Chuong 32
Hạc không nhìn Sư nữa và ngó qua Lão Thử xem hắn phản ứng như thế nào. Lão Thử ngó xuống cô và đôi mắt tròn và sáng của hắn mở to.
Lão Thử nói, “Sư tướng quân! Có phải đó là kẻ mà tôi suy đoán không?”.
Sư gật đầu và Lão Thử vỗ tay. Tim Hạc bắt đầu đập thình thịch. Cô nhìn Đường Lang và Hổ Mang. Cả hai đều bật cười to.
Hạc muốn nhìn qua Xà, nhưng cô biết sẽ không có ích gì. Cậu không nhìn thấy cô, còn Chờ Râu thì vẫn đi đâu mất. Thay vì vậy, cô ngó lại Lão Thử.
Lão Thử tuyên bố, “Thưa quý ông quý bà! Quý vị có nghe điều tôi vừa nghe thấy không? Cựu Đại Vô Địch Sư tướng quân đang trở lại sàn đấu! Đối thủ của ông sẽ không ai khác hơn là Kẻ Địch Số Một của chính quyền! Cô bé trên sàn đấu trông có vẻ vô hại, nhưng bề ngoài có thể đánh lừa. Nguồn tin của tôi cho biết rằng cô ta là một dũng sĩ xuất sắc và riêng mình chịu trách nhiệm cho sự tan vỡ của chùa Thiếu Lâm kính yêu. Quý vị nghĩ sao về chuyện đó?”.
Đám đông bắt đầu la ó, rồi có ai đó gào lên, “Giết nó đi!”.
Lão Thử giơ cao tay lên, “Chao ôi! Khoan đã nào. Quý vị không thích đặt cược cho kết quả trận này sao? Hãy đến gặp các thư ký ở bàn chủ cược để biết thêm chi tiết. Quý vị có thời gian để đặt cược cho tới khi tiếng cồng vang lên. Nhân viên đâu, về vị trí của mình ngay!”.
Đám đông nhảy dựng lên, rồi người ta bắt đầu lao như điên đến bàn của chủ cược. Hạc quan sát căn phòng và thấy một tên hầu đang chạy qua bàn của Hà Mô. Hà Mô đổ một túi tiền thật to lên bàn và tên hầu bắt đầu xem xét trong lúc đếm những thẻ cược.
Hạc liếc nhanh qua Xà. Cậu ngồi một mình, lắng nghe và Chờ Râu vẫn chưa có mặt ở đó.
Hạc nghe cánh cửa sàn đấu mở ra và cô quay lại thấy hai tên lính vũ trang đứng bên ngoài. “Thôi nào, Sẹo”. Một tên lính nói, “Mi nghe Lão Thử nói rồi đó”.
Sẹo nhăn mặt và quắc mắt nhìn Hạc, rồi ném vật gì đó tới cô. Đó là chiếc thẻ cược bằng tre đẫm máu mà đã cắm trong bắp chân của hắn. Hạc nhảy tránh và chiếc thẻ rơi xuống sàn nhà kêu lanh canh giữa những thứ vặt vãnh khác.
Sẹo bước khập khiễng qua khung cửa. Ngay khi hắn đi vào đường hầm, thì Hạc thấy tay lao công trùm người kín mít lúc nãy đến từ hướng kia. Tay lao công lách ngang qua Sẹo rồi đi thẳng đến Hầu.
Hạc không muốn kẻ bẩn thỉu đó chạm đến cậu em nhỏ của mình chút nào. Ai mà biết được loại vi trùng nào đang bò trên người hắn chứ. Cô bước ra chắn lại giữa hắn và Hầu và một tên lính gác nạt lớn, “Lùi lại bức tường ngay, con bé kia! Để cho hắn làm việc”.
Hạc nhìn qua lối vào sàn đấu thấy hai tên lính ở bên ngoài ngưỡng cửa. Cả hai đều đang chĩa súng vào cô.
Hạc nghiến răng rồi lùi lại gần bức tường. Cô tự hỏi, mình bị kẹt vào chuyện gì thế này?
Tay lao công vác Hầu lên vai rồi rời sàn đấu. Hai gã khác nữa từ đường hầm cầm chổi đi ra, nhanh chóng quét dọn các thẻ cược gãy và các thứ rác rưởi rồi bỏ đi.
Hạc ngó lên Lão Thử và hắn gật đầu với cô, một nụ cười toe toét phô những chiếc răng nhọn hoắt nở trên mặt hắn.
“Hãy bắt đầu cuộc đấu nào!” Lão Thử tuyên bố, rồi tiếng cồng vang lên.
Sư đứng dậy và đám đông rộ lên phấn khích.
Đường Lang cũng đứng dậy, đặt tay lên vai Sư. Chúng nói với nhau vài câu, rồi cả hai cùng nhìn Hạc cười. Hạc thấy Đường Lang cởi món gì đó đang đeo trên cổ ra rồi trao cho Sư, gã này lại đeo nó vào cổ mình.
Mọi người đồng loạt gào lên, “BÁO SƯ! BÁO SƯ! BÁO SƯ!”.
Hạc cảm thấy các bức tường, sàn nhà và ngay cả bầu không khí quanh cô rung lên vì tiếng gào của đám đông. Sư nhảy lên đỉnh của cái rào chắn hẹp trước mặt cái bàn của hoàng đế rồi đứng thăng bằng ở đó một lát. Hạc quan sát hắn gồng các bắp thịt trên người lên cho tới khi hắn bắt đầu rung lên bần bật.
Gầm lên một tiếng dữ dội, Sư tung người phóng vào sàn đấu, nhào lộn hai vòng trên không trước khi đáp xuống nền gạch bằng một thế lăn tròn tuyệt đẹp. Tiềng cổ vũ của đám đông rộ lên điếc cả tai khi Sư tướng quân tung người bật dậy và quay lại đối diện với Hạc.
Sư nói, giọng đều đều, “Thế đấy, chúng ta lại gặp nhau phải không? Xin chào mừng đến với nhà của ta ở một nơi xa lạ. Ta nhớ mi sau cuộc chạm trán nhỏ của chúng ta ở nhà tù”.
Hạc nheo mắt lại. Cô lùi lại một bước và đám đông rộ lên la ó phản đối.
“Cho ta biết nào, mi nghĩ sao về món quà mà Đường Lang vừa tặng ta?” Sư hỏi. Hắn thò tay vào cổ áo lấy ra một vật bé tí màu xanh trên một sợi dây lụa. Đó là con hạc ngọc của cô!
Hạc bước tới một bước, rồi dừng lại. Cô đang nghĩ gì vậy?
Sau khi cô bước tới, đám đông lại gào lên cổ vũ.
Sư nói, “Hãy làm cho khán giả vui lên nào. Hãy cống hiến cho họ điều họ muốn. Nào, đến lấy lại món trang sức rẻ tiền của mi đi”.
Hạc không biết phải làm gì đây. Cô ngước nhìn lên Xà, rồi nghĩ tích cực hơn về tình thế lúc này.
Sư hẳn dõi theo ánh mắt của cô. Hắn ngó lên Xà, rồi ngó lại cô.
“Chúng ta đã quan sát mi và hai tên kia từ khi bọn mi vừa bước vào lối vào đấu trường mấy giờ trước”. Sư nói, “Mi nghĩ bọn ta là ai, những tên ngốc à?”.
Tim của Hạc chìm xuống. Lẽ ra cô nên khôn ngoan hơn.
“Chúng ta tóm được thằng mắt tròn rồi. Sư rề rà nói, “Hắn thật là ngu ngốc khi đến bàn của chủ cược một mình”.
Hạc há hốc miệng.
Sư hỏi, “Thằng nhóc đội cái mũ ngớ ngẩn ở trên kia là thằng em Xà của mi, phải không nào? Ta nhớ mặt hắn từ một cuộc đụng đầu bên ngoài khuôn viên của ngôi chùa Thiếu Lâm đã bị hủy diệt. Giờ thì ta khuyên mi nên chào vĩnh biệt hắn đi. Cũng như mi và thằng nhóc mắt tròn kia, hắn không toàn mạng để rời khỏi đây đâu”.
Hạc chấn động, co rúm người lại. Cô đánh liều nhìn lên Xà và Sư lao đến vung tay vào cổ cô.
Hạc đã ngầm chuẩn bị. Cô có cảm giác Sư đang cố làm cô phân tâm. Cô nhảy qua một bên, nép sát người vào bức tường xây tròn của sàn đấu. Sư phóng vụt qua, hụt cô trong gang tấc. Hạc hiểu rằng hắn sẽ không để hụt cô trong lần tới. Cô cần một phương cách để chiến đấu với một con báo trên mặt đất.
Lưng vẫn dựa sát vào tường, Hạc cảm thấy những viên gạch thô cứng, khác thường cạ vào nhánh xương vai. Cô nảy ra một ý.
Hạc nhìn ngang qua sàn đấu rồi cố lao nhanh hết sức về phía hai tên lính gác đứng ở lối vào đường hầm đang xem trận đấu. Hai tên lính giành nhau đóng cửa lại. Hạc không có ý định chạy vào đường hầm; cô chỉ muốn Sư nghĩ rằng cô định làm vậy và chạy theo cô.
Quả vậy, Sư lao theo cô, nhanh như chớp.
Khi Hạc đến cửa đường hầm, thì nó đã đóng chặt. Vẫn đang chạy thật nhanh, cô quặt sang phải và tung người nhảy lên không trung, thẳng tới bức tường gạch gồ ghề bao quanh ngưỡng cửa. Hạc duỗi mạnh chân phải ra trước, cong những ngón chân lại, rồi đạp mạnh hết sức vào bức tường bằng bàn chân đó. Cô gập đầu gối lại để thu lấy lực của cú va chạm, rồi nhả lực đó trở lại về phía bức tường bằng cách duỗi thẳng chân ra như một cái lò xo bị nén chặt. Hạc bật ngược lên cao trên không trung, hai cánh tay dang rộng, trong lúc đó Sư vẫn đang lao về phía cô, thấp dưới mặt đất.
Hạc xoay người trên không trung rồi tung cái cùi chỏ xương xẩu ra. Nó trúng vào trán của Sư, ngay trên mày trái. Đây là đúng ngay điểm mà Hạc nhắm vào. Cô biết rằng khuôn mặt người ta có vô số những mạch máu đi qua ở giữa cái sọ dày xương và làn da mỏng tang. Cú đánh mạnh ác liệt của cô xé toạc làn da. Máu tuôn xối xả vào mắt của Sư, khiến cho hắn không nhìn được nữa.
Tiêu một mắt rồi, còn một con để tính luôn cho gọn. Hạc buông người xuống đất bên ngoài tầm tay Sư rồi quay lại đối mặt với hắn.
Sư lấy tay áo chùi máu trên lông mày, nhưng cũng không đỡ hơn chút nào. Trước khi hắn có thể chớp mắt hai lần, thì mắt hắn lại đầy những máu đỏ ngầu.
Sư rú lên đau đớn. Đám đông cũng gào lên theo. Một số người hoan hô, trong lúc những người khác thì la ó.
Hạc đánh liều nhìn về hướng của Xà thấy cậu gập người xuống, đối mặt với cái thanh ngang thấp nhất trên rào chắn. Cái chỗ phình ra quanh bụng cậu đã biến đâu mất. Xà đang buộc chặt sợi thừng vào trụ của cái rào chắn!
Hạc ngó lại Sư và Sư tung mình nhảy tới.
Hạc bước tạt ngang, tránh được cú chộp của Sư trong gang tấc. Cô thoăn thoắt lách đi theo hình chữ chi tới mặt đối diện của cái sàn đấu hình tròn, rồi khi đến bức tường cuối thì cô lại tung người lên không. Lần này, cô đạp chân trái vào tường gạch gồ ghề và thực hiện lại chiêu thức cũ, xoay người trên không trung.
Sư không mắc mưu lần nữa. Trong khi Hạc tung cùi chỏ vào con mắt kia của hắn, thì Sư với tay lên chụp lấy cánh tay của Hạc, kéo mạnh cô xuống.
Hạc giữ được thăng bằng và hạ xuống theo chiều chân chạm đất. Cô tung người thật mạnh xuống đất và giật cánh tay thoát khỏi cái chộp tay của Sư.
Trước khi Sư có thể vồ lên cô, Hạc bật dậy rồi lại vọt chạy băng ngang qua sàn đấu lần nữa. Cô hiểu rằng Sư chưa khóa được cánh tay cô, thì điều đó có nghĩa là có lẽ hắn không nhận thức được về chiều sâu. Cô biết rằng sự nhận thức kém cỏi về chiều sâu của hắn là do việc hắn chỉ nhìn bằng một con mắt thôi. Điều đó giúp cô nảy ra một ý nữa.
Khi Hạc tới bức tường sàn đấu, thì Sư theo sát gót cô. Cô phóng tới bức tường y như hai lần trước, chỉ khác là lần này cô đạp vào tường bằng cả hai chân và chuyển hướng lực của mình vào một cú tung người ngược lên cao qua đầu của Sư. Hạc cung hai tay lại thành hai nắm đấm thế mỏ hạc rồi tung vào chân mày phải của Sư.
Sư chặn được cánh tay phải của Hạc bằng một cú vung hai nắm đấm báo nhanh như chớp. Hắn gạt trúng cánh tay trái của Hạc luôn, nhưng đó chỉ là một cú đấm sượt.
Nắm đấm mỏ hạc của Hạc vẫn lao tới mặt của Sư. Tuy nhiên, thay vì giáng vào chân mày của Sư như Hạc đã định, thì những đầu của các ngón tay chụm lại với nhau của cô cắm sâu vào con mắt phải của Sư.
Sư thét lên lồng lộn.
Hạc hoàn tất cú nhảy, đáp mạnh xuống bằng hai đầu gối. Cô đứng dậy chùi tay lên áo và nhận thấy cả đấu trường lặng im phăng phắc.
Sư đang quơ cào vuốt mặt, cố lau máu trào ra trên con mắt còn lành. Hắn gào lên với Lão Thử, “Ta cần nhốt con chim này lại! Ta không nhìn thấy nữa. Đốt Vòng Lửa đi!”.
Lão Thử lo lắng vỗ tay, “Xin tuân lệnh!” Hắn ngó về phía cửa vào sàn đấu, “Lính gác đường hầm đâu, bọn mi biết phải làm gì rồi đó!”.
Đám đông điên cuồng hoan hô và đồng thanh hò reo, “LỬA! LỬA! LỬA!”.
Hạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn Sư bước tới ngay chính giữa sàn đấu và đứng yên. Chờ đợi.