← Quay lại trang sách

Chương 30

Hổ uể oải chúi tới trước khi Đường Lang đẩy nó từ phía sau. Nhiều lần nó suýt ngã vì đôi chân không chịu phản ứng lại nhanh nhẹn như bình thường vì Ưng tạm thời phá đi dòng chảy năng lượng tự nhiên qua hệ thống thần kinh của nó. Hầu có vẻ như khá hơn một chút, nó đi sau Đường Lang trong lúc hai tên lính đẩy theo. Hạc có hai tên lính kèm bên đi theo cùng.

Hổ cân nhắc sự chênh lệch của chúng. Có cả thảy bốn tên lính cộng với Đường Lang chống lại nó và hai anh em. Hai tên lính cầm thương và một tên cầm súng, trong khi mỗi dũng sư thì bị trói chặt từ vai xuống hông bằng dây thừng, các cánh tay thì bị kẹp chặt vào cạnh sườn và cổ chân thì nối liền với nhau bằng một đoạn thừng ngắn. Nó và hai anh em không có chút cơ hội nào. Hổ nghĩ rằng Đường Lang sẽ kết liễu nó trước tiên, nhất là sau cuộc đụng đầu giữa chúng ở chùa Ẩn Chân.

Hổ đi chậm lại một chút để lấy lại thăng bằng khi tiến vào một vạt rừng thưa đầy ánh nắng. Nó liếc nhìn và đằng hắng. Đường Lang bước tới bên cạnh quát vào mặt nó.

“Mi vừa nói cái gì?”

Hổ đáp, “Không có gì cả. Ta không nói...”

“Đừng chối!” Đường Lang thét lên, đẩy Hổ đến rìa vạt rừng thưa. Hắn kéo bím tóc dày và dài vắt qua vai rồi nhét nó vào khăn thắt lưng. “Mi thầm lắp bắp gì đó trong tiếng ho. Ai nghe mi trong tiếng gió nào, một trong những đứa anh em còn lại của mi à? Hãy để chúng ta tìm ra hắn trước khi hắn tấn công chúng ta! Mi sẽ là cái mộc của ta.”

Đường Lang xô mạnh Hổ vào trong một bụi rậm thật lớn. Hổ bị nuốt mất hút. Mấy tên lính canh chừng Hạc và Hầu lo lắng ngó quanh quất khi Đường Lang nhảy theo Hổ vào bụi. Hắn cũng biến mất hút. Hổ nằm trên đất, hoang mang, khi Đường Lang đáp xuống trên người nó và nói thì thầm.

“Ta biết không có đứa anh em còn lại nào của anh ở gần đây, nhà sư trẻ à. Ta chỉ nói vậy để có cơ hội tách anh ra một mình trong giây lát. Ta nợ anh ơn tha mạng. Ta nới dây trói cho anh trong khi đang nói. Khi ta trở ra ngoài trống kia thì anh phải giả bộ tấn công ta để ta không bị mất mặt nhé.”

“Nhưng...”

“Suỵt! Đừng nói. Anh có luyện môn Thiết Đầu Công không?”

Hổ gật đầu.

“Hay lắm. Ta sẽ đưa anh ra ngoài trống và giả vờ đánh gãy xương sườn anh bằng Thiết Thủ của ta. Hãy dùng công phu Thiết Đầu Công đập vào đầu ta vừa đủ mạnh để làm cho ta ngất đi. Có một cây dao găm trong thắt lưng của ta. Hãy dùng nó để giải thoát cho hai đồng môn của anh, nhưng ta yêu cầu anh để nó lại cho ta. Nó rất quan trọng đối với ta. Anh cũng không được lấy kiếm của ta. Đồng ý không?”

Hổ nghĩ trong một thoáng. Tay này không biết rằng hắn đã trả ơn rồi sao? Hắn đã cứu mạng nó một lần ở chùa Ẩn Chân khi làm cho Ưng phân tâm bằng cách la lớn từ mái nhà cháy rừng rực sau khi Ưng ra tay sát hại Đại Sư.

Đường Lang nôn nóng gầm gừ. Hổ gật đầu đồng ý. Không hề báo trước, Đường Lang tát mạnh một cái bốp vào màng tang cái đầu trọc. Đó là một cú đánh sượt qua thôi, nhưng vẫn rất đau.

“Cho mi biết tay này!” Đường Lang thét với Hổ, “Mi dám chuồn khỏi ta à! Giờ thì đứng dậy để ta đánh gục mi thêm lần nữa nào!”

Hổ cố hết sức gượng dậy, mắt tóe hào quang, cáu tiết lên vì cú đánh quá đau. Đường Lang áp ngực ôm siết thật mạnh trong một thế ôm của gấu và khiêng nó vài bước ra ngoài khoảng trống. Hổ nghĩ cú siết mạnh quá sự cần thiết. Hổ làu bàu rên lên. Nếu tay này muốn chứng kiến một chút lợi hại của môn Thiết Đầu Công thì đó đúng là điều mà hắn sẽ nhận. Hổ bật đầu ra sau rồi giáng tới bằng tốc độ nhanh như chớp xẹt. Đường Lang có vẻ ngạc nhiên khi trán của Hổ chạm vào thái dương bên trái của hắn. Đường Lang ngã quay xuống đất, hai mắt nhắm nghiền. Hổ bước thối lui và vùng ra một chút. Sợi thừng rớt xuống bên chân nó.

Nhìn thấy Hổ ra tay, Hầu lao tới tên lính gần nó nhất, hất mạnh đầu.

Tên lính giơ tay ra trước che mặt và những ngón tay của hắn bị nghiền nát giữa cái trán cứng như thép của Hầu và trán của hắn. Tên lính quỵ xuống, những ngón tay bẹp gí xòe ra trước mặt. Hắn ngó trừng trừng Hầu với ý chí quyết đấu dấy lên trong đôi mắt.

Hầu nhảy vọt lên không trung, hai cổ chân của nó bị trói lại với nhau bằng một đoạn thừng dài chừng một nửa cánh tay của nó. Trong tình thế khó khăn, nó phóng tới một cú tuyệt đẹp ngay vừa lúc tên lính cố đứng lên và hoàn tất thế võ ngẫu hứng của mình bằng cú thọc hai chân tới trước, duỗi chúng ra hết cỡ mà sợi thừng cho phép, rồi giáng mạnh sợi thừng căng xuống trúng vào gáy tên lính. Đầu tên lính gãy gập xuống rồi thân hình hắn ngả theo, trở nên mềm oặt sau khi mặt hắn đập vào một thân cây gãy rồi nảy bật lên. Hầu giấu cằm vào ngực khi phần lưng trên của nó êm ái chạm xuống đất. Nó chồm tới trước, đứng bật dậy. Rồi nó quay lại đối mặt với tên lính thứ hai canh chừng mình.

Tên lính thứ hai cầm cây súng. Hầu chặn cuộc tấn công của hắn lại. Tuy nhiên, Hổ thì không. Nó đã lấy cây dao găm từ dây thắt lưng của Đường Lang và định phóng nó tới tên lính thì tên lính đột ngột hướng cây súng về phía Hổ.

Tên lính nói, “Bỏ cây dao xuống, tên thầy chùa kia. Bỏ ngay!”

Hổ chần chừ. Nó liếc qua vạt rừng thưa thấy hai tên lính canh chừng Hạc đã đánh nó ngã xuống đất. Chúng đứng cạnh trên Hạc, giơ thương lên cao sẵn sàng đâm. Hầu đứng không bị thương tích gì, nhưng nó bị trói chặt và ở khá xa với những người khác.Tên lính cầm súng lập lại, “Bỏ dao xuống. Ta đếm đến ba.”

Hổ đứng yên, suy nghĩ.

“Một... Hai...”

Đột nhiên có một tiếng RẮC! thật lớn như một cái gì đó phát nổ từ bụi rậm sau lưng tên lính. Sửng sốt, Hổ nhìn về phía tiếng động, mong thấy một con khỉ trắng bay qua không trung. Thay vì vậy, một con cọp con to đùng nhào đến vồ tên lính cầm súng. Hai bộ vuốt trước của con cọp con cắm sâu vào những nhánh xương bả vai của tên lính, làm hắn ngã tới trước, thét lên đau đớn. Con cọp con cào xé lưng tên lính một cách dữ tợn và vẫn ngó Hổ liên tục.

Trợn mắt kinh hoàng, một trong hai tên lính đang đứng cạnh Hạc la lên, “Xem kìa! Con cọp đó đang bảo vệ tên thầy chùa to con! Y như trước đây bọn khỉ bảo vệ thằng thầy chùa nhỏ!”

Tên lính kia đáp, “Mày nói đúng! Tao không đụng tới thằng nào trong bọn chúng đâu! Chuồn khỏi đây đi!”

Cả hai tên bỏ chạy và con cọp con ngước đầu lên về hướng của chúng. Rồi nó quay lại Hổ và chớp mắt ba lần trước khi đuổi theo chúng theo bản năng. Con cọp con bỏ lại nạn nhân của nó trong tình trạng bàng hoàng rụng rời, nằm sấp, hai tay duỗi ra.

Hầu và Hạc nhìn Hổ. Hổ ngó lại. Nó nhún vai và một giọt máu nhỏ từ góc của vết cắt ngang trên má nó rơi xuống.