← Quay lại trang sách

Chương 3

Hầu đi chậm lại khi nó tiến về hàng cây bên kia khuôn viên chùa Ẩn Chân. Nó chọn một cây phong thật to và phóng vèo lên thân cây. Nhìn xuyên qua đám lá non ở cuối cành cây, nó thấy Ưng đang đứng trong ánh trăng nhòa nhạt khói, ngay bên trong cổng chính của Ẩn Chân. Một đám lính đứng vòng quanh Ưng. Tuy rằng cách một khoảng xa, Hầu vẫn cảm nhận được sự giận dữ của Ưng và nghe loáng thoáng những lời rủa sả to tiếng của hắn.

Dường như Ưng nổi hung lên với cái gã mà hắn gọi là Đường Lang nhất, tay này trạc khoảng ba mươi tuổi và có một bím tóc dài và rậm khác thường.

Bím tóc đẹp ghê, Hầu nghĩ vậy và cười thầm khi thấy Đường Lang cung kính dâng thanh trường kiếm của mình cho Ưng. Ưng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và đột ngột vung nó trên cái đầu đang cúi của Đường Lang. Rồi hắn chồm xuống, nhấc một vật to tròn lên, ném nó về phía Đường Lang.

Đường Lang bắt lấy cái vật đang xoay mòng mòng lại rồi đặt nó xuống đất cạnh bên chân mình. Khi Đường Lang lau đôi tay ngang qua ngực áo, Hầu ngó trừng trừng vào cái vật đó. Nó chưa thể nhận ra được đó là cái gì. Nó nghĩ chắc là có một món gì khác trên mặt đất gần bên Ưng, nhưng bọn lính che khuất mất tầm nhìn của nó. Hầu gãi đầu và ngó lại Đường Lang.

Hầu hiểu Đường Lang có nghĩa là “con bọ ngựa” trong tiếng Quảng Đông. Nó cũng biết thật là hiếm người trong vùng có tên bằng tiếng Quảng Đông. Hầu hết mọi người nói tiếng Quan Thoại.

Hầu thắc mắc không biết do đâu Đường Lang có cái tên này. Hầu và tất cả bốn người anh của nó ngẫu nhiên đều có tên bằng tiếng Quảng Đông, đó là do Đại Sư đặt và mỗi đứa được đặt tên theo con linh thú của mình.Ưng cũng vậy. Hầu có nghĩa là “con khỉ” trong tiếng Quảng Đông. Ưng có nghĩa là “chim ưng.” Đối với Hầu, con bọ ngựa có vẻ như là một con linh thú kỳ dị, tuy nhiên nó thật phù hợp với Đường Lang. Hắn có một phẩm chất giống loài côn trùng lạ lùng.

Vì lý do nào đó, Hầu không thể rời mắt khỏi Đường Lang. Có lẽ là do khói trộn lẫn với ánh trăng chăng, nhưng Đường Lang gợi cho nó nhớ đến một ai đó...

Hầu lắc đầu và cố tập trung vào một vật khác. Nó lại ngó chằm chằm vào cái vật nằm trên đất lần nữa. Khói loãng ra một thoáng và Hầu nhận ra rằng cái vật to tròn có màu máu thịt đỏ lòm kéo thành vệt là cái đầu của một người! Và nó trông giống...

“Đại Sư!” Hầu há hốc kinh hoàng.

“Suỵt.” một giọng nói thì thầm sau lưng Hầu.

Hầu nhảy tưng lên. Nó quay lại thấy ông anh Hạc của nó trên cành cây phía sau nó.

“Hạc! Anh có thấy...”

“Không phải ở đây, Hầu à. Theo ta.”

Hầu nhìn Hạc lặng lẽ luồn qua đám cây, chiếc áo bào của hắn phất phơ trên dáng người mảnh khảnh như con diều giấy màu cam. Hầu nghẹn thở nuốt nước bọt và đi theo.

Hạc dừng lại trong đám cành chỉa ra của một cây đu khổng lồ đang chết dở. Bên nửa đã chết có một cái hốc lớn trong cái thân to đùng của nó cao khỏi mặt đất. Hạc lách vào bên trong. Hầu phóng theo sau.

“Chào, em thân yêu.” Hạc thì thầm khi ngồi xuống, “Anh xin lỗi về chuyện dò theo em như thế. Anh hi vọng là không làm em hoảng vía.”

Hầu lắp bắp, “Đừnnngg lo về chuyện đó. Anh có thấy cái đó không? Cái đầu của Đại Sư...”

Hạc đáp, “Anh biết. Giờ thì xong hết rồi. Ngồi xuống đi.”

“Xong rồi à?” Hầu hỏi trong lúc đi tới đi lui, “Anh bảo chuyện đó chấm dứt rồi? Mình phải làm một điều gì đó mới được! Mình...”

Hạc giơ bàn tay xanh mướt lên. “Gượm đã nào, Hầu em. Anh xin mà. Chúng ta sẽ ra tay khi thời gian chín muồi, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Em hãy hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh rồi kể anh nghe em thấy chuyện gì khác nữa?

Hầu hít một hơi thật sâu rồi thở ra chầm chậm. Nó ngồi xuống đối diện với Hạc. “Tôi không thấy gì khác nữa.” Hầu thở dài, “Tôi chỉ ở trên cây có một lát trước khi anh đến. Anh đã trở lại bao lâu rồi?”

Hạc đáp, “Rủi thay, không lâu lắm. Anh ước gì anh đã trở lại sớm hơn. Có lẽ anh đã có thể giúp Đại Sư một tay... hay Hổ.”

Mắt Hầu mở to, “Hổ à?”

Hạc đáp, “Đúng vậy. Sau khi anh vòng trở lại đây, anh thấy Hổ đang cãi nhau với Ưng ở cổng chính. Đại Sư cũng có mặt ở đó. Ưng độc ác dùng roi xích đánh rách má của Hổ, rồi hắn giết Đại Sư.”

Hầu hỏi, “ Ưng giết Đại Sư à?”

Hạc đáp, “Đúng vậy. Hắn dùng súng bắn xuyên qua tim Đại Sư.”

Hầu rùng mình cúi đầu, “Thôiii đi, anh đừng kể nữa.”

Hạc nói, “Anh xin lỗi, em à.” Nó chồm tới bên Hầu, dịu giọng, “Để anh kể em nghe về Hổ. Nó chạy đi. Anh đuổi theo xem có giúp được gì cho nó không, nhưng anh không theo kịp.”

Hầu sụt sịt ngước lên, “Vậy sao? Anh không bắt kịp Hổ à?”

Hạc lắc đầu cười, “Không. Anh không hề tưởng tượng nổi là Hổ chạy nhanh như vậy. Anh nghĩ chắc nó lấy được mấy quyển bí kíp rồng rồi.”

Hầu nói, “Chắc đó là lý do làm Ưng giận dữ quá thể.”

Hạc từ tốn gật đầu, “Anh nghĩ là em nói đúng.”

“Chuyện gì đã xảy ra với Hổ vậy?”

“Anh không biết. Khi biết rõ là mình không đuổi kịp nó, anh quyết định quay lại đây để tìm hiểu thêm xem Ưng định làm gì. Đó là lúc anh thấy em trên cành cây.” Hạc vẫy vẫy ngón tay đùa với Hầu, “Lẽ ra em nên núp kỹ hơn, Hầu à.”

Hầu đảo mắt, “Cho tôi xin đi. Tôi đang mặc đồ màu cam mà.” Nó cười khì.

Hạc cười theo.

Hầu nhìn ánh trăng phản chiếu cái đầu trọc nhợt nhạt của Hạc, “Anh có biết điều gì về tay Đường Lang đó không? Cái gã có bím tóc dài đó?”

Hạc đáp, “Anh nghĩ có lẽ hắn là tay đầu lĩnh số một của Ưng. Và anh có cảm giác là nó đã phạm một sai lầm lớn nào đó khiến Hổ đoạt được mấy quyển bí kíp. Dường như Ưng đổ hết lỗi cho hắn.”

Hầu nói, tay gãi gãi đầu, “Đúng vậy. Tôi nghe tiếng Ưng la lối. Vậy giờ mình làm gì đây?”

Hạc ngó Hầu không chớp mắt, “Mình sẽ ở lại đây theo dõi Ưng.”

Hầu lặp lại, “Ở lại đây theo dõi Ưng à?”

“Đại Sư bảo chúng ta chạy đi rồi phân tán ra. Anh còn nhất trí rằng cách đó hợp lý nhất.”

Hạc nói, “Anh đã đổi ý. Nếu em không đồng ý, thì cứ đi đi. Dù sao đi nữa, chắc tốt nhất là anh ở lại đây một mình. Rốt cục, em sẽ nói quá nhiều và làm cho cả hai đứa bị tóm cổ thôi.”

“Này, anh nói vậy là có ý gì đây?”

“Chẳng có gì đâu.” Hạc đáp, lắc đầu, “Bỏ qua đi. Hầu này, em có điều gì muốn nói với anh không? Anh thấy cây đoản côn của em thò ra khỏi túi áo kìa.”

Hầu nhìn xuống và nhét cây côn được chạm khắc vào túi áo. “Ồ, đúng rồi. Tôi đụng đầu một tên lính đang cầm nó. Tôi đoạt lại.”

“Em đoạt lại từ hắn à?”

“Đúng vậy. Tôi giật nó, rồi đánh hắn ngất luôn.”

“Vậy hắn vẫn còn sống à?”

Hầu đáp, “Tất nhiên là hắn còn sống. Tôi đâu phải là quân giết người.”

Đôi lông mày mỏng của Hạc nhướng lên, “Vậy thì mình cần phải vội lên mới được.”

Hầu hỏi, “Vội lên làm cái gì? Tôi tưởng là mình chỉ ngồi đâu đó quan sát thôi mà.”

“Đúng vậy, nhưng trước tiên mình phải lấy xác của Đại Sư lại. Và mình phải làm chuyện đó khi trời vẫn còn tối.”

Hầu giật phắt người, “Cái gì? Tại sao chứ?”

“Mình cần phải chôn cất Đại Sư và khấn vái ông.”

“Khấn vái ông à?”

“Ừ, nếu không thì hương hồn của ông không được yên nghỉ.” Hạc đáp, “Em có thấy rắc rối gì với chuyện này không? Sao em run dữ vậy?”

Hầu đáp, “Không có rắc rối gì đâu.”

Hạc đứng dậy nói, “Tốt lắm. Xác của Đại Sư nằm ở gần cổng chính. Nếu em có thể bày trò gì đó làm nghi binh, thì anh nghĩ anh có thể lẻn vào rồi chuồn ra mà không bị phát hiện.”

“Anh chỉ muốn tôi làm như vậy thôi à? Gây sự chú ý của bọn lính?”. Hầu hít vào môt hơi thật sâu rồi lấy tay lau mày. “Dễ ẹc. Anh có nghĩ là đám lính đó mê tín không? Bởi vì tôi nghĩ là, nếu chúng sợ ma...”

Hạc cau mày, “Đừng bày trò gì nhiều quá, Hầu à. Mình chỉ cần làm cho chúng phân tâm chút thôi.”

Hầu trề môi.

Hạc lắc đầu. “Mình sẽ làm như thế này này. Mình sẽ chờ cho tới khi mọi chuyện êm đi, rồi hai đứa mình sẽ lẻn lên bức tường bao quanh ở phía sau nhà tắm. Em có nhớ cái cây cao bên trong chùa, ở chỗ bức tường kề bên nhà tắm và bức tường phía trước giao nhau không?”

Hầu hỏi, “Anh muốn nói cây đu thật to ở trong góc à?”

Hạc đáp, “Đúng rồi. Em trèo lên bức tường bên ngoài phía nhà tắm rồi núp trên cái cây đó, cầm theo một nắm đá cục. Anh lẻn đến quanh bức tường phía trước và núp trong bóng của cánh cổng. Khi nào sẵn sàng, anh sẽ vẫy tay, thì em ném đá lên mái nhà tắm từng hòn một. Hi vọng là điều đó sẽ làm cho bọn lính phân tâm đủ lâu để anh chộp lấy xác của Đại Sư và chuồn trở ra lại bên ngoài. Nếu mình may mắn, thì bọn lính sẽ không phát hiện ra cái xác biến mất cho tới sáng.”

Hầu nói, “Tôi không chắc là mấy hòn đá đủ để làm cho bọn lính phân tâm.” Một nụ cười mỉm hiện lên trên môi nó. “Sẽ ra sao nếu...”

“Đừng làm quá lố, Hầu à. Chỉ cần ném mấy hòn đá rồi quay ngay về đây. Anh đi thám thính một lát đây. Em ngồi yên đây cho tới khi anh về nhé. Hiểu chưa nào?”

Hầu gật đầu, vô tình gãi cái môi trên để cố giấu đi nụ cười không thể kìm được. Hẳn là nó thành công vì Hạc đã nhảy ra khỏi cái hốc và phóng từ trên cây xuống.