← Quay lại trang sách

Sự kết thúc.

Tên những nhân vật trong tiểu thuyết này là hư cấu. Nếu có chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cuốn sách này riêng tặng cho Edward Beithman, người bác khả ái của tôi, người đã cho tôi khái niệm đầu tiên về thiên đường. Mỗi năm, vây quanh chiếc bàn mừng lễ Tạ Ơn, ông thường kể về một buổi tối khi ông ở trong bệnh viện, ông tỉnh giấc thấy các linh hồn của những người thân yêu đã qua đời của mình đang ngồi bên cạnh giường chờ ông, tôi không bao giờ quên câu chuyện đó, và cũng không bao giờ quên ông.

Mọi người đều có ý tưởng về thiên đường, như ở hầu hết các tôn giáo, và tất cả các ý tưởng đó đều được tôn trọng. Lối văn thuật sự được trình bày ở đây chỉ là sự phỏng đoán, là lòng ao ước, về một số phương diện nào đó, mà bác tôi và những người mến mộ ông - những người cảm thấy trên trần gian chẳng có gì quan trọng - cuối cùng đã nhận ra được những linh hồn ấy có ý nghĩa biết bao và được yêu thương đến dường nào.

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tên là Eddie và câu chuyện này bắt đầu vào lúc cuối đời, khi Eddie sắp từ giã cõi đời. Bắt đầu một câu chuyện bằng sự kết thúc của một cuộc đời dường như có vẻ lạ thường. Nhưng tất cả những sự kết thúc lại cũng là những lúc bắt đầu. Chúng ta chẳng thể nào hiểu được cái chết rồi sẽ xảy ra vào lúc nào.

Giờ phút cuối cùng của cuộc đời Eddie đã lụi tàn, giống như hầu hết những cái khác, tại Ruby Pier, một khu công viên giải trí bên bờ đại dương xám ngắt. Công viên ấy có những cái hấp dẫn như mọi ngày, một lối đi lót ván dọc theo bãi biển, vòng du quay, những đoạn đường tàu lượn ngoằn ngoèo và rất dốc, những chiếc xe ô tô dùng để chơi húc nhau, quầy bán kẹo bơ và đường máng trượt nước, nơi bạn có thể làm bắn tung tóe nước vào miệng anh hề. Mới đây, nó còn có một đường tàu lượn rộng, được gọi là Freddy’s Free Fall, và đây là nơi Eddie đã bị chết trong một tai nạn mà báo chí khắp tiểu bang đều đăng tải.

Vào giờ chết, Eddie là một ông lão to béo có mái tóc bạc, với cái cổ ngắn, ngực vạm vỡ, hai cánh tay chắc nịch và một hình xăm từ hồi còn ở trong quân đội đã phai lợt trên bả vai phải. Hai chân của ông hơi khẳng khiu, bây giờ đã nổi gân xanh và đầu gối trái bị thương trong thời chinh chiến nay đã bị chứng viêm khớp hành hạ. Ông phải dùng ba toong để đi lại. Khuôn mặt của ông rộng và dầy dạn dưới ánh mặt trời, với râu ria còn thắm đượm vị mặn của biển cả và cái cằm trễ hơi lồi ra làm cho ông nhìn có vẻ tự hào hơn ông tưởng. Ông cài điếu thuốc ở sau tai trái và một xâu chìa khóa móc vào dây thắt lưng. Ông đi đôi giày đế cao su và đội chiếc nón bằng vải lanh. Bộ quần áo nâu bạc màu làm cho người ta đoán chừng ông là một công nhân, và ông đúng là công nhân.

♣ ♣ ♣

Công việc của Eddie là “bảo trì” đường tàu lượn, thực ra nó có nghĩa là duy trì độ an toàn cho tàu lượn. Mỗi buổi chiều, ông đi bộ trong công viên, kiểm tra các bộ phận, từ vòng đu quay tới máng trượt nước. Ông tìm kiếm những chỗ boong tàu bị nứt bể, những con bù-loong bị lỏng, những chỗ sắt thép bị mòn. Đôi khi ông dừng lại, mắt nhìn chăm chú vào cái gì đó làm cho người đi qua tưởng nó bị hư hỏng. Nhưng ông chỉ nghe ngóng xem sao, chỉ có thế thôi. Khục khặc với giọng nói lắp bắp, ông gõ nhẹ vào thiết bị mà ông cho rằng sau suốt những năm tháng làm công việc như vậy, ông có thể nghe thấy chúng có gì bất ổn.

♣ ♣ ♣

50 phút còn lại trên trần gian, Eddie đi bộ lần cuối dọc theo công viên giải trí Ruby Pier. Ông đi ngang qua một cặp vợ chồng lớn tuổi.

Ông chạm tay lên cái mũ lưỡi trai rồi nói “Chào ông bà”.

Họ lễ phép gật đầu chào ông. Những người đến công viên chơi đều biết Eddie. Nhất là những người thường xuyên đến. Họ gặp ông hết mùa hè này tới mùa hè khác, một trong những khuôn mặt thường gắn liền với một nơi nào đó. Chiếc áo sơ mi làm việc của ông có một miếng vải trên ngực ghi tên EDDIE ở trên chữ BẢO TRÌ và đôi khi họ vẫy tay và nói, “Xin chào, ông Bảo trì Eddie” dù ông chẳng bao giờ nghĩ lời chào đó có chút gì ngộ nghĩnh.

Hôm nay điều đó tình cờ đã xảy ra, đó là sinh nhật của Eddie, sinh nhật thứ 83 của ông. Tuần trước, một bác sĩ đã bảo ông bị bệnh zona. Bệnh zona? Thậm chí Eddie không biết bệnh này là bệnh gì. Trước kia ông khỏe đến nỗi có thể nâng một con ngựa gỗ bằng một tay. Nhưng điều đó cách đây đã lâu rồi.

♣ ♣ ♣

“Eddie!”... “dẫn cháu, Eddie!”... “Dẫn cháu!”

Bốn mươi phút trước cái chết, Eddie đi tới phía trước đường tàu lượn. Ông ngồi lên từng toa tàu hấp dẫn ấy mỗi tuần ít nhất một lần để bảo đảm bộ thắng và tay lái đều chắc chắn. Hôm nay là ngày kiểm tra tàu lượn - tàu lượn “Ghoster” (con tàu Ma quái), họ gọi như vậy - và trẻ con quen biết với Eddie thường gọi tên ông khi bước vào tàu.

Trẻ nhỏ rất thích Eddie. Trẻ nhỏ chứ không phải đám thanh thiếu niên. Thanh thiếu niên thường làm cho ông phải nhức đầu. Năm tháng trôi qua, Eddie biết được mình đã gặp ở đó những thanh thiếu niên vô công rỗi nghề chửi thề luôn miệng. Nhưng trẻ nhỏ thì khác. Trẻ nhỏ hay nhìn Eddie - một người có cái cằm hơi trễ ra, dường như luôn luôn nhe răng ra cười, giống như con cá heo - và chúng tin tưởng ông. Chúng bu vào ông như những cánh tay lạnh lẽo hơ vào lò sưởi. Chúng ôm lấy chân ông. Chúng nghịch những chiếc chìa khóa của ông. Quá lắm thì ông chỉ lẩm bẩm, ông chẳng bao giờ lắm lời. Ông nghĩ rằng vì ông ít nói nên chúng rất thích ông.

Bây giờ ông xoay chiếc mũ lưỡi trai của hai bé trai quay ra đàng sau. Chúng chạy vội tới tàu lượn và nhảy bổ vào trong. Eddie chống ba toong tới chỗ con tàu sắp khởi hành và chậm rãi ngồi xuống giữa hai đứa bé.

Một bé trai la lên, “Nào chúng ta đi nào... Chúng ta khởi hành thôi!...”, còn đứa bé kia cầm cánh tay Eddie choàng lên vai nó. Eddie hạ ngáng an toàn xuống, kêu lách cách, rồi con tàu bắt đầu lên dốc.

♣ ♣ ♣

Một câu chuyện truyền miệng về Eddie. Khi ông còn là một cậu bé, lớn lên bên chính cái cầu tàu này, ông đã tham gia vào một cuộc đánh lộn giành lối đi. Năm đứa trẻ ở đại lộ Pitkin đã dồn Joe, anh của ông, vào chân tường và sắp sửa đánh. Eddie đang ăn bánh sandwich, đã bị chặn lại ở cổng vào. Ông nghe thấy có tiếng kêu thất thanh của anh trai mình. Ông chạy tới lối đi vào cầu tàu, tóm lấy nắp thùng rác và hai cậu bé kia đã phải vào bệnh viện.

Sau đó, Joe đã không nói chuyện với ông trong nhiều tháng. Joe cảm thấy xấu hổ, mình là anh cả, nhưng lại chính Eddie là người đánh thắng bọn chúng.

♣ ♣ ♣

“Chúng cháu có đi được nữa không? Hả ông Eddie?”

Ba mươi bốn phút còn sống. Eddie nâng cái ngáng an toàn lên, cho mỗi bé trai một cái kẹo mút, với lấy cái ba toong, rồi đi khập khiễng tới xưởng bảo trì để cho dịu đi cái nóng mùa hè. Nếu ông biết cái chết của mình sắp xảy đến, thì chắc ông đã phải đi tới một nơi nào khác. Thay vì thế, ông đã làm những gì tất cả chúng ta đều làm. Ông đã bắt tay vào công việc thường ngày buồn tẻ như thể những ngày tháng trên đời vẫn sẽ còn mãi.

Một trong những công nhân trong xưởng bảo trì ấy là một chàng thanh niên có gò má cao, gầy và thân hình lêu nghêu, tên là Dominguez, ngồi bên chậu nước tẩy rửa, đang lau sạch dầu mỡ các bánh xe.

Anh ta nói, “Chào Eddie”.

Eddie nói, “Chào Dom”.

Xưởng bảo trì bốc mùi giống như mùn cưa. Nó tối tăm và tù túng, với trần nhà thấp và tường có gắn bảng để treo khoan, cưa và búa. Các bộ phận khung của các đường tàu lượn trong công viên giải trí bừa bãi khắp nơi: Các máy nén, các động cơ, dây đai, đèn pha, chóp nón hải tặc. Một bên tường chồng chất những hộp cà phê đựng ốc vít và tường bên kia chất đầy những ống đựng dầu mỡ.

Eddie nói, việc bôi dầu mỡ cho đường ray tàu lượn chẳng cần phải có đầu óc gì hơn việc rửa chén đĩa; sự khác biệt duy nhất là bạn sẽ phải bị dơ bẩn hơn khi làm việc đó, chứ chẳng sạch sẽ gì. Và đó là một phần việc Eddie phải làm: Bôi dầu mỡ, điều chỉnh thắng, siết chặt bù loong, kiểm tra bảng điện. Nhiều lần ông hết sức muốn rời khỏi nơi này, đi tìm một công việc khác, tạo dựng một cuộc sống khác. Nhưng chiến tranh đã xảy ra. Kế hoạch thay đổi công việc của ông chẳng bao giờ được thực hiện. Đến lúc ông thấy được chính mình tóc đã muối tiêu, mặc những chiếc quần lụng thụng và ở trong trạng thái chấp nhận sự mệt mỏi, thì ông đã hóa ra như vậy và sẽ luôn luôn là như vậy, một người đàn ông với đôi giày bám cát trong thế giới của tiếng cười gượng gạo và suốt đời chỉ ăn món xúc xích nướng. Giống như cha ông trước đây, giống như miếng vải ghi nhiệm vụ của mình trên chiếc áo sơ mi, Eddie nhân viên bảo trì - trưởng nhóm bảo trì - hoặc như những đứa trẻ con đôi khi gọi ông là “ông cưỡi tàu lượn ở Ruby Pier”.

♣ ♣ ♣

Ba mươi phút còn lại.

Dominguez nói, “Này, chúc mừng sinh nhật, tôi biết rồi đấy”.

Eddie ậm ừ.

“Không tiệc tùng gì hết hay sao?”

Eddie nhìn anh ta như thể anh ta bị điên. Trong khoảnh khắc ông nhận ra thật lạ khi thấy mình đã thành già nua ở một nơi có mùi kẹo bông của đám trẻ.

“À, nhớ nhé, Eddie, tuần tới, bắt đầu vào thứ hai tôi đi vắng rồi. Đi Mexico”.

Eddie gật đầu và Dominguez thể hiện một điệu nhảy ra chiều thích thú.

“Tôi và Theresa. Đi để gặp cả gia đình. Sẽ có liên hoan đấy”.

Anh ta ngưng nhảy khi thấy Eddie nhìn chằm chằm.

Dominguez nói, “Ông đã từng đến đó?”

“Đến đâu?”

“Đến Mexico?”

Eddie thở ra. “Này cậu bé, ta chưa bao giờ ở bất cứ nơi đâu mà ta chưa đáp tàu tới với cây súng trường trên tay”.

Ông để ý Dominguez quay trở lại chỗ cái chậu dầu nhớt. Thoáng một lúc ông hiểu ra. Thế rồi ông móc túi lấy ra một ít tiền và rút ra hai mươi đô trong số tiền ông có. Ông giơ chúng ra.

Eddie nói, “Hãy mua cái gì hay hay cho vợ anh”.

Dominguez nhìn số tiền ấy, phá lên cười to và nói, “Thôi nào, ông, chắc không?”

Eddie giúi số tiền ấy vào lòng bàn tay của Dominguez. Rồi ông quay lại khu vực kho. Một “cái lỗ nhỏ để câu cá” đã được khoét lủng qua các tấm ván sàn ở dọc lối đi ngoài bãi biển cách nay đã nhiều năm, Eddie nhấc cái nắp bằng nhựa lên. Ông kéo mạnh sợi cước câu cá được thả sâu xuống biển đến 80 fít. Một miếng mồi bằng thịt vẫn còn dính.

Dominguez la lên, “Chúng ta câu được gì rồi?” “Cho cháu biết chúng ta câu được con gì!”

Eddie tự hỏi sao mà anh chàng này lại lạc quan đến thế. Chẳng hề câu được cái gì ở sợi dây câu ấy.

Dominguez la lớn, “Rồi có ngày, chúng ta sẽ câu được cá bơn lưỡi ngựa!”

Eddie lẩm bẩm “Phải”, mặc dù ông biết là chẳng bao giờ kéo lên được một con cá to như thế qua cái lỗ nhỏ xíu này.

♣ ♣ ♣

Hai mươi sáu phút còn sống. Eddie đi qua lối đi có lót ván tới đầu phía nam. Công việc buồn tẻ. Cô gái phía sau quầy bán kẹo bơ đang tựa người lên hai khuỷu tay, thổi kẹo cao su nổ lốp bốp.

Trước kia Ruby Pier là nơi người ta đến chơi vào mùa hè. Ở đó có voi, bắn pháo bông và các cuộc thi chạy maratông. Nhưng người ta không còn đi ra các cầu tàu ở biển nhiều nữa; họ đến công viên giải trí, nơi bạn phải mua vé 75 đô và được chụp hình chung với một nhân vật mặc áo da lông thú khổng lồ.

Eddie đi khập khiễng qua những chiếc xe ô tô dùng để chơi húc nhau và dán mắt vào một nhóm thanh thiếu niên đang tựa người vào đường ray. Ông nhủ thầm, hay lắm. Chính là điều ta cần làm.

Lấy ba toong gõ nhẹ vào đường ray, ông nói, “Tránh ra. Không an toàn đâu”.

Bọn thanh thiếu niên nhìn ông thách thức. Các cực điện của xe bị chập điện phát ra tiếng kêu sẹt sẹt.

Eddie nhắc lại, “Không an toàn đâu”.

Bọn thanh thiếu niên nhìn nhau. Một đứa có lọn tóc màu cam, cười nhạo Eddie, rồi bước ra giữa đường ray.

Tay vẫy các “tài xế nhỏ”, nó la lên, “Đến đây, bọn kia, đâm tao đi! Đâm vào tao đi nào”.

Eddie đánh mạnh cái ba toong vào đường ray đến nỗi nó gần gãy ra làm đôi. “Ra ngay!”

Bọn thanh thiếu niên bỏ chạy.

♣ ♣ ♣

Một câu chuyện truyền miệng khác về Eddie. Là một người lính ông đã tham gia vào chiến trận nhiều lần. Ông là một người dũng cảm. Thậm chí đã giành được huy chương. Nhưng về cuối đời quân ngũ, ông đã đánh nhau với một trong những đồng đội của mình. Chính vì thế mà Eddie đã bị thương, và chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra với người lính kia.

Không ai hỏi gì về chuyện đó.

♣ ♣ ♣

Với 19 phút còn lại trên trần gian, Eddie ngồi trên chiếc ghế bằng nhôm cũ kỹ ở bãi biển lần cuối cùng. Các cánh tay của ông ngắn và rắn rỏi, khoanh lại ngang ngực giống như chân chèo của một con hải cẩu. Đôi chân của ông bị nắng làm ửng đỏ và đầu gối trái vẫn còn những vết sẹo. Thực vậy, đa phần thân thể của Eddie còn gợi cho thấy ông là một người lính chiến đã nhiều lần xông pha trận mạc và may mắn còn sống sót. Những ngón tay của ông cong thành những góc cạnh thô kệch, vì nhiều lần bị gãy do đụng phải các chỗ nối móc với nhau của máy móc. Mũi của ông bị gãy đôi lần mà ông gọi chúng là “những cuộc đọ sức ở quán rượu”. Khuôn mặt rộng, nghiêm nghị của ông chắc đã có một thời nhìn rất lôi cuốn, dáng vẻ của một võ sĩ đoạt giải có thể có trước khi phải chịu nhiều cú đấm.

Bây giờ nhìn Eddie đã có vẻ mệt mỏi hơn xưa. Đây là chỗ làm thường xuyên của ông trên lối đi bộ ở Ruby Pier, đàng sau đường tàu lượn Jackrabbit mà vào thập niên 1980 nó được gọi là Thunderbolt, vào thập niên 1970 là Steel Eel, vào thập niên 1960 là Lollipop Swings, vào thập niên 1950 là Laff In The Dark và trước đó được gọi là Stardust Band Shell.

Đây cũng chính là nơi Eddie gặp Marguerite.

♣ ♣ ♣

Mỗi cuộc sống đều có một hình ảnh đáng nhớ của tình yêu chân thật. Đối với Eddie, điều đó đã xảy ra vào một buổi tối tháng chín tiết trời ấm áp sau cơn mưa dông, khi lối đi lót ván dọc theo bãi biển còn ướt đẫm nước mưa. Nàng mặc áo đầm vải màu vàng với cái bím màu hồng trên mái tóc. Eddie không nói được nhiều. Ông xúc động đến nỗi tưởng như lưỡi của mình dính chặt vào răng. Họ khiêu vũ với nhau theo tiếng nhạc của một ban nhạc lớn, Long Legs Delaney và dàn nhạc Everglades. Ông mua cho nàng một ly nước chanh có ga. Nàng nói nàng phải về trước khi cha mẹ nàng nổi giận. Nhưng khi nàng đi, nàng còn quay lại vẫy tay chào.

Đó là cái hình ảnh đáng nhớ của ông. Trong suốt cuộc đời còn lại, bất cứ khi nào ông nghĩ đến Marguerite, ông đều mường tượng đến khoảnh khắc ấy, cánh tay nàng giơ qua vai và vẫy chào, mái tóc đen của nàng xõa xuống một bên mắt và mỗi khi nhớ lại ông lại cảm thấy rạo rực trong cái tình yêu ngây ngất thuở nào.

Tối đó ông về nhà và đã làm cho anh trai phải thức giấc. Ông kể cho anh ấy biết mình đã gặp một cô gái mà ông sẽ lấy làm vợ.

Anh của ông càu nhàu, “Ngủ đi Eddie”.

Hơi thở khò khè. Một con sóng xô vào bãi biển. Eddie ho ra một cái gì mà ông không muốn thấy. Ông nhổ nó đi.

Hơi thở khò khè. Ông thường nghĩ nhiều về Marguerite. Nhưng bây giờ thì không nhiều lắm. Nàng giống như một vết thương ẩn sâu dưới lớp băng cũ kỹ và ông ngày càng quen với lớp băng cũ kỹ đó.

Hơi thở khò khè

Bệnh zona là gì?

Hơi thở khò khè

Mười sáu phút còn sống.

♣ ♣ ♣

Không có câu chuyện nào đơn lẻ. Đôi khi câu chuyện này nảy sinh ra câu chuyện khác và đôi khi chúng lại che lấp hoàn toàn một câu chuyện khác, giống như những cục đá bị chìm xuống đáy sông.

Đoạn cuối câu chuyện của Eddie có dính dáng đến một câu chuyện khác mà trong những tháng đầu xảy ra có vẻ như là một câu chuyện vu vơ không có gì quan trọng - một buổi tối u ám kia có một chàng trai đến Ruby Pier cùng với ba người bạn.

Chàng trai ấy tên là Nicky vừa bắt đầu biết lái xe và vẫn chưa thấy thoải mái khi phải đeo theo mình dây chùm chìa khóa. Vì vậy anh ta tháo ra riêng chiếc chìa xe ô tô và bỏ nó vào túi áo khoác, sau đó anh mặc áo vào và thắt dây lưng áo khoác lại.

Trong một vài giờ sau, anh ta và các bạn trèo lên tất cả các đoạn đường tàu lượn chạy nhanh nhất: Flying Falcon, Splashdown, Freddy’s Free Fall, Ghoster Coaster.

Một người trong số họ la lên, “Hãy đưa tay lên cao!”

Họ vung tay lên cao thật thích thú.

Đến khi trời tối, họ mới quay lại chỗ đậu xe, vừa mệt rã rời vừa tươi cười, uống bia lấy từ trong các túi giấy màu nâu. Nicky với tay vào túi áo khoác. Anh ta lục lọi trong túi, rồi chửi rủa.

Mất tiêu cái chìa khóa rồi.

♣ ♣ ♣

Mười bốn phút trước khi chết. Eddie thấm mồ hôi trên trán bằng khăn tay. Ngoài biển, ánh nắng lóng lánh như những hạt kim cương nhảy múa trên mặt biển, còn Eddie nhìn cuốn hút vào triền sóng cuộn nhanh. Ông chưa bao giờ cảm thấy hãnh diện kể từ thời chiến tranh.

Nhưng trước kia ở đường tàu lượn Stardust Band Shell cùng với Marguerite - thì Eddie vẫn còn phong nhã lắm. Ông nhắm mắt lại và để cho mình lắng nghe được bài hát đã mang họ đến với nhau, bài hát mà Judy Garland đã hát trong phim. Bây giờ nó pha trộn trong đầu ông lẫn với những âm thanh của những cuộn sóng ập vào bờ và tiếng trẻ con la hét trên các đường tàu lượn.

“Em đã làm cho anh yêu em-”

Hơi thở khò khè.

“-cứ làm đi, em không muốn làm điều đó-”

B-ắ-n t-u-n-g t-ó-e.

“-để em yêu anh-”

Ý ý ý!

“-lúc em biết điều đó và tất cả-“

N-g-h-ĩ m-ã-i.

“-biết điều đó...”.

Eddie cảm thấy như đôi bàn tay của nàng đặt lên vai mình. Ông nhắm nghiền đôi mắt để cho ký ức hiện về.

♣ ♣ ♣

Mười hai phút còn sống.

“Xin lỗi”.

Một cô bé, có lẽ mới tám tuổi đứng trước mặt ông, che khuất ánh nắng hắt vào ông. Cô bé có những lọn tóc quăn vàng hoe, đi đôi dép lê, mặc quần soọc jean cũn cỡn và chiếc áo thun màu xanh lá cam có in hình chú vịt trong phim hoạt hình ở phía trước. Amy, ông nghĩ tên cô bé là Amy hay Annie. Cô bé có mặt ở đây nhiều lần vào mùa hè này, mặc dù Eddie chưa bao giờ trông thấy mẹ hoặc cha của nó.

Bé gái nói tiếp, “X-i-n l-ỗ-i, có phải ông là “ông bảo trì” Eddie không?”

Eddie thở ra, nói, “Đúng Eddie đây”.

“Eddie à?”

“Ừ gì nào?”

“Ông có thể làm cho cháu...”.

Cô bé chắp hai bàn tay lại làm như đang cầu nguyện.

“Nói đi, cháu. Ta không có nhiều thời gian đâu”.

“Ông có thể làm cho cháu một con vật được không? Được không ông?”

Eddie ngước nhìn lên, như thể ông phải suy nghĩ về điều đó. Rồi ông với tay vào túi áo sơ mi của mình và lôi ra ba cây cọ để thông tẩu thuốc mà ông mang theo cốt để làm sạch tẩu hút thuốc.

Bé gái vỗ tay, nói, “D-ạ p-h-ả-i!”

Eddie bắt đầu nắn các cây cọ thông tẩu thuốc ấy.

“Cha mẹ cháu đâu?”

“Đi tàu lượn”.

“Sao cháu không đi cùng?”

Cô bé nhún vai, “Mẹ cháu đi với bạn trai”.

Eddie ngước lên. Ồ ra vậy.

Ông bẻ cong những cái cọ thông tẩu thuốc thành những vòng nhỏ, rồi nắn những cái vòng này thành một dạng khác. Bây giờ các bàn tay của ông run, vì thế ông phải mất một lúc lâu hơn bình thường, nhưng không bao lâu những cái cọ thông tẩu thuốc đã có dạng giống như cái đầu, cái tai, phần thân và cái đuôi.

Bé gái nói, “Con thỏ phải không?”

Eddie nháy mắt.

“C-á-m ơ-n ông!”

Cô bé quay người chạy đi mất hút vào nơi đám trẻ con đang đi mà ngay cả chúng cũng không biết đôi chân mình đang di chuyển. Eddie lại lấy khăn thấm mồ hôi trán, rồi nhắm mắt lại, ngồi sụp xuống ghế ở bãi biển và cố tìm lại trong đầu mình bài hát xưa.

Một cánh chim hải âu kêu quác quác như ai oán khi nó bay ngang trên đầu.

♣ ♣ ♣

Người ta lựa những lời cuối cùng của họ như thế nào? Họ có ý thức được mức độ nghiêm trọng của nó không? Có phải định mệnh đã khiến họ trở nên khôn ngoan không?

Vào sinh nhật thứ 83 của ông, Eddie đã hầu như mất hết mọi người mà ông từng quan tâm đến. Một số chết trẻ, còn một số đã có cơ hội sống tới già trước khi bị một chứng bệnh hoặc một tai nạn đưa họ về thế giới bên kia. Trong những đám tang của họ, Eddie đã lắng nghe những người than khóc gợi lại những câu chuyện cuối cùng mà họ nghe được. Một số người đã kể, “Nói cứ như là biết mình sắp chết...”.

Eddie chẳng bao giờ tin điều đó. Đến chừng mực mà ông có thể nói, là khi cái chết đến thì ắt là nó đến, thế thôi. Bạn có thể nói được gì hay ho lúc bạn phải ra đi, đâu có dễ dàng gì vì bạn chỉ có thể nói ra những điều dại dột.

Cũng vì thế, lời cuối cùng của Eddie chắc sẽ là “Cho tôi lại thuở nào!”

♣ ♣ ♣

Đây là những âm thanh cuối cùng của Eddie trong những giây phút cuối cùng ở trần gian. Những con sóng đang ập vào bờ. Tiếng trống văng vẳng của nhạc rock. Tiếng động cơ kêu vù vù của một chiếc máy bay nhỏ có hai tầng cánh, tiếng kéo dài đoạn cuối của một chương trình quảng cáo. Và như thế đấy.

“Trời ơi! Nhìn kìa!”

Eddie cảm thấy mắt của mình tối sầm dưới mi mắt. Năm tháng trôi qua, hóa ra ông hiểu được mọi tiếng ồn ở Ruby Pier và có thể ngủ say trong những tiếng động đó như thể tất cả chúng là một bài hát ru.

Nhưng giọng nói này không phải là bài hát ru.

“Trời ơi! Nhìn kìa!”

Eddie vùng đứng dậy. Một phụ nữ mập mạp có hai cánh tay bụ bẫm giữ cái giỏ đi chợ, chỉ tay và hét lên. Một đám người vây quanh bà ta, mắt của họ nhìn lên trời.

Eddie nhìn thấy ngay điều đó. Ở đỉnh của Freddy’s Free Fall, một trò giải trí hấp dẫn tên là “buông rơi từ trên tháp”, người ta thấy một trong những chiếc tàu đã bị nghiêng đi thành một góc như thể cố đổ hàng của nó xuống. Bốn người khách, hai nam, hai nữ, chỉ còn được ngáng an toàn giữ lại, họ đang luống cuống vồ lấy bất cứ thứ gì họ có thể.

Người phụ nữ mập mạp lại hét lên, “Trời ơi! Trông kìa! Họ sắp rớt xuống!”

Một giọng kêu oang oác từ máy bộ đàm đeo ở thắt lưng của Eddie. “Eddie, Eddie!”

Ông ấn nút. “Tôi thấy rồi. Cố giữ an toàn”.

Người ta từ bãi biển ùa lên, chỉ trỏ như thể họ phải tập cấp cứu ở trường hợp này. Kìa! Nhìn lên kìa! Một tàu lượn sắp bị tai họa! Eddie túm lấy cái ba toong và giăng hàng rào an toàn chung quanh bậc thềm lên xuống, chùm chìa khóa của ông va vào hông của ông kêu leng keng. Tim của ông đập dồn dập.

Tưởng như Freddy’s Free Fall sắp đổ hai toa tàu lượn xuống và hất tung mọi người bên trong ra, chỉ ngừng lại trong khoảnh khắc cuối cùng do hơi nước bị xì ra. Làm sao một toa tàu lượn lại long ra như thế? Nó bị nghiêng đi đến một vài fít bên dưới bậc lên xuống cao nhất, cứ như thể nó đã bắt đầu đổ xuống rồi lại thôi.

Eddie tiến tới cổng vào và nín thở. Dominguez chạy phóng tới, gần như vồ lấy ông.

Eddie túm lấy hai vai của Dominguez nói, “Nghe này!” Ông túm anh ta quá chặt, làm cho mặt Dominguez phải nhăn nhó. “Nghe này! Ai ở trên đó?”

“Willie”.

“Được. Chắc là anh ta đã chạm vào cái nút cấp cứu. Đó là lý do tại sao toa tàu lượn bị treo ở lưng chừng. Hãy leo lên thang và bảo Willie dùng tay tháo chốt an toàn để những người đó có thể ra ngoài. Được không? Nó ở phía sau toa tàu lượn, anh sẽ phải giữ lấy anh ta khi anh ta nghiêng người ra ngoài, được không? Rồi... rồi, hai người các anh, không phải một, anh hiểu chưa? Cả hai giúp mọi người leo ra. Người này giữ lấy người kia! Hiểu chưa? Hiểu chưa?”

Dominguez gật đầu ngay.

“Sau đó đưa chiếc tàu lượn quỉ quái kia xuống để chúng ta có thể tìm ra xem chuyện gì đã xảy ra!”

Đầu của Eddie đang rối lên. Mặc dù công viên của ông đã thoát khỏi những tai nạn nghiêm trọng, nhưng ông biết những câu chuyện khủng khiếp về công việc của mình. Trước đây ở Brighton, một bù loong không được xiết chặt và hai người đã té xuống chết. Một lần khác, ở công viên Wonderland, một người đàn ông đã cố băng ngang qua đường ray tàu lượn, anh ta té sấp và bị mắc kẹt bên dưới nách. Anh ta bị dính chặt vào đó, kêu la, và các toa tàu lao tới phía anh ta, thế là tai nạn tồi tệ nhất đã xảy ra.

Eddie loại trừ ý nghĩ đó khỏi đầu óc của mình. Bây giờ còn có mọi người chung quanh ông, họ đang lấy tay bụm miệng, nhìn Dominguez trèo lên thang. Eddie cố nhớ những thứ bên trong Freddy’s Free Fall. Động cơ. Trục lăn. Máy thủy lực. Các chốt an toàn. Cáp. Làm sao một toa tàu lại lỏng ra? Rồi ông mường tượng đến bốn người đang hoảng sợ ở bên trên cao, rơi xuống ống hơi cao chót vót, rồi rớt xuống sàn. Động cơ. Trục lăn. Máy thủy lực. Các chốt an toàn. Cáp...

Dominguez leo lên bậc thềm ở tuốt trên cao. Anh ta làm theo lời dặn của Eddie, giữ chặt Willie khi Willie nghiêng người ra phía sau toa tàu để tháo chốt an toàn. Một trong những phụ nữ đi tàu lao vào Willie khiến anh ta sắp rơi khỏi bậc thềm. Đám đông thở hổn hển.

Eddie nhủ thầm, “Để chờ xem...”

Willie cố gắng lần nữa. Lần này anh ta đập mạnh vào cái chốt mở khóa an toàn.

Eddie lẩm bẩm, “Cáp...”

Cái ngáng an toàn được bật lên và đám đông la lên nhốn nháo. Những người đi tàu lượn nhanh chóng được kéo ra bậc lên xuống.

“Cáp đã bị đứt tưa ra...”

Và Eddie có lý. Bên trong phần đáy của Freddy’s Free Fall bị che khuất khiến cho người ta không thấy cáp nâng toa số 2 trong một vài tháng qua đã bị đứt dần khi đi ngang một puli bị kẹt. Vì bị kẹt, puli đã dần dần làm đứt những dây thép của cáp - như thể tách vỏ của một hạt ngũ cốc - cho tới khi chúng trở thành nghiêm trọng. Chẳng ai biết được. Làm sao họ có thể biết được? Chỉ có ai bò vào bên trong cơ cấu máy móc mới thấy được nguyên nhân không thể ngờ đến của sự việc.

Puli bị nêm chặt bởi một vật nhỏ mà chắc đã rớt vào đấy hầu như đúng lúc nó hở ra.

Một cái chìa khóa ô tô.

♣ ♣ ♣

Eddie la lên, “Đừng gỡ tàu lượn ra”. Ong xua tay. “Này, này! Đó là do cáp! Đừng gỡ tàu lượn ra! Nó sẽ bật ra!”

Đám đông làm cho ông không còn nghe thấy được gì. Họ reo lên dữ dội khi Willie và Dominguez đưa được người đi tàu lượn cuối cùng ra. Tất cả bốn người đều an toàn. Họ bấu chặt vào bậc lên xuống ở trên cao.

Eddie la lên, “DOM! WILLIE!” Người nào đó thúc vào hông của ông làm cho máy bộ đàm rớt xuống đất. Eddie cúi xuống lượm cái máy. Willie bước vào phòng điều khiển. Anh ta ấn vào nút màu xanh. Eddie nhìn lên.

“Không, không, không, đừng!”

Eddie quay sang đám đông. “Hãy lùi lại!”

Điều gì đó ở giọng nói của Eddie đã khiến cho người ta phải chú ý; họ thôi không reo hò nữa và bắt đầu tản ra. Một khoảng trống mở ra ở bên dưới Freddy’s Free Fall.

Và Eddie đã thấy được khuôn mặt cuối của cuộc đời ông.

Cô bé ngã sóng soài trên sàn bằng kim loại của tàu lượn như thể người nào đó đã đánh cô bé gục xuống đó, nước mắt, nước mũi dàn dụa, bé gái với con thú làm bằng cây cọ thông tẩu thuốc. Bé Amy? Hay Annie?

Cô bé cố sức kêu lên với giọng gần như đều đều “Mẹ... Mẹ... Mẹ...”, thể xác bé gái lạnh toát như ở những đứa trẻ tê liệt không còn gào khóc được.

“Mẹ... Mẹ... Mẹ... Mẹ...”

Đôi mắt của Eddie liếc nhanh từ chỗ cô bé tới những chiếc tàu lượn. Ông còn đủ thời gian không? Từ chỗ cô bé tới những chiếc tàu lượn -

Rầm. Quá trễ rồi. Các toa tàu đã rơi xuống - Giêsu, anh ta đã buông thắng! - và đối với Eddie, mọi thứ đã mắc phải lỗi lầm. Ông để rơi ba toong, cố chống đỡ bằng cái chân khó chịu của mình và cảm thấy đau nhói khiến ông có thể quỵ xuống. Một bước dài. Lại một bước nữa. Bên trong ống thông hơi của Freddy’s Free Fall, cáp đứt tách ra đến sợi cuối cùng và làm rách đường ống hơi nước. Tàu số 2 bây giờ đã sụp xuống hoàn toàn, không còn ngăn nó lại được nữa, như một tảng đá mòn lìa ra khỏi vách đá.

Trong những khoảnh khắc cuối cùng đó, Eddie dường như nghe thấy tất cả những tiếng động ở khắp thế gian: tiếng kêu gào từ xa, những đợt sóng, những điệu nhạc, tiếng gió lùa, tiếng rống ầm ĩ và khó chịu mà ông nhận ra chính là giọng nói của mình phát ra từ chính lồng ngực của ông. Bé gái giơ hai cánh tay lên. Eddie đã thình lình lao đến. Cái chân tệ hại của ông như cứng lại. Ông ngả người lao về phía cô bé, té xuống bậc lên xuống bằng kim loại, nó đã xé toạc chiếc áo sơ mi và làm rách da của ông ngay bên dưới miếng vải ghi chữ EDDIE và BẢO TRÌ. Ông cảm thấy hai bàn tay nhỏ bé trong hai tay mình.

Cú va đập choáng váng.

Ánh sáng lóe lên chói lòa.

Và rồi, không còn gì nữa.

♣ ♣ ♣

Hôm nay là sinh nhật của Eddie

Vào thập niên 1920, trong một bệnh viện đầy người ở một trong những khu nghèo nàn nhất của thành phố. Cha của Eddie hút thuốc lá trong phòng chờ đợi, nơi những người cha khác cũng hút thuốc. Cô y tá đi vào với bìa kẹp hồ sơ. Cô ấy gọi tên ông. Cô đọc sai tên của ông. Những người đàn ông khác thổi khói thuốc ra.

Ông giơ tay lên.

Cô y tá nói, “Xin chúc mừng”.

Ông theo cô xuống hành lang dẫn tới nhà trẻ mới sinh. Đôi giày của ông gõ trên nền nhà.

Cô ấy nói, “Chờ ở đây”.

Qua tấm kính, ông nhìn thấy cô ta kiểm tra các số của những chiếc nôi bằng gỗ. Cô đi qua nôi số một, không phải nôi của nó, cái nôi khác, không phải nôi của nó, cái khác nữa, không phải nôi của nó, cái nữa, không phải nôi của nó.

Cô dừng lại. Ở đó. Bên dưới tấm đắp. Một cái đầu bé xíu được phủ lên bằng một cái mũ lưỡi trai màu xanh. Cô ấy kiểm tra lại bìa kẹp hồ sơ, rồi chỉ ngón tay vào.

Người cha thở ra nặng nề, gật đầu. Một lúc, nét mặt của ông dường như sụp xuống, giống như chiếc cầu sắp sụp xuống dòng sông. Rồi ông mỉm cười.

Nôi của nó.