← Quay lại trang sách

Hôm nay là sinh nhật của Eddie.

Trường đua ngựa tấp nập khách đến chơi vào mùa hè. Phụ nữ đội mũ rơm rộng vành và đàn ông hút xì gà. Eddie và Noel rời nơi làm việc sớm để vui chơi sinh nhật lần thứ 39 của Eddie ở Daily Double. Họ ngồi trên các ghế gấp có mặt ghế làm bằng các thanh gỗ. Ở chân họ là những ly giấy uống bia, những tấm vé vứt bỏ liệng giữa những tấm thảm.

Ban đầu Eddie thắng trong cuộc đua đầu tiên của ngày hôm ấy. Anh ta bỏ phân nửa số tiền thắng được vào cuộc đua thứ hai và cũng thắng cuộc đua đó, lần đầu tiên một điều như thế đã xảy ra với anh và mang lại cho anh $209. Sau khi thua hai lần trong các lần cá cược nhỏ, anh ta đặt toàn bộ số tiền còn lại vào con ngựa thắng vòng đua thứ sáu, vì như anh ta và Noel đã đồng ý một cách hào hứng, anh ta đã kiếm được số tiền ấy hầu như chẳng mất gì. Vậy có thiệt hại gì đâu nếu đi về tay không?

Bây giờ Noel nói, “Thử nghĩ xem, nếu anh thắng, anh sẽ có tất cả số tiền đó cho đứa con ấy”.

Chuông reo vang. Các con ngựa xuất phát. Chúng chụm lại với nhau trên quãng đường dài thẳng tắp, những mảnh vải lụa đầy màu sắc của chúng phất phơ theo chuyển động nhấp nhô của chúng. Eddie bắt con số 8, một con ngựa tên Jersey Finch, không phải là con tồi, không phải không chắc ăn, nhưng điều Noel vừa nói về “đứa con” - một đứa bé mà Eddie và Marguerite đang định nhận nuôi - đứa bé ấy xua tan khỏi anh cái cảm giác tội lỗi. Vợ chồng anh có thể đã phải dùng số tiền đó. Tại sao anh lại làm những điều như vậy?

Đám đông đứng lên. Các con ngựa chạy nước rút trên đoạn đường thẳng của đường đua, Finch lấn ra ngoài và phi nước đại. Tiếng reo hò pha lẫn với tiếng vó ngựa ầm ầm. Noel hò hét. Eddie siết chặt cái vé của mình. Anh hồi hộp hơn cả mong muốn. Da của anh nổi gai ốc. Một con ngựa phóng lên trước đàn ngựa.

Jersey Finch!

Bây giờ Eddie có được gần $800.

Anh ta nói, “Tôi phải gọi điện về nhà”.

Noel nói, “Anh muốn thua sạch sao”.

“Anh đang nói cái gì?”

“Anh kể cho người nào biết, anh sẽ bị xui xẻo”.

“Anh dở hơi”.

“Đừng làm thế”.

“Tôi sẽ gọi cho cô ấy. Điều đó sẽ làm cho cô ấy vui”.

“Điều đó sẽ chẳng làm cho cô ấy vui”.

Anh ta đi khập khiễng tới trạm điện thoại trả bằng đồng xu và bỏ vào một xu. Marguerite trả lời điện thoại. Eddie kể cho cô ấy biết về cái tin ấy. Noel nói đúng. Cô ấy không vui. Cô ấy bảo anh ta đi về đi. Anh ta bảo cô ta hãy thôi cái việc bảo anh ta phải làm gì.

Cô ta trách móc, “Chúng ta sắp nhận con rồi. Anh không thể để tư cách mình như thế”.

Eddie gác điện thoại và hai mang tai anh nóng bừng bừng. Anh ta quay lại chỗ Noel, đang ăn đậu phộng ở chỗ rào cản.

Noel bảo, “Để tôi đánh cá”.

Họ đi tới cửa sổ bán vé cá cược và chọn một con ngựa khác. Eddie móc túi lấy tiền. Anh nửa không muốn cá cược nữa, nửa muốn cá lên gấp đôi, như thế anh ta có thể quăng số tiền ấy lên giường khi anh về nhà và bảo vợ mình, “Đây, hãy mua cái gì em muốn, được không?”

Noel nhìn anh ta đẩy những tờ giấy bạc qua cửa mua vé. Noel nhíu lông mày.

Eddie nói, “Tôi biết, tôi biết”.

Điều anh ta không biết là Marguerite không thể gọi anh ta về được, cô ấy đã buộc phải lái xe tới trường đua để tìm anh ta. Cô ta cảm thấy khó chịu khi phải nghe tiếng la hét, nhưng đây là sinh nhật của anh và cô muốn xin lỗi; cô cũng muốn anh thôi cá cược. Cô biết từ những buổi chiều trước đó Noel cứ nhất định họ ở lại cho tới khi đóng cửa - Noel thích chuyện đó. Và vì trường đua ngựa chỉ cách nhà khoảng 10 phút lái xe, cô ta túm lấy cái ví xách tay và lái chiếc Nash Rambler cũ xuống đường Ocean Parkway. Cô ta rẽ phải vào đường Lester. Mặt trời đã khuất và bầu trời đang tối dần. Hầu hết ô tô đang đi ra từ hướng ngược chiều. Cô ta đến cầu vượt Lester Street, mà khách đến trường đua ngựa trước đây thường đi lên cầu thang, vượt qua con phố ấy rồi lại xuống cầu thang, cho tới khi các chủ nhân của trường đua thanh toán cho thành phố về đèn tín hiệu giao thông, thì những cầu vượt ấy vẫn còn nhưng chẳng có ai leo lên đó nữa, lúc nào cũng vắng vẻ.

Nhưng vào đêm nay, nơi ấy không vắng vẻ. Cái cầu vượt ấy có hai thanh niên lên đó để lẩn trốn, hai thanh niên 17 tuổi, mấy giờ trước bọn chúng đã bị một cửa hàng rượu rượt đuổi sau khi chúng ăn cắp năm cây thuốc lá và ba chai rượu whisky Old Harper’s. Bây giờ đã uống hết rượu và hút nhiều điếu thuốc, chúng thấy chán chường chẳng biết làm gì trong buổi tối ấy, chúng lắc lắc các chai rượu không trên thành cầu gỉ sét.

Một đứa nói, “Dám thách tao không?”

Đứa kia nói, “Thách mày đấy”.

Đứa thứ nhất thả cái chai ấy xuống và chúng núp phía sau cái cổng vào bằng sắt để theo dõi. Cái chai chỉ vừa trượt khỏi một cái xe và rơi xuống mặt đường vỡ tan.

Đứa thứ hai la lên, “Ôi, mày thấy cái xe đó không!”

“Nhóc con, bây giờ thả cái chai của mày đi”.

Đứa thứ hai đứng lên, giơ cái chai ra và chọn làn đường bên tay phải, xe đi lại thưa thớt. Nó lắc lư cái chai tới lui, cố chờ đúng lúc để thả cái chai xuống đường giữa hai chiếc xe như thể đây là một trò nghệ thuật nào đó và nó là một nghệ nhân đang biểu diễn.

Các ngón tay của nó buông ra. Nó suýt bật cười.

Bên dưới 40 fít, Marguerite chẳng bao giờ nghĩ phải nhìn lên trên, không bao giờ nghĩ có cái gì sẽ có thể xảy ra ở trên cái cầu vượt đó, không hề nghĩ đến cái gì ngoài việc đưa Eddie ra khỏi trường đua ngựa trong khi anh ta còn tiền. Cô ta đang tự hỏi khu vực khán đài nào để tạt vào, ngay khi đó cái chai rượu whisky Old Harper’s đập bể kính chắn gió xe của cô thành những mảnh thủy tinh vỡ vụn bay tứ tung. Chiếc xe của cô đổi hướng đâm vào dải phân cách bằng bê tông. Thân xác của cô bị hất tung lên như một con búp bê, dội vào cửa xe, vào bảng đồng hồ trong xe và vào vô lăng, làm dập gan của cô và làm gãy cánh tay, đầu cô đập quá mạnh làm cho cô không còn nghe được những âm thanh va chạm của đêm ấy. Cô không nghe thấy những tiếng kêu thất thanh từ những xe khác. Cô không nghe thấy tiếng còi ô tô. Cô không nghe thấy tiếng những đế giày cao su tháo chạy xuống cầu vượt Lester Street và biến mất vào trong đêm ấy.

♣ ♣ ♣

GIỐNG NHƯ MƯA, tình yêu từ trên cao đổ xuống, làm cho những đôi nam nữ đắm chìm trong niềm vui say đắm. Nhưng đôi khi dưới sự nóng giận của cuộc đời, tình yêu khô héo trên bề mặt và cần phải nuôi dưỡng nó từ bên dưới, nơi gốc rễ của nó, để giữ cho nó sống.

Tai nạn ở Lester Street đã đưa Marguerite đến bệnh viện. Cô ta đã phải nằm tại chỗ gần sáu tháng. Cuối cùng gan bị chấn thương của cô đã được phục hồi, nhưng chi phí ấy và sự trì hoãn làm cho họ không còn khả năng nhận con nuôi. Đứa con mà họ mong đợi đã về với một người nào khác. Lời trách móc không nói ra được về điều này không bao giờ nằm yên - nó di chuyển giống như cái bóng từ chồng sang vợ. Marguerite trở nên trầm lặng trong một thời gian dài. Eddie làm việc quên mình. Cái bóng ấy chiếm một chỗ ở bàn ăn của họ và họ đã ăn chính sự hiện diện của nó, giữa tiếng kêu lách cách đơn độc của nĩa và chén đĩa. Khi họ nói, họ nói về những chuyện không còn mấy ý nghĩa. Nguồn nước tình yêu của họ ẩn sâu dưới gốc rễ. Eddie chẳng bao giờ cá ngựa nữa. Anh ta dần dần không còn ghé tới chỗ Noel, mỗi người họ không còn có thể bàn luận nhiều vào bữa ăn sáng mà không cảm thấy như phải gắng gượng.

Một công viên giải trí ở California đã giới thiệu những đường ray bằng sắt dạng ống đầu tiên. Họ đã uốn những góc lượn rất gắt mà đường bằng gỗ không làm được, và các đường tàu lượn bỗng nhiên trở thành lỗi thời và dần chìm vào quên lãng. Ông Bullock, chủ công viên giải trí, đã phải đặt mua kiểu đường ray bằng sắt cho Ruby Pier và Eddie trông nom việc xây dựng. Anh quát tháo những công nhân lắp đặt, kiểm tra mọi hoạt động của họ. Anh không tin mấy vào cái sự thay đổi nhanh chóng này đến thế. Các góc lượn 60 độ? Anh biết chắc người nào đó sẽ bị nạn. Dù sao đi nữa, điều này đã làm cho anh ta bối rối.

Đường tàu lượn Stardust Band Shell đã được phá bỏ. Đường tàu lượn Zipper cũng vậy. Và đường tàu lượn Tunnel of Love, trẻ con thấy quá cổ lỗ. Một vài năm sau, một đường tàu mới gọi là máng trượt nước được xây dựng và làm cho Eddie phải ngạc nhiên, nó hết sức nổi tiếng. Những người đi máng trượt nước trôi theo các máng nước và cuối cùng rơi vào một cái hồ lớn nước bắn tung tóe. Eddie không thể hình dung được tại sao người ta lại quá thích được ướt đẫm trong nước, khi biển chỉ cách có khoảng 100 mét. Nhưng việc bảo trì thì cũng chỉ giống như trước, anh đi chân không và làm việc trong nước để bảo đảm rằng những chiếc tàu trượt ấy không bao giờ bung ra khỏi đường trượt.

Vào thời gian hai vợ chồng bắt đầu nói chuyện trở lại, và trong một đêm, thậm chí Eddie nhắc đến chuyện nhận con nuôi. Marguerite bóp trán nói, “Bây giờ chúng ta đã quá lớn tuổi rồi”.

Eddie nói, “Như thế nào là quá lớn tuổi đối với một đứa con?”

Năm tháng đã trôi qua. Và trong khi một đứa con chưa bao giờ đến, vết thương của họ lành dần và tình nghĩa vợ chồng đã dâng lên tràn đầy khoảng trống mà họ đang chắt chiu bồi đắp để kiếm một đứa con nuôi khác. Vào những buổi sáng, cô chuẩn bị cho anh bánh mì nướng và cà phê, anh ta thả cô xuống nơi cô đang làm công việc dọn dẹp rồi mới lái xe trở lại cầu tàu. Đôi khi, vào những buổi chiều, cô ấy ra sớm và đi tản bộ với anh trên lối đi lót ván dọc bãi biển, theo anh ta đi lòng vòng, cưỡi ngựa gỗ ở vòng xoay hoặc trục guồng hình vỏ sò sơn vàng mà Eddie giải thích đó là các trục quay, các dây cáp, và lắng nghe tiếng kêu o o của động cơ.

Một buổi tối tháng 7, họ đi bộ bên bờ biển, ăn kem que mùi nho, đôi chân không của họ lún xuống dưới cát ướt. Họ nhìn quanh và nhận ra rằng họ là những người già nhất trên bãi biển.

Marguerite nói cái gì đó về các bộ quần áo bơi bikini mà các cô gái trẻ đang mặc và cô ta sẽ chẳng bao giờ có gan mặc một thứ như thế. Eddie nói các cô gái ấy may mắn, vì nếu vợ anh đã mặc thì đàn ông sẽ chẳng nhìn ai khác. Và dù cho vào lúc này Marguerite đã ở vào độ tuổi ngoài bốn mươi, hai hông của cô đã to và các nếp nhăn nhỏ đã hiện ra ở chung quanh mắt cô, nhưng cô vẫn biết ơn Eddie đã nghĩ như vậy và nhìn vào cái mũi cong và cái cằm rộng của anh. Nguồn nước tình yêu của họ lại tuôn đổ từ trên cao và làm ướt đẫm họ y như nước biển tụ dưới bàn chân họ.

♣ ♣ ♣

Ba năm sau, cô ta đang chế biến món gà cắt miếng trong nhà bếp của căn hộ, món mà họ hay ăn trong suốt thời gian này, một thời gian đã lâu sau khi mẹ của Eddie chết, Marguerite nói điều đó nhắc cô nhớ về lúc cô còn nhỏ, cô thích nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ ngày xưa ở ngoài cái cửa sổ ấy. Đột nhiên, không có dấu hiệu gì báo trước, các ngón tay ở bàn tay phải của cô duỗi mở ra. Miếng thịt gà trượt khỏi lòng bàn tay cô. Nó rơi vào cái chậu. Cánh tay của cô run bần bật. Hơi thở của cô dồn dập. Cô ta nhìn chằm chằm một lúc vào bàn tay này với các ngón tay không động đậy được làm như nó thuộc về một người nào khác, người nào đó đang nắm rung mạnh mà cô không nhìn thấy.

Rồi mọi thứ trở thành quay cuồng.

Cô ta gọi, “Eddie?” nhưng lúc anh ta đến, cô ta đã ngất đi trên sàn nhà.

♣ ♣ ♣

Họ đã xác định nó là một khối u ở não và sức khỏe của cô tàn tạ rất nhanh giống như nhiều người bệnh khác, việc chữa trị làm cho căn bệnh dường như thuyên giảm, nhưng tóc bị rụng thành từng mảng, những buổi sáng cô phải trải qua việc điều trị với những máy móc xạ trị kêu ầm ĩ và những buổi tối phải vào nhà vệ sinh bệnh viện để nôn mửa.

Những ngày cuối cùng, khi căn bệnh ung thư chế ngự hoàn toàn con người cô, các bác sĩ chỉ nói, “Cứ yên tâm, nghỉ ngơi”. Khi cô ta hỏi, thì họ chỉ gật đầu thông cảm như thể những cái gật đầu của họ là liều thuốc nhỏ giọt mà họ đem đến cho cô. Cô ta nhận ra đây là hình thức chiếu lệ, cách họ tỏ ra ân cần trong khi không còn cứu chữa được nữa, và khi một người trong số họ gợi ý “việc chữa trị của cô đã ổn” thì cô ta đã xin được xuất viện. Bây giờ thì cô nói và không hỏi nữa.

Eddie giúp cô lên cầu thang và treo áo khoác cho cô khi cô đảo mắt quanh căn hộ. Cô muốn nấu ăn nhưng anh ta đã bắt cô phải ngồi nghỉ và anh nấu ít nước để pha trà. Anh đã mua một ít sườn cừu non ngày hôm trước và đêm đó anh nói chuyện huyên thuyên trong bữa tiệc với một vài người bạn và đồng nghiệp được mời tới, phần lớn họ đều chúc mừng Marguerite và nước da vàng vọt của cô với những câu như, “Nào, trông kìa ai về đấy!” như thể đây là tiệc đón người trở về gia đình, chứ không phải là tiệc chia tay.

Họ ăn khoai tây nghiền từ cái đĩa CorningWare và ăn tráng miệng bánh sôcôla bơ đường, và khi Marguerite uống hết ly rượu thứ hai, Eddie lấy chai rót cho cô ly thứ ba.

Hai ngày sau, cô thức giấc kêu thét lên. Anh ta chở cô tới bệnh viện trong cái tĩnh lặng trước rạng đông. Họ nói những câu ngắn ngủi, bác sĩ nào trực, Eddie phải gọi ai. Và dù cho cô ấy đang ngồi trên cái ghế ở cạnh anh, nhưng Eddie cảm thấy như cô ở khắp mọi nơi, ở vô lăng xe, ở bàn đạp gas, ở trong cái chớp mắt của anh, ở cái hắng giọng của anh. Mọi động tác của anh đều như muốn níu giữ cô lại.

Cô ấy đã 47 tuổi.

Cô ta hỏi anh, “Anh có thẻ chưa?”

Anh nói trống không, “Thẻ...”.

Cô ta hít vào một hơi sâu và nhắm mắt lại, giọng của cô yếu hơn khi cô bắt đầu nói tiếp, như thể hơi thở đó đòi cô phải trả giá đắt.

Cô ta càu nhàu, “Bảo hiểm”.

Anh ta nói vội, “Ừ, ừ, anh có thẻ bảo hiểm”.

Họ đậu xe vào bãi và Eddie tắt máy xe. Bỗng nhiên mọi thứ trở nên quá tĩnh mịch và quá yên lặng. Anh nghe thấy cả những âm thanh rất nhỏ, tiếng rít nhỏ của người anh cọ trên cái ghế da, tiếng lách cách của tay mở cửa xe, tiếng gió lùa bên ngoài, tiếng bước chân anh trên vỉa hè, tiếng kêu của chùm chìa khóa.

Anh ta mở cửa xe và đỡ cô ra ngoài. Vai của cô nhô lên gần tới cằm, giống như một đứa trẻ bị giá lạnh. Tóc của cô bay ngang mặt. Cô ta sụt sịt và giương mắt nhìn chân trời. Cô ta ra hiệu cho Eddie và gật đầu về phía cái đỉnh của đường tàu lượn lớn màu trắng từ xa, với những toa xe màu đỏ đang đu đưa như vật trang trí trên cây.

Cô ta nói, “Từ đây anh có thể trông thấy nó”.

Anh ta hỏi lại, “Vòng quay Ferris?”

Cô quay đi. “Nhà mình”.

♣ ♣ ♣

Vì anh ta không ngủ trên thiên đường, nên nhận thức của anh khiến anh cảm thấy chỉ trong một vài giờ mà anh đã gặp được một số người. Vả lại, không có ngày hay đêm, không có ngủ hay thức, không có hoàng hôn hay lúc thủy triều lên, hoặc bữa ăn hay thời gian biểu, liệu anh ta phải hiểu như thế nào?

Với Marguerite, anh ta chỉ muốn có thời gian - càng có nhiều thời gian càng tốt - và anh đã được ban cho điều đó, thời gian ban đêm và ban ngày, rồi lại ban đêm. Họ đi qua những cánh cửa của những đám cưới đủ kiểu và nói về mọi thứ anh ta muốn nói tới. Tại lễ cưới của người Thụy Điển, Eddie kể cho cô ta nghe về Joe, anh trai của mình, người đã chết trước đây 10 năm vì cơn đau tim, chỉ một tháng sau khi mua một dãy căn hộ ở Florida. Tại lễ cưới của người Nga, cô ta đã hỏi xem anh còn giữ được căn hộ cũ hay không, và anh đã nói là anh ta vẫn giữ. Cô ta nói cô thật sung sướng. Tại lễ cưới ngoài trời ở một ngôi làng người Li Băng, anh đã nói về những gì đã xảy ra với anh ở thiên đường này và cô ta dường như lắng nghe và hiểu ngay lập tức. Anh đã nói về người đàn ông da xanh và câu chuyện của người ấy, tại sao một số người chết khi những người khác sống, và anh kể về viên đại úy và câu chuyện về sự hy sinh của người ấy. Khi anh nói về cha mình, Marguerite nhớ lại nhiều đêm anh ta đã phải phát khùng vì con người ấy, anh đã không biết đối xử làm sao với sự im lặng của ông. Eddie nói với cô là anh ta đã làm những điều thật lòng, lông mày của cô giương lên và môi cô hé ra, Eddie cảm thấy một cảm xúc ấm áp của ngày xưa mà anh đã thiếu vắng trong nhiều năm, cử chỉ đơn giản ấy chứng tỏ vợ anh hạnh phúc.

♣ ♣ ♣

Một đêm, Eddie đã nói về những thay đổi tại Ruby Pier, những đường tàu lượn cũ đã phải phá bỏ như thế nào, nhạc sáo ở khu vui chơi bây giờ đã thay bằng nhạc “rock ‘n’ roll” nhộn nhịp ra sao, đường tàu lượn bằng gỗ đã được thay bằng những đường lượn góc xoắn lại và các toa xe treo trên những đường ray bằng sắt như thế nào, những vòng quay “tối tăm” ra sao ở nơi mà trước đây là những hình cắt cao bồi vẽ bằng sơn phản quang, bây giờ đầy những màn hình video, giống như xem truyền hình liên tục.

Anh đã kể cho cô ta những cái tên mới. Không còn là Dippers hay Tumble Bugs. Các đường tàu lượn mới có tên là Blizzard, Mindbender, Top Gun, Vortex.

Eddie nói, “Những tên có âm nghe lạ, phải không?”

Cô ta nói một cách buồn bã, “Nó nghe như mùa hè của người nào khác”.

Eddie nhận ra điều đó giống hệt như những gì anh ta đã cảm thấy trong nhiều năm.

Anh ta bảo cô, “Anh đáng lẽ đã làm việc ở nơi khác. Anh lấy làm buồn đã không bao giờ đưa chúng ta ra khỏi nơi đó. Cha anh. Cái chân của anh. Sau chiến tranh, anh luôn luôn cảm thấy như kẻ ăn bám”.

Anh ta thấy nỗi buồn thoáng qua trên nét mặt cô.

Cô ta hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra? Trong cuộc chiến đó?”

Anh hoàn toàn chưa kể cho cô ta nghe. Tất cả đều được ngầm hiểu. Những người lính, vào cái thời của anh, làm những gì họ phải làm và không nói về nó khi họ đã trở về. Anh ta nghĩ về những người anh ta đã giết. Anh ta nghĩ về những tên lính gác tù. Anh ta nghĩ về các bàn tay nhuốm máu của mình. Anh tự hỏi không biết mình đã được tha thứ hay chưa.

Anh nói, “Anh đã đánh mất chính mình”.

Vợ anh nói, “Không”.

Anh ta thì thầm, “Có” và cô ta không nói gì nữa.

♣ ♣ ♣

Vào lúc đó, ở trên thiên đường, hai người có thể nằm bên nhau. Nhưng họ không ngủ. Dưới thế gian, Marguerite đã nói, khi ngủ, đôi khi người ta mơ về thiên đường và những giấc mơ đó giúp tạo nên thiên đường đó. Nhưng bây giờ chẳng có lý do gì để mà mơ như vậy.

Thay vào đó, Eddie nắm hai vai của cô, ghé mũi vào mái tóc cô và hít những hơi thở sâu và dài. Vào một lúc, anh hỏi vợ mình liệu Chúa có biết anh ta ở đây không. Cô mỉm cười và nói, “Tất nhiên” và ngay cả khi Eddie thú nhận rằng một phần nào trong cuộc đời mình anh đã từng xa lánh Chúa, và thời gian còn lại của cuộc đời anh, anh nghĩ mình đã không còn để ý tới nữa.