Chương 4
Ưng đứng một mình dưới ánh trăng trước những gian nhà ngủ của chùa Ẩn Chân. Những đường rãnh hằn sâu trên gương mặt của hắn duỗi ra khi hắn ngáp. Hắn cần được nghỉ ngơi. Cho đến lúc này hắn chỉ thành công phần nào trong sứ mệnh của mình. Chùa Ẩn Chân đã bị hủy diệt và bằng chứng về tin cái chết của Đại Sư đang trên đường đến với hoàng đế. Nhưng hắn không lấy được mấy quyển bí kíp và năm đứa em nhỏ của hắn vẫn còn tự do đâu đó ngoài đời.
Ưng ngồi xổm xuống đất. Sự trốn thoát của mấy đứa em là thật đáng giận. Hắn đã trải qua suốt thời gian trong đời chứng kiến năm đứa đó được đối xử đặc biệt bởi vì một cái quá khứ mà không một đứa nào trong bọn được biết. Ưng luôn cho rằng mấy đứa đó có được một chỗ đặc biệt trong tim của Đại Sư. Và sau khi chứng kiến Đại Sư đã cố sức bảo vệ chúng như thế nào, thì giờ đây hắn tin chắc chuyện đó. Bởi vì bọn nhóc quá quan trọng với Đại Sư, nên Ưng quyết định rõ ràng chúng phải trả cái giá cao nhất để trả lại đầy đủ món nợ máu mà Đại Sư nợ hắn.
Từ khi rời bỏ chùa Ẩn Chân, Ưng đã tìm hiểu được nhiều điều về quá khứ của hắn. Nhưng điều tồi tệ nhất là cha hắn đã bị Đại Sư giết, rồi ông bứng hắn ra khỏi gia đình của hắn. Ưng thường có những hồi ức mơ hồ về chuyện này, nhưng hắn chỉ là một đứa bé vào lúc đó. Hắn chẳng thể nào nhớ ra được gương mặt của thủ phạm. Tuy nhiên, từ khi hắn tìm hiểu ra sự thật, những hồi ức đó lại trỗi lên trong những cơn ác mộng. Những ác mộng về cha hắn, một cao thủ long quyền lợi hại, bại trận dưới chính đôi long trảo của Đại Sư.
Giờ đây Ưng tin chắc rằng hắn có dòng máu rồng trong huyết quản. Cho dù Đại Sư đã nuôi dưỡng hắn như một con chim ưng. Không có hình phạt tệ hại nào dành cho Ưng hay cho bất kỳ một dũng sư nào khác hơn là việc được nuôi dạy theo một cách nào đó khác hơn là cái mà anh thật sự có. Giờ đây Ưng ở trong vị trí phán xét, hắn đã tự khoác lấy nó để đưa ra những hình phạt. Hắn đã thực thi bản án dành cho Đại Sư rồi. Chẳng bao lâu nữa sẽ là lúc trừng phạt năm tên tiểu tăng kia.
Tuy nhiên, bây giờ thì hắn cần ngủ. Ưng vào các phòng ngủ rồi mở cánh cửa sập dẫn xuống con đường hầm để thoát thân của chùa Ẩn Chân. Hắn đã dùng con đường hầm như là một cửa hậu để khởi đầu cuộc tấn công, nhưng khi hắn còn sống ở chùa Ẩn Chân thì đó đã là một nơi trú ẩn an bình dành cho hắn. Hắn hi vọng bây giờ nó sẽ là một nơi ẩn náu cho hắn. Hắn gọi tay đầu lĩnh thứ hai của mình.
“Thái úy Vũ! Trình diện ở lối vào đường hầm trong khu nhà ngủ. Ngay lập tức!”
Một lát sau, viên thái úy vạm vỡ cầm cây đuốc chạy ào vào gian phòng. “Thưa tướng quân, mọi việc ổn chứ?”
Ưng đáp, “Ừ, ổn. Ta sẽ xuống đường hầm một lát. Ta không muốn bị quấy rầy vì bất kỳ lý do gì. Ta sẽ phục hoạt những cái bẫy ở dưới đó của bọn nhà sư, cho nên bảo lính của mi đừng héo lánh tới.”
Thái úy Vũ đáp, “Thưa tướng quân, tôi hiểu. Tôi sẽ loan báo cho bọn chúng biết.”
“Tốt lắm. Khi ta trở lên lại, ta muốn thấy thêm những đống giáp trụ cởi ra từ bọn lính đã chết. Hãy ra lệnh cho lính lục soát tìm xác thêm một lần nữa. Ta muốn xem xét lại bọn nhà sư đã chết thêm một lần nữa để kiểm tra cho chắc rằng thật sự năm thằng nhóc đã trốn thoát rồi. Rõ chưa?”
Thái úy Vũ đẩy đôi vai mang giáp trụ ra sau và gật đầu. “Vâng, thưa tướng quân!”
Ưng làu bàu gì đó trong miệng rồi thả người vào trong cái đường hầm thoát thân tối đen như mực để cố ngủ một giấc.