← Quay lại trang sách

Chương 81

Ngụy Châu đã chết.

Chủ soái đã bỏ mạng thì làm sao có thể tiếp tục chiến đấu được nữa?

Bác Cổ thấy có người trong đám binh lính đã nảy sinh ý định rút lui, ánh mắt hắn ta như lưỡi đao quét qua mọi người, liền giật lấy một con ngựa không chủ, thúc ngựa lao thẳng về phía Tiêu Diễn.

“Ta đã trung thành với Điện hạ, nguyện vì Điện hạ liều chết quyết đấu, rửa hận báo thù!” Vu Đại giục ngựa ra chặn giữa đường, tay cầm trường thương nghênh đón.

Bác Cổ thấy là ông ta, sự oán hận liền trỗi lên, cười khinh thường: “Một kẻ dị tộc man rợ, năm xưa dẫn đám đông hỗn loạn bao vây kinh thành, ngươi tưởng đổi họ Vu, khoác giáp chỉ huy thì sẽ thành người Đại Mạc ư? Chỉ là trò cười mà thôi!” Vừa dứt lời, mũi đao đã đâm thẳng về phía Vu Đại.

Vu Đại giương trường thương cản lại, nhắm thẳng vào bên hông của Bác Cổ, ông ta đã nhận ra vết thương của hắn ta từ lâu.

Thấy Bác Cổ khó nhọc xoay mình tránh né, Vu Đại cất tiếng cười lớn: “Ngươi vẫn cứng đầu ngu xuẩn như thế! Sự trung thành và hiếu thảo vô cùng ngu ngốc! Ngu hết chỗ nói! Tiêu Hoành sớm đã là kẻ chết, mà ngươi còn ở đây hao tâm tổn sức để kẻ khác được lợi, ha ha ha!” Sắc mặt Bác Cổ càng thêm u ám, hắn ta nghiến răng mạnh mẽ thúc ngựa, đột nhiên cúi người lắc mình, lưỡi đao vung xuống chém vào chân ngựa của Vu Đại.

Vu Đại hừ lạnh một tiếng, siết chặt dây cương, móng ngựa vượt qua mũi đao.

Ông ta xoay trường thương trong tay quét ngang, hất Bác Cổ ngã lăn xuống đất.

Bác Cổ đã chờ đúng lúc này.

Hắn ta lăn tròn dưới đất, rút ra một con dao găm từ ngực áo ra rồi đâm thẳng vào bụng ngựa.

Ngựa rống dài một tiếng, Vu Đại buộc phải rời khỏi bàn đạp, lộn người nhảy xuống dưới.

Trong trận cận chiến, ông ta không phải đối thủ của Bác Cổ.

Đôi mắt Bác Cổ vì giết chóc mà đã trở nên đỏ rực, lúc hắn ta lao tới càng dốc toàn lực hơn.

Vu Đại lùi lại một bước, mũi đao chỉ còn cách một sợi tóc, bên tai chỉ nghe tiếng gió xẹt ngang, một mũi tên lông trắng cắm thẳng vào sườn Bác Cổ, lực rất mạnh, sợi lông trắng còn đang run rẩy.

Tiêu Diễn ngồi trên lưng ngựa, kéo cung bắn thêm một mũi tên nữa, nhắm thẳng vào trán Bác Cổ.

Bác Cổ trúng tên, không kịp né tránh, trường đao rời khỏi tay, ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Kỵ binh của Ngụy thị thấy biến cố kinh hoàng này, còn lòng dạ nào muốn đánh nữa.

Kỵ binh cầm cờ liền chém đứt chữ “Ngụy” trên cờ, vứt bỏ mũ giáp, bỏ chạy tán loạn.

Tiêu Diễn thúc ngựa đến trước mặt Vu Đại, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Vu Tướng quân hôm nay thật nóng vội.” Vu Đại hổ thẹn chắp tay nói: “Mạt tướng biết tội.” Tiêu Diễn đưa mắt nhìn xa về phía ngã ba trước mặt, bụi bay lên mù mịt, một đường dẫn thẳng tới Dương Thành, trên lộ trình này đầy rẫy ải quân trọng yếu, binh sĩ trải dài ngàn dặm.

Đại quân Trịnh Tuy đang ở ngay ngoài Dương Thành.

Vu Đại ngước mắt nhìn hắn, liền kinh ngạc kêu lên: “Bệ hạ, tay bệ hạ bị thương rồi!” Vài dòng máu nóng chảy xuống từ cánh tay phải, đỏ tươi cả mu bàn tay hắn.

Vết thương trên cánh tay phải của Tiêu Diễn đã sớm rách toạc, đau đến tê dại.

Vu Đại vội nói: “Long thể của bệ hạ là quan trọng nhất! Việc hạ Dương Thành không gấp trong lúc này, đợi khi Tề Tướng quân sắp đặt xong đường thủy, 80.000 đại quân có thể trực tiếp đánh chiếm Dương Thành, nếu lúc này gấp gáp, e rằng sẽ thất bại trong gang tấc.” Vu Đại quan sát thần sắc Tiêu Diễn, chậm rãi khuyên nhủ: “Quý nhân chỉ cần còn sống, đó chính là niềm hy vọng của Dương Thành, lúc này sinh mệnh của Quý nhân hẳn là không có gì đáng lo ngại…” Tiêu Diễn siết chặt dây cương trong tay, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Lệnh cho người nhặt binh khí, thu gom thi thể.” Rồi lại cứng giọng nói: “Về doanh trại!” Nói xong liền quay đầu ngựa, thúc ngựa phi nhanh.

Hắn sợ ở lại thêm một chút nữa thì hắn sẽ đổi ý.

*Nga Hoàng và Nữ Anh là tên một nữ nhân vật huyền thoại sống vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc.