← Quay lại trang sách

Người thứ tư Eddie gặp trên thiên đường.

Eddie chớp mắt và thấy mình ở trong một phòng tròn nhỏ. Dãy núi không còn nữa và vì vậy bầu trời xanh biếc như ngọc cũng không còn. Một cái trần thấp trát bằng thạch cao chỉ vừa cao hơn đầu ông. Căn phòng ấy màu nâu - trơn nhẵn như lớp thép bọc tàu - và không một bóng người, chỉ còn để lại một cái ghế đẩu bằng gỗ và một cái gương hình bầu dục treo trên tường.

Eddie bước tới phía trước gương. Ông ta đưa mắt nhìn không thấy bóng mình trong gương. Ông ta chỉ thấy căn phòng bị đảo ngược, đột nhiên mở rộng ra bao quát cả một dãy cửa. Eddie quay nhìn xung quanh.

Rồi ông ta ho.

Một âm thanh làm ông giật mình, như thể từ một người khác. Ông ta lại ho, tiếng ho nặng sù sụ, như thể trong ngực có vấn đề cần phải làm cho dịu xuống.

Eddie nghĩ. Tình trạng này bắt đầu khi nào? Ông ta sờ vào da mình, đã già cỗi từ thời ông còn ở Ruby. Bây giờ cảm thấy nó mỏng hơn và khô hơn. Phần bụng của ông, trong thời gian ông ở với viên đại úy, ông đã cảm thấy thắt chặt như cao su kéo căng, giờ cơ bắp của nó đã mềm nhão, sự sa sút của tuổi tác.

Ruby đã nói, cậu vẫn còn phải gặp hai người nữa. Và rồi người nào? Lưng dưới của ông bị nhức ê ẩm. Cái chân tồi tệ của ông càng ngày càng cứng đơ hơn. Ông biết rằng điều gì đang xảy ra, nó xảy ra với từng giai đoạn mới của thiên đường. Ông đang chết dần chết mòn.

♣ ♣ ♣

Ông đến một trong những cái cửa ấy và đẩy nó mở ra. Đột nhiên, ông ở bên ngoài, trong cái sân nhà mà ông ta chưa bao giờ thấy, ở một nơi ông không nhận ra được là ở đâu, ở giữa khung cảnh hiện ra thành một bữa tiệc chiêu đãi của đám cưới. Những khách mời cầm những cái đĩa bằng bạc đầy cỏ. Ở một đầu dựng một cái cổng vòm phủ hoa đỏ và các cành bulô, và ở đầu bên kia, cạnh Eddie, là cái cửa mà ông đã đi qua. Cô dâu trẻ và xinh đẹp đứng ở giữa nhóm người ấy, đang gỡ cái bím ra khỏi mái tóc màu bơ. Chú rể gầy và cao lêu nghêu. Anh ta mặc chiếc áo cưới màu đen và giơ lên một thanh kiếm, ở chuôi kiếm là một cái vòng. Anh ta hạ thấp thanh kiếm về phía cô dâu và khách mời hoan hô khi cô ta cầm lấy nó. Eddie nghe thấy tiếng của họ, nhưng là tiếng nước ngoài. Đức? Thụy Điển?

Ông lại ho. Nhóm người ấy nhìn lên. Mọi người dường như mỉm cười và cái vẻ mỉm cười ấy làm Eddie hoảng sợ. Ông vội lùi lại qua cái cửa mà ông đã vào, tính quay trở lại cái phòng tròn kia. Thay vì thế, ông ở giữa một đám cưới khác, lần này ở trong nhà, trong một tiền sảnh rộng, nơi người ta trông giống như người Tây Ban Nha và cô dâu cài hoa cam ở mái tóc. Cô ta đang khiêu vũ với hết người này tới người kia và mỗi người đều đưa cho cô một túi nhỏ tiền cắc.

Eddie lại ho - ông không sao nhịn được - và khi một vài người khách ngước lên, ông lại lùi qua cửa và lại ở vào khung cảnh của một đám cưới khác, Eddie đoán, điều gì đó giống như Phi châu, nơi các gia đình rót rượu xuống đất, từng cặp cầm tay và nhảy qua cái chổi. Rồi lại đi qua cửa tới tiệc chiêu đãi của người Hoa, nơi người ta đốt pháo trước khi chào đón những khách tham dự, sau đó đến một lối vào khác dẫn tới một nơi nào khác nữa - có thể là Pháp - nơi đôi tân hôn cùng nhau uống rượu từ một cái cốc có hai tay cầm.

Eddie nghĩ. Điều này tiếp diễn bao lâu nữa? Trong mỗi tiệc chiêu đãi, không đâu có dấu hiệu cho thấy người ta đã đến đó bằng cách nào, không có xe hơi hay xe buýt, không có xe ngựa, cũng chẳng có ngựa. Việc phải lên đường đi tới dường như không phải là vấn đề. Khách khứa đi tới đi lui và Eddie bị cuốn hút như một người trong số họ, chỉ mỉm cười, chứ không nói chuyện, rất giống một số đám cưới ông đã đi dự ở trần gian. Ông thích đám cưới theo kiểu đó hơn. Trong tâm trí của Eddie, các đám cưới có quá nhiều những lúc làm cho người ta phải ngượng ngùng, như khi các cặp được mời vào nhảy, hoặc nhờ giúp nâng cô dâu lên ghế. Cái chân tồi tệ của ông ta dường như nóng bừng lên vào những lúc như thế, và ông ta cảm thấy như thể người ta có thể nhìn thấy cái chân ấy từ phía bên kia phòng.

Vì thế, Eddie đã tránh hầu hết các buổi tiệc cưới và khi ông đã đi, ông thường đứng ở bãi đậu xe, hút thuốc, chờ cho thời gian qua đi. Trong suốt một thời gian dài, bằng cách nào đó ông chẳng phải tham dự đám cưới nào. Chỉ những năm về sau của cuộc đời ông ta, khi một số những công nhân cầu tàu ở tuổi thanh thiếu niên đã lớn lên, rồi lập gia đình, ông ta tự tìm cho mình bộ com lê bạc màu, lấy ở trong buồng ra, và mặc vào chiếc áo sơ mi có cổ bó chặt vào cái cổ chắc nịch của ông. Vào thời điểm này, các xương đã gãy trước đây bị kích thích và biến dạng. Chứng viêm khớp xâm lấn vào đầu gối của ông. Càng làm cho ông đi khập khiễng hơn, và vì thế ông xin miễn tham dự tất cả những lúc, chẳng hạn như, khiêu vũ hoặc rước đèn nến. Ông được người ta coi là một “ông già” lẻ loi, chơi vơi một mình, và không ai muốn ông ta làm gì nhiều ngoài việc mỉm cười khi thợ chụp hình đến bàn tiệc của ông để chụp hình.

Bây giờ ở đây trong bộ quần áo bảo trì, ông ta đi hết đám cưới này tới đám cưới khác, hết tiệc chiêu đãi này tới tiệc chiêu đãi khác, chỗ thì nói một thứ tiếng, ăn một loại bánh, chơi một loại nhạc, khi sang chỗ khác lại nói một thứ tiếng khác, ăn một loại bánh khác và chơi một loại nhạc khác. Tính chất giống nhau không làm cho Eddie ngạc nhiên. Ông luôn luôn hình dung đám cưới ở chỗ này không khác với đám cưới ở chỗ kia lắm. Điều ông ta chưa biết thì đây là cái buộc ông ta phải tìm cách xoay xở.

Ông chen lấn qua ngưỡng cửa thêm một lần nữa và thấy mình ở trong một khung cảnh hiện ra như một ngôi làng bên Ý. Có các vườn nho trên các sườn đồi và những ngôi nhà trong trang trại làm bằng đá vôi. Nhiều người đàn ông tóc đen dày, được chải ngược về đàng sau và bị ướt, còn những phụ nữ có đôi mắt đen và nét mặt sắc sảo. Eddie thấy một nơi ở cạnh một bức tường và ông nhìn thấy cô dâu và chú rể cắt một khúc gỗ ra làm đôi bằng cái cưa xẻ gỗ có hai tay cầm. Âm nhạc trỗi lên - những người thổi sáo, kéo vĩ cầm, đánh đàn ghi ta - và các khách mời bắt đầu điệu nhảy taranten, nhảy theo nhịp điệu quay tròn, cuồng nhiệt. Eddie lùi lại vài bước. Mắt ông rảo theo một mé của đám đông.

Một cô phù dâu mặc chiếc đầm dài màu hoa oải hương và đội mũ rơm đi lẫn vào các khách mời với một giỏ kẹo nhân quả hạch. Từ xa, trông cô ở vào độ tuổi ngoài 20.

Chìa kẹo ra, cô nói, “Per l’amaro e il dolce?... Per l’amaro e il dolce?... Per l’amaro e il dolce?...”.

Với cái giọng của cô, cả người Eddie run lên. Ông bắt đầu toát mồ hôi. Cái gì đó bảo ông phải chạy đi, nhưng cái gì khác lại ghìm chặt hai bàn chân ông xuống đất. Cô ta xuất hiện ở lối ông đi. Đôi mắt cô ta nhìn ông từ bên dưới cái mũ có vành, trên đỉnh có những bông hoa giả.

Mỉm cười, giơ kẹo hạnh nhân ra, cô ta nói, “Per l’amaro e il dolce?”. “Cho cả đắng cay lẫn ngọt bùi”.

Mái tóc đen của cô xõa xuống một mắt và trái tim của Eddie gần vỡ tung. Đôi môi của ông phải mất một lúc mới hé ra được và âm thanh từ cuống họng của ông phải mất một lúc mới phát ra được, nhưng môi miệng ông chỉ hòa lên được cái vần đầu tiên của cái tên duy nhất trong đời ông đã đem đến cho ông cái cảm xúc như thế. Ông qụy xuống.

Ông thì thầm, “Marguerite...”.

Cô ta nói, “Cho cả đắng cay lẫn ngọt bùi”.

Hôm nay là sinh nhật của Eddie

Eddie và anh của anh ta đang ngồi trong xưởng bảo trì.

Giơ cái khoan lên, Joe nói một cách tự hào, “Đây là khoan kiểu mới nhất”.

Joe mặc cái áo khoác thể thao kẻ ca rô và đi đôi giày hai màu đen trắng. Eddie nghĩ anh mình trông quá điệu - và điệu có nghĩa là dỏm - nhưng bây giờ Joe là người bán hàng cho một công ty kinh doanh kim khí điện máy, còn Eddie chỉ mặc cùng một bộ quần áo, giày mũ trong nhiều năm, thì làm sao có thể hiểu được?

Joe nói, “Dạ thưa, xin cầm lấy cái này. Nó chạy bằng cục pin này đấy”.

Eddie cầm cục pin bằng các ngón tay, một vật nhỏ được gọi là cadmi niken. Thật khó tin.

Đặt cái khoan lên, Joe nói, “Cho nó chạy thử đi”.

Eddie siết cò công tắc. Nó phát ra tiếng kêu o o.

Joe la lên, “Tốt, chứ?”

Buổi sáng đó, Joe đã nói cho Eddie biết về số tiền lương mới lãnh của anh ta. Nó nhiều gấp ba lần số tiền Eddie kiếm được. Rồi Joe chúc mừng Eddie được lên chức: Trưởng xưởng bảo trì của Ruby Pier, chức vụ trước đây của cha anh. Eddie muốn trả lời, “Nếu công việc của tôi là quá tốt, tại sao anh không nhận nó? Và tôi sẽ nhận việc của anh”. Nhưng anh không nói ra. Eddie chẳng bao giờ nói bất cứ điều gì dù anh đã suy nghĩ rất kỹ.

“Chào? Có ai ở đây không?”

Marguerite đứng ở cửa, đang cầm một cuộn vé màu cam.

Như thường lệ, Eddie nhìn khuôn mặt cô, nhìn nước da màu ô liu, nhìn đôi mắt màu cà phê đậm của cô. Cô ta nhận việc ở các quầy bán vé mùa hè này và cô mặc bộ đồng phục chính thức của Ruby Pier: Một áo sơ mi trắng, một áo ghi lê đỏ, quần chẽn đen, một cái mũ bê rê đỏ, và tên cô đính vào áo ở bên dưới xương đòn gánh. Cảnh tượng đó làm cho Eddie bực mình - nhất là ở trước người anh có tài phô trương trong cách ứng xử lúc giao tiếp.

Quay lại Marguerite, Joe nói, “Cho cô ấy xem cái khoan đi. Nó chạy bằng pin đấy”.

Eddie siết cò công tắc. Marguerite bịt hai tai.

Cô ấy bảo, “Nó kêu to hơn tiếng ngáy của anh”.

Tươi cười, Joe la to, “Ô này! Ô này! Cô ấy mê mệt chú mày rồi!”

Eddie nhìn xuống ngượng ngùng, rồi nhìn vợ, anh mỉm cười.

Cô nói, “Anh ra ngoài được không?”

Eddie vẫy tay chỉ cái khoan. “Anh đang làm mà”.

“Chỉ một lúc thôi, được không?”

Eddie từ từ đứng lên, rồi theo cô ra ngoài cửa. Mặt trời hắt những tia nắng vào mặt anh.

Một nhóm trẻ đồng thanh gào to, “HAP-PY BIRTH-DAY, ÔNG EDDIE!”

Eddie nói, “Được rồi, chú sẽ...”.

Marguerite la to, “Được đấy, các cháu đặt nến lên bánh đi!”

Những đứa trẻ chạy ùa lại chỗ cái bánh kem mùi vani ở trên cái bàn xếp gần đó. Marguerite ngả người sang Eddie và nói nhỏ, “Em đã cam đoan với chúng là anh sẽ thổi tắt tất cả ba mươi tám ngọn nến cùng một lúc”.

Eddie cười thoải mái. Anh ta nhìn vợ điều động nhóm trẻ ấy. Lúc nào mà Marguerite ở bên bọn trẻ, thì tâm trạng của anh cũng hưng phấn bởi mối quan hệ dễ dàng của cô với các đứa trẻ ấy và bị cụt hứng khi nghĩ đến tình trạng cô không có khả năng sinh con. Một bác sĩ nói cô ta quá lo lắng. Một bác sĩ khác lại bảo cô ta đã chờ quá lâu, cô ấy đáng lẽ phải có con vào khoảng 25 tuổi. Vào thời gian ấy họ không có tiền để chạy chữa. Chuyện đã là như thế.

Gần một năm nay, cô ấy thường nói về chuyện nhận con nuôi. Cô ta đã đến nơi lưu trữ hồ sơ nhận trẻ nuôi. Cô mang về nhà một số giấy tờ. Eddie bảo họ đã quá lớn tuổi. Cô ta nói, “Như thế nào là quá lớn tuổi đối với một đứa con?”

Eddie nói là anh sẽ nghĩ về điều đó.

Bây giờ từ chỗ cái bánh kem, cô ấy la lên, “Được rồi. Tiếp tục nào, ông Eddie! Thổi tắt chúng đi. Ồ, khoan, khoan đợi đã...”. Cô ta cho tay vào trong một cái túi và kéo ra một cái máy chụp hình, một cái máy kỳ lạ phức tạp có chỗ cầm, dây đeo, và bóng đèn tròn khi chụp thì lóe sáng.

“Charlene cho tôi mượn. Nó là máy chụp hình lấy ngay”.

Marguerite sắp xếp để chụp tấm hình ấy, Eddie đứng đối diện với cái bánh sinh nhật, bọn trẻ bu chặt chung quanh anh ta, ngắm nghía 38 ngọn nến nhỏ. Một đứa hích vào Eddie và nói, “Thổi tắt tất cả chúng đi, được không?”

Eddie nhìn xuống. Lớp kem phủ ở tình trạng hỗn độn, không biết bao nhiêu là dấu tay bé xíu.

Eddie nói, “Chú sẽ thổi”. Nhưng anh ta vẫn đang nhìn vợ mình.

♣ ♣ ♣

EDDIE NHÌN CHẰM chằm vào người thiếu nữ trẻ rất giống Marguerite.

Ông ta nói, “Không phải em”.

Cô ta hạ thấp cái giỏ kẹo hạnh nhân. Cô mỉm cười một cách buồn bã. Hai người đang nhảy điệu taranten ở phía sau họ và mặt trời phai nhạt dần sau một dải mây trắng.

Eddie lại nói, “Không phải em”.

Những người khiêu vũ la lên, “Hoan hô!” Họ gõ trống lục lạc.

Cô ta đưa bàn tay ra. Theo bản năng, Eddie vội nắm lấy nó như thể túm lấy một vật đang rơi. Các ngón tay của họ chạm nhau và ông chưa bao giờ cảm thấy một cảm giác lạ lùng như thế, như thể xác thịt ấy đang được tạo ra trên chính xác thịt của ông, mềm và ấm, làm cho ông nhột. Cô ta quỳ xuống bên cạnh ông.

Ông nói, “Không phải em”.

Cô ta thì thầm, “Em đây mà”.

Hoan hô!

Eddie lẩm bẩm, “Không phải em, không phải em, không phải em”, ông gục đầu lên vai cô và lần đầu tiên từ khi ông chết, ông đã bật khóc.

♣ ♣ ♣

Lễ cưới của họ diễn ra vào đêm Noel trên tầng hai của một nhà hàng Trung Hoa có ánh sáng lờ mờ, tên là Sammy Hong’s. Chủ nhân, Sammy, đã đồng ý cho thuê tầng lầu ấy trong đêm đó, có vẻ như chủ nhân phải lo một công việc kinh doanh khác nữa. Eddie lấy khoản tiền mặt mà ông còn để lại trong quân đội để chi phí vào tiệc chiêu đãi ấy - gà quay và các món rau củ Trung Hoa, rượu pooctô và một nhạc công chơi accordion. Những ghế dành cho nghi lễ cưới cũng cần dùng cho tiệc chiêu đãi, vì vậy khi những lời thề hứa đã được cô dâu chú rể diễn ra xong, những người bồi bàn yêu cầu khách đứng lên, sau đó đưa ghế xuống lầu cho buổi liên hoan. Nhạc công accordion ngồi trên ghế đẩu. Những năm sau này, Marguerite nói đùa rằng một thứ duy nhất còn thiếu trong đám cưới của họ là “chơi bài bingô”.

Khi bữa tiệc xong và một số món quà nhỏ đã được trao tặng và cái bánh mì nướng cuối cùng đã được phân phát, nhạc công bỏ đàn vào thùng. Eddie và Marguerite rời khỏi đó bằng cửa trước. Một vài khách mời tung gạo từ nhà bếp. Trời đổ mưa nhẹ, cơn mưa lạnh lẽo, nhưng cô dâu và chú rể đi về nhà với nhau, trông như chỉ có một vài dãy nhà. Marguerite mặc áo dài cưới bên trong áo len màu hồng đậm. Eddie mặc bộ com lê trắng, áo sơ mi bó chặt cổ ông. Họ cầm tay nhau. Họ đi qua những hồ nước lấp lánh ánh đèn. Mọi thứ chung quanh họ dường như tất cả đều sẵn sàng đâu vào đấy.

♣ ♣ ♣

Người ta nói họ “tìm thấy” tình yêu, như thể là một vật đã bị một tảng đá che giấu. Nhưng tình yêu thể hiện ở nhiều dạng, và nó chẳng bao giờ giống như nhau cho bất cứ người đàn ông và người phụ nữ nào. Thế nên điều người ta tìm được là một tình yêu nào đó. Và Eddie đã tìm thấy được một tình yêu với Marguerite, một tình yêu đầy tình nghĩa, một tình yêu sâu đậm nhưng trầm lặng, một tình yêu mà ông biết hơn ai hết, là nó không thể thay thế được. Khi cô ta qua đời, ông để cho ngày tháng trở nên nhạt nhẽo. Ông để cho trái tim mình ngủ yên.

Bây giờ, cô ta lại ở đây, còn thanh xuân như ngày họ cưới nhau.

Cô ta nói, “Đi với em”.

Eddie cố đứng, nhưng cái đầu gối tồi tệ của ông co thắt lại. Cô nâng ông ta lên một cách dễ dàng.

Nhìn vết sẹo đã lợt màu với một cái vuốt ve dịu dàng, cô ta nói, “Cái chân của anh”. Rồi cô ngước lên và sờ vào các chỏm tóc ở trên tai của ông.

Mỉm cười, cô ta nói, “Nó đã bạc”.

Eddie không sao cử động được lưỡi. Ông ta không thể làm được gì nhiều ngoài việc nhìn chằm chằm. Cô y hệt như hình ảnh cô trong trí nhớ của ông - thực sự đẹp hơn so với ký ức cuối cùng của ông về cô, vì khi đó cô đã già và đã chịu nhiều đau khổ. Ông đứng bên cạnh cô, im lặng cho tới khi đôi mắt đen của cô khép nhỏ lại và đôi môi cô dịch chuyển từ từ tới gần ông một cách nghịch ngợm.

Gần như cô ta cười khúc khích, “Eddie. Anh mau quên em đến thế sao?”

Eddie nuốt nước bọt, “Anh chẳng bao giờ quên”.

Cô ta sờ nhẹ vào mặt ông và sự ấm áp lan tỏa khắp thân xác ông. Cô chỉ về phía ngôi làng và những người khách mời đang khiêu vũ. Cô ta nói một cách hạnh phúc, “Tất cả các đám cưới. Đó là sự chọn lựa của em. Thế giới của những lễ cưới nằm sau mọi cánh cửa. Ô, Eddie, nó không bao giờ thay đổi, khi chú rể vén cái mạng che mặt, khi cô dâu nhận nhẫn cưới, những sự kiện có thể xảy ra mà anh thấy trong ánh mắt của họ, đều như nhau ở khắp thế giới. Họ thực sự tin tưởng tình yêu của họ và cuộc hôn nhân của họ sẽ phá tất cả các kỷ lục”.

Cô ta mỉm cười, “Anh có nghĩ chúng ta được như thế không?”

Eddie không biết trả lời làm sao.

Ông ta nói, “Chúng ta có một nhạc công accordion”.

♣ ♣ ♣

Họ rời tiệc chiêu đãi và đi lên một con đường sỏi đá. Tiếng nhạc loãng dần thành tiếng tạp âm. Eddie muốn kể với cô mọi thứ ông đã thấy, mọi sự kiện đã xảy ra. Ông muốn hỏi cô về mọi chuyện lớn cũng như chuyện nhỏ. Ông cảm thấy cái cảm giác bồn chồn bên trong ông, một mối băn khoăn không ngớt. Ông không biết bắt đầu ở đâu.

Cuối cùng ông nói, “Em cũng đã làm điều này? Em đã gặp năm người?”

Cô ta gật đầu.

Ông nói, “Năm người khác”.

Cô ta lại gật đầu.

“Và họ giải thích mọi thứ? Và điều đó có khác biệt?”

Cô ta mỉm cười, “Tất cả đều khác nhau”. Cô ta sờ vào cằm ông. “Và thế nên em đã chờ anh”.

Ông nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô. Nụ cười của cô. Ông tự hỏi không biết sự chờ đợi của cô có cảm thấy giống như sự chờ đợi của ông hay không.

“Em biết được bao nhiêu... về anh? Anh muốn nói, em biết được bao nhiêu kể từ khi...”

Ông ta vẫn khó nói ra được điều đó.

“Từ khi em chết”.

Cô ta bỏ cái mũ rơm ra và vén mái tóc còn thanh xuân khỏi trán. “À, em biết mọi thứ đã xảy ra khi chúng ta sống với nhau...”.

Cô ta mím đôi môi.

“Và bây giờ em biết tại sao điều đó xảy ra...”.

Cô ta đặt hai tay lên ngực ông.

“Và em còn biết... là anh đã yêu em thiết tha”.

Sau đó cô cầm lấy bàn tay kia của ông. Ông cảm thấy sự nồng ấm dâng tràn.

Cô ta nói, “Em không biết làm sao anh chết”.

Eddie suy nghĩ một lúc.

Ông nói, “Anh cũng không biết nữa. Có một đứa con gái, một bé gái, nó lang thang vào cái tàu lượn này và nó đã bị... rắc rối”

Marguerite mở to mắt. Cô trông còn rất trẻ trung. Điều khó hơn những gì Eddie đã hình dung, là kể cho vợ ông về ngày ông bị chết.

“Họ có những tàu lượn này, thấy đó, những tàu lượn còn mới như vậy, không có cái nào giống như những gì chúng ta thường có - bấy giờ mọi người phải đi một ngàn dặm một giờ. Bằng cách nào đi nữa, một tàu lượn như thế này, đổ các toa này xuống và đầu hơi nước ấy được cho là đã chặn nó lại, làm cho nó từ từ tụt xuống, nhưng cái gì đó đã cắt đứt cáp ra từng sợi, toa xe bung ra, anh vẫn không sao nghĩ ra được vấn đề đó, nhưng toa tàu ấy đã rớt xuống vì anh bảo họ buông nó ra - anh muốn nói, anh đã bảo Dom, anh ta là một cậu bé, người ấy giờ cùng làm việc với anh - không phải lỗi của anh ta - nhưng anh bảo anh ta làm và rồi anh cố ngăn anh ta lại, nhưng anh ấy không sao nghe thấy tiếng của anh và bé gái này ngồi ngay ở đó, và anh cố với tới chỗ nó. Anh cố cứu nó. Anh sờ thấy đôi tay nhỏ bé của nó, nhưng rồi anh...”

Ông dừng lại. Cô nghiêng đầu, giục ông kể tiếp. Ông thở ra thật sâu.

Ông nói, “Anh không nói đến chuyện này nhiều từ khi anh đến đây”.

Cô ta gật đầu mỉm cười, một nụ cười hiền lành và trong cảnh tượng đó, đôi mắt của ông hơi rướm nước mắt và thoáng gợn lên một nỗi buồn, giống như điều đó, điều chẳng ý nghĩa gì, chẳng đáng gì để nói về cái chết của ông hoặc về công viên giải trí ấy, hoặc đám đông mà ông đã hét lên “Lùi lại!” Tại sao ông lại nói về chuyện này? Ông ta đang làm cái gì vậy? Có phải ông ta thực ở cùng với cô ta không? Giống như một nỗi đau lòng phải giữ kín dâng lên thắt lấy trái tim, linh hồn của ông chực chờ với những cảm xúc xa xưa, đôi môi của ông ta bắt đầu run lên và ông ta đã bị cuốn vào luồng tư tưởng về tất cả những gì ông đã mất. Ông nhìn vợ mình, người vợ đã chết của ông, người vợ trẻ của ông, người vợ duy nhất của ông và ông ta không muốn nhìn cái gì nữa.

Ông thì thầm, “Chúa ơi, Marguerite. Anh thật hối tiếc. Anh thật hối tiếc. Anh không sao nói được. Anh không sao nói được. Anh không sao nói được”.

Ông gục đầu vào hai bàn tay và dù thế nào đi nữa ông cũng nói điều đó, ông nói những gì mọi người đều nói.

“Anh đã nhớ em rất nhiều”.