Chương 1
Tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
4348 - Năm Dần
(1650 sau công nguyên)
Chương 1
Hạc, cô bé mười-hai-tuổi, ngồi vắt vẻo trên một cành cây cao trong trạng thái mơ màng. Chung quanh cô, Ẩn Chân đang bừng bừng cháy. Khói đen dày đặc tỏa tràn lên người cô những luồng không khí được hình thành do hơi nóng dữ dội bên dưới. Các anh em cô: Hổ, Hầu, Xà và Long đã bỏ đi cả rồi. Cô cũng nên đi thôi. Đại Sư đã bảo chúng phân tán theo gió khắp bốn phương trời, vì thế cô sẽ bay theo gió.
Hạc dang rộng hai cánh tay để luồng không khí ấm nóng nhấc cô bay vào bầu trời đêm. Cô chào đón cái cảm giác quen thuộc và chẳng mấy chốc thấy mình bay là đà trong bóng tối, vần vũ càng lúc càng cao. Tuy nhiên cho dù cô bay cao tới đâu đi nữa, thì cũng không thể thoát khỏi đám khói. Khói làm cay mắt và cản tầm nhìn của cô. Cô không có chọn lựa nào khác ngoài việc đáp xuống thêm lần nữa. Có lẽ, một cách nào đó, cô có thể bay quanh tránh sự khó khăn này.
Bên dưới cô, khuôn viên chùa Ẩn Chân lại hiện ra. Qua làn khói mù, Hạc thấy thấp thoáng cảnh một trăm nhà sư bị giết. Giờ thì cô bất lực không giúp gì được họ, giống như trong suốt cuộc tấn công vậy. Cô nhăn mặt, rồi bay tiếp.
Hạc hướng về những cánh cổng chính của Ẩn Chân và thấy Ưng, người từng là anh của cô, đứng ở bên ngoài cổng, gương mặt rồng sứt sẹo của hắn nhăn nhó thành một vẻ cau có giận dữ. Đại Sư đứng đó với Ưng, cậu em Hổ của cô cũng có mặt. Hạc nhìn Ưng quất sợi dây xích rạch má của Hổ, rồi chĩa súng bắn thủng một lỗ to trên ngực của Đại Sư.
Hạc rùng mình và chớp mắt, rồi Ưng biến mất như lời người ta đồn đại về những con rồng thần thoại đã biến mất. Hổ bỏ chạy, còn Đại Sư ngã quỵ xuống đất.
Hạc nghe tiếng cậu em út Hầu cười khúc khích sau lưng cô. Cô ngoái lại nhìn nhưng không thấy nó đâu cả. Thay vào đó, cô thoáng thấy một con ma khỉ đang nhảy múa trên mái nhà cháy rừng rực.
Hạc tự hỏi, “Chuyện gì đây nhỉ?” Trước đây cô từng có những giấc mơ kỳ dị và sống động, nhưng chưa hề có giấc mơ nào giống như thế này. Mọi chuyện quá rõ ràng và quá... tàn bạo.
Những hình ảnh trở nên bi thảm hơn.
Hạc thấy Đại Sư đột nhiên đứng lên, những làn khói phì phò tuôn ra khỏi cái lỗ đầm đìa máu me trên ngực ông. Ông ngó lên thấy Hầu đang bay sà trên đầu, rồi cái đầu trọc nhăn nhúm của ông rơi khỏi cổ.
Hạc lại rùng mình. Đã quá sức chịu đựng của cô rồi. Cô muốn thức giấc. Cô véo mình một cái và cảm thấy đau, nhưng không có gì thay đổi. Cô vẫn đang bay lượn trong luồng không khí ngợp khói. Cô cảm giác như mình đang nửa tỉnh nửa mê.
Trạng thái này có lẽ là do khói chăng. Nếu cô thoát ra khỏi đám khói đó thì có lẽ cô sẽ tìm được cách nào đó để bừng thức giấc. Hạc lượn ra ngoài hàng cây, bay là đà trên những ngọn cây. Cô cố bay càng thấp càng tốt, hi vọng rằng làn khói đang tỏa sẽ thoát bên trên mình.
Cô chưa vào rừng xa lắm thì bay ngang qua một cái bộng cây thật to và thoáng thấy chính mình đang chôn cái xác không đầu của Đại Sư vào trong đó. Tò mò, Hạc đáp xuống trên một cành cây gần bên và nhìn chính mình kết thúc việc chôn cất, rồi trôi vào giấc ngủ bên trong bộng cây.
Khi Hạc ngó qua bóng tối mù khói, cô thấy một tên lính có cái đầu của con bọ ngựa lẻn vào trong bộng cây và rắc một thứ gì đó lên gương mặt say ngủ của cô.
Cô đã bị đánh thuốc mê. Đó là lý do vì sao cô không thức dậy nổi. Đến cùng sự nhận biết này là một cảm giác chóng mặt. Hạc nhớ lại những bài học của Đại Sư về những loại bào tử nấm và loại thực vật khác có tính chất đó, nếu hít vào, thì có thể đưa một người vào một tình trạng mê đi trong nhiều ngày liền. Hạc biết ngay rằng giờ đây cô chỉ nửa tỉnh nửa mê. Cô cố kéo mình vào thế giới tỉnh táo, rồi đám khói bao quanh cô bắt đầu tan dần đi.
Cùng lúc đó, Hạc nhìn cái đầu của loài côn trùng giả tạo của tên lính trong giấc mơ của cô. Nó biến đổi từ cái đầu của một con bọ ngựa thành đầu của một gã đàn ông và cô nhận ra hắn. Hắn tên là Đường Lang. Hắn là tay đầu lĩnh số một của Ưng. Hạc nhìn Đường Lang nhấc cái thân thể bất tỉnh của cô lên rồi bồng ra khỏi bộng cây.
Hạc dang hai tay ra trong giấc mơ và nhảy lên không trung, đi theo Đường Lang. Cô nhìn xuống thấy lúc này hai tên lính đang khiêng thân thể bất tỉnh của cô đi dọc theo một con đường mòn. Cô bị trói và treo lủng lẳng trên một cây sào như một con thú bị người ta săn được.
Hạc chớp mắt và khung cảnh bên dưới thay đổi. Giờ thì cô được cởi trói, đang ở trong rừng, trò chuyện với Hổ, Hầu và một... con cọp con?
Hạc lại chớp mắt và một ngọn gió mạnh dấy lên từ chốn mơ hồ nào đó. Nó thổi bay mất đám khói còn lại và những hình ảnh biến mất theo nó.
Khi cơn gió ngừng, Hạc thấy mình bắt đầu rơi từ trên trời xuống. Cô lại véo mình cái nữa.
Lần này thì cô mở mắt ra.
Hạc thấy mình nằm sấp mặt trên bờ sình lầy của một con suối hẹp. Đất mát lạnh và ẩm, còn mặt trời giữa trưa trên đầu sưởi ấm đôi chân trần và cái gáy đau nhừ của cô. Cô giơ những ngón tay dài gầy guộc lên đỉnh đầu đang giần giật của mình và cảm nhận một thứ mà cô chưa cảm nhận trong nhiều năm: mái tóc. Nó khá lởm chởm và vấy bùn, nhưng nó thực sự có đó.
Hạc thắc mắc, “Mình đã ngủ thiếp đi bao lâu rồi? Mình đang ở đâu đây?”
Cô ngẩng đầu lên và từ từ có lại thị giác. Những giác quan khác cũng trở lại với cô.
Hạc giật phắt người. Cô không ở đây một mình.
Một giọng nói vang lên đều đặn trên đầu, “Cô bị đánh thuốc mê. Để tôi giúp cô nhé”.
Hạc nhìn vào cái cây gần bên và cô tròn xoe mắt. Một gã đầu trọc láng mặc áo nhà sư màu cam đang nằm ườn trên một cành cây to. Gã nhướng đôi lông mày rậm rì rồi nhảy xuống đất với vẻ uyển chuyển và nhanh nhẹn của một con báo. Gã tiến tới Hạc bằng những bước chân nhẹ êm và tự tin.
Gã nói, “Bụi Mơ, ta đoán vậy. Nếu vậy thì thi thoảng cô sẽ cảm thấy những tác động trong nhiều ngày. Nó là loại mạnh. Nó làm nhòa đi cái ranh giới giữa giấc mơ và thực tại”.
Hạc ngó gã không chớp mắt. Nếu cô nhớ chính xác những điều đã học, thì Bụi Mơ được lấy từ vỏ kén của hoa anh túc. Quả là thứ thuốc rất mạnh.
Gã tự giới thiệu, “Ta tên là Sư. Trong tiếng Quảng Đông nó có nghĩa là ‘ông sư’. Một cái tên đơn giản cho một người đơn giản. Ta chính gốc là từ chùa Thiếu Lâm, nhưng giờ thì ta sống bên ngoài chùa, giữa đám dân thường. Do đó, tên ta là vậy”.
Hạc tiếp tục ngó chăm chăm.
Sư hỏi, “Cô ít lời nhỉ?” Gã dừng lại cách cô một vài bước, lễ phép đứng ra xa. “Thế cũng được. Ta sẽ kể với cô những gì ta biết. Ta theo dõi những kẻ bắt cô, Ưng tướng quân và Đường Lang, đã khá lâu rồi. Ta có thói quen để ý mọi chuyện xảy ra trong vùng này. Ta có cảm giác cô có điều gì đặc biệt, ngay cả trước khi ta nhận ra cô từ Ẩn Chân. Và khi ta nghe lén chúng bàn với nhau về chuyện cô là con gái, chà, nói như thế này nhé, ta có ấn tượng gấp bội. Bởi vì các cao thủ như Ưng và Đường Lang mà phải mất quá nhiều công sức để đánh thuốc mê và bắt một cô gái nhỏ, điều đó thật là không bình thường”.
Hạc nhìn cổ tay và cổ chân mình. Chúng trầy trụa và bám đầy máu khô, nhưng cô không có cảm giác đau đớn gì cả. Hẳn là Bụi Mơ đang làm cho sự đau đớn mất đi.
Sư gật đầu với cô, “Trang phục cô đang mặc trông thật ngộ. Nó có vẻ như đủ rộng cho một người lớn mặc”.
Hạc nhìn chiếc áo rộng quá khổ và cái quần màu cam chẳng vừa vặn gì. Cô luôn luôn mặc áo quần thật rộng để mong muốn áo quần rộng sẽ giúp giấu được giới tính của cô tốt hơn. Có vẻ như điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Cô nhún vai. Cô không biết phải nói gì.
Sư hỏi, “Cô thấy không khỏe lắm phải không nào?”.
Hạc lắc mạnh đầu. Cử động mạnh làm cô chóng mặt và thị giác bắt đầu kém đi.
Sư nói, “Ta đưa cô đến Thiếu Lâm. Ta có một con ngựa gần đây và chúng ta sẽ đến đó ngay thôi. Ta sẽ chăm sóc cô”. Gã hả họng cười toe toét và Hạc cảm nhận được có điều gì ẩn khuất sau cái bề mặt đó. Một điều gì nham hiểm. Gã tiến một bước tới gần cô.
Hạc uốn tay phải thành một nắm tay mỏ hạc, chụm bốn đầu ngón tay lại với nhau và ấn chúng thật chặt vào đầu của ngón tay cái.
Nụ cười trên mặt của Sư tức thì tan biến. “Cô là một hạc quyền thủ ư?” Gã hỏi, “Lẽ ra ta nên đoán trước”.
Hạc không nói năng gì.
“Người ta nói rằng Bụi Mơ giúp người dùng nó thấy được tâm can của kẻ khác. Cô có nghĩ vậy không?”.
Hạc không đáp. Thế giới quanh cô đang trở nên mơ hồ nhòa nhạt, như thể khói vương vào mắt. Cô cảm thấy nắm tay mỏ hạc lỏng dần ra, các ngón tay cô thả lỏng thành một bàn tay mở ra mềm mại.
“Thú vị lắm”. Giọng Sư mơ hồ xa xăm, nụ cười nham hiểm lại nở trên môi gã. “Vì có vẻ như cô lại sắp phê nữa rồi, ta sẽ cho cô biết một bí mật nhỏ nhé. Các huynh đệ ở Thiếu Lâm cũng không còn tin tưởng ta nữa. Thật ra, họ không cho ta vào chùa trong mấy năm nay. Tuy nhiên, điều đó sắp thay đổi rồi. Cô sẽ là chiếc vé để ta đi vào. Chiếc vé dành cho ta và một vài người bè bạn thân thiết của ta nữa”.