. Giấy mà ông xé ra hình như đang chạy trên mặt đất và đang bay thành từng cuộn giống như lá khô bị gió cuốn. Lupin biết là có một đường ống thông khí đã được bố trí, chắc là bởi số công trình dân dụng, để cho binh lính đồn trú trong phần sâu của hầm được hít thở thoải mái. Đường ống phải thông ra trong phần hầm mà ông ta không nhìn thấy tại trạm quan sát của mình, ống thông hơi thổi vào một thứ không khí lạnh vì Mendaille mở va -li của mình ra, kéo ra một khăn rửa mặt và lau cẩn thận vai và ngực. Sau đó, ông cầm lấy mỏ nhát và bắt đầu mở rộng cái lỗ.
- Ông ta làm cái gì thế, thưa ông chủ? - Bernardin thì thầm - Tôi, tôi hoàn toàn tê cứng.
- Sụyt! Chúng ta chờ xem. Không phải chờ lâu nữa.
Mendaille xúc từng xẻng đầy, đẩy đất đào ra xa. Ông mở rộng chỗ và đẩy một xe cút kít vào gần lỗ. Và sau đó, bắt đầu một vòng quay ngoạn mục: Mendaille từ trong hầm mà ông một lần nữa chui vào, vứt vào trong xe các hộp theo từng chục một. Các hộp không chứa gì nặng vì nó hầu như không gây tiếng động nào khi động vào các tấm ván. Lúc ban đầu, một cách máy móc, Lupin đã thử đếm chúng. Ông nhanh chóng từ bỏ ý định đó và chỉ tập trung vào công việc sau: "Đó là cái gì?" Và ông tách ra từng cái một, các giả thiết đến trong đầu ông. Cái làm ông lúng túng hơn cả, đó là tất cả các hộp đều có cùng một hình dạng, một thể tích: điều đó chứng tỏ chúng đều chứa giống nhau.
Khi xe cút kít đã đầy, Mendaille lại xuất hiện, lông ngực bết mồ hôi. Không bỏ phí một phút, ông ta cầm càng xe và kéo nó vào giữa đường hầm. Ở đó bằng một cú hẩy ông lật xe và bằng một cú đẩy mạnh, ông ẩy xe lại phía tường. Dùng mặt xẻng ông gom các hộp lại thành đống.
- Ông hiểu điều gì ở đó không, thưa ông chủ? - Bernardin phì phò.
Lupin buộc anh ta nín nặng bằng một cử chỉ quyết đoán. Ông tiến lên phía trước một ít và theo dõi các động tác của Mendaille với một sự tò mò gần như đau đớn. Mendaille giật lấy một bi đông dầu hoả phía sau va-li của ông. Ông mở nắp ra, luôn luôn lặng lẽ như một người thợ có lương tâm hiến thân cho công việc. Bây giờ ông tưới dầu lên đống hộp một cách có phương pháp. Sau đó, ông đi lấy trong túi áo khoác ngoài của mình, một tờ báo mà ông vặn thành đuốc và dùng bật lửa đốt cháy. Ông đợi cho ngọn lửa bùng lên và vứt mồi lửa vào đống hộp.
Lửa tức thời sáng rực. Lửa phát ra một tiếng púp, biến dần thành tiếng rống. Ngọn lửa, được bốc lên bởi nguồn khí thông hơi, hắt lên trần nhà lưỡi khổng lồ có màu xanh và vàng. Mendaille lùi lại nhiều bước và bàn tay chống vào hông, ngắm ngọn lửa hồng. Lupin và Bernardin, như bị thôi miên, cũng ngắm nhìn. Các hộp gồng lên, xé nổ, để thoát ra các mẩu giấy, bị cuốn hút bởi gió của lửa cháy, bay lên và lượn lờ khắp mọi hướng.
Một mẩu của chúng rơi xuống trên đất, không xa Lupin. Có cơ may bị lộ, Lupin trườn người và vươn dài cánh tay, nhưng Mendaille đã không nghi ngờ. Ông ta thu nhặt mẩu giấy và đẩy Bernardin ra phía sau vài mét. Nấp sau mỏm tường, ông chĩa đèn của mình xuống mẩu giấy và xuýt nữa buông nó ra vì cảm giác ớn lạnh đột ngột.
Đó là một mẩu của tờ bạc. Hoài nghi, ông quan sát rất gần tờ giấy tìm được và phải chấp nhận sự thật. Tờ giấy bạc viền màu đen và bị lửa gặm ở nhiều chỗ, nhưng còn dễ nhận biết đó là một tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng, giống hệt như tờ bạc mà Mendaille cất trong ô ngăn kéo bí mật của bàn giấy mà Courcel vừa đến cướp đi.
- Cho tôi xem, thưa ông chủ - Bernardin van nài.
Lupin đưa tay bịt miệng anh để chặn lời kêu ngạc nhiên mà anh sắp buột ra.
- Anh im đi, mẹ kiếp. Đây là một tờ bạc.
- Một tờ bạc giả!
- Không! Một tờ thật - Nhưng thế nghĩa là sao!
Từ cùng một động tác, hai người nhìn chỗ đứng của mình, bọn họ không thể tin vào mắt mình nữa. Cái gì thế? Mendaille nợ như chúa Chổm, ông Mendaille đã buộc vợ mình đóng giả Isabelle và thủ tiêu ba anh em Dorchain, những người làm chứng gây khó khăn, để lấy được trang trại của lão già Montcornet, ông Mendaille ấy, tham lam cực độ, lại đốt cháy một cơ nghiệp? "Một cơ nghiệp! Lupin suy nghĩ. Còn hơn thế - Một kho tàng! Một nguồn lợi lớn khó tin. Ước tính chừng một trăm tờ giấy bạc trong một hộp.... Ông thử ước lượng số tiền đang biến thành khói. Các con số nhảy múa trong đầu ông. Và hãy còn chưa hết vì Mendaille còn lấp đầy xe cút kít lần thứ hai, đưa xe đến lò lửa, xé các băng giấy quấn quanh các tờ bạc, giũ tơi các tờ bạc lên than hồng để chúng cháy tốt hơn. Và lần này không phải là tờ bạc năm mươi phờ-răng, mà dựa theo hình dạng của chúng, thì đó là loại tờ bạc năm trăm và một ngàn phờ-răng.
- Cần chặn tay ông ta - Bernardin nói.
- Anh hãy im đi.
Các tia đỏ chiếu sáng một cách thảm thê các bức tường của hầm. Sức nóng nhanh chóng trở thành ngạt thở. Khắp nơi trên mặt đất, các tàn dư bị đốt cháy, các than đen lẫn lén lút như những con chuột. Mendaille, ung dung, lật qua lại các mẩu giấy cháy đỏ giữa lò bằng đầu của xẻng, như là một thợ làm vườn đốt cỏ dại ở mùa thu. Khi xe cút-kít đã rỗng, ông tiếp tục chuyến thứ ba.
Lupin bóp cánh tay của Bernardin.
- Tôi tin là tôi bắt đầu...
Một tiếng nổ lớn cắt đứt lời nói của anh ta. Một làn mây của khói, của bụi và tia lửa dồn trở lại trong đường hầm, tiếp đến là các tiếng sụp đổ ầm ầm ở xa, từ hầm này qua hầm khác. Lupin và Bernardin gần như bị mù, nhảy lùi ra phía sau, tìm một ít khí trời ít bị nhiễm bẩn để thở.
Bức tường, Lupin nói. Nó đã bị đặt mìn... Sức nóng đã làm mìn nổ... hay là Mendaille đã nổ.
Bọn họ ho và mất phương hướng trong bóng tối. Lupin đã thắp sáng đèn điện của mình. Ông chiếu sáng đường hầm. Cửa vào hầm phủ đầy những tờ bạc đã bị hỏng mất một nửa do vụ nổ đã gây ra.
- Chúng ta đến đó? - Bernardin hỏi - Ông ta phải chết.
- Anh đừng động đậy, có thể còn mìn nổ chậm.
Dán mình vào thành đường hầm, bọn họ chờ một lúc lâu. Sự yên lặng được trở lại. Và sau đó, bỗng nhiên, một tiếng động làm bọn họ nhảy chồm lên, tiếng động khác thường và khó chịu đến mức họ cảm thấy một sự rùng mình ghê sợ chạy dọc sống lưng họ. Một người nào đó hắt hơi. Không phải. Không thể có được. Mendaille hắt hơi. Ông ta còn sống!