Chương 3
Ưng tướng quân, hãy cẩn thận!” một tên lính mang giáp sắt la lên. Hắn chạy nhanh về phía võ sảnh của chùa Ẩn Chân, nhảy qua những xác người và xác ngựa nằm bất động.
Ưng dừng chân lại gần bên những cánh cửa gỗ khổng lồ của võ sảnh và quay về phía tên lính đang chạy. Đột nhiên một loạt tên lửa cháy phừng phừng bay đầy trời đêm rồi tuôn xuống trên những viên gạch xanh bao phủ mái ngói gỗ được làm rất công phu của tòa nhà bằng đá. Tên lính núp sau một con ngựa chết trong khi những mũi tên dội bắn lên khỏi nền gạch và bay xiên vào cái sân bao quanh. Chúng xuyên thủng mọi vật không mang giáp, dù còn sống hay đã chết.
Ưng, kẻ không bao giờ mang giáp, vẫn đứng yên.
Từ sau con ngựa, tên lính khẩn khoản “Thưa tướng quân, xin ngài tránh xa khỏi võ sảnh. Từ trong chùa người ta sẽ tiếp tục bắn tên ra mà ngài thì không mặc giáp.”
Ưng đứng yên, chiếc áo bào lụa máu đọng thành vệt dài bó lấy những bắp thịt săn chắc gân guốc khi hắn khoanh tay lại. Một mũi tên lửa bay xẹt trên đầu rồi cắm phập vào một trong những hình hoa văn của mái nhà, những góc mái uốn cong lên. Ánh lửa lập lòe soi gương mặt hắn.
Tên lính rùng mình.
Ưng điềm tĩnh gọi, “Đến đây ngay!”
Tên lính lưỡng lự, rồi chạy vụt đến quỳ xuống bên Ưng. Gã cởi cái mũ trụ ra và khấu đầu ba lần để tỏ lòng tôn kính, đập trán xuống nền đất côm cốp.
Ưng trừng mắt với gã, “Đứng dậy. Ta thấy tòa nhà này là cái cuối cùng bị đốt. Ngươi lục soát nó kỹ chưa?”
Tên lính đứng lên thưa, “Thưa ngài, rồi ạ.” Đôi mắt gã vẫn không rời mặt đất. “Đích thân tôi lục soát nơi này rồi ạ. Bên trong chỉ có một cái chum nước rỗng thôi ạ.”
Ưng vặn, “Sao mi biết là chum rỗng?”
“Thưa ngài, tôi thấy nước chảy tràn lênh láng trên mặt đất ạ.”
“Có phải cái chum nằm nghiêng không?”
“Không, thưa ngài. Nhưng...” Giọng của tên lính lạc hẳn đi.
Ưng trầm giọng hỏi, “Nhưng sao?”
Tên lính nhắm chặt mắt lại, run rẩy.
“Tôi hiểu ý ngài rồi, thưa ngài. Có thể có ai đó trốn trong chum.”
“Đúng vậy.” Ưng đáp, bẻ khớp tay từng cái một. “Thật ra, có thể có nhiều kẻ đang trốn trong đó. Bọn dũng sư rất là uyển chuyển, mềm dẻo, mi biết rồi đó.”
“Tôi biết lỗi rồi, xin tướng quân tha tội.” Tên lính lắp bắp, mắt gã vẫn nhắm chặt. “Tôi đã làm ngài thất vọng, tôi sẽ không dám tái phạm nữa. Xin ngài rộng lượng và cho tôi thêm một cơ hội để chứng tỏ mình xứng đáng với mệnh lệnh cao cả của ngài.”
Ưng hỏi, “Mi đề nghị chuyện gì đây?”
Tên lính quay mặt đi và mở mắt ra. Gã ngó cái võ sảnh khi đợt tên lửa thứ hai bay thành hình vòng cung trên đầu. Hai mũi tên cắm ngập vào bên trên của một cánh cửa to đùng, khiến nó bắt lửa cháy phừng phừng. Tên lính khó khăn nuốt nước bọt và lại sụp ánh mắt xuống.
“Tôi sẽ vào lại trong võ sảnh xem xét lại, thưa ngài. Cho dù tôi chắc rằng không có tên nào sót lại.”
Ưng chồm sát đến tên lính, bẻ cái khớp tay cuối. “Điều gì làm mi tin chắc vậy?”
“Thưa ngài, bởi vì báo cáo cho biết rằng có một trăm nhà sư đã bị giết.”
“Ta phải thêm môn toán vào chương trình huấn luyện quân sự thôi, đồ ngu!” Ưng rít lên. Như một con dã thú đang giận dữ, hắn nhe răng và gương mặt cau lại dữ tợn. “Hãy nhìn ta khi ta nói chuyện với mi!”
Nhanh như chớp xẹt, Ưng thu bàn tay lại thành một bộ ưng trảo hoàn hảo, quặp những ngón tay đang duỗi dài lại và uốn cong xuống trong lúc xoay ngón cái xuống và uốn nó cong lên. Hắn đẩy bộ vuốt xòe ra vào gương mặt đang cúi gục xuống của tên lính, bấu mạnh bốn ngón tay lên phía trên chân mày và ngón cái thì để dưới cằm. Ưng đẩy mạnh cổ tay thẳng lên, đẩy mặt của tên lính lên theo luôn. Những móng tay dài của hắn đâm xuyên da tên lính, rồi hắn vung tay ra bằng một cú vặn tàn bạo xé toạc thịt.
Ưng gí sát vào mặt tên lính, “Giờ thì suy nghĩ đi! Rất nhiều lần, ta đã cho mọi người trong trại biết rằng một trăm tên sư nhận nơi này là nhà của chúng - cùng với Đại Sư của chúng và năm thằng nhóc.”
“Tôi hiểu rồi, thưa ngài.” Tên lính ré lên, giận dữ chớp mắt khi bốn dòng máu chảy xuống trán, tràn vào mắt. “Phải có một trăm lẻ sáu cái xác. Đa tạ cho bài học này, thưa tướng quân. Tôi không nghe báo cáo nào về tên Đại Sư và mấy thằng nhóc, cho nên có lẽ đây là nơi chúng ẩn núp. Tôi sẽ mang theo cây súng của mình vào võ sảnh đó. Tôi có kế rồi.”
Ưng ngửa người ra sau, “Tuyệt lắm. Giờ ta phải cảnh cáo mi - nếu mi không ra khỏi đó trong khoảng thời gian uống xong nửa chén trà thì ta sẽ vào. Mi có hiểu điều đó nghĩa là gì không, hả đồ ngu?”
“Thưa ngài, tôi hiểuuu.”
“Tốt. Còn một điều nữa. Những thằng nhóc đó không phải là những đứa trẻ bình thường. Ta cảnh báo là mi phải thật thận trọng với chúng.”
“Thận trọng, thưa ngài?” Tên lính ngần ngại hỏi, cố gắng giữ đôi mắt rực cháy, đầy máu gắn lên gương mặt gớm guốc của Ưng.
“Thôi, vào đó đi trước khi ta nổi nóng lên.” Ưng đáp, quay mặt về phía võ sảnh.