Chương 80
Đại doanh Đăng Châu vốn dĩ đóng quân 50.000 người, sau khi Vu Đại dẫn quân Nam tiến, lại tăng thêm 30.000 người.
Doanh trại này là nơi trung quân đóng quân, với 5.000 người cắm quân tại đây, trên bãi cỏ dày đặc những lều trại quét sơn dầu.
Đa Lạc đứng canh ngoài lều, thấy có người đến liền cúi mình hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.” Tiêu Diễn nhẹ nhàng nâng tay vén màn lều lên, bên tai nghe thấy Đa Lạc vội vàng nói nhỏ: “Quý nhân đêm qua cả đêm không ngủ, mới vừa tắm xong, người hơi mệt nên hiện tại đang ngủ say ạ.” Tiêu Diễn khẽ gật đầu, bước chậm rãi vào trong lều.
Khi màn lều buông xuống, bên trong lều da bò không thắp đèn, ánh sáng lờ mờ.
Tiêu Diễn đi từng bước nhẹ nhàng, toàn thân lúc này mới cảm thấy thả lỏng, mới nhận ra cánh tay phải đau âm ỉ.
Đêm qua, Bác Cổ bất ngờ tập kích từ phía sau, khi hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người lao đến. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nhầm tưởng người đó là Cố Nghi. Khi ấy, hắn cảm thấy hô hấp như ngừng lại, trong cơn mơ hồ, người đang giao đấu với hắn bất ngờ chém một nhát, cắt vào cánh tay hắn. Cơn đau khiến hắn bừng tỉnh, mới phát hiện ra bóng người đó là Triệu Uyển, không phải Cố Nghi.
May mà không phải Cố Nghi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Diễn bỗng dừng lại, cảm giác lạnh lẽo bất chợt lan khắp sống lưng. Hắn ngước mắt nhìn về phía người nằm trên giường, người đó đang nằm dưới tấm chăn bông, mái tóc dài xõa xuống gối, im lặng nằm đó ngủ.
Trong lòng Tiêu Diễn dấy lên một cảm giác kỳ lạ, hắn tiến hai bước đến gần giường, nắm lấy vai người kia rồi xoay người lại.
Là một người đàn ông với mái tóc dài xõa xuống.
Hắn hất tung tấm chăn lên, thấy người đàn ông này chỉ mặc một chiếc áo trắng của quân đội, nhưng áo giáp bên ngoài đã biến mất, trên chân vẫn còn đi một đôi giày lính dính đầy bùn đất.
Tiêu Diễn đưa tay kiểm tra hơi thở của người kia, hắn ta vẫn còn sống.
Tiêu Diễn cười khinh thường, ngực phập phồng. Hắn nhắm mắt lại rồi hét lên: “Tất cả mau cút vào đây!” Cao Quý công công và Đa Lạc đứng ngoài nghe thấy, liền vội vã bước vào. Khi nhìn thấy rõ mặt người nằm trên giường, Đa Lạc giật bắn mình, chân khuỵu xuống đất, run rẩy thốt lên: “Bệ hạ thứ tội!” Hai tay Tiêu Diễn siết chặt trong tay áo, giọng hắn lạnh lẽo: “Cố Nghi đâu? Ngươi vừa canh giữ bên ngoài, nàng ấy đâu rồi?” Giọng nói tuy bình thản nhưng lạnh lẽo, khiến Đa Lạc run lẩy bẩy.
Cô ấy nghiến chặt răng, cố nói: “Nô… nô tì không biết, bệ hạ… xin bệ hạ tha tội. Nửa khắc trước, Quý nhân tắm xong liền bảo muốn ngủ, dặn nô tì đứng canh ngoài lều, không để ai quấy rầy. Nô tì liền đi ra ngoài, nhưng do nước nóng mượn từ lều bếp, nô tì nghĩ phải chạy nhanh mang trả, chỉ mất một lát liền quay về, suốt thời gian đó không thấy ai vào lều…” Đa Lạc nói đến đây, nước mắt chực trào ra.
Cao Quý công công nghe vậy, sắc mặt liền trắng bệch.
Việc này quả thật không thể xem nhẹ.
Ông ta ngước mắt nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hoàng đế, trong lòng kinh hãi, liền quỳ xuống dập đầu nói: “Bệ hạ bớt giận!” Tiêu Diễn lạnh lùng liếc nhìn Cao Quý, sau đó quay lại nhìn người trên giường, nói: “Gọi người mang nước tới.” Ngừng một lát, hắn lại ra lệnh: “Triệu Vu Đại đến gặp trẫm.”
*Câu tiếng Trung là phiên âm từ Tiếng Nhật của từ Chotto matte, nghĩa là “Chờ xíu” =))