← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 DÀN DỰNG LẠI

Mặt trời chiều chiếu vào phòng thí nghiệm tại điền trang Handcross. Vài chiếc ghế đơn sơ và một chiếc trường kỷ được mang vào phòng nhưng bề ngoài chúng nổi bật như là bị bỏ rơi hơn là đồ đạc được trang bị.

Một thoáng lúng túng, kéo bộ ria mép của mình, Meredith Blake nói chuyện với Carla một cách rời rạc. Ông sững người lại một lúc rồi nói: ‘ Cô bé yêu quý của bác, cháu rất giống mẹ cháu-và cũng không giống bà ấy. ‘

Carla hỏi: ‘ Cháu giống và khác mẹ cháu như thế nào? ‘

‘ Cháu có nước da và dáng dấp của bà ấy nhưng cháu thì-làm sao ta có thể diễn tả đây-nổi bật hơn hẳn bà ấy. ‘

Philip Blake, một vẻ cau có hiện lên trên vầng trán ông ta, nhìn ra ngoài cửa sổ và gõ gõ vào ô kính một cách sốt ruột. Ông nói:

‘ Tất cả những điều này có ý nghĩa gì? Một buổi chiều thứ bảy đẹp một cách hoàn hảo. ‘

Hercule Poirot vội xoa dịu.

‘ À, tôi thành thật xin lỗi, tôi biết, thật không thể tha thứ khi đã làm xáo trộn buổi chơi gôn. Nhưng chúng ta hãy xem đã, anh Blake, đây là đứa con gái của người bạn thân nhất của anh. Anh sẽ phá lệ vì cô ấy phải không? ‘

Người quản gia thông báo: ‘ Cô Warren. ‘

Meredith đi đến đón cô. Ông nói: ‘ Thật là tốt khi cô đã bớt chút thời gian, Angela. Cô bận rộn, tôi biết. ‘

Ông dẫn cô đi tới cửa sổ.

Carla nói: ‘ Xin chào, dì Angela. Cháu đã đọc bài của dì trên tờ thời báo sáng nay. Thật tuyêt khi có một người họ hàng lỗi lạc. ‘ Cô chỉ người đàn ông trẻ, cao, hàm vuông với đôi mắt điềm tĩnh. ‘ Đây là John Rattery. Anh ấy và cháu-hi vọng-được kết hôn với nhau. ‘

Angela Warren nói: ‘ Ồ- dì không biết... ‘

Meredith đến chào người đến tiếp theo.

‘ À, cô Williams, đã nhiều năm chúng ta không gặp. ‘

Gầy, mỏng mảnh và không thể bị khuất phục, người gia sư luống tuổi tiến vào phòng. Mắt bà nhìn đăm đăm, một cách thận trọng về phíaPoirot trong một lúc, rồi chúng chuyển sang bóng dáng cao ráo với đôi vai vuông vức trong bộ quần áo bằng vải Tuýt được cắt may khéo.

Angela Warren bước lên gặp bà và nói với một nụ cười: ‘ Em cảm thấy được là nữ sinh một lần nữa. ‘

‘ Cô rất tự hào về em, học trò cưng của cô, ‘ cô Williams đáp, ‘ Em làm cô hãnh diện. Cô nghĩ đây là Carla? Cô bé sẽ không nhớ tôi. Cô bé quá nhỏ... ‘

Philip Blake cáu kỉnh nói: ‘ Tất cả những chuyện này là gì? Chẳng ai nói với tôi cả- ‘

Hercule Poirot nói: ‘ Tôi gọi nó là-tôi-một cuộc du ngoạn trở về quá khứ. Tại sao tất cả chúng ta lại không ngồi xuống nhỉ? Rồi chúng ta sẽ sẵn sàng khi vị khách cuối cùng đến. Và khi cô ấy ở đây chúng ta có thể bắt đầu công việc của mình-xua đuổi những hồn ma. ‘

Philip Blake kêu lên: ‘ Việc làm ngớ ngẩn này là gì đây? Ông sẽ không tổ chức một buổi gọi hồn đó chứ? ‘

‘ Không, không. Chúng ta sẽ chỉ thảo luận một vài sự kiện đã xảy ra cách đây lâu rồi-thảo luận chúng và, có lẽ để thấy rõ ràng hơn diễn biến của chúng. Còn về những hồn ma, chúng sẽ không hiện ra, nhưng ai dám nói là chúng không ở đây, trong căn phòng này, mặc dù chúng ta không thể thấy chúng. Ai dám nói rằng Amyas vàCaroline Crale không ở đây-đang lắng nghe? ‘

Philip Blake nói: ‘ Thật vô lí hết sức - ‘ và độ nhiên sững người khi cánh cửa bật mở lần nữa và người quản gia thông báo quý bà Dittisham.

Elsa Dittisham bước vào với vẻ xấc láo uể oải và chán nản đã là bản tính của cô ta. Cô nở một nụ cười nhạt với Meredith, lạnh lùng nhìn chằm chằm Angela và Philip rồi đi tới một chiếc ghế gần cửa sổ xa cách mọi người một chút. Cô nới lỏng chiếc khăn choàng lông thú nhạt màu đắt tiền quanh cổ và hất chúng về phía sau. Cô nhìn căn phòng một lúc, rồi nhìn sang Carla và cô gái nhìn trân trân đáp trả, thận trọng đánh giá người phụ nữ đã tàn phá cuộc sống bố mẹ cô. Không có một sự hận thù nào trên khuôn mặt trẻ trung, nghiêm nghị của cô, chỉ có sự tò mò.

Elsa nói: ‘ tôi xin lỗi vì tôi đã đến trễ, ông Poirot. ‘

‘ Thật là tốt vì bà đã đến, thưa bà. ‘

Cecilia Williams bao giờ cũng khẽ khịt khịt mũi. Elsa bắt gặp sự hận thù trong mắt bà ta với sự thiếu hoàn toàn hứng thú. Cô nói:

‘ Tôi không biết tin gì về cô, Angela. Bao lâu rồi nhỉ? Mười sáu năm ư? ‘

Hercule Poirot nắm lấy cơ hội.

‘ Vâng, đã mười sáu năm kể từ những sự kiện mà chúng ta đang nói đến nhưng trước tiên hãy để tôi nói với bà rằng tại sao chúng ta lại ở đây. ‘

Và với một vài từ đơn giản ông đã chỉ ra những nét chính của sự khẩn khoản yêu cầu của Carla với ông và sự nhận nhiệm vụ của mình.

Ông nhanh chóng tiếp tục, lờ đi cơn giông bão có thể thấy được đang kéo về trên mặt Philip và sự bàng hoàng chán ghét trên khuôn mặt Meredith.

‘ Chấp nhận sự ủy nhiệm đó-tôi bắt tay vào việc tìm ra sự thật. ‘

Carla Lemarchant ngồi trên một chiếc ghế bành lớn, từ một khoảng cách, nghe những lời của Poirot không rõ lắm.

Với một tay che đi đôi mắt mình, cô lén lút soi xét năm gương mặt. Cô có thể thấy được ai trong số những con người này phạm tội giết người không? Elsa đẹp kì lạ, Philip mặt đỏ bừng, ôngMeredith Blake tốt bụng, đáng mến, người gia sư hung dữ, nghiêm nghị kia hay Angela Warren điềm tĩnh, giỏi giang?

Nếu cố hết sức, cô có thể hình dung một trong số họ đã giết ai đó không? Vâng, có lẽ- nhưng nó sẽ không đúng kiểu người của kẻ sát nhân. Cô có thể tưởng tượng Philip Blake, trong một cơn giận dữ điên cuồng đã bóp cổ một người phụ nữ nào đó-vâng, cô có thể tưởng tượng ra điều đó... Và cô có thể hình dung Meredith Blake đang đe dọa kẻ trộm bẻ khóa với một khẩu súng lục-và sẽ được thứ tội bởi tai nạn... và cô có thể tưởng tượng Angela Warren, cũng bắn với một khẩu súng lục, nhưng không phải tai nạn. Không với cảm xúc cá nhân nào trong vấn đề này-Sự an toàn của cuộc thám hiểm tùy thuộc vào nó! Và Elsa, trong một lâu đài tuyệt diệu nào đó, đang ra lệnh từ chiếu trường kỉ bọc bằng lụa phương Đông: ‘ Ném kẻ khốn nạn đó xuống bức tường thành cho ta! ‘ Tất cả những điều tưởng tượng điên rồ nhất-và thậm chí trong sự tưởng tượng viễnvông, điên rồ nhất cô cũng không thể nghĩ ra cô Wiliams nhỏ bé lại có thể giết ai đó một chút nào! Một cảnh tượng viễn vông nữa: ‘ Cô đã giết người nào đó phải không, cô Williams? ‘ ‘ Tiếp tục với môn số học của em đi, Carla và đừng hỏi những câu ngớ ngẩn. Giết người là rất độc ác. ‘

Carla nghĩ: ‘ Mình ốm mất thôi-và mình phải ngừng việc này lại. Nghe này, kẻ ngốc, lắng nghe người đàn ông bé nhỏ kia nói những điều ông biết. ‘

Hercule Poirot đang nói:

‘ Đó là nhiệm vụ của tôi-đặt bản thân đi lùi lại, như nó đã xảy ra và trở về những năm đó để khám phá điều gì thật sự đã xảy ra. ‘

Philip Blake nói: ‘ Tất cả chúng tôi biết những gì đã xảy ra. Bịa ra bất cứ điều gì khác là sự lừa đảo-Điều đó là như vậy, một sự lừa đảo trần trụi. Ông đang lấy tiền của cô gái này trên những sự bịa đặt sai trái. ‘

Poirot không cho phép mình nổi giận. Ông nói:

‘ Ông nói, chúng tôi biết những gì đã xảy ra. Ông nói mà không suy nghĩ kĩ. Phiên bản được chấp nhận của những sự việc nào đó không cần thiết phải là cái có thật. Ở một mặt nào đó, ví dụ, anh, anh Blake, không thích Caroline Crale. Đó là phiên bản được chấp nhận bởi thái độ của anh nhưng bất cứ ai với một sự nhạy bén ít nhất của tâm lí học cũng có thể nhận thấy ngay lập tức rằng sự chính xác ngược lại với sự thật. Anh đã luôn bị thu hút mãnh liệt bởiCaroline Crale. Anh oán giận sự thật và cố chinh phục nó bằng cách kiên định với chính mình những khuyết điểm của bà ấy và lặp đi lặp lại những điều anh không thích. Tương tự như vậy, ông Meredith Blake có một tập tính hết lòng với Caroline Crale qua nhiều năm. Trong câu chuyện của ông ấy về tấn bi kịch miêu tả bản thân mình như là đang bực tức tư cách đạo đức của Amyas Crale trong bản tường thuật nhưng bạn phải đọc cẩn thận từng dòng một và bạn sẽ thấy rằng sự tận tụy cả một đời đã chiến thắng chính nó thật mong manh và đó là một Elsa Greer trẻ trung, xinh đẹp đã chiếm lấy tâm hồn và ý nghĩ của ông ta.

Có một sự lắp bắp từ Meredith và quý bà Dittisham mỉm cười.

Poirot tiếp tục.

‘ Tôi nói đến những vấn đề này chỉ để minh họa, mặc dù chúng có mối liên hệ với những gì đã xảy ra. Rất tốt, rồi, tôi bắt đầu chuyến du hành về quá khứ- để tim hiểu mọi chuyện mà tôi có thể về tấn bi kịch. Tôi sẽ kể với các bạn rằng tôi đã bắt đầu như thế nào. Tôi đã nói chuyện với luật sư, người đã biện hộ cho Caroline Crale, với người luật sư cấp dưới làm việc cho hãng Crown, với người cố vấn pháp luật lớn tuổi biết tường tận về gia đình Crale, với người thư kí của luật sư-người đã ở tòa suốt cuộc xét xử, với nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ này-và cuối cùng tôi đã đến với năm nhân chứng thấy tận mắt câu chuyện. Và từ tất cả những điều này tôi đã tập hợp lại một bức tranh-một bức tranh kết hợp của một người phụ nữ. Và tôi biết được những sự thật này:

‘ Đó là không có lúc nào Caroline Crale cam đoan mình vô tội (ngoại trừ trong một lá thư được viết cho con gái bà ta).

Rằng Caroline Crale không thể hiện sự sợ hãi nào trong vành móng ngựa, rằng bà ấy thể hiện, thật sự, một cách khó khăn bất kì mối bận tâm nào, rằng bà ấy chấp nhận từ đầu đến cuối thái độ của một kẻ thất bại hoàn toàn. Rằng ở trong tù bà ấy lặng im và bình thản. Rằng trong một lá thư bà viết cho em mình ngay sau lời tuyên án, bà biểu lộ chính mình khi mặc nhiên chấp nhận số phận đã bất ngờ xảy đến với bà. Và trong ý kiến của từng người mà tôi đã nói chuyện (với một ngoại lệ đáng chú ý) Caroline Crale có tội. ‘

Philip Blake gật đầu. ‘ Dĩ nhiên cô ta có tội. ‘

Hercule Poirot nói:

‘ Nhưng ý kiến của tôi không chấp nhận bản án của những người khác. Tôi đã phải nghiên cứu chứng cớ cho chính mình. Để nghiên cứu các sự kiện và để thỏa mãn bản thân tôi mà tâm lí học của vụ này chính nó phù hợp với chúng. Để làm việc này tôi đã xem lại một cách cẩn thận những hồ sơ của cảnh sát và tôi cũng đã thành công khi có được năm người mà đã lập tức viết ra cho tôi bản tường thuật của chính họ về thảm kịch. Những bản tường thuật này rất có giá trị vì chúng chứa đựng những vấn đề nào đó mà hồ sơ cảnh sát không thể cung cấp cho tôi-điều đó có nghĩa là: A-Những sự cố và những cuộc nói chuyện nào đó mà theo quan điểm của cảnh sát thì không có liên quan. B-Những ý kiến của chính những người về những gì Caroline Crale đang suy nghĩ và cảm thấy (không thể thừa nhận như là chứng cứ trước pháp luật). C-Những sự kiện nào đó đã bị giấu đi một cách cố ý từ phía cảnh sát.

Hiện giờ tôi đang ở trong một một quan điểm để phán xét vụ này cho chính mình. Dường như không có sự nghi ngờ bất cứ cái gì mà Caroline Crale đã có thừa động cơ để phạm tội. Bà ta yêu chồng mình, ông ta công khai thừa nhận rằng mình sắp rời bỏ bà vì một người phụ nữ khác và bằng sự thú nhận của chính bà ấy rằng mình là một phụ nữ ghen tuông.

Đi từ những động cơ cho tới ý định, một chai nước hoa rỗng đã chứa chất Coniine được tìm thấy trong ngăn kéo tủ của bà ấy. Không có dấu vân tay nào trên nó ngoại trừ của bà ấy. Khi cảnh sát hỏi về nó, bà đã thừa nhận đã lấy nó từ căn phòng chúng ta đang ở lúc này. Chai Coniine ở đây có dấu vân tay của bà trên đó. Tôi đặt câu hỏi với ông Meredith Blake về thứ tự mà năm người rời căn phòng này vào ngày đó-với tôi nó dường như khó có thể hiểu được rằng một người nào đó có thể tự mình lấy chất độc trong khi năm người đang ở trong phòng. Mọi người rời phòng theo thứ tự này-Elsa Greer, Meredith Blake, Angela Warren và Philip Blake, Amyas Crale và cuối cùng là Caroline Crale. Hơn nữa, ông Meredith Blake quay lưng vào phòng trong khi ông đang đợi bà Crale bước ra vì vậy ông ấy không thể nào thấy những gì bà ấy đang làm. Điều đó có nghĩa là bà ấy có cơ hội. Tôi, vì vậy, thỏa mãn rằng bà ấy đã lấy chất Coniine. Có sự xác nhận gián tiếp về nó. Ông Meredith Blake nói với tôi vào hôm đó: ‘ Tôi có thể nhớ đã đứng ở đây và ngửi mùi hoa nhài qua cửa sổ đang mở. ‘ Nhưng đó là tháng chín và giống hoa nhài leo ngoài cửa sổ đó đã kết thúc mùa hoa. Nó là loài hoa nhài mà thường nở vào tháng sáu và tháng bảy. Nhưng chai nước hoa được tìm thấy trong phòng bà ấy có chứa cặn của Coniine mà lúc đầu chứa dầu thơm hoa nhài. Tôi chắc rằng, sau đó, bà Crale quyết định lấy cắp Coniine và lén lút đổ hết dầu thơm trong một cái chai bà ấy có trong túi ra.

Tôi đã thử nghiệm lần thứ hai vào cái ngày mà tôi đề nghị ông Blake nhắm mắt lại và cố nhớ thứ tự những người rời khỏi phòng. Một làn hương nhài đã kích thích kí ức ông ta ngay lập tức. Chúng ta chịu ảnh hưởng bởi mùi hương nhiều hơn là chúng ta biết.

Giờ thì chúng ta đến cái buổi sáng của cái ngày định mệnh đó. Cho đến giờ các sự kiện không bị bàn cãi. Cô Greer đột ngột tiết lộ sự việc rằng cô ấy và ông Crale dự tính kết hôn, Amyas Crale đã xác nhận điều đó và Caroline Crale chìm trong nỗi đau khổ. Không có cái nào trong những chuyện này dựa trên chứng cứ của một nhân chứng duy nhất.

Vào buổi sáng hôm sau có một trận cãi nhau giữa chồng vợ trong thư viện. Điều đầu tiên được tình cờ nghe được là Caroline Crale nói: ‘ Anh và những người phụ nữ của anh! ‘ với một giọng cay đắng và cuối cùng tiếp tục nói: ‘ một ngày nào đó tôi sẽ giết anh. ‘ Philip Blake vô tình nghe được điều này từ tiền sảnh và cô Greer nghe được nó từ mô đất bên ngoài.

Cô ấy sau đó nghe được ông Crale yêu cầu vợ mình nên biết điều. Và cô nghe bà Crale nói: ‘ tôi sẽ giết anh trước khi anh đi với với ả ta. ‘ Không lâu sau đó Amyas Crale bước ra và cộc cằn ra lệnh cho Elsa đi xuống làm mẫu cho ông ta. Cô lấy một cái áo chui đầu và đi theo ông ta.

Không có gì cho đến lúc này mà dường như sai về mặt tâm lí. Mọi người đều cư xử như họ được dự kiến sẽ cư xử. Nhưng chúng ta đến ngay với điều gì đó mà phi lí.

Meredith Blake phát hiện sự mất mát của mình, gọi điện cho em ông ; họ đã xuống gặp nhau ở chỗ neo thuyền và họ đi lên vườn Battery, nơi Caroline Crale đang có một cuộc thảo luận với chồng bà về vấn đề đi học của Angela. Giờ thì điều đó làm cho tôi thấy rất kì quặc. Hai vợ chồng vừa có một trận cãi vã khủng khiếp, kết thúc bằng một sự đe dọa rõ rệt về phía Caroline và rồi hai mươi phút sau hoặc lâu hơn bà ấy đi xuống và bắt đầu một cuộc tranh cãi về vấn đề không quan trọng trong gia đình. ‘

Poirot quay sang Meredith Blake.

‘ Ông nói bản tường thuật của mình một số từ ông nghe lỏm Crale nói. Đó là: ‘ Điều đó đã được sắp xếp ổn thỏa-tôi sẽ gói ghém đồ đạc cho cô bé ‘ phải không? ‘

Meredith Blake nói: ‘ Đại loại là vậy-vâng. ‘

Poirot quay sang Philip Blake.

‘ Có phải kí ức của ông cũng giống như vậy không? ‘

Anh ta cau mày.

‘ Tôi đã không nhớ tới nó cho đến khi ông nói như thế- nhưng giờ tôi nhớ lại rồi. Một điều gì đó được nói ra về chuyện đóng gói đồ đạc. ‘

‘ Được nói ra bởi ông Crale-không phải bà Crale? ‘

‘ Amyas đã nói điều đó. Tất cả những gì tôi nghe là Caroline nói điều gì đó về việc rất khó cho cô gái. Dù sao, tất cả điều này có vấn đề gì? Tất cả chúng ta đều biết Angela sớm muộn sẽ đi học. ‘

Poirot nói: ‘ Anh không thấy tôi đang phản đối mạnh mẽ à. Tại sao Amyas lại phải đóng gói đồ đạc cho cô bé. Nó vô lí, chính điều đó! Có bà Crale, có cô Williams, có một chị giúp việc. Đóng gói đồ đạc là công việc của phụ nữ- không phải của đàn ông. ‘

Philip Blake sốt ruột nói:

‘ Thì có vấn đề gì chứ? Nó không liên quan đến tội ác. ‘

‘ Anh nghĩ là không ư? Với tôi nó là điểm đầu tiên làm cho tôi phải liên tưởng. Và nó ngay lập tức được theo dõi bởi một người khác. Bà Crale, một người phụ nữ liều lĩnh và tuyệt vọng, trái tim tan vỡ, người mà đã đe dọa chồng mình một thời gian ngắn trước và là người mà đang dự tính chắc chắn hoặc tự tử hoặc giết người, giờ đây lại thể hiện cử chỉ thân tình mang bia ướp lạnh xuống cho chồng. ‘

Meredith Blake chậm rãi nói: ‘ Điều đó không có gì là lạ nếu cô ta đang dự tính giết người. Sau đó, một cách chắc chắn, đó chỉ là những gì cô ta sẽ làm. Để che đậy! ‘

‘ Ông nghĩ vậy à? Bà ấy quyết định đầu độc chồng mình, bà đã có chất độc rồi. Chồng bà có một kho dự trữ bia ở dưới vườn Battery. Chắc chắn là nếu bà ấy thông minh, bà sẽ đặt chất độc vào một trong những chai bia đó vào một lúc nào đó khi không có ai thấy. ‘

Meredith Blake phản đối.

‘ Cô ta không thể làm việc đó. Người khác có thể uống phải nó. ‘

‘ Vâng, Elsa Greer. Có phải ông nói với tôi rằng bà ta đã quyết định giết chồng mình, Caroline Crale sẽ không có sự đắn đo khi giết luôn cô gái?

‘ Nhưng chúng ta đừng tranh cãi về việc này. Chúng ta hãy giới hạn mình trong những vấn đề này. Caroline Crale nói bà ấy sẽ đem xuống cho chồng mình một chút bia ướp lạnh. Bà ấy đi lên nhà, lấy ra một cái chai từ nhà kính nơi để nó và đem xuống cho ông ta. Bà rót nó ra và đưa cho ông ấy.

Amyas Crale uống cạn và nói: ‘ Hôm nay mọi thứ có vị thật kinh tởm. ‘

Bà Crale đi lên nhà một lần nữa. Bà dùng bữa trưa và trông như thường lệ. Người ta nói về bà rằng bà hơi lo lắng và lơ đễnh. Điều đó không giúp chúng ta-vì không có tiêu chuẩn của hành vi cho một kẻ sát nhân. Có những kẻ sát nhân bình tĩnh và những kẻ bị kích động.

Sau bữa trưa bà ấy lại đi xuống vườn Battery. Bà phát hiện ra chồng mình đã chết và thực hiện, chúng ta có thể nói rằng, những việc được dự kiến một cách rõ ràng. Bà ta biểu lộ sự xúc động và bà cử người gia sư đi gọi điện cho bác sĩ. Bây giờ chúng ta đi tới một sự kiện mà trươc đây chúng ta không biết’ Ông nhìn sang cô Williams ‘ bà không phản đối chứ? ‘

Cô Williams hơi tái mặt. Cô nói: ‘ Tôi đã không cam kết giữ bí mật với ông. ‘

Trầm tĩnh nhưng với lời nói có sức ảnh hưởng, Poirot thuật lại những gì người gia sư đã trông thấy.

Elsa Dittisham nhúc nhích trong chỗ ngồi của mình. Cô ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bé nhỏ, buồn tẻ trong chiếc ghế lớn. Cô ta nói một cách khó tin:

‘ Bà thật sự thấy chị ta làm điều đó ư? ‘

Philip Blake bật dậy.

‘ Nhưng điều đó đã chứng thực việc giết người! ‘ Anh ta hét lên. ‘ Điều đó giải thích một lần cho tất cả mọi chuyện. ‘

Hercule Poirot nhìn anh ta một cách hiền từ. Ông nói: ‘ Không nhất thiết. ‘

Angela Warren gay gắt lên tiếng: ‘ Tôi không tin nó ‘ Có một tia sáng thù địch lóe lên trong cái liếc mắt của cô về phía người gia sư nhỏ bé.

Meredith Blake đang kéo bộ ria mép của mình, khuôn mặt ông sững sờ. Đơn độc, cô Williams vẫn không lo âu. Cô ngồi rất thẳng người và hai má ửng đỏ.

Cô nói: ‘ Đó là những gì tôi đã nhìn thấy. ‘

Poirot chậm rãi nói: ‘ Dĩ nhiên, chỉ có mỗi lời nói của bà cho việc này... ‘

‘ Duy chỉ có lời nói của tôi về việc đó. ‘ Đôi mắt xám không thể khuất phục bắt gặp ánh mắt ông. ‘ Tôi không quen, ông Poirot, nghi ngờ những gì tôi nói. ‘

Hercule Poirot cúi đầu. Ông nói:

‘ Tôi không nghi ngờ lời nói của bà, bà Williams. Những gì bà thấy diễn ra chính xác như bà nói-và chính bởi những gì bà thấy tôi đã nhận ra rằng Caroline Crale vô tội-không thể có tội. ‘

Lần đầu tiên, người đàn ông trẻ cao ráo với khuôn mặt lo lắng kia, John Rattery, cất lời. Anh nói: ‘ Tôi rất muốn biết tại sao ông lại nói như vậy, ông Poirot. ‘

Poirot quay sang anh ta.

‘ Dĩ nhiên. Tôi sẽ kể với anh. Những gì bà Williams thấy-bà ấy thấy Caroline Crale rất cẩn thận và lo lắng lau chùi những dấu vân tay và sau đó ấn dấu vân tay người chồng đã chết của bà lên chai bia. Lên chai bia, hãy chú ý. Nhưng chất Coniine thì ở trong cái ly-không phải trong cái chai. Cảnh sát không phát hiện dấu vết nào của chất Coniine trên cái chai, không bao giờ có chút Coniine nào trong cái chai. Và Caroline Crale không biết điều đó. ‘

Bà ấy là người được cho là đã đầu độc chồng mình mà lại không biết ông ta bị đầu độc như thế nào. Bà ấy nghĩ rằng chất độc ở trong cái chai. ‘

Meredith phản đối: ‘ Nhưng tại sao - ‘

Poirot ngắt lời ông ta ngay lập tức.

‘ Vâng-Tại sao? Tại sao Caroline Crale cố gắng liều lĩnh để củng cố giả thiết tự tử? Câu trả lời là-phải là-khá đơn giản. Bởi vì bà ấy biết ai đã đầu độc ông ấy và bà ấy quyết tâm làm bất cứ điều gì-chịu đựng mọi thứ- hơn là để người đó bị nghi ngờ.

Giờ thì chúng ta không còn đi xa nữa. Người đó có thể là ai? Bà ấy sẽ bảo vệ cho Philip Blake ư? Hay Meredith? Hay Elsa Greer? Hay Cecilia Williams? Không, chỉ có một người mà bà ấy quyết bảo vệ bằng mọi giá. ‘

Ông ngừng lời: ‘ Cô Warren, nếu cô có mang theo lá thư cuối cùng của chị cô, tôi muốn cô đọc nó lên. ‘

Angela Warren nói: ‘ Không. ‘

‘ Nhưng, cô Warren - ‘

Angela đứng dậy. Giọng cô vang lên, lạnh như thép.

‘ Tôi nhận ra rất rõ những gì ông đang ám chỉ. Có phải ông đang cho rằng tôi đã giết Amyas Crale và chị tôi biết điều đó. Tôi hoàn toàn phủ nhận luận cứ đó. ‘

Poirot nói: ‘ Lá thư... ‘

‘ Lá thư đó chỉ có ý nghĩa cho một mình tôi. ‘

Poirot nhìn sang nơi mà hai người trẻ nhất phòng đang đứng cùng nhau.

Carla Lemarchant nói: ‘ Làm ơn, dì Angela, dì sẽ không làm theo những gì ông Poirot yêu cầu sao? ‘

Angela Warren cay đắng nói: ‘ Thật sao, Carla! Cháu không có lòng tự trọng sao? Bà ấy là mẹ cháu-cháu - ‘

Giọng Carla vang lên rõ ràng và dữ dội.

‘ Vâng, bà là mẹ cháu. Đó là lí do cháu có quyền yêu cầu dì. Cháu đang nói cho bà ấy. Cháu muốn lá thư được đọc lên. ‘

Chậm rãi, Angela Warren lấy lá thư từ trong giỏ của mình ra và đưa nó cho Poirot. Cô cay đắng nói:

‘ tôi ước tôi chưa bao giờ cho ông xem nó. ‘

Cô ngoảnh mặt đi, nhìn ra cửa sổ.

Trong khi Hercule Poirot đọc to lá thư cuối cùng của Caroline Crale, những cái bóng tối dần đi trong những góc của căn phòng. Carla có một cảm giác bất chợt về một ai đó trong căn phòng, tập hợp hình dáng, lắng nghe, thở, chờ đợi. Cô nghĩ: ‘ Bà ấy đang ở đây-mẹ tôi đang ở đây. Ca-Caroline Crale đang ở đây trong căn phòng này! ‘

Giọng Hercule Poirot ngừng lại. Ông nói:

‘ Tôi nghĩ, tất cả mọi người sẽ đồng ý rằng đó là một lá thư đáng chú ý. Cũng là một lá thư đẹp đẽ nhưng chắc chắn là đáng chú ý. Vì có một sự bỏ sót gây ấn tượng sâu sắc trong đó-nó không chứa lời cam đoan vô tội. ‘

Angela Warren nói mà không quay đầu lại: ‘ Điều đó là không cần thiết. ‘

‘ Vâng, cô Warren, nó không cần thiết. Caroline Crale không cần nói với em gái mình rằng bà ấy vô tội-bởi vì bà nghĩ em gái mình biết rõ sự thật đó-biết nó với những lí do tốt đẹp nhất. Tất cả Caroline Crale đề cập đến là an ủi, làm yên lòng và ngăn chặn khả năng của một lời thú tội từ Angela. Bà ấy lặp đi lặp lại- Ổn rồi, em yêu, ổn rồi. ‘

Angela Warren nói: ‘ Ông không hiểu ư? Chị ấy muốn tôi vui, chỉ vậy thôi. ‘

‘ Vâng, bà ấy muốn cô được vui, điều đo rõ ràng một cách thừa thải. Nó là mối bận tâm của bà ấy. Bà ấy có một đứa con nhưng không phải là đứa trẻ mà bà đang nghĩ đến-điều đó xếp sau. Không, là em gái bà ấy, người mà chiếm giữ tâm trí bà, bỏ qua hết mọi thứ khác. Em gái bà phải được an lòng, phải được khích lệ để sống cuộc đời của cô ấy, được hạnh phúc và thành công. Và vì thế gánh nặng của sự chấp nhận có lẽ không quá lớn, Caroline bao hàm điều đó bằng một cụm từ đầy ý nghĩa: ‘ Người ta phải trả những món nợ của mình. ‘

Cụm từ đó giải thích mọi thứ. Nó ám chỉ rõ ràng đến gánh nặng mà Caroline đã mang trong quá nhiều năm kể từ lúc, trong một cơn giận không thể kiềm chế của tuổi thiếu niên, bà ấy đã ném một cái chặn giấy vào em gái nhỏ của mình và làm em ấy tổn thương cả đời. Giờ đây, cuố cùng bà cũng có cơ hội để trả món nợ bà đang mang. Và nếu nó là là một sự an ủi nào đó, tôi sẽ nói với các bạn rằng tôi kiên quyết tin điều đó là sự trả giá cho món nợ đó, Caroline Crale đã đạt được sự bình yên và thanh thản lớn lao hơn bao giờ hết. Bởi vì bà tin rằng bà đang trả món nợ đó, sự thử thách của phiên tòa và sự kết tội không thể chạm đến bà. Đó là một điều lạ lùng mà nói về một nữ sát nhân bị kết tội-nhưng bà ấy đã có mọi thứ để làm mình hạnh phúc. Vâng, hơn là các bạn tưởng tượng, như tôi sẽ chỉ cho các bạn ngay lúc này đây.

‘ Với lời giải thích này, hãy nhìn cái cách mà mọi thứ rơi vào đúng chỗ của nó nơi mà những phản ứng của chính Caroline liên quan tới. Hãy nhìn những chuỗi các sự kiện từ quan điểm của bà ấy. Đêm trước đó bắt đầu với một sự kiện xảy ra mà gợi cho bà ấy một cách mạnh mẽ về thời con gái nổi loạn của chính mình. Angela ném một cái chặn giấy vào Amyas Crale. Hãy nhớ rằng, đó là những gì mà chính bà ấy đã làm nhiều năm về trước. Angela hét lên rằng cô ước Amyas chết đi. Rồi sau đó, vào buổi sáng hôm sau, Caroline bước vào nhà cái nhà kính nhỏ và phát hiện Angela đang động vào chai bia. Hãy nhớ lời cô Williams: ‘ Angela đã ở đó. Cô bé trông có vẻ có lỗi... ‘ Tội trốn học, là những gì côWilliams muốn nói, nhưng với Caroline, khuôn mặt tội lỗi của Angela khi cô bé bất ngờ không có sự phòng bị lại có ý nghĩa khác. Hãy nhớ rằng ít nhất trong một dịp trước khi Angela bỏ thứ gì đó vào đồ uống của Amyas. Đó là một ý nghĩ có thể dễ dàng xảy ra với bà ấy.

Caroline lấy chai bia mà Angela đưa cho mình và mang nó đi xuống vườn Battery. Và ở đó bà ấy rót nó ra rồi đưa cho Amyas và ông ta nhăn mặt khi uống cạn nó và thốt lên những lời nói quan trọng: ‘ Hôm nay mọi thứ có vị thật kinh tởm. ‘

Caroline không nghi ngờ gì sau đó-nhưng sau bữa ăn trưa bà đi xuống vườn Battery và phát hiện chồng mình đã chết-và bà không nghi ngờ gì nữa ngoài việc ông ấy đã bị đầu độc. Bà ấy không làm việc đó. Ai, sau đó, đã làm? Và tất cả mọi chuyện bất ngờ với bà ấy với một sự vội vã-nhưng lời đe dọa của Angela, khuôn mặtAngela cuối xuống chai bia và sự bất ngờ ngoài dự tính-tội lỗi-tội lỗi-tội lỗi. Tại sao đứa trẻ lại làm việc đó? Như một sự trả thù Amyas, có lẽ không có ý muốn giết, chỉ muốn làm chô ông ta yếu đi hoặc bị ốm? Hay cô bé làm việc đó cho bà ấy, vì lợi ích của Caroline? có phải cô bé đã nhận ra và tức giận sự ruồng bỏ Amyas với chị mình? Caroline nhớ lại- ồ, rất rõ-những cảm xúc nổi loạn mãnh liệt của chính bà lúc trạc tuổi Angela. Và chỉ một ý nghĩ lóe lên trong óc bà. Làm sao bà có thể bảo vệ Angela đây? Angela đã động vào cái chai đó-Dấu vân tay của Angela sẽ ở trên nó. Bà phải nhanh chóng lau nó, chùi sạch nó. Nếu mọi người có thể tin đó là vụ tự tử. Nếu dấu vân tay của Amyaslà duy nhất được tìm thấy. Bà cố gắng làm cho khớp dấu các ngón tay đã chết của ông ấy quanh cái chai-làm một cách liều mạng-nghe ngóng xem có ai đến...

Khi mà sự ngụy tạo đó như thật và mọi thứ từ đó ăn khớp với nhau. Nỗi lo lắng về Angela vẫn canh cánh, sự khăng khăng của bà về việc đưa cô bé tránh đi, ngăn em khỏi những gì đang xảy ra. Nỗi sợ hãi về việc Angela bị cảnh sát tra hỏi quá mức. Cuối cùng là mối lo âu tràn ngập về việc đưa Angela ra khỏi nước Anh trước khi phiên tòa diễn ra. Bởi vì bà ấy luôn luôn sợ hãi rằng Angela có thể suy sụp và thú tội. ‘