Chương 66
Trong hoàng cung, tin tức lan truyền nhanh chóng.
Dù hoàng đế đang ở xa tại hành cung Sơn, nhưng vẫn đặc biệt ban thưởng cho Uyển Mỹ nhân của Tú Di điện điện. Ban đầu là thưởng khăn lụa, thưởng bạc, sau đó là trâm cài tua rua, thưởng bạc.
Lục cung dậy sóng, có kẻ đã không ngồi yên nổi nữa. Trước kia, mọi người như ở trong lãnh cung, ngầm so đo, cạnh tranh chẳng qua vì phẩm cấp, bè phái có sự khác biệt, tôn ti có trật tự, không vượt quá giới hạn. Nhưng nay lại đột ngột xuất hiện một Uyển Mỹ nhân đến từ đâu không rõ, lại chiếm được lòng thánh thượng. Vậy chứng tỏ nay đã khác xưa rồi.
Sáng sớm, Đức phi nương nương tại Lạc Anh cung liền triệu kiến Uyển Mỹ nhân.
Triệu Uyển đứng chờ trước Lạc Anh cung suốt một canh giờ, mới được Đức phi gọi vào chính điện.
Triệu Uyển bước qua cửa bình phong lưu ly, hành lễ về phía Đức phi đang ngồi trên cao: “Thỉnh an Đức phi nương nương.” Đức phi nhìn kỹ dung nhan cô ấy: “Uyển muội muội khách khí rồi.” Nhưng không bảo cô ấy đứng lên.
Triệu Uyển nửa quỳ, chỉ nghe Đức phi bật cười khẽ bên tai: “Nghe nói Uyển muội muội rất giỏi thêu thùa, đến nỗi bệ hạ cũng đã nhiều lần ban thưởng…” “Đa tạ nương nương quá khen.” Đức phi lại cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nghĩ lại thì trước đây Uyển muội muội làm nô tì ở Hoán y cục, chắc cũng tinh thông tài nghệ này…” Triệu Uyển nhẹ cắn đôi môi đỏ, không nói ra được nửa lời.
Đức phi thấy vậy, sắc mặt dịu xuống: “Đứng dậy đi, giữa tỷ muội không cần đa lễ.” Triệu Uyển cúi đầu hành lễ: “Tạ ơn Đức phi nương nương.” Đức phi bắt đầu nói chuyện chính: “Hôm nay bổn cung gọi muội tới là có việc muốn bàn. Năm ngoái bổn cung đã tổ chức một trận chơi đánh bóng, cả cung đều vui vẻ. Nay tháng mười sắp tới, nhân cơ hội khi tuyết chưa rơi, bổn cung tính tổ chức lại để giải khuây. Năm trước Vương Quý nhân và Cung Quý nhân đã giúp bổn cung lo liệu, nhưng nay muội mới được phong, bổn cung muốn giao việc chuẩn bị này cho Uyển muội muội… Muội thấy thế nào?” Triệu Uyển không thể không nghe theo: “Tất cả đều nghe theo lời căn dặn của nương nương.” Vừa đến giờ Mùi.
Trong Thành Ô cung, một cung nữ mặc áo xanh, dung mạo thanh tú bước vào, cúi người thi lễ: “Bái kiến Kính phi nương nương, Đoan phi nương nương.” Đoan phi hơi nghiêng đầu, chiếc trâm cài bằng vàng khẽ lay động: “Sơ Đồng đã về rồi à, có dò la được ngày hồi cung của bệ hạ không?” Kính phi ngồi cạnh nhẹ nhàng thổi tách trà, cũng nhìn về phía Sơ Đồng.
“Bẩm nương nương, nghe từ đám thị vệ ngự tiền thì bệ hạ sẽ hồi kinh vào ngày kia.” Đoan phi giơ tay ra hiệu cho cô ấy đứng dậy, quay sang nói với Kính phi: “Cũng sắp tháng mười rồi, hoàng đế cũng nên trở về.” Kính phi nhẹ vuốt móng tay bọc vàng: “Bệ hạ hơn một tháng không ở trong cung, Lưu Thái phi cũng đã đến đạo quán, cung này thực sự quá tĩnh lặng… quả thật vô cùng nhàm chán…” Đoan phi khẽ cười: “Tỷ tỷ không nghe nói à? Gần đây cung có chuyện thú vị lắm. Uyển Mỹ nhân của Tú Di điện đang nổi tiếng lắm, đến cả vị kia ở Lạc Anh cung cũng không ngồi yên được, sáng nay đã gọi cô ấy đến rồi, cứ chờ mà xem kịch thôi.” Kính phi khẽ thở dài: “Gia thế Liễu thị cũng không tệ, chỉ là người lại có phần ngu ngốc. Nhìn không thấu tâm tư hoàng thượng, làm sao mà có được trái tim của thánh thượng chứ.” “Tỷ tỷ nói đúng lắm.” Đoan phi cười nói.
Tính tình hoàng đế vốn như vậy, còn Uyển Mỹ nhân họ Triệu kia cũng chỉ là cái bia dựng trước mắt kẻ khác mà thôi. Như cô ấy và Kính phi, những năm trước đều là do Cao Thái hậu ban làm trắc phi cho Tiêu Diễn, gia thế không mấy nổi bật, tuổi tác lại lớn hơn Tiêu Diễn khi ấy khá nhiều. Ý của Cao Thái hậu chẳng qua là muốn hạ nhục mà thôi.
Vì là do Cao thái hậu ban tặng nên hắn phải nhận lấy. Dẫu vậy, Tiêu Diễn đối đãi với bọn họ tuy có xa cách nhưng vẫn giữ lễ, người ngoài nhìn vào lại thấy vô cùng vinh quang, những năm trước cũng ban thưởng rất nhiều, nào là gấm vóc lụa là, vàng bạc trâm ngọc. Sau khi lên ngôi, hắn lại nói nhớ ơn Cao thái hậu nhân từ, còn phong hai người bọn họ làm phi. Việc giữ thể diện, ai lại chẳng biết làm cơ chứ?
Thấy Đoan phi im lặng, Kính phi uống ngụm trà rồi hỏi: “Cố Tài nhân ở Tây uyển kia, muội đã từng gặp chưa?” Đoan phi nghe Kính phi nhắc tới người này, cũng không lấy làm lạ, nhớ lại nói: “Trong yến tiệc đêm Trung thu, đã nhìn thấy từ xa một lần, nhưng không rõ ràng lắm. Cố Tài nhân bị giáng chức rồi, ở mãi trong Tây uyển, chẳng qua lại lại với các cung khác, nên cũng hiếm gặp.” Kính phi nghe xong chỉ “Ừm” một tiếng.
Năm ngày sau, đến ngày diễn ra trò chơi đánh bóng. Vẫn là một ngày nắng đẹp, một góc của ngự hoa viên trật tự đâu vào đó.
Không hổ là nữ chính. Cố Nghi nhìn quanh một lượt, thấy Triệu Uyển mặc váy xanh đứng trước bệ cao.
Cô bèn bước tới nhận lấy cây gậy của mình. Vì cô chỉ là Tài nhân, nên chỉ được sử dụng bốn loại gậy.
Triệu Uyển đã lâu không gặp Cố Tài nhân, lúc này trông thấy cô, chỉ cảm thấy không có gì thay đổi, ánh mắt vẫn tươi sáng, không hề giống người bị giáng chức.
Ánh mắt Cố Nghi chạm phải mắt cô ấy, cười nói: “Thỉnh an Uyển mỹ nhân.” Triệu Uyển khẽ nhếch môi, thấy cô nhận cây gậy từ tay cung nữ, nói: “Gậy tuy ít nhưng Cố Tài nhân chớ vội nản lòng, cũng có thể thắng được.” Cố Nghi mỉm cười: “Nhờ lời chúc của Mỹ nhân, cũng xin chúc Mỹ nhân chiến thắng vẻ vang.” Tiếng trống vang lên, trò chơi đánh bóng chính thức bắt đầu.
Đức phi là người đánh đầu tiên, quả nhiên chỉ đánh được sáu vòng, cốt truyện vẫn như cũ. Cố Nghi quan sát qua mấy vòng, kết quả không khác so với lần trước chút nào. Chỉ có một điểm khác biệt, lần này Tiêu Diễn đã tôn trọng nguyên tác, không ra sân, mà chỉ chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Hoàn hảo, ít đi một đối thủ cạnh tranh, cô có thể chia thêm được một phần.
Cố Nghi hớn hở, cuối cùng cũng đến lượt cô lên sân. Đổ mồ hôi mấy tháng trời không thể uổng phí được.
Cố Nghi tập trung đánh bóng Bốn vòng đầu đều là những cú đánh bóng thẳng đơn giản, Cố Nghi nhẹ nhàng đưa bóng vào lỗ.
Đến vòng thứ năm, có chướng ngại là hoa và cây cản trở, nhưng Cố Nghi đã luyện tập trước với chướng ngại vật là một chiếc vại nước. Vì vậy, cô đã đánh quả bóng đánh bóng theo một đường cong và cũng đã đưa nó vào lỗ.
Một góc của ngự hoa viên vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Nếu Cố Tài nhân tiếp tục đưa thêm một quả bóng vào thì cô sẽ ngang bằng với Đức phi khi cùng đạt sáu vòng.
Tiêu Diễn liếc nhìn bóng dáng Cố Nghi, khóe môi khẽ nở một nụ cười mà ít ai nhận thấy.
Đức phi đứng bên cạnh Tiêu Diễn, thử thăm dò: “Không ngờ Cố Tài nhân lại giỏi trò đánh bóng đến vậy!” Tiêu Diễn chỉ thản nhiên đáp: “Cũng chỉ là may mắn thôi.” Đức phi cười khẽ, tạm thời yên lòng.
Cố Nghi dồn hết tâm trí vào quả bóng trên dốc trước mắt.
Mình có thể làm được!
Cô nắm chặt cây gậy, đánh bóng đi.
Quả bóng lăn lên dốc và rơi vào lỗ. Sáu vòng rồi!
Tim Cố Nghi không khỏi đập nhanh hơn. Vòng bảy, tám, chín, đều là những quả bóng với góc dốc khác nhau. Cố Nghi đã nắm vững đường bóng, như thể đã khai thông các huyệt đạo, nhanh chóng hoàn thành ba vòng này một cách thuận lợi.
Sắc mặt của Đức phi đã cứng đờ, các phi tần khác cũng lần lượt dừng lại, chăm chú nhìn Cố Nghi. Tiêu Diễn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, bàn tay phải giấu trong ống tay áo khẽ siết lại.
Lúc này đây, Cố Nghi mới thực sự căng thẳng. Mặc dù cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng và luyện tập nhiều tháng trời, nhưng trong tiềm thức, cô không thực sự tin rằng mình có thể đánh trúng ở vòng mười. Cô không phải nhân vật chính, tất cả chỉ dựa vào một chút hiểu biết trước, còn lại đều nhờ sự chăm chỉ cần cù luyện tập.
Vòng mười dù không cộng thêm vòng nào cũng đã là một nghìn lượng bạc. Nếu nữ chính cũng đạt được mười vòng, chia đôi thì cô cũng có năm trăm lượng.
Giàu có chỉ sau một đêm, cô dường như… lại có thể làm được rồi.
Cố Nghi thở ra một hơi dài, nghiên cứu kỹ lưỡng đường bóng cuối cùng. Quả bóng này cần phải vượt qua một cái ao nhỏ, rơi vào lỗ bóng bên phía đối diện của ao. Cô đã luyện tập trước, biết rõ cách đánh sao cho bóng bay qua mặt đất rồi rơi xuống.
Hai tay cô không khỏi siết chặt rồi thả lỏng.
Chiến thôi.
Người hầu đứng bên cạnh thấy cô gật đầu, lập tức hiểu ý, đặt quả bóng đánh bóng lên điểm xuất phát rồi lui về phía sau. Cố Nghi nghiêng người, đánh bóng bay đi, lực đánh không mạnh không yếu.
Quả bóng bay qua mặt nước nhỏ, rơi xuống thảm cỏ xanh, rồi lăn thêm vài bước nữa. “Bõm” một tiếng, đã rơi vào lỗ của vòng mười được cắm cờ màu sắc rực rỡ.