← Quay lại trang sách

Bài học thứ ba.

Bà già hỏi, “Cầu tàu ấy có quá tồi tệ không?”

Vừa ngáp, Eddie nói, “Nó không phải là chọn lựa của tôi. Mẹ tôi cần giúp đỡ. Chuyện này dẫn tới chuyện khác. Năm tháng trôi qua. Tôi chẳng bao giờ rời khỏi được nó. Tôi không bao giờ sống ở chỗ khác. Chẳng bao giờ kiếm được tiền thực sự. Bà biết nó là như thế nào rồi - bà đã quen với cái gì đó, người ta tin cậy vào bà, rồi một hôm bà tỉnh dậy và bà không thể biết được đó là thứ ba hay thứ năm. Bà làm mãi cùng một công việc nhàm chán, bà là ‘người điều khiển tàu lượn’, giống y như...”.

“Cha anh?”

Eddie chẳng nói gì.

Bà già nói, “Ông ấy có khắc nghiệt với anh không?”

Eddie nhìn xuống. “Có. Vậy thì sao?”

“Có lẽ anh cũng khắc nghiệt với ông ta”.

“Tôi không tin điều đó. Bà biết lần cuối ông ta nói với tôi?”

“Lần cuối cùng ông ta cố đánh anh”.

Eddie liếc mắt nhìn bà.

“Và bà biết điều cuối cùng ông ta nói với tôi là gì không? ‘Đi kiếm việc.’ Người cha nào, như thế?”

Bà già mím môi. “Anh đã bắt đầu làm việc sau đó. Anh tự chọn cho mình”.

Eddie cảm thấy tức không sao nói được. Anh ta ngắt ngang, “Kìa, bà đã không quen biết ông ta”.

Bà đứng dậy, “Đúng thế. Nhưng tôi biết chuyện mà anh không biết. Và đây là lúc tôi cho anh thấy”.

♣ ♣ ♣

Ruby chỉ bằng đầu cái dù của bà và vẽ một vòng tròn vào tuyết. Khi Eddie nhìn vào vòng tròn ấy, anh cảm thấy như thể đôi mắt của anh rớt khỏi hốc mắt và đi theo con đường của riêng chúng, xuống một cái lỗ và vào một khoảnh khắc khác. Các hình ảnh rõ nét. Cách đây nhiều năm, trong ngôi nhà cũ. Anh có thể thấy trước nhà, sau nhà, ở trên và bên dưới.

Đây là những gì anh trông thấy:

Anh thấy mẹ mình, nhìn có vẻ lo âu, ngồi bên bàn ăn ở nhà bếp. Anh ta thấy Mickey Shea, ngồi đối diện với bà. Mickey trông phát sợ. Ông ta ướt đẫm và cứ mãi chà các bàn tay lên trán và xuống mũi. Ông ta bắt đầu khóc nức nở. Mẹ Eddie mang cho ông ta ly nước. Bà ra hiệu cho ông ta chờ, rồi đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Bà tháo giày và áo choàng mặc ở nhà. Bà với lấy cái áo cánh và cái váy.

Eddie có thể thấy tất cả các phòng, nhưng anh không thể nghe được hai người họ nói với nhau cái gì, chỉ nghe loáng thoáng được tiếng ồn. Anh ta thấy Mickey trong nhà bếp, không màng tới ly nước, kéo ra một cái chai dẹp đựng rượu từ trong áo khoác và uống ừng ực. Sau đó, từ từ đứng dậy rình mò vào phòng ngủ. Ông ta mở cửa.

Eddie thấy mẹ anh, để ngực trần, bất thình lình quay lại. Mickey đi loạng choạng. Bà kéo cái áo choàng chung quanh mình. Mickey tiến lại gần. Theo bản năng bà đưa tay ra chặn hắn lại. Mickey đứng sựng lại, chỉ trong chốc lát, rồi ông ta túm lấy bàn tay đó và vồ lấy mẹ Eddie và đẩy bà vào tường, tì lên người bà, ôm eo của bà. Bà vùng vẫy, rồi la lên, đẩy ngực Mickey ra trong khi vẫn nắm chặt cái áo choàng. Hắn vừa to vừa khỏe và hắn giúi cái mặt không cạo râu vào dưới má bà, làm vấy bẩn những giọt nước mắt trên cổ bà.

Thế rồi cửa trước mở ra và cha Eddie đứng ở đó, ướt đẫm nước mưa, cái búa đầu quả cầu đang đeo ở đai thắt lưng. Ông chạy vào phòng ngủ, thấy Mickey đang túm lấy vợ ông. Cha Eddie gào to. Ông giơ búa lên. Mickey bỏ tay ra, chụp lấy đầu và lao ra cửa, đụng phải ngang hông cha của Eddie. Mẹ của Eddie đang khóc, ngực của bà phập phồng, mặt của bà dàn dụa nước mắt. Chồng bà túm lấy vai bà. Ông ta lắc mạnh vai bà. Cái áo choàng rớt xuống. Cả hai người cùng la lên. Rồi cha của Eddie rời khỏi căn hộ, lúc đi ra ông lấy búa đập tan nát cái đèn. Ông dẫm mạnh các bước chân và chạy khuất vào trong đêm mưa.

♣ ♣ ♣

Eddie la lên trong hoài nghi, “Thế là thế nào? Cái quái quỉ gì thế?”

Bà già không nói gì. Bà bước tới bên cái vòng tròn tuyết ấy và vẽ một vòng tròn khác. Eddie cố không nhìn xuống. Nhưng anh không sao nhịn được. Anh lại cúi xuống, đưa mắt nhìn vào cảnh tượng ấy.

Đây là những gì anh ta trông thấy:

Anh thấy mưa dông ở mé xa nhất của Ruby Pier - họ gọi đó là “điểm phía bắc” - một con đê chắn sóng vươn rộng ra biển. Bầu trời đen hơi xanh xanh. Cơn mưa đổ xuống mù mịt. Mickey Shea đi loạng choạng về mạn con đê ấy. Ông ta té nhào xuống đất, bụng ông ta phập phồng nhô lên nhô xuống. Ông ta nằm đó một lúc, mặt nhìn lên bầu trời đen thẫm, rồi lật người sang một bên, bên dưới rào chắn bằng gỗ. Ông ta lăn xuống biển.

Một lúc sau cha Eddie xuất hiện, lầm lũi tới lui, cái búa vẫn còn trên tay ông. Ông nắm lấy rào chắn, quậy tìm dưới nước. Gió thổi mưa tạt sang một bên. Quần áo của ông bị ướt sũng và đai đeo dụng cụ bằng da của ông gần như màu đen vì thấm nước. Ông thấy cái gì đó trong các lớp sóng. Ông dừng lại, kéo bật cái dây đai, giật mạnh một chiếc giày, cố tháo cái giày kia, không cởi ra được, ông ngồi thụp xuống rào chắn rồi nhảy qua, lao mạnh xuống biển làm bắn tung tóe nước lên.

Mickey đang nhấp nhô bập bềnh liên tục theo sóng biển cuồn cuộn, nửa tỉnh nửa mê, sùi bọt màu vàng ra miệng. Cha Eddie bơi tới chỗ ông ta, gào to vào trong cơn gió. Ông túm lấy Mickey. Mickey vung tay ra. Cha của Eddie vung tay lại. Bầu trời sét nổ vang rền khi mưa trút xối xả xuống họ. Họ túm và níu lấy nhau trong triền sóng bập bềnh.

Mickey ho sặc sụa khi cha của Eddie túm lấy cánh tay ông ta và để ông ta vịn vào vai ông. Ông hụp xuống nước, rồi trồi lên, rồi lấy sức mạnh của mình kè lấy thân người Mickey hướng về phía bờ biển. Ông đạp nước. Họ tiến tới. Một lớp sóng quét họ lùi lại. Rồi họ lại tiến tới. Biển tấn công dồn dập, nhưng cha Eddie vẫn giữ chặt dưới nách của Mickey, khua hai chân, mắt chớp liên hồi để thấy rõ tầm nhìn.

Họ vồ lấy ngọn sóng để dội được người về phía bờ biển. Mickey rên rỉ và thở mạnh. Cha Eddie phun nước biển trong miệng ra. Dường như cứ phải hớp vào mãi, mưa rơi lốp bốp, bọt biển trắng xóa vỗ mạnh vào các cánh tay họ, hai người đàn ông đang càu nhàu. Cuối cùng, một đợt sóng cuộn lên cao nhấc họ lên và hất vào bãi cát, cha của Eddie luồn người ra khỏi Mickey và nắm các cánh tay của Mickey, giữ cho ông ta khỏi bị sóng cuốn ra biển. Khi các lớp sóng lùi xa dần, ông kéo mạnh Mickey ra khỏi các đợt sóng tràn dâng, rồi gục trên bãi biển, miệng ông ta mở ra, đầy cát ướt.

♣ ♣ ♣

Tầm nhìn của Eddie trở về với thân xác của chính anh. Anh cảm thấy mệt lử, như thể chính anh vừa trải qua cảnh hãi hùng đó. Đầu anh nặng trĩu. Điều quan trọng nhất anh ta nghĩ là anh có thể được biết một điều gì đó về cha mình, nhưng dường như anh chẳng biết gì cả.

Eddie nói thầm, “Ông ta làm cái gì vậy?”

Ruby nói, “Cứu một người bạn”.

Eddie nhìn bà ta chằm chằm. “Người bạn. Nếu tôi biết điều hắn ta làm, thì tôi đã để cho cái gã say rượu đó chìm lỉm”.

Bà già nói, “Cha của anh cũng nghĩ thế. Ông ta đã rượt đuổi Mickey để trừng trị hắn, ngay cả có thể sẽ giết hắn. Nhưng cuối cùng, ông ta không thể. Ông biết người ấy là Mickey. Ông biết chuyện sai quấy của hắn. Ông biết hắn say rượu. Ông biết lương tri của hắn không còn được bình thường.

“Nhiều năm trước đây, khi cha anh kiếm việc, thì Mickey là người đã đến gặp người chủ cầu tàu và bảo lãnh cho cha anh. Và khi anh được sinh ra, thì Mickey là người đã cho cha mẹ anh mượn một ít tiền mà hắn có để phụ giúp vào nuôi thêm miệng ăn. Cha anh đã coi nặng tình bạn ngày xưa.”

Eddie ngắt lời, “Bà, khoan đã. Bà có thấy tên khốn kiếp đó đã làm gì với mẹ tôi không?”

Bà già buồn bã nói, “Tôi biết. Điều đó là sai quấy. Nhưng những điều đó không phải lúc nào cũng được hình dung ra như vậy.

“Buổi chiều hôm đó Mickey đã bị sa thải. Ông ta đã ngủ li bì suốt cả một ca trực, say bí tỉ, không sao dậy nổi và những người làm công dưới tay ông bảo ông bị sa thải như thế là đáng lắm. Ông ta coi cái tin ấy là hết sức tồi tệ và do uống quá nhiều rượu ông ta đã trở thành ngu muội vào lúc ông ta đến chỗ mẹ của anh. Ông ta đang van xin sự giúp đỡ. Ông ta muốn có lại được việc làm. Cha của anh làm việc trễ. Mẹ của anh sắp đưa Mickey tới chỗ cha anh.

“Mickey lỗ mãng, nhưng ông ta không phải là quỉ dữ. Vào lúc đó, ông ta bị mất trí, mất phương hướng và những gì ông ta làm là sự tác động của nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng. Ông ta hành động bốc đồng. Một sự bốc đồng tồi tệ. Cha của anh cũng hành động bốc đồng và khi đó cái bốc đồng đầu tiên của ông là phải giết, nhưng cái bốc đồng cuối cùng của ông là cứu cho được một mạng người”.

Bà bắt chéo hai bàn tay lên cán dù.

“Đương nhiên, đó là nguyên nhân khiến cho cha của anh đã bị nhiễm bệnh. Ông nằm đó trên bãi biển hàng giờ, ướt đẫm và mệt lả, trước khi ông lấy sức để cố lết về nhà. Cha anh không còn là trai trẻ nữa. Ông đã ở vào độ tuổi ngoài 50”.

Eddie nói cộc lốc, “56 tuổi”.

Bà già lặp lại, “56 tuổi. Cơ thể của ông ta đã yếu, biển đã để di hại cho ông, bệnh phổi đã kiềm tỏa con người ông cho tới lúc ông chết”.

Eddie nói, “Vì Mickey?”

Bà ta nói, “Vì tình nghĩa”.

“Người ta không chết vì tình nghĩa”.

Bà mỉm cười, “Họ không chết vì tình nghĩa? Vì tôn giáo? Vì chính phủ? Nhưng phải chăng chúng ta có thể dửng dưng với những điều như thế, đôi khi với cả cái chết?”

Eddie nhún vai.

Bà nói, “Tốt hơn nên sống với nhau sao cho có tình”.

♣ ♣ ♣

Sau đó, hai người vẫn còn ở trong thung lũng trên núi tuyết một thời gian lâu. Ít ra đối với Eddie, anh cảm thấy như vậy. Anh không biết chắc hoàn cảnh đó diễn ra bao lâu nữa.

Eddie nói, “Chuyện gì đã xảy ra cho Mickey Shea?”

Bà già nói, “Sau đó vài năm, ông ta đã chết trơ trọi một mình. Uống rượu là con đường dẫn ông ta tới nấm mồ. Ông ta không bao giờ tha thứ cho chính mình với những gì đã xảy ra”.

Xoa trán, Eddie nói, “Nhưng cha tôi. Ông không bao giờ nói ra bất cứ điều gì”.

“Ông không bao giờ nói lại về đêm đó, không nói với mẹ anh, chẳng nói với ai khác. Ông hổ thẹn cho bà, cho Mickey, cho chính ông. Trong bệnh viện, ông chẳng nói chẳng rằng với ai cả. Sự im lặng là lối thoát của ông, nhưng sự im lặng ít khi là một nơi lẩn tránh. Những suy nghĩ của ông vẫn ám ảnh ông mãi.

“Một đêm hơi thở của ông chậm dần và đôi mắt của ông nhắm lại, không sao đánh thức ông dậy được nữa. Các bác sĩ bảo ông đã rơi vào hôn mê”.

Eddie nhớ tối hôm đó. Một cú điện thoại nữa gọi cho ông Nathanson. Rồi một tiếng gõ khác vào cửa của anh ta.

“Sau đó, mẹ anh ở lại bên cạnh ông. Cả ngày lẫn đêm. Bà âm thầm rên rỉ, như thể bà cầu nguyện: ‘Tôi phải làm cái gì đó. Tôi phải làm cái gì đó...’

“Cuối cùng, vào một đêm, với sự thúc giục của các bác sĩ, mẹ anh về nhà ngủ. Tờ mờ sáng hôm sau, một y tá thấy cha anh gục ở bên cửa sổ”.

Eddie nói, “Khoan đã, cái cửa sổ?”

Ruby gật đầu. “Một lúc nào đó trong đêm ấy, cha anh đã tỉnh dậy. Ông trỗi dậy khỏi giường, đi lảo đảo ngang qua phòng tới bên cửa sổ và thấy đủ sức nâng khung kính cửa sổ. Ông gọi tên mẹ anh bằng giọng yếu ớt còn lại của mình và còn gọi tên anh và Joe, anh của anh. Và ông gọi Mickey. Lúc đó, hình như tim của ông đang bối rối, cả lỗi lầm lẫn ân hận. Có lẽ ông cảm thấy ánh sáng của sự chết đang đến. Có lẽ ông chỉ biết mọi người đều ở một nơi nào đó bên ngoài, ở những con phố dưới cánh cửa sổ nơi đó. Ông cúi xuống gờ cửa. Đêm giá lạnh, gió và không khí ẩm ùa vào con người ông. Ông đã chết trước khi trời sáng.

“Các y tá thấy ông, họ kéo lê ông trở lại giường. Họ lo sợ cho công việc của họ, vì vậy họ chẳng bao giờ hé miệng để lộ một lời nào. Câu chuyện ấy được cho là ông đã chết khi còn ngủ”.

Eddie choáng váng bật ngửa. Anh nghĩ về cái hình ảnh cuối cùng đó. Cha anh, một chiến mã lì lợm thủa xưa, đang cố trườn ra ngoài cửa sổ. Ông sẽ đi đâu? Ông đang nghĩ gì? Điều gì là thậm tệ còn để lại chưa được giải thích: Cuộc sống hay cái chết?

♣ ♣ ♣

Eddie hỏi Ruby, “Làm sao bà biết tất cả những điều này?”

Bà ta thở dài. “Cha anh thiếu tiền phòng bệnh viện. Vì vậy một bệnh nhân ở kế bên bức màn chắn ấy đã trả cho ông”.

Bà ta ngắt giọng.

“Người đó là Emile. Chồng của tôi”.

Eddie trợn mắt. Đầu của anh ta bật ra sau như thể anh ta vừa giải được một câu đố.

“Rồi sau đó bà có thấy cha tôi”.

“Đúng”.

“Và mẹ tôi”.

“Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của bà ta vào những đêm cô đơn đó. Chúng tôi không bao giờ nói chuyện. Nhưng sau cái chết của cha anh, tôi hỏi thăm về gia đình anh. Khi tôi biết được nơi ông ta đã làm việc, tôi cảm thấy một nỗi đau nhức nhối như thể chính tôi đã mất một người thân yêu. Cái cầu tàu đã mang tên tôi. Tôi cảm thấy cái bóng đáng ghét của nó và tôi lại ước sao nó chưa bao giờ được dựng lên.

“Cái ước nguyện đó theo tôi tới thiên đường, ngay cả khi tôi chờ anh”.

Eddie tỏ ra lúng túng.

Bà nói, “Quán ăn?” Bà ta chỉ vào đốm sáng ở dãy núi. “Đó là nơi tôi muốn quay lại những năm tháng còn trẻ của mình, một cuộc sống giản dị nhưng rất bình yên. Và tôi muốn tất cả những người đã phải chịu đau khổ tại Ruby Pier - mọi tai nạn, mọi cuộc hỏa hoạn, mọi cuộc ẩu đả, lỗi lầm và sa ngã - đều được bình an vô sự. Tôi muốn tất cả họ giống như tôi muốn Emile của mình, được êm ấm, được chăm sóc chu đáo ở nơi ông được tiếp đón ân cần, xa khỏi khu bờ biển ấy”.

Bà Ruby đứng và Eddie cũng đứng. Anh không sao thôi nghĩ về cái chết của cha mình.

Anh ta lẩm bẩm, “Tôi ghét ông”.

Bà già gật đầu.

“Ông đã bỏ mặc tôi khi tôi còn bé. Và ông còn tệ hơn khi tôi lớn lên”.

Ruby bước tới chỗ anh. Bà nhỏ nhẹ nói, “Edward”. Lần đầu tiên bà gọi anh bằng cái tên này. “Hãy học tập điều này ở tôi. Nuôi giữ sự tức giận là một liều thuốc độc. Nó ăn mòn anh từ bên trong. Chúng ta nghĩ sự căm ghét là một loại vũ khí tấn công người làm hại chúng ta. Nhưng lòng thù ghét là con dao hai lưỡi. Và những gì chúng ta làm hại người khác thì cũng là làm hại chính chúng ta.

“Hãy tha thứ, Edward. Hãy tha thứ. Anh có còn nhớ cái nhẹ nhàng anh cảm thấy khi lần đầu tiên anh đến thiên đường không?”

Eddie có cảm thấy như thế, còn sự đau khổ của tôi ở đâu?

“Đó là vì không ai được sinh ra với sự tức giận. Và khi chúng ta chết, linh hồn được giải thoát khỏi điều đó. Nhưng bây giờ, ở đây, để tiếp tục, anh phải hiểu tại sao anh cảm thấy mình cần phải làm những gì mình đã làm và tại sao anh không còn cần phải cảm thấy phải làm những điều đó nữa”.

Bà chạm vào bàn tay của anh.

“Anh cần phải tha thứ cho cha anh.”

♣ ♣ ♣

Eddie nghĩ về những năm tháng sau đám tang của cha mình. Anh không bao giờ đạt được một cái gì, cũng chẳng bao giờ đi được đến đâu. Trong suốt thời gian đó, Eddie mường tượng một cuộc sống nào đó - cái “có thể là” cuộc sống - sẽ là cuộc sống của anh nếu không vì cái chết của cha anh và sự suy sụp theo sau của mẹ anh. Năm tháng trôi qua, anh đã tô son điểm phấn cho cuộc sống hư ảo đó và quy hết trách nhiệm cho cha anh về tất cả những sự mất mát đó: Mất tự do, mất sự nghiệp, mất hy vọng. Anh chẳng bao giờ vươn lên khỏi cái nghề lam lũ bẩn thỉu ấy, công việc mệt nhọc mà cha anh đã để lại.

Eddie nói, “Khi ông chết, ông đã đem theo ông một phần của tôi. Sau đó tôi đã bị sa lầy”.

Ruby lắc đầu, “Cha anh không phải là lý do khiến anh không bao giờ rời khỏi cầu tàu”.

Eddie ngước lên. “Thế thì cái gì?”

Bà ta vỗ nhẹ vạt áo. Bà sửa lại mắt kính. Bà bắt đầu bỏ đi. Bà nói, “Anh vẫn còn phải gặp hai người nữa”.

Eddie cố nói “Khoan đã,” nhưng gió lạnh át hẳn giọng nói từ cổ họng của anh. Rồi mọi thứ trở nên tối đen.

♣ ♣ ♣

Ruby đã đi rồi. Anh quay lại phía đỉnh núi, bên ngoài cái quán ăn ở trên tuyết.

Anh đứng đó một mình, im lặng một lúc lâu cho tới khi anh nhận ra bà già ấy sẽ không trở lại nữa. Rồi anh quay về phía cửa và từ từ kéo nó mở ra. Anh ta nghe thấy tiếng kêu lách cách của đồ làm bằng bạc và chén đĩa đang được chồng lại với nhau. Anh ta ngửi thấy mùi đồ ăn mới nấu - bánh mì, thịt và nước xốt. Linh hồn của những người đã chết ở cầu tàu ấy đều vây quanh, đang cùng nhau ăn uống nói chuyện.

Eddie bước ngập ngừng, biết mình phải làm gì ở đó. Anh quay sang phải, sang phía cái quầy ở góc phòng, sang phía bóng ma của cha anh, đang hút xì gà. Anh cảm thấy rùng mình. Anh nghĩ về ông bố đang thò cổ ra ngoài cửa sổ bệnh viện, chết một mình vào giữa đêm.

Eddie thì thầm, “Cha?”

Cha anh không nghe được tiếng anh. Eddie bước đến gần hơn. “Cha. Bây giờ con biết những gì đã xảy ra”.

Anh cảm thấy nghẹt ở ngực mình. Anh sụp các đầu gối xuống sát cạnh cái quầy ấy. Cha anh ở quá gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên mặt ông và mẩu thuốc xì gà của ông đã gần tàn. Anh thấy những nếp da lùng thùng bên dưới đôi mắt mệt mỏi của ông, cái mũi cong, khớp đốt ngón tay xương xẩu và đôi vai chắc nịch của một người lao động. Anh nhìn xuống cánh tay mình và nhận ra rằng nếu nhìn vào cái thân thể ở trần gian thì giờ đây anh đã già hơn cha anh. Về mọi phương diện anh đã sống lâu hơn ông.

“Con tức giận cha. Con căm ghét cha”.

Eddie cảm thấy nước mắt tuôn ra. Anh cảm thấy ngực anh rung lên. Cái gì đó đang phun ra khỏi anh.

“Cha đã đánh con. Cha không cho con vào nhà. Con không hiểu. Con vẫn không hiểu. Tại sao cha lại làm như vậy? Tại sao?” Anh hít vào những hơi thở dài đau đớn. “Con không biết, đúng không? Con không biết cuộc đời của cha, con không biết những gì đã xảy ra. Con không “hiểu” cha. Nhưng cha là cha của con. Bây giờ con cho qua chuyện đó, được không? Được không? Chúng ta có thể cho qua chuyện đó được không?”

Giọng của anh run run cho tới khi nó cao giọng lên thành tiếng khóc, tiếng gào, không còn cầm lòng được nữa. Anh gào lên,“Được không? Cha có nghe thấy con không?”

Rồi giọng nhỏ nhẹ hơn: “Cha có nghe thấy con không? Cha?”

Anh ngả người vào gần hơn. Anh thấy các bàn tay dơ bẩn của cha anh. Anh nói những lời quen thuộc cuối cùng trong tiếng thì thào.

“Nó đã được sửa xong”.

Eddie đập tay xuống bàn, rồi ngồi sụp xuống sàn nhà. Khi ngước lên, anh thấy Ruby đang đứng ở phía bên kia, trẻ và đẹp. Bà hạ thấp đầu xuống, mở cửa và bay lên bầu trời xanh biếc.

11 GIỜ SÁNG, THỨ NĂM

Ai sẽ chịu chi phí cho đám tang của Eddie? Ông ta không có bà con thân thích. Ông ta không để lại lời trăng trối nào. Cái xác của ông ta vẫn còn để ở nhà xác thành phố, cũng như quần áo và vật dụng riêng của ông, áo sơ mi bảo trì, vớ ngắn và giày, mũ vải lanh, nhẫn cưới, thuốc lá và đồ thông tẩu thuốc, tất cả đều chờ người đến nhận.

Cuối cùng, ông Bullock, chủ công viên giải trí, đã thanh toán chi phí ấy, dùng tiền mà ông đã góp nhặt được từ khoản tiền lương Eddie chưa lãnh. Cái bình đựng tro hỏa táng là một cái hộp bằng gỗ. Chọn nhà thờ ở ngay tại địa phương - nhà thờ gần cầu tàu nhất - vì phần đông người dự lễ tang còn phải trở về làm việc.

Một vài phút trước nghi thức an táng, vị linh mục mời Dominguez, người mặc áo khoác thể thao màu xanh của hải quân và quần jean đen, vào trong phòng làm việc của ông.

Vị linh mục hỏi, “Anh có thể cho biết một số tính cách riêng của người chết không? Tôi biết anh làm việc cùng với ông ta”.

Dominguez nuốt nước bọt. Anh ta không phải là người cảm thấy dễ chịu khi gặp các tu sĩ. Anh ta đan các ngón tay vào với nhau, như thể sẽ đưa ra một vấn đề phải suy nghĩ nào đó và nói nhẹ nhàng như anh nghĩ một người sẽ phải nói chuyện trong một hoàn cảnh như thế.

Cuối cùng anh ta nói, “Eddie thực sự yêu vợ mình”.

Anh ta bỏ các ngón tay đan với nhau ra, rồi nói thêm ngay, “Đương nhiên, tôi không bao giờ gặp cô ấy”.