Cuộc hành trình.
Eddie chẳng thấy gì ở cái khoảnh khắc cuối cùng của ông trên trần gian, chẳng có gì ở cầu tàu, chẳng có đám đông, cũng chẳng có toa tàu làm bằng sợi thủy tinh bị vỡ nát tan tành.
Trong những câu chuyện về cuộc sống sau khi chết, linh hồn thường bay lơ lửng trong cái giây phút từ biệt ấy, bay lơ lửng trên những chiếc xe cảnh sát tại những tai nạn ở xa lộ, hoặc bám vào như con nhện ở trên trần nhà của các phòng trong bệnh viện. Đây là những người nhận được cơ hội lần thứ hai, bằng cách này hay cách khác, vì một lý do nào đó, bắt đầu nơi ở mới của họ trong thế giới bên kia.
Dường như Eddie không có được cơ hội lần thứ hai.
♣ ♣ ♣
Ở ĐÂU...?
Ở đâu...?
Ở đâu...?
Bầu trời mù sương như màu bí ngô ảm đạm, chuyển sang màu lam ngọc đậm, rồi đến màu chanh tươi. Eddie bay lơ lửng và các cánh tay của ông vẫn còn duỗi thẳng.
Ở đâu...?
Toa tàu trên tháp đã rơi xuống. Ông nhớ điều đó. Bé gái - Amy? Hay Annie? - Cô bé đang khóc. Ông nhớ điều đó. Ông nhớ đã lao tới. Ông nhớ đã va vào bậc lên xuống. Ông đã cảm thấy hai bàn tay nhỏ bé ở trong bàn tay ông.
Rồi cái gì nữa?
Mình có cứu được cô bé không?
Eddie chỉ có thể hình dung ra được điều đó như ở một nơi rất xa xôi, như thể nó đã xảy ra cách đây nhiều năm. Vẫn xa lạ, ông không thể cảm thấy bất cứ cảm xúc nào đi cùng với điều đó. Ông chỉ có thể cảm thấy bình yên, giống như đứa bé được ẵm trong vòng tay của mẹ.
Ở đâu...?
Bầu trời chung quanh ông lại thay đổi sang màu vàng bưởi, rồi màu xanh rừng cây, rồi màu hồng mà Eddie bỗng nhiên đã liên tưởng đến kẹo hạt bông trong số biết bao thứ khác.
Mình có cứu được cô bé đó không?
Cô bé có còn sống không?
Ở đâu...?
... đó là mối lo lắng của mình?
Cơn đau của mình?
Đó là những gì ông đã quên. Mọi nỗi đau ông đã từng trải qua, mọi nhức nhối ông đã từng chịu đựng -chỉ là tất cả những gì qua đi như hơi thở. Ông không sao cảm thấy được nỗi đau đớn. Ông không sao cảm thấy được nỗi buồn. Đầu óc ông chỉ còn cảm thấy cái mùi khói tỏa, cuồn cuộn mờ ảo, không thể là bất cứ cái gì ngoài sự yên lặng. Bên dưới ông bây giờ, màu sắc lại thay đổi. Cái gì đó đang xoay tít. Nước. Một đại dương. Ông trôi nổi vật vờ trên biển vàng mênh mông. Bây giờ nó lại đổi sang màu xanh dưa. Rồi nó là màu ngọc bích. Bây giờ ông bắt đầu rớt xuống, chạm mạnh vào mặt nước. Nó thoáng qua nhanh hơn bất cứ điều gì ông đã từng tưởng tượng, song nó chẳng đáng gì, như một cơn gió thoảng qua mặt ông và ông cảm thấy không có gì sợ hãi. Ông thấy bãi cát của bờ biển vàng.
Rồi ông chìm xuống nước.
Rồi mọi thứ đều im lặng.
Nỗi lo lắng của mình ở đâu?
Cơn đau của mình ở đâu?
Hôm nay là ngày sinh nhật của Eddie
Cậu bé được năm tuổi. Đó là một buổi chiều Chủ nhật tại Ruby Pier. Bữa ăn ngoài trời được dọn trên những chiếc bàn xếp dọc theo lối đi bộ trông ra bãi biển dài cát trắng. Có bánh ngọt hương vani với những cây nến bằng sáp màu xanh và một tô lớn đựng nước cam ép. Các công nhân bến tàu đang đi tới đi lui, những người rao hàng, các màn trình diễn ngắn, những người huấn luyện thú, một số đàn ông làm nghề đánh cá. Như thường lệ, cha của Eddie đang chơi bài. Eddie chơi giỡn bên chân ông. Joe, anh của nó đang biểu diễn hít đất trước một nhóm các phụ nữ cao niên, họ làm ra bộ chú ý và vỗ tay cho phải phép.
Eddie đang mang trên người món quà sinh nhật của mình, một cái mũ cao bồi màu đỏ và một bao súng ngắn đồ chơi. Nó đứng dậy, chạy tới hết nhóm người này sang nhóm người khác, rút súng đồ chơi ra bắn, “Bùm, bùm!”
Mickey Shea từ chiếc ghế dài vẫy tay ra hiệu, “Lại đây cậu bé”.
Eddie bắn, “Bùm, bùm”.
Mickey làm việc cùng với cha của Eddie, sửa chữa đường tàu lượn. Ông béo phị và có khuôn mặt tươi tắn, ông mặc quần có dây đeo và luôn luôn hát những bài hát của Ai-len. Đối với Eddie, ông có mùi là lạ như mùi thuốc ho.
Ông ta nói, “Lại đây, để chú làm những pha ngoạn mục mừng sinh nhật của cháu, giống như chúng ta làm ở Ai-len”.
Đột ngột, các bàn tay to lớn của Mickey xốc vào nách Eddie và nhấc bổng nó lên, rồi lộn ngược nó xuống và hai bàn chân đu đưa. Cái mũ của Eddie rớt ra.
Mẹ của Eddie la lên, “Cẩn thận, Mickey!” Cha của Eddie ngước lên, mỉm cười, rồi lại tiếp tục chơi bài.
Mickey nói, “Ô ồ. Chú tóm được rồi, bây giờ cứ mỗi cú nhào lộn mừng sinh nhật cho một tuổi của cháu nhé”.
Mickey nhẹ nhàng hạ Eddie xuống thấp cho tới khi đầu của nó quét lên sàn.
“Một!”
Mickey lại nhấc Eddie lên. Những người khác tham gia vào cười. Họ la lên, “Hai!... Ba!”
Lộn ngược, Eddie không còn biết rõ ai ra ai. Đầu của nó nặng trĩu.
Họ la lên, “Bốn!... Năm!”
Eddie được cho lộn sang phải và được hạ xuống. Mọi người vỗ tay. Eddie với tay lấy mũ, rồi vấp té. Nó đứng dậy, đi loạng choạng tới chỗ Mickey Shea và đấm vào cánh tay của ông.
Mickey nói, “Ô ồ! Tại sao vậy, chú nhóc?” Mọi người đều cười. Eddie quay lại và bỏ chạy, chạy được ba bước, thì mẹ nó ôm chầm lấy nó.
Bà chỉ cách mặt nó vài inch, “Có sao không, con trai yêu trong ngày sinh nhật của con?” Nó thấy son bôi môi đỏ thẫm, hai má mềm mại tròn trĩnh và gợn tóc nâu vàng của bà.
Nó nói với mẹ, “Con bị dốc lộn ngược”.
Bà nói, “Mẹ biết”.
Bà đội mũ ngay ngắn lại lên đầu cho nó. Sau đó bà dẫn nó đi bộ dọc theo cầu tàu, có lẽ bà sẽ cho nó cưỡi voi hoặc xem ngư dân kéo lưới đêm, mẻ cá nhảy tứ tung như những đồng tiền đẫm nước lấp lánh. Bà cầm tay nó và bảo cho nó biết Chúa tự hào về nó vì nó là một bé trai ngoan vào ngày sinh nhật và làm cho mọi người cảm thấy được mọi điều tốt đẹp.