Chương 79
Khi Cố Nghi dẫn theo người hầu mang theo đủ thứ đồ ăn vặt và đồ đạc linh tinh từ con phố dài của quận Thương trở về thì đã qua giờ Thân, ánh nắng nơi chân trời cũng dần yếu đi, chỉ còn lại chút ánh sáng lơ lửng ở phía Tây.
Trước khi mặt trời lặn, cô vội vã quay trở lại thuyền gỗ. Lúc bước vào phòng khách thì thấy một người đàn ông xa lạ đứng giữa phòng. Người này lưng gù, tóc bạc nửa đầu, khóe mắt đầy nếp nhăn, nhưng không phải do tuổi tác mà dường như là kết quả của cuộc đời phong trần.
Cố Nghi không tháo mũ che mặt, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Diễn đang ngồi.
Hắn đang cau mày nhìn người đàn ông xa lạ kia, được Cao Quý công công nhắc nhở mới chú ý đến sự xuất hiện của Cố Nghi.
Triệu Uyển ngồi bên cạnh hắn cũng đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Cố Nghi khẽ gọi: “Công tử.” Tiêu Diễn mỉm cười với cô rồi nói: “Hôm nay nàng ra ngoài chắc đã mệt, chi bằng về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Cố Nghi gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng khách, đi vào hành lang phía sau.
Quả nhiên, người của nhà họ Triệu đã xuất hiện. Người đó là Triệu Cửu, một đầy tớ cũ của Triệu Kiệt, năm xưa đã nhân lúc hỗn loạn đã trốn thoát khỏi phủ Thiếu Sư và ẩn náu ở quận Thương. Bây giờ khi gặp lại Triệu Uyển, ông ta mới xuất đầu lộ diện.
Diễn biến cốt truyện vẫn đang diễn ra.
Trong phòng khách, sắc mặt Triệu Uyển trắng bệch khi nghe Triệu Cửu kể lại về vụ tấn công của bọn cướp vào phủ Thiếu Sư đêm hôm đó.
Cô ấy nghe kể mà trong lòng run rẩy, cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Nhưng tại sao năm đó ai cũng nói phụ thân ta đột ngột qua đời, phủ Thiếu Sư đã chết nhiều người như vậy, sao không ai điều tra, không ai hỏi đến?” Gương mặt Triệu Cửu đầy vẻ tuyệt vọng, chỉ lắc đầu đáp: “Nô tài không biết. Nô tài chỉ nhớ bọn cướp ra tay tàn nhẫn, mỗi nhát dao đều chí mạng. Giữa đêm khuya, cả phủ Thiếu Sư đang ngủ say, hầu hết mọi người đều chết trong im lặng. Nô tài… nửa đêm dậy đi vệ sinh, may mắn trốn được qua lỗ chó ở hậu viện, mới giữ lại được cái mạng này.” Ông ta nhìn về phía Triệu Uyển, vẻ mặt đầy bi thương: “Nô tài cũng từng muốn báo quan, nhưng không biết tìm ai giúp đỡ, bất đắc dĩ mới phải trốn tránh bao năm nay. Hôm nay gặp được tiểu thư, cuối cùng mới có cơ hội…” Triệu Uyển cắn chặt môi, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tiêu Diễn: “Bệ hạ… Nếu những lời người này nói là thật, vụ án năm đó của phủ Thiếu Sư chắc chắn có điều khuất tất, không phải như lời đồn đại là do bệnh đột tử…” Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy cúi lạy: “Thần thiếp cầu xin bệ hạ hãy làm chủ cho Triệu Kiệt, làm chủ cho nhà họ Triệu, xin bệ hạ hãy điều tra lại vụ án này.” Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Cửu rồi nói: “Người đâu, đưa hắn ta xuống khoang thuyền làm việc tạp vụ, canh giữ cẩn thận, chờ về kinh sẽ thẩm vấn kỹ lưỡng.” Triệu Uyển bước lên một bước: “Bệ hạ…” Triệu Cửu vội vàng dập đầu: “Lời của nô tài hoàn toàn là sự thật, mong bệ hạ minh xét.” Tiêu Diễn khẽ nở nụ cười, chỉ nói: “Là thật hay giả, về kinh rồi nói sau.”
Trong doanh trại trung quân, Tiêu Diễn vừa cởi chiếc áo bên trong dính đầy vết máu ra. Cao Quý công công lúc này mới thấy cánh tay phải của hắn có một vết thương dài chừng nửa bàn tay, máu đã khô lại. Ông ta kinh hãi cầm khăn tay, thốt lên: “Bệ hạ bị thương rồi sao?” Tiêu Diễn cầm lấy khăn ướt từ tay ông ta, lau qua vết thương, cúi đầu nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng phải làm lớn chuyện.” Cao Quý công công vội vàng lấy thuốc và băng gạc từ trong hòm ra, nói: “Bệ hạ nên băng bó lại, tuy là vết thương nhỏ nhưng nếu không xử lý kỹ thì có thể trở nên nặng hơn. Ở ngoài thế này rất bất tiện.” Tiêu Diễn gật đầu, sau khi thoa thuốc, xong, hắn để mặc Cao Quý băng lại vết thương.
Thị vệ canh giữ bên ngoài trướng lớn cất cao giọng báo cáo: “Tướng quân Tề Uy cầu kiến.” Tiêu Diễn chậm rãi mặc lại áo choàng rồi nói: “Truyền vào.” Tề Uy bước vào, chắp tay cúi chào: “Mạt tướng bái kiến bệ hạ.” Tiêu Diễn ngồi trên ghế giữa lều, mỉm cười: “Đã lâu không gặp Tề ttướng quân, tướng quân vẫn không thay đổi.” Tề Uy cười đáp: “Bệ hạ quá lời, mạt tướng đã già rồi, sức lực không còn như trước, cả đời múa đao luyện kiếm, giờ đây cũng bắt đầu thấy không còn được như trước nữa rồi.” Tề Uy đã hơn bốn mươi, dáng người cao to, thường xuyên cưỡi ngựa bắn cung, nhưng trông vẫn khỏe mạnh không có chút dấu hiệu già nua.
Tiêu Diễn lại cười: “Tề tướng quân có gặp Tề Sấm không? Chuyến Nam tuần lần này, Tề Sấm đã xin đi theo, hẳn là muốn nhân cơ hội này gặp lại tướng quân.” Tề Uy thu lại nụ cười, cúi đầu đáp: “Đại ân của bệ hạ, trong lòng mạt tướng luôn khắc sâu. Tề Sấm thân mang trọng trách, an nguy của bệ hạ là việc quốc gia, không thể tự ý rời khỏi vị trí. Mạt tướng gặp hay không gặp cũng không quan trọng.” Lúc này Tiêu Diễn mới nói: “Tề tướng quân ngồi đi.” Tề Uy ngồi xuống ghế, ánh mắt rơi vào tấm bản đồ đang trải trên bàn, là một bản đồ đường sông quen thuộc, ghi lại lộ trình sông Lạc chảy qua Thanh Châu, thông ra khắp nơi.
Tiêu Diễn nhận thấy ánh mắt của ông ta, chậm rãi hỏi: “Tề tướng quân có nắm chắc không?” Tề Uy suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Mạt tướng và Vu tướng quân đã bàn bạc mấy ngày trước, nếu hai quân phối hợp, kế hoạch này có thể thành công.” “Tốt lắm.” Tiêu Diễn lại cười, nói: “Quân lính mà Trịnh Tuy huy động đều là do lợi ích thúc đẩy, chẳng hề có lòng trung thành. Chỉ cần Trịnh Tuy chết thì quân của hắn ta sẽ tan như cát bụi. Nếu Tề tướng quân có thể lấy được đầu Trịnh Tuy, trẫm… sẽ cho phép tướng quân cởi bỏ áo giáp.” Cổ họng Tề Uy nghẹn lại, cúi đầu nói: “Mạt tướng lĩnh chỉ.” Sau khi Tề Uy rời đi, Cao Quý công công mang một bát thuốc đến, nói: “Bệ hạ có thương tích trên người, tốt nhất nên uống một bát thuốc an thần rồi nghỉ ngơi một lát.” Tiêu Diễn uống một hơi cạn sạch bát thuốc rồi hỏi: “Cố Nghi hiện đang ở đâu?” Cao Quý công công mỉm cười đáp: “Lều của Cố Quý nhân cách đây không xa, bệ hạ muốn qua thăm sao?” Tiêu Diễn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Cao Quý công công nhanh chóng đi trước dẫn đường.