← Quay lại trang sách

Chương 2

Nhóc tì Hổ-mười-hai-tuổi không tin vào vận rủi của mình. Nó ước gì nó có thể chỉnh cái đồng hồ nước lại một giờ, đúng với thời gian mà Đại Sư đánh thức nó dậy lần đầu.

Như mọi đêm, Hổ ngủ trong căn phòng nhỏ chia cho bốn anh em, ở phía sau của khu nhà ngủ chính. Họ đã đi ngủ từ lâu và Hổ đang mơ thấy một bàn tiệc ê hề trải dài tít tắp. Nó sắp gắp một miếng gà cho đầy chén thì bị một cú đánh vào đầu làm giật mình tỉnh giấc.

Nếu không phải là chính tay Đại Sư đánh thì chắc chắn Hổ sẽ vọt ra khỏi giường và ăn thua đủ cho xem.

Tuy nhiên, ngay lập tức Hổ nhận ra cái đầu gầy trơ xương láng bóng và áo bào màu cam của Đại Sư.

Đại Sư nắm lấy cổ áo bào của Hổ lôi nó dậy.

Đại Sư thì thầm vào tai nó, “Dậy ngay! Mình không còn nhiều thời gian đâu. Đi theo các anh của con bằng miêu bộ . Đi ngay đi!”

Hổ xoay đầu thật nhanh ngó quanh phòng. Các giường đều trống. Mắt nó nhìn chằm chằm vào cánh cửa hậu thấy một bóng người nhỏ thó chạy lướt qua bên ngoài.

Đại Sư hối, “ĐI!” và đẩy nó về phía cánh cửa.

Chỉ một cú nhảy tuyệt đẹp, Hổ phóng mình qua cánh cửa để mở và nhẹ nhàng đáp xuống khoảng sân ngập ánh trăng. Hít một hơi không khí ban đêm ẩm mát cho đầy buồng phổi, Hổ phóng theo cậu em nhỏ Hầu đang chạy như ma đuổi ở góc sau võ sảnh. Đúng vào lúc Hổ đến được những cánh cửa gỗ đồ sộ ở mặt trước võ sảnh thì Đại Sư đã bắt kịp nó. Các anh em Long, Hạc, Xà và Hầu đã đứng chờ ở đó.

Đại Sư liếc nhìn quanh, rồi đẩy một trong những cánh cửa khổng lồ hé ra chỉ vừa đủ để thò cái đầu nhăn nheo của mình vào. Sau một thoáng, ông rụt đầu ra và nhìn Hổ. Hổ hiểu ngay ý Đại Sư muốn gì. Khi Đại Sư mở cánh cửa rộng hơn, Hổ ngửa ra sau lấy đà rồi nhún người phóng qua ngưỡng cửa.

Hổ đáp xuống nền gạch cổ êm ru và lăn qua một bên. Nó thu người thấp xuống và dựa lưng vào vách đá lạnh. Như một con cọp thận trọng, Hổ quan sát gian phòng rộng mênh mông bằng khả năng nhìn trong bóng tối của mình. Căn phòng trống không.

Hổ gừ lên nho nhỏ ra hiệu cho những người kia lẻn vào. Đại Sư vào sau cùng, đóng cánh cửa lại.

Đại Sư thì thào, “Theo ta. Đừng mở lá sách nào nhé. Không được thắp đuốc. Nếu định thần thì các con có thể nhìn rõ được.”

“Có chuyện gì vậy?”, Xà thì thầm hỏi khi họ tiến lên.

Đại Sư đáp, “Các đạo quân đang bao vây bên ngoài chùa. Các con phải núp kỹ ở đây cho tới khi ta quay lại.”

Hạc hỏi, “Các đạo quân? Đại Sư muốn nói là binh lính hả? Chùa Ẩn Chân là một ngôi chùa bí mật mà. Làm sao chúng biết được gì về mình chứ?”

Đại Sư đáp, “Ta e rằng Ưng, tên anh em hư hỏng của các con, dẫn chúng đến đây.”

Hổ gầm lên, “Ưng à! Hắn không còn là anh em của con nữa! Hắn ở đâu? Con sẽ xé hắn tan xác!”

Hầu cười khúc khích, “Không, anh không xé xác hắn được đâu. Ưng quyền của Ưng quá sức lợi hại đối với anh. Có nhớ cái lần mà hắn bẻ gãy tay anh vì anh đánh thức hắn không?”

Hổ đáp, “Liệu hồn đó, Hầu!”

Hầu nhảy tới trước, vẫn cười trêu. “Và có nhớ cái lần hắn trói anh vào cái cây bằng sợi roi xích của hắn không? Ngay dưới cái tổ ong bắp cày đó!”

Hổ gầm gừ, nhìn xoáy vào Hầu, “Im ngay! Ta cảnh cáo mi...”

Hầu cười to hơn, “Ô! Còn nhớ cái lần hắn...”

“Đủ rồi đó, hai đứa bây.” Long thì thào khi lách thân hình lực lưỡng của mình chen vào giữa Hổ và Hầu. Hầu ngưng cười.

Hổ cáu kỉnh gắt, “ Hai đứa tôi? Em chả...”

Long rít lên, “Ta nói, đủ rồi !” Hổ trừng mắt nhìn Long nhưng không nói nữa. Long quay lại với Đại Sư, “Thưa Đại Sư, cho phép con được hỏi, vậy Đại Sư nghĩ là Ưng đang chỉ huy các đạo quân? Làm sao được chứ? Hắn chỉ mới mười sáu tuổi thôi mà.”

Đại Sư đáp, “Đừng bao giờ đánh giá thấp một ai. Nhất là với Ưng. Hắn rất xảo quyệt. Bây giờ, ta sẽ không nói gì thêm về chuyện này, mà các con cũng vậy. Các con sẽ giữ im lặng nhé.”

Khi đến bức tường cuối của võ sảnh, Đại Sư ra hiệu cho chúng dừng lại trong lúc ông bước giạt qua một bên. Ngay khi bước chân của Đại Sư trở nên nhẹ bỗng không còn nghe tiếng nữa, Hổ thì thào, “Em thắc mắc có phải Ưng đến để trộm mấy quyển bí kíp rồng không? Hắn thề rằng sẽ quay lại và...”

Long nói nhỏ, “Im lặng!”

Xà thì thầm, “Suỵtttt!”

Hổ nói thầm, “Được rồi, thì im vậy.” Rồi nó quay lưng lại với cả nhóm.

Bên kia gian phòng có ánh trăng len qua kẽ hở của một lá sách. Ánh trăng chiếu lên bức vách đá, soi lên gương mặt của nhân vật trong cái bích họa mà Hổ ưa thích. Trong hàng trăm cảnh đối kháng bằng cỡ người thật trên mỗi bức vách bên trong võ sảnh tối om, để hướng dẫn cho võ sinh tập, chút ánh sáng này đã chọn đúng nơi để soi lên vị dũng sư lực lưỡng đang tấn công đối thủ bằng một đòn hổ trảo tàn khốc.

Hổ nghĩ, Hẳn là một điềm gì đây. Bức bích họa nhắc với nó rằng nó và các anh em là những dũng sư đầy bản lĩnh - những người trẻ nhất của chùa Ẩn Chân từ nào đến giờ. Mỗi người thủ đắc một phong cách và kỹ thuật của loài vật khác nhau ở tuổi mười một. Một người bình thường phải mất gấp đôi thời gian đó.

Hổ không hiểu điều gì đã làm cho chúng đặc biệt như thế và nó cũng không quan tâm. Điều duy nhất mà thỉnh thoảng nó thắc mắc là những cái tên khác thường của chúng, những cái tên mà Đại Sư đã đặt cho chúng - những đứa trẻ mồ côi. Mặc dù chúng toàn nói tiếng Quan Thoại - cùng một thứ ngôn ngữ mà mọi người trong vùng sử dụng - vậy mà vì lý do nào đó Đại Sư lại chọn tên cho chúng bằng tiếng Quảng Đông. Cho dù vì lý do gì đi nữa, thì Đại Sư hiểu rõ điều ông làm. Hổ có nghĩa là “cọp” trong tiếng Quảng Đông. Và, giống như vị sư trong bức bích họa, Hổ là một con cọp, hoàn toàn chính xác là như vậy.

Hổ có một cái đầu to tròn, được cạo láng, nổi bật ở đôi tai nhỏ và đôi mắt sắc, ngang ngược, thách đố. Giọng nói của nó trầm, khô khốc và y như con vật tương ứng của mình, con cọp, nó rất hung hăng và nóng nảy bất thường. Mặc dù Hổ là đứa nhỏ tuổi thứ hai trong năm đứa và không cao lắm, nhưng lúc này thì nó vạm vỡ và mạnh nhất bọn. Cánh tay nó to gần bằng bắp chân các anh em khác, còn chân nó thì to bằng chân người lớn. Hổ chắc nịch do nhấc tạ bằng đá và to bề ngang do nhấc bát cơm.

Rồi, chẳng có gì phải ngạc nhiên khi Đại Sư lặng lẽ gọi chúng đến góc sau của võ sảnh và bảo rằng Hổ sẽ là đứa đầu tiên leo vào cái chum đất thường để chứa nước uống hơn là chứa mấy thằng nhóc.

Đại Sư giở cái nắp chum nặng nề ra, rồi ông rên lên khe khẽ khi đổ hết nước trong chum ra sàn nhà. Hổ thấy nước bắn lên quần và cái áo bào ngắn ngang gối, rồi tràn lên đôi chân trần của nó. Nó ghét mặc đồ ướt nên lui lại vài bước, nhưng Đại Sư lắc đầu.

Đại Sư nhanh chóng dựng cái chum đứng lên lại và gật đầu về hướng Hổ. Hổ gầm gừ nho nhỏ, bước lên. Nó đặt tay lên vành chum, thấy chum khá vững, rồi nó tung người nhảy vào trong chum, hai chân xuống trước như đang nhảy xuống một cái giếng. Và y như nhảy vào một cái giếng, nó thấy có nước lấp xấp ở dưới đáy.

“Cái khiiii...?” Hổ càu nhàu. “Có cả đống nước ở dưới này! Thầy muốn con làm gì đây?”

Đại Sư vỗ vào cái đầu trọc của Hổ, “Ta muốn con im miệng đi và nằm xuống! Nhanh lên! Cuộn người nằm nghiêng lại.”

Hổ miễn cưỡng làm theo nhưng thấy rằng đầu của mình sẽ chìm dưới nước nếu làm theo đúng như chỉ dẫn của Đại Sư. Thay vì làm vậy, Hổ nghiêng đầu qua một bên và tựa má lên vách bên trong của cái chum.

Hổ lẩm bẩm, “Không thể tin nổi. Đứa nào nằm lên trên ta thì nên...”

Đại Sư nói, “Suỵt, im nào!” Ông lo lắng nhìn bốn đứa còn lại đang rầu rĩ đứng quanh cái chum. Ba đứa trong bọn tránh ánh mắt của ông. Tuy nhiên, Hầu lóe lên một nụ cười tinh quái và phóng vọt lên không trung. Đại Sư cau mặt nhưng đứng yên không cản “thằng khỉ” mười-một-tuổi này.

Đôi chân trần đen thui của Hầu đạp ngay lên đầu của Hổ và nó bắt đầu cười khúc khích khi ngồi phịch lên người Hổ. Hầu nhỏ con nhất trong bọn và không nặng mấy, nhưng dù sao Hổ cũng than vãn. Đại Sư thở dài rồi ngó qua Xà. Không nói một lời, Xà, “thằng rắn” mười-hai-tuổi nghiêm nghị, duỗi hai cánh tay dài, gân guốc thẳng lên trời rồi trườn cái thân thể cao lêu nghêu lên vành chum. Hầu ngưng cười sau khi Xà vào trong chum. Tuy nhiên, Hổ phàn nàn nhiều hơn khi cảm thấy trọng lượng cộng thêm vào của người anh em cao nhất đám đè lên mình.

Hạc, “thằng sếu” mười-hai-tuổi rất ít nói, theo chân Xà liền mà không chờ bị thúc. Thân hình nó cỡ trung bình thôi, nhưng nó nhẹ không ngờ. Nó nhót thẳng lên vành chum. Đứng thăng bằng trên hai lòng bàn chân một cách hoàn hảo, nó chồm về phía trước và vươn cái cổ mảnh khảnh để ngó vào bên trong. Sau khi xem xét cái đống bùi nhùi trong đó một thoáng, nó nhẹ nhàng thả cái thân thể thanh mảnh của mình vào chum.

Long, “thằng rồng” mười-ba-tuổi, vào sau cùng. Nó không mạnh như Hổ, nhanh nhẹn như Hầu, uyển chuyển như Xà, hay nhẹ nhàng như Hạc, nhưng nó rất gần gũi với từng tính cách. Nó đặt hai bàn tay rất to lên vành chum như Hổ rồi ném đôi chân mạnh mẽ lên cao trên không trung. Nhưng thay vì tuôn vào cái ịch như Hầu, thì Long nhanh nhẹn xem xét vị trí của những đứa kia như Hạc đã làm. Trong lúc vẫn còn giữa không trung, thì cái thân thể vạm vỡ, chắc nịch của Long trở nên uyển chuyển như một con rồng và uốn mình thả nhẹ nhàng xuống chỗ trống nhỏ xíu còn lại trên cùng.

Đại Sư đậy cái nắp chum nặng nề lại để kết thúc. Chỉ khi đó thì Hổ mới ngưng than vãn.

Nhưng Hổ lại sắp sửa càm ràm nữa. Ngay khi nó nghĩ rằng trong cái chum này mọi chuyện không thể trở nên tệ hơn nữa, thì y như rằng chúng lại trở nên tệ hơn. Mấy đứa kia bắt đầu bốc mùi thối. Bọn chúng đều mặc áo quần dùng cho mùa lạnh, điều này làm chúng đổ mồ hôi nhễ nhại bên trong cái không gian chật cứng này. Cả những cái đầu trọc và những đôi chân trần của chúng cũng toát mồ hôi.

Bên trên Hổ, Hầu trở một cái chân nhơn nhớt của nó. Một cái móng chân bẩn xỉa vào mắt Hổ. Hổ gầm lên và Hầu rút bàn chân trở về vị trí cũ của nó.

Hổ tự hỏi nó đã gây tội tình gì trong kiếp trước mà giờ phải chịu cảnh như thế này. Nó ướt chèm nhẹp và bực bội ở dưới đáy chum, phân nửa thân thể tê dại đi dưới sức nặng của mấy đứa kia. Tệ nhất là nó phải nghe tiếng trận chiến đang diễn ra dữ dội trong sân sau chùa mà bản thân phải nằm yên không được cục cựa gì cả.

Hổ làu bàu một mình. Nếu nó chưa ngầy ngật thiếp ngủ thì nó sẽ không chịu cái tình cảnh như thế này. Nhất là có Ưng dính líu vào.

Nếu mi không có cách giải quyết, mi sẽ gặp rắc rối, Hổ nghĩ vậy. Ưng, theo tất cả mọi người, đã nói với nó như thế.

Hổ quyết định, Mình phải chuồn ra khỏi cái chum ngu xuẩn này thôi!

Hổ bắt đầu lắc người khi cố kìm mình lại. Việc bày tỏ những suy nghĩ như một kẻ văn minh không mang nó tới đâu cả, vì thế nó quyết định dùng một phương cách tiếp cận khác. Nó sẽ vùng ra. Nó chỉ cần một ít lực đòn bẩy. Có lẽ nếu nó phải trở cái vai trái một chút... aaa... Và đẩy cánh tay phải tới trước một chút...aaa...rồi quay cái đầu một chút về...thì CHOANG!

Đột nhiên đầu của Hổ bị bàn chân của Hầu đè thật mạnh xuống đáy chum. Hổ không thể tin rằng thằng nhóc Hầu lại chơi liều như vậy! Nó định mở miệng để nói cho Hầu biết điều, nhưng thay vì âm thanh thoát ra, thì một dòng nước cuồn cuộn trào vô.