CHƯƠNG 2 POIROT ĐẶT RA NĂM CÂU HỎI
À, ông Poirot? ‘
Giọng Philip Blake không còn kiên nhẫn.
Poirot nói:
‘ Tôi phải cảm ơn vì bản tường thuật rõ ràng và đáng khâm phục của anh về bi kịch của nhà Crale. ‘
Philip Blake trông có vẻ khá ngượng ngùng.
‘ Ông thật tử tế ‘, anh ta thì thầm. ‘ Thật sự ngạc nhiên làm sao khi tôi đã nhớ để viết ra nó. ‘
Poirot nói:
‘ Nó là một bản tường thuật rõ ràng một cách đáng khâm phục, nhưng có vài sự thiếu sót nào đó phải không? ‘
‘ Thiếu sót ư? ‘ Philip Blake nhíu mày.
Hercule Poirot nói:
‘ Bản tường thuật của anh, có thể nói là, không hoàn toàn ngay thật. ‘ Giọng ông nặng nề. ‘ Tôi có được thông tin, anh Blake, đó là vào ít nhất một đêm trong suốt mùa hè đó, bà Crale được nhìn thấy bước ra khỏi phòng anh vào giờ đã được thỏa thuận trước. ‘
Có một sự phá vỡ im lặng chỉ bởi hơi thở nặng nề của Philip Blake. Cuối cùng anh nói: ‘ Ai nói với ông chuyện đó? ‘
Hercule Poirot lắc đầu.
‘ Ai nói với tôi không thành vấn đề. Mà tôi biết rằng, đó là điểm cốt yếu. ‘
Một lần nữa sự im lặng lai diễn ra ; rồi Philip Blake đã quyết định. Anh nói:
‘ Dường như nhờ dịp may, ông đã tình cờ bắt gặp một vấn đề hoàn toàn riêng tư. Tôi thừa nhận rằng thật không ngay thẳng với những gì mình đã viết ra. Tuy nhiên, nó ngay thẳng hơn là ông nghĩ. Tôi buộc phải kể với ông sự thật.
Tôi đã có cảm giác của sự thù oán hướng về Caroline Crale. Cùng lúc tôi bị lôi cuốn mạnh mẽ bởi cô ấy. Có lẽ chuyện sau đã thuyết phục chuyện trước ; tôi bực tức sức hút mà cô ấy gây ra với tôi và cố dập tắt sự lôi cuốn đó bằng cách liên tục chăm chú vào những điểm tệ nhất của cô ta. Tôi không bao giờ thích cô ta, nếu ông hiểu. Nhưng nó sẽ dễ dàng hơn cho tôi hơn lúc nào hết khi thổ lộ tình cảm với cô ấy. Tôi đã phải lòng cô từ khi còn là một cậu bé và cô thì không hề chú ý đến tôi. Tôi thấy không dễ dàng gì để tha thứ.
Cơ hội của tôi đến khi Amyas hoàn toàn mất trí bởi cô Greer. Hoàn toàn không có ý nói với Caroline rằng tôi yêu cô ấy. Cô ấy nói khá bình thản: ‘ Vâng, tôi luôn biết điều đó. ‘ Sự láo xược của đàn bà!
Dĩ nhiên tôi biết rằng cô ta không yêu tôi nhưng tôi thấy rằng cô ta bối rối và vỡ mộng bởi sự say đắm hiện tại của Amyas. Đó là một tâm trạng khi một người phụ nữ có thể bị chinh phục một cách rất dễ dàng. Cô ấy đồng ý tới gặp tôi vào tối đó. Và cô ấy đã đến. ‘
Blake ngừng nói. Giờ đây anh thấy khó khăn khi khi nói ra những lời này.
‘ Cô ấy đến phòng tôi. Và rồi, với cánh tay tôi vòng qua cô, cô nói với ttoi hoàn toàn bình thản rằng điều này không đúng đắn! Sau tất cả, cô nói, cô là một người phụ nữ chỉ có một người đàn ông. Cô ấy là của Amyas Crale, dù tốt hay xấu.cô đồng ý rằng mình đã đối xử tệ bạc với tôi nhưng cô nói cô không thể làm khác được. Cô ta đề nghị tôi tha thứ cho mình..
Và cô ta bỏ tôi lại, cô ta bỏ tôi lại! Ông có tự hỏi, ông Poirot, rằng lòng căm thù của tôi dành cho cô ta đã tăng thêm gấp trăm lần? Ông có tự hỏi rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta không? cho rằng lời lăng mạ cô ta dành cho tôi-cũng như cho sự thật rằng cô ta đã giết người bạn mà tôi yêu quý hơn bất cứ ai trên đời! ‘
Run rẩy một cách dữ dội, Philip Blake thốt lên:
‘ Tôi không muốn nói về nó, ông có nghe không? Ông đã có câu trả lời cho mình. Giờ thì đi đi! Và đừng bao giờ nhắc lại vấn đề đó với tôi nữa! ‘
II
Tôi muốn biết, ông Blake, thứ tự mà những vị khách của ông ra khỏi phòng thí nghiệm vào cái ngày đó?
Meredith Blake miễn cưỡng.
‘ Nhưng, ông Poirot thân mến ơi, sau mười sáu năm! Làm sao tôi có thể nhớ được? Tôi đã nói với ông Caroline là người cuối cùng ra khỏi phòng. ‘
‘ Ông chắc chắn về điều đó chứ? ‘
‘ Vâng-Ít nhất-Tôi nghĩ vậy... ‘
‘ Giờ chúng ta hãy đi đến đó. Chúng ta phải hoàn toàn chắc chắn, ông thấy đó. ‘
Vẫn còn miễn cưỡng, Meredith Blake dẫn đường. Ông mở khóa cánh cửa và xoay các cánh cửa chớp. Poirot nói với ông một cách có uy quyền:
‘ Giờ thì, bạn tôi ơi. Ông đã khoe với những vị khách của mình những chế phẩm thảo dược thú vị của ông. Giờ thì nhắm mắt lại và suy nghĩ. ‘
Meredith Blake ngoan ngoãn làm theo. Poirot kéo chiếc khăn tay trong túi mình ra và nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Blake thì thầm, mũi ông giật nhẹ.
‘ Vâng, vâng-kì lạ làm sao cái cách mà những việc hiện về với ta. Caroline tôi nhớ, đã mặc một chiếc đầm màu cà phê nhạt. Phil trông có vẻ chán nản. Nó luôn nghĩ sở thích của tôi khá là ngu si. ‘
Poirot nói:
‘ Giờ thì suy nghĩ, ông đang rời khỏi phòng. Ông định tới thư viện nơi ông sẽ đọc đoạn văn về cái chết của Socrates. Ai rời phòng đầu tiên vậy? ‘
‘ Elsa và tôi-vâng. Cô ấy đi qua cửa đầu tiên. Tôi ở ngay phía sau cô ấy. Chúng tôi đang trò chuyện. Tôi đã đứng ở đó chờ những người khác đến để tôi có thể khóa cánh cửa lại lần nữa. Philip-vâng, Philip vào tiếp theo. Và Angela-cô bé đang hỏi những con bò và gấu có nghĩa là gì. Họ đi vào phòng khách lớn. Amyas đi theo sau họ. Tôi vẫn đứng đó-chờ Caroline, dĩ nhiên. ‘
‘ Vậy ông hoàn toàn chắc chắn Caroline đã ở phía sau. Ông thấy bà ấy đang làm gì? ‘
Blake lắc đầu.
‘ Không, tôi quay lưng về phía căn phòng, ông thấy đó. Tôi đang trò chuyện với Elsa-làm cho cô ta chán nản, tôi mong đợi-kể cho cô ấy các cách tập hợp nhiều loại cây nào đó vào lúc trăng tròn dựa theo sự mê tín cổ xưa. Và rồi Caroline bước ra-hơi hối hả một chút-và tôi khóa cửa phòng. ‘
Ông ngừng lại và nhìn Poirot, người mà đang đặt lại chiếc khăn tay vào túi mình. Meredith Blake khịt mũi một cách kinh tở và nghĩ: Tại sao, ông bạn thật ra đang sử dụng nước hoa.
Ông nói rõ to:
‘ Tôi hoàn toàn chắc chắn về nó. Đó là thứ tự. Elsa, tôi, Philip, Angela và Caroline. Điều đó có giúp ông chút nào không? ‘
Poirot nói:
‘ Nó hoàn toàn ăn khớp. Nghe này. Tôi muốn sắp xếp một cuộc gặp mặt ở đây. Tôi nghĩ nó sẽ không khó khăn... ‘
‘ Sao? ‘
III
Elsa Ditisham nói hầu như hăm hở như một đứa trẻ.
‘ Tôi muốn hỏi bà một câu hỏi, thưa bà. ‘
‘ Vâng? ‘
Poirot nói:
‘ Sau khi nó hoàn toàn kết thúc-phiên tòa, ý tôi là-Meredith Blake có đề nghị bà lấy ông ấy không? ‘
Elsa nhìn trân trân. Cô ta trông có vẻ khinh bỉ- hầu như chán chường.
‘ Vâng-ông ta có đề nghị. Tại sao? ‘
‘ Bà đã ngạc nhiên phải không? ‘
‘ Tôi có ngạc nhiên không ư? Tôi không nhớ. ‘
‘ Bà đã nói gì? ‘
Elsa cười lớn. Cô nói:
‘ Ông nghĩ là tôi đã nói gì? Sau Amyas-Meredith ư? Nó sẽ thật lố bịch! Hắn ta thật ngu ngốc. Hắn luôn luôn khá là ngu ngốc. ‘
Cô đột nhiên mỉm cười.
‘ Hắn ta muốn, ông biết đó, bảo vệ tôi- ‘ chăm sóc cho tôi ‘- đó là cách hắn đặt vấn đề! Hắn nghĩ như mọi người khác rằng phiên tòa ở nước Anh là một sự thử thách khủng khiếp cho tôi. Và các phóng viên! Và những đám đông la ó! Và tất cả bùn họ ném vào tôi. ‘
Cô nghiền ngẫm trong giây lát. Rồi nói:
‘ Tôi nghiệp lão Meredith! Đúng là một kẻ đần độn ‘ Và lại phá lên cười.
IV
Một lần nữa Hercule Poirot lại chạm trán cái liếc mắt tinh anh, sắc sảo của cô Williams và một lần nữa cảm thấy năm tháng đang tan biến đi và chính ông lại là cậu bé trai nhỏ hiền lành và sợ sệt.
Ông giải thích, có một câu hỏi mà ông muốn hỏi.
Cô Williams kín đáo bày tỏ sự sẵn lòng nghe câu hỏi là gì.
Poirot chậm rãi nói, lựa chọn ngôn từ của mình một cách cẩn thận.
‘ Angela Warren đã bị thương khi còn rất nhỏ. Theo như những ghi chép của tôi thì tôi tìm ra hai sự liên quan đến việc đó. Một trong số chúng được phát biểu rằng bà Crale đã ném một cái chặn giấy vào đứa trẻ. Ý kiến còn lại cho rằng bà ta đã tấn công đứa trẻ bằng một chiếc xà beng. Vậy lối giải thích nào là đúng? ‘
Cô Williams nhanh nhảu đáp:
‘ Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ thứ gì về một chiếc xà beng. Cái chặn giấy là câu chuyện đúng. ‘
‘ Ai là người cung cấp thông tin cho bà? ‘
‘ Chính Angela. Cô bé tình nguyện nói ra thông tin đó khá sớm. ‘
‘ Chính xác cô ấy đã nói gì? ‘
‘ Cô bé sờ lên má mình và nói: ‘ Caroline đã gây ra nó khi em còn nhỏ. Chị ấy đã ném một cái chặn giấy vào em. Cô đừng bao giờ nhắc đến nó, bởi vì nó sẽ làm chị ấy đau khổ, dằn vặt kinh khủng. ‘
‘ Bản thân bà Crale có nhắc đến chuyện đó với bà không? ‘
‘ Chỉ bằng cách gián tiếp. Bà ấy cho rằng tôi đã biết câu chuyện. Tôi nhớ có lần bà nói: ‘ Tôi biết cô nghĩ tôi nuông chiều Angela, nhưng cô thấy đó, tôi luôn luôn cảm thấy không gì mà tôi có thể bù đắp cho nó bởi những việc tôi đã gây ra. ‘ Và trong một dịp khác bà nói: ‘ Khi biết mình đã làm tổn thương vĩnh viễn một người khác là gánh nặng lớn nhất mà một người phải mang. ‘
‘ Cảm ơn, cô Williams. Đó là tất cả những gì tôi muốn biết. ‘
Cecilia Williams nói gay gắt:
‘ Tôi không hiểu ông, ông Poirot. Ông đã đưa Carla xem bản tường thuật về thảm kịch này phải không? ‘
Poirot gật đầu.
‘ Vậy mà ông vẫn còn - ‘ Bà ngừng lời.
Poirot nói:
‘ Hãy suy nghĩ kĩ một chút. Nếu bà đi ngang qua chỗ một người bán cá và thấy mười hai con cá trên tấm lót của ông ta, bà sẽ nghĩ rằng tất cả chúng đều là cá thật, đúng không? Nhưng một trong số chúng có thể là cá giả. ‘
Cô Williams nhiệt tình đáp:
‘ Hầu như không thể xảy ra và dù gì đi nữa - ‘
‘ A, không thể xảy ra, vâng, nhưng không phải là không có khả năng-bởi vì một người bạn của tôi đã bỏ vào một con cá giả (nó là nghề của ông ấy, các bạn hiểu cho) để so sánh nó với những thứ thật! Và nếu bà thấy một chậu cúc ngũ sắc trong một phòng khách vào tháng mười hai bà sẽ cho rằng chúng là giả- nhưng chúng có thể là thật, người ta đã mang nó về nhà từ Baghdad. ‘
‘ Tất cả những điều vô nghĩa này là gì? ‘ cô Williams hỏi vặn.
‘ Điều này chỉ cho bà thấy rằng nó là đôi mắt của tâm trí mà một người thật sự thấy... ‘
V
Poirot đi chậm lại một chút khi ông tiến đến khối căn hộ lớn nhìn ra công viên Regent.
Thật sự, khi bất chợt nghĩ về nó, ông không muốn hỏi Angela Warren bất cứ câu hỏi nào cả. Chỉ duy nhất một câu hỏi ông muốn hỏi có thể chờ đợi được...
Không, thật sự chỉ là cảm xúc mạnh mẽ không tài nào thỏa mãn được của ông cho sự cân xứng đã mang ông tới đây. Năm người-thì phải có năm câu hỏi! Nó rõ rành rành như vậy! Mọi việc sẽ tốt hơn nếu nó tròn trịa.
À-ông sẽ nghĩ ra thứ gì đó.
Angela Warren chào ông với một thứ hăng hái thân thiện.cô nói:
‘ Ông đã tìm ra điều gì chưa? Ông đã điều tra đến đâu rồi? ‘
Poirot chậm rãi gật đầu trong điệu bộ Trung Hoa đẹp nhất của mình. Ông nói:
‘ Rốt cuộc tôi đã có tiến triển. ‘
‘ Philip Blake? ‘ Nó một nửa giống lời phát biểu một nửa giống câu hỏi.
‘ thưa tiểu thư, tôi không muốn nói bất cứ điều gì vào lúc này. Thời khắc chưa đến. Những gì tôi dề nghị cô là sẽ thật tốt nếu cô đến điền trang Handcross. Những người khác đã đồng ý.
Cô khẽ nhíu mày nói:
‘ Ông định làm gì? Dựng lại thứ gì đó đã xảy ra mười sáu năm về trước ư? ‘
‘ Có lẽ nhìn nó từ một góc rõ ràng hơn. Cô sẽ đến chứ? ‘
Angela Warren chậm rãi nói:
‘ Ồ, vâng. Tôi sẽ đến. Thật thú vị khi gặp lại những người đó. Tôi dẽ thấy họ hiện tại, có lẽ, từ một góc độ rõ ràng hơn (như ông đã nói) hơn những gì tôi đã thấy.
‘ Và cô sẽ mang theo lá thư mà cô đã cho tôi xem chứ? ‘
Angela Warren nhíu mày.
‘ Lá thư đó là của riêng tôi. Tôi đã cho ông xem vì một lí do đầy đủ và tốt đẹp nhưng tôi không có ý định cho phép người lạ và những người không đồng cảm đọc nó. ‘
‘ Nhưng cô sẽ cho phép bản thân được chỉ dẫn bởi tôi trong vấn đề này phải không? ‘
‘ Tôi sẽ không làm những việc gì giống như vậy. Tôi sẽ mang theo bức thư nưng tôi sẽ dùng sự phán xét của chính bản thân mà tôi dám nghĩ là hoàn toàn tốt như của ông. ‘
Poirot giơ hai tay làm cử chỉ xin thôi. Ông đứng dậy, nói:
‘ Co cho phép tôi hỏi một câu nhỏ được chứ? ‘
‘ Nó là gì? ‘
‘ Vào thời điểm của tấn bi kịch, cô mới vừa đọc tác phẩm 'Mặt trăng và đồng sáu xu' của Somerset Maugham đúng không? ‘
Angela nhìn ông trân trối. Rồi cô nói:
‘ Tôi tin là-tại sao, vâng, điều đó hoàn toàn đúng. ‘ Cô nhìn ông không giấu nổi sự tò mò. ‘ Làm sao ông biết? ‘
‘ Tôi muốn chỉ cho cô thấy, thưa tiểu thư, rằng thậm chí trong một vấn đề nhỏ nhặt không quan trọng, tôi giống như một nhà ảo thuật. Có những thứ tôi biết mà không cần ai nói cho nghe.