← Quay lại trang sách

Chuong 33

Hạc quan sát kỹ sàn đấu, tìm những dấu hiệu cho biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô không thấy gì cả. Cô chỉnh lại sợi dây đeo của cái túi lụa vẫn đong đưa ngang người rồi ngước nhìn lên Xà. Cậu đang nhăn mặt, tai vểnh về hướng bàn của hoàng đế.

Hạc nhìn qua bàn của hoàng đế thấy Đường Lang đang ngó Xà chăm chăm. Rất nhiều lính đứng bao quanh hoàng đế và Xi giờ đều giương súng về hướng của Xà.

Hạc ngó qua Hổ Mang. Hổ Mang chu đôi môi dày rồi thổi đến Hạc một nụ hôn dài, vẫy chào từ biệt.

Hạc nghe cánh cửa lối vào sàn đấu mở ra, rồi cô xoay lại thấy một một tay thanh niên khuân một cái vạc to bằng đồng. Tiếng vỗ tay vang lên tràn ngập đấu trường. Hạc khó khăn nghe được tiếng anh ta la to lên với mình, “Tránh khỏi bức tường đi!”.

Hạc ngó ra sau tay thanh niên vào đường hầm và thấy hai tên lính gác. Chúng giương súng nhắm thẳng vào cô. Cô quyết định làm theo lời khuyên. Cô thận trọng bước về phía Sư.

“Ta sẽ chưa tấn công mi đâu”. Sư nói với cô, cố ngăn máu chảy từ chân mày xuống tràn vào con mắt còn lành. “Sẽ vui hơn nhiều khi hơi nóng được bùng lên”.

Tay thanh niên khuân cái vạc bước vào sàn đấu và đám đông vỗ tay hoan nghênh ầm ĩ. Hạc nhận ra rằng họ đang cổ vũ cho tay thanh niên cũng nhiều bằng với cho cái trò hắn sắp làm.

Đám đông bắt đầu đồng thanh gào lên, “HOÀNG LONG! HOÀNG LONG! HOÀNG LONG!”.

Hạc nhìn vào mắt tay thanh niên và lập tức nhận ra rằng đó đúng là anh Long của cô. Tuy nhiên, anh ta không nhận biết cô. Gương mặt của anh không biểu cảm gì cả.

Hạc đứng nhìn trong lúc Long trang trọng đổ một thứ gì trông như là dầu đốt đèn thành một vòng tròn nhỏ sát quanh cô và Sư. Khi Long đổ xong, anh trao cái vạc không cho một trong các tên lính ở ngay trong đường hầm, rồi quay đi và chạy thật nhanh băng ngang qua sàn đấu. Khi đến bức tường đằng xa, thì Long làm như là Hạc đã làm và dùng bức tường gạch gồ ghề và đà chạy của mình để tung cao người lên không trung. Tuy nhiên, thay vì xoay người và tung cùi chỏ ra, thì Long với lên chụp lấy một trong những cây đuốc của sàn đấu đang cháy bừng bừng. Anh giật nó ra rồi đáp chân xuống đất nhẹ nhàng, một tay cầm cây đuốc.

Đám đông cuồng nhiệt vỗ tay như sấm động.

Long giơ cao cây đuốc và đám đông nhanh chóng lặng xuống. Anh tiến đến vòng tròn vẽ bằng dầu rồi dịu dàng nói với Hạc, “Dầu cháy nhanh và dữ lắm, y như đối thủ của em. Em phải khéo léo tránh lửa. Xông thẳng vào hàm của con báo thì tốt hơn là thối lui và bị quay chín như một con gà lôi trên bàn tiệc”.

“Những lời đó thật sáng suốt nhất, Hoàng Long à”. Sư gầm gừ trong khi hắn chùi vội những vốc máu đầm đìa trên mặt, “Mi thật là hào phóng”.

Long không đáp. Vẫn giữ vẻ vô cảm, anh hạ cây đuốc xuống dầu.

Sư nói, “Khoan đã! Mi gợi cho ta cho một ý hay”.

Long nhấc cây đuốc lên và Sư nhướng con mắt lành của hắn về phía đám đông, “Ai muốn xem ta xén cánh của tên tội phạm này?”.

Đám đông rộ lên tiếng vỗ tay và bắt đầu đồng thanh gào lên, “VUỐT BÁO! VUỐT BÁO! VUỐT BÁO”.

Hạc thấy một ánh chớp to màu bạc lóe lên từ hướng bàn của hoàng đế rồi nghe một tiếng CHOANG! Như có vật gì đó bằng kim loại chạm vào nền nhà của sàn đấu. Sư cúi xuống nhặt cái vật đó lên. Hạc không biết nó là cái gì.

“Này, Lão Thử!” có ai đó la lớn, “Bất công quá! Ta cược nhiều tiền cho trận này, ta yêu cầu phải công bằng!”.

Hạc nhìn lên thấy người vừa nói là Hà Mô. Hắn đã bước xuống bên rìa sàn đấu, gần bàn của hoàng đế.

Lão Thử hỏi, “Trong đầu mi có cái gì thế hả kẻ kêu đòi công bằng kia?”.

Hà Mô thò tay vào lấy một vật từ trong áo ra, “Cái này!”.

Những người đứng gần hắn cười rộ lên ầm ĩ.

Lão Thử cười khểnh rồi nói, “Được lắm, Hà Mô. Nếu mi nằng nặc đòi như thế”.

Hà Mô chồm qua rào chắn và la to với Hạc, “Bắt lấy này!” Hắn ném xuống một vật gì đó trông giống như cái tay cầm bằng gỗ của một thứ vũ khí ngắn. Hạc vươn tay bắt cái vật đang xoay xoay bay tới. Đó là cây đoản côn được khắc chạm của Hầu.

Hạc nắm chặt một đầu của cây đoản côn và nhìn Sư. Hắn đang điều chỉnh cái vật lạ trên bàn tay phải. Giờ thì cô nhận ra nó là một cái găng tay không ngón có bốn lưỡi dao găm dài gắn vào lưng nó. Những lưỡi dao bắt đầu ở ống tay của găng tay và bắt ngang qua lưng của bàn tay, lên các khớp tay, rồi dài ra ngoài chiều dài các ngón tay.

Đám đông tiếp tục hò reo, “VUỐT BÁO! VUỐT BÁO! VUỐT BÁO”.

Hầu ngó lên Xà. Cậu ngồi trên mép ghế, một tai vểnh lên về hướng của cô.

Ngó nghiêng qua bên, Hạc thấy Long hạ thấp cây đuốc xuống. Dầu bắt lửa phừng lên một tiếng thật lớn VÙUU!

Hạc nhắm mắt lại vì hơi nóng gắt và ánh sáng được phát ra từ bức tường lửa phừng đến hông cô. Cô liếc nhìn về hướng của Sư thấy hắn vẫn đang lóng ngóng với chiếc găng tay gắn vuốt báo.

Hà Mô từ ở trên la lớn, “Còn chờ gì nữa, con bé kia? Tấn công hắn đi!”.

Hạc nghe theo lời mách nước. Cô vụt cây đoản côn mạnh hết cỡ vào bàn tay phải của Sư, nhưng Sư nhanh quá. Hắn rụt bàn tay về, vung chiếc găng móng vuốt ra.

Hạc nhảy lui lại, ngoài tầm nguy hiểm. Tuy nhiên, cô đáp xuống gần bên bức tường lửa bao quanh một cách rất nguy hiểm. Lửa táp lên cô, cao ngang hông và buộc lòng cô phải bước tới trước. Cái túi lụa ở bụng cô tung ra và cô đẩy nó ra sau lưng.

Sư lại giơ chiếc găng vuốt báo lên và Hạc thả người xuống đất, lăn qua mặt bên kia của vòng tròn lửa đang cháy phừng phừng. Cô giữ yên tư thế quỳ rồi chuồi một đầu cây đoản côn vào trong lòng bàn tay khum lại, xoay cây côn chỉa xuống dưới để cho chiều dài của nó nằm dọc theo bên trong cánh tay của cô. Cô thấy nó duỗi dài từ trung tâm của bàn tay cho tới bên ngoài cùi chỏ. Hoàn hảo.

Sư lao tới cô, vung chiếc găng vuốt báo giáng thẳng xuống đầu cô. Hạc giơ cánh tay lên và xoay chiều nó để cho chiếc găng vuốt trúng vào cây đoản côn bằng gỗ. Các lưỡi dao cắm sâu vào gỗ, nhưng cánh tay cô không hề hấn gì.

Vẫn đang quỳ, Hạc vung bàn tay nắm thành nắm đấm mỏ hạc trúng vào chân trước của Sư. Nó cắm sâu vào một huyệt đạo nằm trên mặt ngoài của chân Sư, ngay trên đầu gối. Nó là cũng là điểm mà tay Sát Thủ Thái Lan đã tấn công bằng những cú đá.

Sư rú lên và chân hắn khuỵu xuống, nhưng hắn không ngã. Hạc cố giật cây đoản côn ra khỏi những lưỡi dao găm, nhưng Sư giật mạnh cánh tay lại và Hạc thấy cây đoản côn tuột ra khỏi tay cô. Sư giật cây đoản côn ra khỏi chiếc găng vuốt rồi ném nó qua sàn đấu.

Hạc bước lui một bước và đám đông há hốc nín thở. Hạc cảm thấy hơi nóng rồi ngó xuống thấy chiếc túi lụa của cô đã bắt lửa.

Hạc điên cuồng xé giật chiếc túi ra, cầm sợi dây vung tròn nó ra trước mặt. Sư lao tới hung hãn vung chiếc găng vuốt vào Hạc, hắn không thấy gì vì máu từ chân mày chảy xuống ròng ròng. Mũi của những lưỡi dao vuốt bén ngót trúng vào chiếc túi đang cháy rừng rực và những miếng thảo dược khô bay ra khỏi những mảnh cắt trong chiếc túi. Những miếng thảo dược bắt lửa, đổ túa xuống đầu, cổ và vai của Sư.

Sư bật thét lên, giơ hai tay che khuôn mặt đẫm máu và Hạc vận hết sức ném cái túi lên cao. Cô mặc kệ vài mảnh thảo dược đang bắt lửa làm cháy xém đôi tay trần và đầu, rồi hạ thấp bờ vai xương xẩu xuống, lao mạnh hết sức vào ngực Sư.

Sư ngã bật ra sau và Hạc bám sát theo hắn. Từ bên dưới hắn, cô quét đôi chân đang loạng choạng của hắn ra rồi chộp lấy con hạc ngọc trên cổ giữ chặt trong tay mình. Cô giật phắt nó ra rồi nhảy lùi ra sau.

Sư chạm nền gạch với một tiếng thét hồng hộc máu. Hạc kinh ngạc ré lên lanh lảnh khi toàn bộ trang phục lụa của Sư bùng cháy. Sư quằn quại lăn lộn, rồi ngã xuống ngay đơ.

Hạc lắng nghe phản ứng của đám đông, chờ một tràng la ó phản đối. Thay vì vậy, cô nghe ai đó la lên, “CHÁY! ĐẤU TRƯỜNG CHÁY RỒI!”.

Hạc ngước lên thấy khói đang cuồn cuộn vươn lên ở một phía của sàn đấu. Những ngọn lửa sáng rực liếm lên hai cái bàn trước tiên, rồi ba, rồi bốn cái thật nhanh.

“CÁI TÚI LÀM CHÁY KHĂN TRẢI BÀN CỦA TA RỒI!” một người la lên trong lúc chạy tìm lối thoát.

Người ở khắp đấu trường bắt đầu la khóc và chen lấn nhau và Hạc nuốt nước bọt khó khăn trong khi vội vã cột sợi dây lụa của con hạc ngọc quanh cổ. Cô thấy cái vòng lửa cháy quanh cô vẫn rít lên phừng phừng. Cô phải chờ trước khi cố tự cứu mình. Hạc nhìn qua Xà và đôi mày mỏng của cô nhướng lên. Cậu đang leo xuống sợi dây thừng!

“ĐƯA HOÀNG THƯỢNG RA KHỎI ĐÂY!” một tên lính từ bên trên la lên, rồi Hạc ngó qua thấy nhóm người ở bàn hoàng đế đang bò lên cái sàn nhà xếp thành hàng về phía lối thoát hiểm bên hông. Đôi vai cao vượt của Xi dẫn đầu và Hà Mô đi đoạn hậu. Hai bên của hoàng đế là Đường Lang và Hổ Mang. Hạc thấy Đường Lang ngoái nhìn Xà và cau mặt.

“Mi làm chuyện này!” Lão Thử gào lên, “Lỗi ở mi hết!”.

Hạc nhìn lên thấy Lão Thử đang đứng ở rào chắn, tay chỉ cô. Đầu hắn quay đi rồi ngừng lại ở cảnh Xà leo xuống sợi dây thừng. Lão Thử tiến tới Xà. Hạc la lên, “Xà! Nhanh lên! Lão Thử đang đuổi theo em kìa!”.

“Còn bao xa nữa thì đến cuối sợi thừng?” Xà hỏi.

“Còn một thân người nữa”. Hạc hét trả, “Cuối sợi thừng thì còn hai thân người nữa mới đến nền nhà”.

“Tốt lắm”. Xà đáp. Cậu trườn xuống tới cuối sợi thừng rồi buông tay, la lên một tiếng, “Ôoooh!”.

Hạc nhìn lên thấy Lão Thử với tay chụp sợi thừng. Hắn bắt đầu leo xuống.

“Lão Thử đang leo xuống sợi thừng kìa!” Hạc la lên với Xà, “Chạy đi! Chị sẽ đến đó ngay!”

Xà bắt đầu đi lùi lại và Hạc ngó lửa cháy quanh cô. Quá cao để liều lĩnh nhảy qua. Cô quan sát nhanh về phía các lối thoát và thấy những người cuối cùng trong đám đông đang chen lấn chạy ra ngoài. Lửa trên đó đã cháy tới những bức tường đấu trường và những tấm thảm thêu đã bén lửa. Những ngọn lửa liếm các tấm vải dài lên tới các xà mái nhà bằng gỗ, làm chúng cháy luôn. Chẳng bao lâu nữa cả tòa nhà sẽ sập.

“Bọn mi phá tan cái đấu trường yêu quý của ta rồi!” Lão Thử ré lên the thé, “Bọn mi làm ta phá sản! Đừng hòng sống sót mà ra khỏi đây!”.

Lão Thử với chụp đầu sợi thừng và Hạc thấy hắn bấu mũi giày vào những chỗ lồi lõm trên bức tường sàn đấu. Hắn chuyển trọng lượng thân thể xuống hai chân rồi ném sợi thừng lên trời, rồi buông mình xuống nền sàn đấu.

Hạc nhìn sợi thừng bay qua rào chắn, rơi xuống trên bàn. Lối thoát duy nhất của chúng lúc này là cửa sàn đấu và nhiều phần nó có vẻ đã khóa rồi. Hạc nhìn Lão Thử thấy một chùm chìa khóa to được móc qua thắt lưng. Một trong những chiếc chìa khóa đó chắc mở được cánh cửa.

Hạc lùi lại hai bước ngắn rồi quyết định phải hành động thôi. Cô chạy nhanh tới trước, nhảy cao qua vòng lửa còn đang cháy. Cô cảm thấy hơi nóng ở chân, nhưng không bị bắt lửa.

Hạc chạm đất, vọt chạy tới Xà.

Lão Thử sa sả nguyền rủa như một thằng điên khi hắn mò tay vào túi áo, “Sao bọn mi dám vào đấu trường của ta rồi làm chuyện này! Ta sẽ dạy cho mi một bài học, con nhỏ kia! Ta sẽ dạy cho cả hai đứa mi!”.

Hạc tới bên Xà và nắm lấy cánh tay của cậu, mặc kệ con rắn trườn bò bấn loạn bên dưới tay áo của cậu, “Gắng lên nhé!” Cô nói.

“Đúng vậy, bọn mày gắng lên nhé!” Lão Thử nói. Hắn rút từ trong áo ra một khẩu súng lục rồi lừ đừ tiến tới họ.

Hạc nhìn quanh thật nhanh. Cô thấy cánh cửa sàn đấu sau lưng cô và cây đoản côn của Hầu nằm trên sàn nhà trong tầm tay. Cô nhặt cây côn rồi thử đẩy cửa, nhưng như là cô đã lo sợ, nó đã khóa.

Lão Thử cười rộ rồi giương súng lên, “Bọn mi nằm trong tay ta rồi!”.

Hạc nắm chặt cây đoản côn. Cô biết nó không sánh được với khẩu súng, nhưng cô phải cố thử xem. Nếu cô tấn công Lão Thử trước, thì hắn sẽ bắn cô và có lẽ ít ra Xà sẽ có cơ hội chuồn ra khỏi đây toàn mạng. Cô cần phải nói với Xà về chùm chìa khóa.

Cô thì thầm, “Xà à, Lão Thử có chùm...”

Xà cắt lời, “Có người đang tới”.

“Cái gì...”

Cánh cửa sàn đấu bật toang ra đột ngột, đổ ầm vào Hạc và Xà. Hạc lấy lại thăng bằng rồi quay qua ngưỡng cửa. Tay lao công trùm kín bằng bộ đồ bẩn thỉu đang đứng đó.

“Đóng cửa lại, thằng dọn rác kia!” Lão Thử nói to với kẻ kia, “Hay kế tiếp là mi”.

Tay lao công không nhúc nhích. Hắn cởi găng tay ra và Hạc thấy các móng tay của hắn được giũa nhọn hoắt.

Lão Thử nhăn mặt và nhắm súng vào Hạc.

“Thằng ngốc đó mê việc hơi nhiều”. Lão Thử nói, “Nhưng ta nghĩ rằng không hại gì trong việc để cho hắn thoải mái chơi vui với mi sau khi ta xong việc. Chẳng ai biết rõ hắn làm trò gì với mấy cái tử thi mà hắn mang ra khỏi đây”.

Lão Thử buông ra một tràng cười điên dại và Hạc thấy ngón tay duỗi ra của hắn bắt đầu siết lại bên dưới khẩu súng.

Liếc mắt, Hạc thấy tay lao công cũng di chuyển. Gã bẩn thỉu sàng mạnh người qua trái rồi qua phải, như một con rồng. Cùng lúc đó, hắn thò tay vào tay áo rồi tung cổ tay ra ngoài thật nhanh, Hạc không thấy kịp.

Đuôi của sợi roi xích dài khác thường vung ra, cái mũi nặng và sắc của nó cắt sâu vào bàn tay của Lão Thử. Lão Thử ré lên và buông khẩu súng và nó chạm đất với một tiếng PẰNG! thật lớn.

“AAAAA!” Lão Thử thét lên, ngã quỵ xuống. Hạc nhìn xuống thấy máu tuôn ra từ một lỗ tròn lớn ở cổ chân hắn.

Cái roi xích quay vòng vòng trên đầu và Xà nói, “Ưng! Tôi có thể nhận ra hắn! Hắn ở đâu?”.

“Ở đây này”. Tay lao công đáp. Hắn lắc đầu thật mạnh và tấm vải liệm rơi ra, để lộ ra một gương mặt rồng sứt sẹo. Đúng là Ưng.

“Mi!” Lão Thử la to với Ưng, “Mi lại làm khỉ gì trong đấu trường của ta?

Ưng rít lên, “Ta đến để giã biệt. Hắn vung cây roi xích ra lần thứ hai và cái mũi nặng của nó quấn vào chùm chìa khóa của Lão Thử. Ưng giật mạnh cây roi làm chùm chìa khóa văng ra khỏi thắt lưng của Lão Thử, bay vào trong tay Ưng. Chiếc áo của Lão Thử mở toang ra và Hạc thấy hắn có một khẩu súng nữa được đeo trên bộ ngực gầy trơ xương của hắn.

“Nhanh lên”. Ưng ở ngưỡng cửa quát với Hạc, “Vào trong đường hầm. Mi đi theo ta”.

Hạc do dự, Đi theo Ưng à? Cô nghĩ.

“Làm theo đi!” Ưng nói, “Trước khi ta đóng sập cánh cửa này lại với cả ba mạng chúng mày!”.

Hạc chớp mắt rồi ngó xuống Lão Thử. Hắn đang thò tay lấy khẩu súng thứ hai.

Ưng bắt đầu đóng cửa.

“Thôi đi”. Hạc nói, rồi đẩy Xà qua ngưỡng cửa.

HẾT