← Quay lại trang sách

Chương 31

Vụ này là CHUYỆN gì vậy!” Hầu rít lên phấn khích trong lúc khập khiễng bước tới Hổ, hai tay và hai chân bị trói.

“Ồ.” Hổ thận trọng đáp khi nó quẹt giọt máu bằng ngón tay cái rồi nhỏ nó vào miệng. “Một câu chuyện thật là dài.”

Hầu cười khúc khích, “Hay lắm, Hổ à.”

“Ta nóng lòng muốn nghe chuyện lắm.” Hạc nói khi tiến đến, vẫn bị trói.

Hổ hỏi Hạc, “Anh nóng lòng muốn nghe chuyện của tôi à? Còn chuyện của anh thì sao? Trước tới nay chưa bao giờ tôi thấy một con sếu bị treo trên một cái đòn khênh chiến lợi phẩm như một con nai cả!”

Hạc đáp, “Ta nghĩ rằng ta thật sự có một hai câu chuyện để kể, nhưng không phải ngay lúc này. Mi có hảo tâm cắt dây cho hai đứa ta không? Chúng ta phải chuồn đi càng sớm càng tốt.”

“Ta sẽ cắt dây cho hai người, nhưng ta không đi đâu cả. Không có mấy quyển bí kíp thì không đi.” Hổ nói trong khi cắt dây cho Hạc.

Hạc lắc đầu, “Nó không đáng công đâu Hổ. Ưng lợi hại quá mà.”

Hổ dừng tay và trừng mắt nhìn Hạc, “Vậy anh đề nghị tôi làm gì đây, cong đuôi chạy à? Hãy xem anh đã đi được tới đâu nào.”

Hầu cắt ngang, “Này, này, này! Dịu dàng chút đi, Hổ.”

Hổ làu bàu rồi cắt dây tiếp.

Hầu nhìn Hổ cắt dây thừng trói Hạc, “Làm sao anh thoát được vậy Hổ? Em muốn nói là, mới phút trước thì anh bị trói chặt cứng như em và anh Hạc, phút sau thì đã thoát. Chuyện gì xảy ra trong cái bụi rậm đó với Đường Lang vậy?”

Hổ hỏi, “Ai?”

Hầu đáp, “Đường Lang chứ ai. Anh biết đó, Đầu lĩnh số một của Ưng đó? Thằng cha có cái bím tóc dài?”

Hổ hỏi, “Đó là tên của hắn à? Con bọ ngựa? Cái kiểu tên gì kì cục vậy?”

Hạc đáp, “Ta không biết. Ta nghĩ là tiếng Quảng Đông.”

Hổ nói, “Không đùa đâu.” Nó cắt xong dây trói cho Hạc và bước tới bên Hầu. Nó bắt đầu cắt dây và nói, “Ta tha mạng cho Đường Lang ở chùa Ẩn Chân và hắn trả nợ lại. Chỉ vậy thôi. Hắn thả ta và giờ thì hai đứa hòa. Nếu hắn vô phúc mà đứng giữa ta và mấy quyển bí kíp, thì hắn sẽ nếm mùi nắm đấm của ta!”

“Bỏ chuyện này đi, Hổ à.” Hạc nói, xoa xoa hai cổ tay xanh nhợt đã phồng giộp da. “Ưng và Đường Lang quá mạnh. Em không có cơ hội nào đâu.”

Hổ nói, giơ cây dao găm của Đường Lang lên, “Tôi phải lấy lại mấy quyển bí kíp! Tôi không để Ưng thắng cuộc đâu.”

Hạc lặp lại, “Thôi bỏ đi mà. Ta nói cho em biết, tầm tay của Ưng lớn lắm. Hắn có thông tin và thông tin là sức mạnh.”

Hổ hỏi, “Anh nói vậy là ý gì?”

Hạc thở dài, “Ta có nghe lén Ưng trò chuyện với Đường Lang. Dường như Ưng rất bận rộn năm vừa qua. Không chỉ việc hắn đầu quân với Hoàng đế, huấn luyện binh sĩ và lên chức thật mau mà thôi, hắn còn nghiên cứu khá nhiều trong quá khứ riêng của hắn. Ta nghe được vài câu chuyện mà hắn kể cho Đường Lang và những chuyện này có vẻ đáng tin đối với ta.”

Hổ giải thoát cho Hầu xong. Nó ngó Hạc. “Trở lại chùa Ẩn Chân, Ưng kể với tôi rằng Đại Sư không phải là người thiêng liêng như mọi người nghĩ về ông. Có phải đó là chuyện mà anh đang nói không?”

Hạc đáp, “Có thể lắm. Ưng nói với Đường Lang rằng chùa Ẩn Chân là một căn cứ cho những hoạt động bí mật mờ ám và những dũng sư chúng ta chẳng là gì cả ngoài việc là những vệ sĩ có vai trò chính yếu là bảo vệ Đại Sư và trợ giúp những hoạt động bí mật của ông.”

Hổ nói, “Chuyện đó thật điên rồ.”

Hạc đáp, “Ban đầu, ta cũng nghĩ vậy.”

“Ban đầu à? Ưng chỉ bịa chuyện để thanh minh cho việc tấn công chùa Ẩn Chân thôi.”

“Đó là phản ứng đầu tiên của ta. Nhưng bây giờ thì ta không quá chắc nữa. Đại Sư đã giấu chúng ta rất nhiều chuyện, mi biết đó.”

Hổ hỏi, “Như chuyện gì nào?”

Hạc đáp, “Ví dụ nhé, thỉnh thoảng Đại Sư có khách đến thăm. Cái loại chùa bí mật nào lại có khách đây?”

“Anh hoang tưởng rồi.”

Hạc hỏi, “Thật vậy sao? Tại sao trước tiên ngôi chùa của mình phải là bí mật chứ? Suy nghĩ về chuyện đó xem, Hổ. Ngoài ra, chúng ta đều biết rằng Đại Sư không được nuôi dưỡng ở chùa Ẩn Chân như chúng ta, phải không nào? Ông đã sống một đời sống khác trước khi đến với chùa Ẩn Chân và cũng giống như vô số chuyện khác, đời sống trước đó của ông được giữ bí mật với chúng ta.”

Hổ nói, “Tôi nghĩ chúng ta cần thêm thông tin trước khi phê phán Đại Sư.”

“Nhìn anh kìa, quan tổng trấn Hổ!” Hầu vừa nói vừa cười lớn, “Anh ăn nói khôn khéo quá từ lúc nào vậy?”

Hổ gầm gừ, “Im đi, Hầu. Hạc và ta chưa nói xong chuyện.”

Hầu nói, “Hai anh chẳng bao giờ nói cho xong chuyện khi các anh rơi vào trong cái tâm trạng này. Cả hai anh cùng cứng đầu quá. Chỉ có điều anh có thể làm cho con sếu nói nhiều quá, Hổ à.”

Hổ lại gầm gừ lên. Hầu cười khúc khích.

Hạc nhắm mắt lại, “Chúng ta sẽ kết thúc trong lát nữa thôi, Hầu à. Ta chỉ có vài điều nữa muốn nói.” Nó mở mắt ra nhìn Hổ, “Ta đồng ý rằng chúng ta vẫn cần thêm thông tin trước khi phê phán. Cùng lúc, ta nghĩ rằng mi nên suy nghĩ về câu chuyện của Ưng một tí. Ưng có nhiều khúc mắc với nhiều người, nhưng ta chưa hề biết hắn là một tên nói dối.”

Hổ rống lên, “Hắn là một tên nói dối. Một tên nói dối, một tên trộm và một kẻ giết người! Làm sao mà anh lại có thể bảo vệ cho Ưng như thế này chứ? Hắn chịu trách nhiệm cho cái chết của các anh em chúng ta và sự tàn hủy ngôi chùa của chúng ta!”

Hạc đáp, “Ta không bảo vệ cho những hành vi của Ưng. Ta chỉ chia sẻ thông tin với mi thôi. Có điều khác mà mi nên biết. Điều quan trọng. Chúng ta hiểu rằng Ưng phá hủy ngôi chùa và giết hại anh em của chúng ta vì lòng căm hận ở hắn đối với Đại Sư. Ta nghĩ rằng lòng căm hận ở hắn nảy sinh từ cái chết của Dương, bạn thân hắn và cũng là người anh em thân thiết với chúng ta hồi năm ngoái, nhưng dường như chuyện đó chỉ là một phần thôi. Ưng còn tin rằng cha ruột của hắn bị Đại Sư giết chết.”

Hổ thốt lên, “Cái gì? Chuyện đó thật nhảm nhí.”

Hạc đáp, “Hổ, lắng nghe thật kỹ này. Theo như Ưng nói, Đại Sư đã giết cha hắn để cướp đi mấy quyển bí kíp rồng. Tất cả những gì chúng ta thật sự biết về Đại Sư là ông đã đến chùa Ẩn Chân với những kỹ năng võ thuật mô phỏng theo phong cách rồng rất tuyệt vời, chưa từng thấy. Những kỹ thuật này đến từ mấy quyển bí kíp đó và các quyển bí kíp đó là rất xưa. Đại Sư không chính tay mình viết ra chúng. Chúng phải đến từ một nơi nào khác. Và nếu cha của Ưng là một đại sư về võ thuật theo phong cách rồng thì nó giải thích được lý do vì sao Ưng luôn khao khát chính mình trở thành một con rồng.”

Hổ nói, “Chuyện này thật điên rồ.”

Hạc nói, “Ta biết nó nghe thật điên rồ. Nhưng nó có thể rất là thật.”

“Tôi vẫn không tin chút nào. Càng không tin nếu nó do cái lưỡi chỉa của Ưng kể ra.”

Hạc hỏi, “Mi sẽ tin ai khác không?”

Hổ đáp, “Có lẽ. Nhưng có ai còn sống để có thể kể thêm với chúng ta về lịch sử của chùa Ẩn Chân đây?”

Hạc đáp, “Ta đang suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi đó, bởi vì ta muốn tin rằng những lời cáo buộc của Ưng là giả trá. Ta nghĩ các vị sư ở chùa Thiếu Lâm có thể giúp được. Thế nào đi nữa, thì chùa Ẩn Chân được các vị sư Thiếu Lâm sáng lập ra.”

Hầu nói, “Đó là một ý kiến tuyệt hay! Tôi luôn luôn muốn đến Thiếu Lâm!”

Hổ nói, “Dường như nó cũng là một ý kiến hay đối với tôi. Tôi vừa gặp một kẻ có lẽ được luyện tập ở Thiếu Lâm và tôi thích tìm hiểu thêm về hắn. Nhưng trước tiên tôi cần lấy lại mấy quyển bí kíp. Không có chúng thì tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi nói thật đấy.”

Hạc hỏi, “Có thật sự đáng công không hả Hổ? Ưng lợi hại hơn là mi biết nhiều. Mi nên bỏ nó đi.”

Hổ đáp trong lúc tay đấm nắm đấm vào lòng bàn tay, “Chúng ta có thể thành công nếu chúng ta hành động cùng với nhau. Tôi biết chúng ta có thể mà.”

Hạc nói, “Hãy tin ta đi, Hổ. Chúng ta không thể thành công. Nếu chúng ta có thêm Xà và Long thì chúng ta còn có cơ may, nhưng Hầu đã khám phá ra rằng Xà đi khỏi để tuyển thêm trợ thủ, còn Long thì đã biến mất không dấu vết để lại. Ta không nghĩ là mi hiểu được chúng ta chống lại cái gì đâu. Ưng đã trở nên mạnh mẽ và lợi hại hơn từ khi hắn rời chùa Ẩn Chân và Đường Lang thì không thể tin nổi. Tai nghe và mắt nhìn của Đường Lang thì thật tuyệt và võ công của hắn rất là lợi hại - khác với bất cứ món gì mà ta từng thấy trước đây. Hắn là kẻ đã tóm được ta.”

Hổ nói, “Tôi đánh bại hắn một lần. Tôi có thể làm điều đó một lần nữa.”

Hạc nói, “Ta không có ý không tôn trọng mi, Hổ à. Nhưng ta nghĩ có lẽ là mi gặp may.”

“Ô, vậy à? Ừ, tôi nghĩ...”

Hầu la lên, “Thôi dẹp đi nào! Dẹp ngay đi! Hai anh là những kẻ ngoan cố nhất mà tôi từng thấy trong đời! Chúng ta cần lên đường thôi!”

Hổ nói, “Ta không đi đâu cả. Không có mấy quyển bí kíp thì không đi đâu cả.”

Hầu đảo mắt. Nó ngó Hạc, “Anh định làm gì nào?”

Hạc hít một hơi thật sâu, “Ta quyết định đi Thiếu Lâm rồi. Đi một mình, nếu phải như vậy.”

Hổ nhìn Hầu, “Ta đoán là mọi chuyện tùy ở mi.”

Hầu chớp mắt, “Tôi ư? Tại sao là tôi chứ? Anh biết là tôi không thể quyết định.”

Hổ nói, “Chỉ cần chọn lấy một thôi. Ta ở lại. Anh ấy đi. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Hầu đổi chân đứng.

Hổ giục, “Chọn một đi, Hầu. Anh ấy? Hay là ta?”

Hạc nói thêm, “Hay là mi có thể bỏ đi một mình.”

Hầu giật phắt, “Một mình à? Tôi không muốn một mình...”

Hổ đông cứng người lại. Nó nhìn Hầu đăm đăm và một điều gì đó mạnh mẽ đi qua giữa chúng. Rốt cuộc thì nó nhận ra giữa nó và Hầu có một điều gì đó chung. Như là hai anh em ruột.

Hầu mỉm cười với Hổ, “Tôi nghĩ tôi sẽ...”

CẮC-BÙM!

Ba dũng sư trẻ nhảy bắn lên. Hổ ngó qua tên lính bị con cọp con tấn công và thấy hắn vẫn nằm sấp. Khẩu súng đang tỏa khói của tên lính nằm trong tầm tay của hắn, bàn tay mềm oặt của hắn đặt trên cò súng. Hổ thấy một cái lỗ vỡ tan hoang ở cái gốc cây cạnh bên tên lính. Tên lính đã bắn phát súng báo động thành công.

Hổ quay sang Hầu.

Hầu lại mỉm cười, “Nào, hãy bày trò vui đi, Mèo ướt.”

Và lần đầu tiên kể từ khi Ưng trở lại chúa Ẩn Chân, Hổ mỉm cười.

Nằm ở chân của một bụi cây rậm, mặt hắn vùi sâu trong đất, Đường Lang cũng mỉm cười.