Chương 2
Hai đêm sau, Sư thét vào bóng tối, “Mở cửa ra! Có một chú tiểu cần giúp đỡ”.
Cánh cổng trước to đùng của chùa Thiếu Lâm vẫn đóng. Không một ai trả lời.
Sư lắc cái đầu trọc rồi xuống ngựa, xem chừng thân thể bất tỉnh của Hạc vẫn vắt ngang vững vàng trên lưng ngựa. Gã tháo cái túi nhỏ khỏi con ngựa rồi quàng nó qua một bên vai. Rồi gã vắt Hạc lên vai bên kia và đi lên những bậc tam cấp bằng đá tiến đến phía cổng gồm hai cánh bằng gỗ khổng lồ. Hai cánh cửa cao hơn chiều cao của hai người đàn ông và bao quanh khung cửa là một bức tường xây gạch thật to sơn màu đỏ tươi. Trên hai bên ngưỡng cửa có một cái lỗ tròn lớn dày đặc những lưới mắt cáo được bố trí trong tường. Sư biết chắc là có người đang theo dõi phía ngoài qua cái vòng tròn bên phải.
Sư tiến tới đập mạnh vào cánh cửa to đủ để tạo sự vang dội ra phía xa. Gã la lớn, “Chú tiểu cần được chăm sóc là ở Ẩn Chân. Một cô gái. Các ông đâu có muốn gánh lấy trách nhiệm về cái chết của cô ta phải không?”.
Sư chờ đợi. Chẳng ai trả lời gã. Gã lại đạp mấy cánh cửa.
“Cút đi”. Một giọng nói dõng dạc cất lên xuyên qua lưới mắt cáo.
Sư đáp, “Không. Mở cửa ra. Ta có một mình thôi. Trời tối rồi, nhưng ta chắc rằng ông có thể thấy rõ rằng ta nói thật”.
Giọng nói lại cất lên, “Chúng ta không thể mạo hiểm để cho người lạ hay người khả nghi vào bên trong. Chí ít là mi. Có quân lính quanh đây. Chúng ta tin rằng quân lính đang đồn trú trong khu vực này. Mi có thể là người của bọn chúng”.
Sư nói, “Đừng nhảm nhí nào. Ta có một mình và cô gái thì bất tỉnh. Đến nhìn tận mắt đi”.
Kẻ đứng sau mắt lưới lê bước tới hai cánh cửa lớn và sau một loạt then khóa được cài lại, một cánh cửa hé mở.
Sư lùi lại hai bước, rồi cánh cửa mở ra rộng hơn. Một vị sư già thò cái đầu trọc nhăn nheo ra, quắc mắt nhìn Sư.
Vị sư nhướng đôi mày rậm rì lên và liếc nhìn Hạc đang nằm vắt qua vai gã.
Vị sư già thở dài rồi tiến tới bên Sư, đưa tay ra sờ lên mặt Hạc. Ông nhấc một mí mắt lên, rồi mí mắt kia nữa. Ông nói, “Bụi Mơ”.
Sư gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy. Đó là trò của Ưng. Hắn và tay đầu lĩnh số một của hắn, Đường Lang. Chúng hủy diệt Ẩn Chân rồi, ông biết mà”.
“Ta cũng nghe nói vậy”.
Sư nói, “Cô gái này có thể biết thông tin về cuộc tấn công. Ta cũng có thông tin để chia sẻ. Ta có theo dõi Ưng tướng quân và Đường Lang”.
Vị sư già nói, “Ta lo về việc chữa trị cho đứa bé này hơn. Mi được gì trong chuyện này?”.
“Ông biết tôi nghĩ như thế nào về Ưng tướng quân. Nếu hắn chường mặt ra ở đây và muốn hủy diệt Thiếu Lâm như đã làm với Ẩn Chân, thì ta muốn các ông nghiền nát hắn ra. Thông tin của tôi sẽ giúp các ông. Tôi nghĩ thông tin của cô ấy cũng sẽ có ích nữa”.
Vị sư già vuốt lên chiếc áo của Hạc, “Cô ấy rõ ràng là đến từ Ẩn Chân. Áo của họ khác hẳn áo của chúng ta. Có lẽ ta sẽ phải tin mi. Ta sẽ triệu tập một cuộc họp ngay lập tức. Hãy mang cô gái đến khu dành cho khách nữ ở sau khu nhà chính rồi gặp ta ở khách sảnh. Cô ấy sẽ ở lại đây bao lâu tùy thích, nhưng mi thì không. Mi sẽ phải đi ngay khi cuộc họp kết thúc”.
Sư gật đầu và chuyển Hạc qua vai kia. “Tôi sẽ bảo đảm cô gái này được thoải mái trước khi tham gia với ông. Không lâu đâu”.
Vị sư đáp, “Mi nói đúng. Không nên mất quá nhiều thì giờ. Người ta sẽ theo dõi mi khắp trong khuôn viên. Một khi mi bước vào bên trong, thì mi sẽ bị nhốt lại với hơn cả ngàn vị võ tăng. Đừng có làm điều gì ngu xuẩn”.
Sư hững hờ khoác tay, “Tôi không mơ chuyện đó đâu”.
Vị sư già ngó Sư chằm chằm, “Vậy thì vào trong đi. Mi ra khỏi đây càng sớm càng tốt”.