Chương 30
Hầu xoay quanh đầu thấy Ưng ngồi trên ngọn cao một cây sồi chết.
Sư từ trên ngọn cành cây ngó qua Ưng. “Đó là Sư tướng quân đối với mi, thằng nhóc Thằn lằn kia. Và ta sẽ mặc bất cứ cái gì ta thích, bất cứ khi nào ta thích. Mi đang làm gì ở đây?”
Ưng đáp, “Cho ta hỏi mi cùng câu hỏi đó. Thủ hạ của mi đâu cả rồi?”
Sư nói, “Chúng đi nghỉ ngơi cả rồi. Mi đã đến học tập cách một người bản lãnh điều khiển cuộc tấn công vào ngôi chùa của bọn dũng sư như thế nào chưa?”
Ưng nhếch mép khinh bỉ và chỉ tay vào Hầu, Xà và Hổ, “Ta đến bắt bọn nhóc. Ta không quan tâm đến việc mi đã lên kế hoạch bắt chước y chang cuộc tấn công vào Ẩn Chân của ta.”
“Bắt chước à?” Sư nói, “Ta tận diệt tất cả bọn anh em cũ của ta. Ta thấy chừng như một vài đứa anh em của mi không chỉ trốn thoát được mà thôi, chúng còn chuồn đi với một số tài liệu quý giá nữa kìa.”
Ưng cau mày.
Sư cười khì, “Đừng bực bội, chàng trai. Ta ở đây để giúp mi. Xem này.” Sư lấy quyển bí kíp đang mở mà hắn đã nhét vào túi áo ra. Hắn vuốt nó thẳng ra rồi cuốn nó lên, “Ta có hai quyển nữa cùng với quyển này. Mi muốn có chúng không?”
“Muốn...”
“Vậy thì đến mà lấy chúng!” Sư gầm gừ. Hắn cuốn xong quyển bí kíp thứ ba rồi bỏ nó trở lại vào túi áo. Hắn thắt khăn thắt lưng lại. “Ta có nghe những chuyện về kỹ năng đánh nhau của mi, thằng nhóc. Thiên hạ đang cho rằng mi cũng cùng một cỡ hạng như ta. Hình như chúng cần được nhắc nhở rằng ta là trong một cỡ hạng của riêng mình ta thôi.”
Ưng bật cười, “Mi không có cơ hội nào đâu, Bật à.”
Sư khựng lại. Hắn nghiêng đầu sang một bên và ngó vào khu rừng bên ngoài Ưng. “Có phải bọn đang đến đó là thủ hạ của mi?”
Ưng đáp, “Đúng vậy. Có phải mi sắp bỏ chạy không?”
Sư nói rù rì, “Không phải đâu. Ta đang mong một khán giả.”
CHÁT!
Hầu quay qua thấy năm tên lính vũ trang đang vung đao mở đường vào vạt rừng thưa. Chúng đứng thành hàng bên dưới Ưng.
Ưng nói với đám lính, “Bọn mi đến vừa đúng lúc cho màn diễn chính. Những đứa kia đâu rồi?”
“Phân tán ra khắp nhiều nơi trong khuôn viên Thiếu Lâm và bao vây khu vực lại, thưa tướng quân.” Một tên lính báo cáo, “Thái úy Vũ quyết tâm chặn kín tất cả mọi lối thoát.”
“Tuyệt lắm.” Ưng quay qua đối diện với Sư, “Số khán giả này đủ đông đối với mi chưa?”
Sư mỉm cười gật đầu.
Ưng nhổ nước bọt rồi dang rộng hai cánh tay ra. “Vậy thì hãy để trò chơi bắt đầu nào!”
Ưng từ trên cây bay sà xuống và Sư phóng mình vào khoảng không. Hai người đâm vào nhau thật mạnh, cách xa nhiều bước Hầu cảm nhận sự va chạm. Trong khoảnh khắc, trận đánh chạm tới một mức độ ác liệt mà Hầu chưa từng tưởng tượng nổi. Cả hai cao thủ đều khát máu. Hầu nhận thấy Sư lanh lẹ hơn hẳn, nhưng Ưng lại mạnh mẽ hơn nhiều. Dường như Ưng chẳng thể nào hoàn toàn đánh trúng Sư và những cú thọc sâu cực nhanh của Sư có rất ít hoặc không có tác dụng gì mấy với Ưng. Hầu hiểu đây phải là một trận rất lâu dài. Nó quỳ xuống kế bên Hổ.
Xà chồm qua thì thầm, “Mi đang làm gì vậy?”
“Đang cố nghĩ cách đánh thức Hổ dậy để chúng ta có thể chuồn khỏi đây.”
Xà nói, “Ý hay lắm. Nghe này, ta mới nghĩ ra một kế, nhưng nó không liên quan đến mi hay Hổ. Nếu mi thấy ta bị hạ gục, thì đừng đánh thức ta dậy nhé. Ta sẽ giả vờ chết. Hiểu chưa?”
Hầu gật đầu.
“Này!” một tên lính thét hỏi, lắc lắc cây thương, “Hai đứa mày bàn chuyện gì vậy?”
Xà đứng lên bước tới tên lính, “Không liên can gì tới mi.” Xà ngang ngược nói. Nó xô mạnh tên lính.
“Tại sao, thằng nhóc...” Tên lính cầm thương nhào đến Xà. Xà trườn người thối lui, tránh mũi thương sắc lẻm dễ dàng.
“Mi gọi thế này là tấn công à?” Xà nói và bật cười ngạo mạn, “Mi đánh giống như một bà già.”
“Aaaaaaahh!” Tên lính lại cầm thương lao tới. Lần này Xà trườn lui xa hơn, gần như đến tận trung tâm của vạt rừng thưa. Nó thè lưỡi ra và tên lính vung cây thương vào đầu Xà. Hầu biết lẽ ra Xà có thể tránh khỏi dễ dàng, nhưng nó đã chần chừ trước khi né. Cái cán của cây thương sượt qua gáy của Xà và nó ngã xuội lơ xuống đất.
Hầu cười khẻ và ngó qua Ưng và Sư. Chúng vẫn đang đánh nhau chí tử. Trong lúc Hầu lại quan tâm đến Hổ, thì nó thoáng thấy Ưng đang quét đôi chân của Sư bằng những móng chân dài của hắn. Chiêu đó làm cho Hầu nảy ra một ý.
Hổ đang nằm ngửa, thế nên Hầu ngồi lên ngực của Hổ và để mỗi bàn chân trần lên một cái má núng nính của Hổ. Vẫn im ru. Quyết tâm đánh thức Hổ dậy, Hầu bắt đầu tát hai má của Hổ bằng đôi chân thối hoăng của nó. Vẫn im ru. Tuyệt vọng, Hầu khép hai chân lại với nhau và đặt cả hai lên trên miệng của Hổ. Nó ngọ ngoạy cả mười ngón chân ngay dưới mũi của Hổ. Toàn thân Hổ giật bắn lên. Miệng Hổ há ra méo xệch và Hầu cảm thấy lưỡi của Hổ liếm ngang gan bàn chân mình.
Mắt Hổ chợt trợn to. Nó chụp lấy cả hai cổ chân của Hầu và giật mạnh Hầu khỏi ngực nó, gào lên, “Mi làm cái khỉ gì vậy?!” Nó ngồi bật dậy, phun nước bọt phì phì.
Cả hàng lính bỗng bật cười. Hổ đứng lên, mặt đỏ bừng, ngó quanh, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hầu đáp, “Anh bị đánh ngất xỉu. Anh không chịu tỉnh và...”
“Aaaaahhh!”
Hầu quay lại thấy Ưng nện Sư ngã lăn quay xuống đất.
Hổ nói, “Ưng! Hắn đến đây lúc nào vậy?”
Hầu nói, “Vừa đến thôi.”
“Nhưng nếu hắn có mặt ở đây rồi, có nghĩa là cha của ta chắc là...” Giọng của Hổ lạc đi.
Hầu tròn xoe mắt, “Điều đó không mang ý nghĩa gì cả, Hổ à! Đã mười ngày rồi từ khi mình rời ngôi làng. Hẳn là có vô số chuyện xảy ra từ lúc đó tới giờ. Có lẽ ông ấy bình an.”
“Hay có lẽ ông đã chết rồi.” Hổ rống lên. Nó chỉ Ưng và căng mọi bắp thịt trên người lên. “Mi chết với ta!”
Hầu nắm chặt lấy cánh tay vạm vỡ của Hổ. “Hổ, đừng!”
Hổ ngần ngại. Nó chỉ vào một đống lụa xanh nằm lù lù giữa vạt rừng thưa kế bên Ưng và Sư.
Hổ hỏi, “Có phải Xà đó không?”
Hầu đáp, “Ừ... phải. Nhưng...”
Hổ rống lên, “Không kẻ nào được làm vậy với người trong gia đình của ta!”
“Hổ, gượm đã...”
Hổ lao thẳng đến Ưng và Sư. Hầu há hốc miệng ra ngó theo.
Hổ tung một cú tạt hổ trảo tàn khốc vào gáy của Ưng. Hẳn là Ưng cảm nhận được cú đánh đang tới vì hắn nhảy qua một bên. Những ngón tay lợi hại của Hổ nện vào phía trước vai của Sư và cào xé xuống một góc ngang qua ngực của Sư. Áo của Sư rách tung và cả ba quyển bí kíp rồng rơi ra.
Trước khi mấy quyển bí kíp chạm đất, Xà bật dậy, búng người ra chụp lấy mấy quyển bí kíp bằng cả hai tay.
Ưng ré lên và lao về phía Xà, nhưng Hổ xoay người và tung một cú đá nhanh mãnh liệt trúng vào bụng của Ưng. Ưng gập người lại và Sư nhảy lên lưng Ưng, quấn hai chân quanh vùng bụng và hai cánh tay quanh cổ của Ưng. Hầu thấy Sư vặn người thật mạnh qua một bên, ném mạnh cả hắn lẫn Ưng xuống đất.
“CHẠY ĐI!” Xà thét lớn khi nó đứng dậy. Nó chuồn nhanh vào một bụi dây leo rậm rì. Hổ chần chừ, rồi cúi thấp đầu xuống và lăn vào đám tán lá dày theo sau Xà.
“Bắt chúng lại!” Một tên lính la to.
“Khoan đã!” Một tên khác báo động, “Nhìn kìa!”
Hầu quay lại thấy Sư trên lưng của Ưng, khóa hắn lại bằng một thế siết ngạt tà đạo. Hầu chưa bao giờ thấy ngón đòn nào như thế này trước đây. Hai cánh tay và đôi chân của Sư quần riết vào tay chân của Ưng và cẳng tay của Sư chèn chặt vào cổ họng của Ưng. Không chút ngờ vực nào cả, đây là thế võ hữu hiệu nhất mà Hầu từng chứng kiến. Mặt Ưng đỏ rần lên như một củ cải đường và có vẻ như đầu của hắn sắp nổ tung. Cho dù Ưng giãy giụa như thế nào cũng mặc, hắn không thể hất được Sư ra. Nếu Sư không thả ra sớm, thì Ưng sẽ chết.
Bọn lính tiến tới gần hơn và đứng thành một vòng tròn quanh Sư và Ưng. Hầu tuôn ra đám cây. Với một cú nhảy mạnh, nó chụp lấy một sợi dây leo to và tung người thoát đi. Khi nó phóng được qua ba ngọn cây vào trong rừng, thì có ai đó thét, “DỪNG LẠI!”
Hầu nhận ra giọng nói đó. Đó là Đường Lang.
Hầu dừng và xoay người lại. Nó biết tiếng thét không dành cho nó, tuy nhiên nó cũng tò mò quá thể. Nó lắc lư cái đầu qua lại cho tới khi nhìn rõ vào vạt rừng thưa và chờ xem. Một thoáng sau, Đường Lang tiến vào cái vòng tròn bọn lính đứng.
“Không ai được đụng vào họ!” Đường Lang nói với bọn lính, “Lùi lại nào!”
Bọn lính lùi lại và Hầu có thể thấy rõ Sư vẫn quấn siết trên lưng của Ưng. Sư đang thở hổn hển và tay chân của hắn rung lên từ áp lực mà hắn đang ép lên Ưng. Thân thể của Ưng đã mềm oặt, nhưng Sư vẫn ghì chặt.
Đường Lang rút thanh trường kiếm ra và dí mũi kiếm vào một bên cổ của Sư. “Ta bảo ông buông ra, Sư tướng quân. Ngay lập tức.”
“Đi... đi.” Sư làu bàu thốt ra. Mồ hôi tuôn ra từ cái đầu trọc của hắn như một ngọn thác.
Đường Lang nói, “Ông đã đạt được mục tiêu của mình rồi, thưa tướng quân. Ông thách đấu với Ưng và giờ đây ông ta ngã dưới tay ông. Không cần thiết phải giết ông ta làm gì. Buông ra đi.”
Sư không đáp. Hắn bám lấy như một kẻ mệt lả tuyệt vọng bám vào mép rìa của một vách núi.
Đường Lang nói, “Tôi sẽ đếm tới ba. Thả Ưng tướng quân ra, hay là chết. Một... hai...”
Sư buông ra và lăn khỏi người Ưng. Hắn cố gượng dậy trên hai tay và hai chân nhưng lại ngã quỵ xuống. Hắn không nhúc nhích lại được. Cho dù cách một khoảng xa, Hầu vẫn biết rằng Sư đã bất tỉnh.
Đường Lang quỳ xuống bên Ưng và đám lính lại bao quanh sát vào họ.
Đường Lang thét lớn, “Ta đã bảo bọn bây tránh ra! Hãy sắp hàng đằng đó.” Hắn chỉ ra sau lưng.
Hầu thấy bọn lính tranh nhau sắp thành một hàng thẳng. Trong khi bọn lính lăng xăng, Hầu nhận thấy Đường Lang chồm lên Ưng và kín đáo chuồi tay vào túi áo của Ưng. Đường Lang lấy nhanh một quyển bí kíp và bỏ nó vào cái tay áo rộng quá khổ của mình.
Hầu kinh ngạc há hốc miệng, Đường Lang ngẩng đầu lên nhanh. Đường Lang nhìn vào mắt Hầu và khẽ cười. Hầu giật bắn người. Nó biết nó nên chạy, nhưng dường như nó không thể rời mắt khỏi gương mặt của Đường Lang. Trong một tích tắc, Đường Lang trông giống y như một người nào đó mà nó đã biết...
Sửng sốt, Hầu thấy Đường Lang lại quan tâm đến Ưng. Đường Lang xé toạc áo bào của Ưng, bày bộ ngực trần của Ưng ra. Khung xương sườn của Ưng phập phồng đều đặn. Ưng vẫn còn sống.
Đường Lang đứng chỉnh lại bím tóc. Hắn chỉ xuống Ưng và bảo bọn lính, “Nhìn này! Quyển bí kíp Ưng tướng quân giữ mất đâu rồi. Có ai trong bọn mi thấy ai lấy nó không?”
Tất cả bọn lính đều lắc đầu.
Đường Lang hỏi, “Không ai thấy gì cả sao? Không gì hết à?”
Bọn lính đều cúi đầu và loay hoay đổi thế đứng.
Đường Lang hỏi tiếp, “Bọn mi hổ thẹn vì cái gì nào?” Giọng hắn vang lên sang sảng. “Ngẩng đầu và đứng thẳng lên nào! Không có ai trong bọn mi làm điều gì sai trái. Ta đã quan sát bọn mi trong nhiều tháng và lần nào ta cũng thấy cùng một chuyện: những người lính e ngại hành động. Những kẻ bị tê liệt vì sự thiếu quả quyết. Những kẻ có các bản năng đúng đắn, nhưng lại không quyết đoán có nên ra tay hành động hay không, vì thế họ không làm gì cả. Đây là một vấn đề rắc rối. Nhưng nó không phải là rắc rối của bọn mi. Là đầu lĩnh số một của bọn mi, nó là rắc rối của ta. Và ta định sửa sai nó.”
Cả bọn lính đều ngước nhìn Đường Lang. Chúng tròn xoe mắt ra ngó.
Đường Lang thở dài, “Ta nghĩ rằng bọn mi e ngại hành động vì bọn mi sợ thất bại. Chẳng may là thất bại trong trại binh của Ưng tướng quân có nghĩa là hình phạt. Chúng ta cần phải thay đổi điều đó.”
Đường Lang nhìn vào mắt từng tên lính, “Các quý ông thân mến, ta hứa ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể để làm cho đời sống của các ông dễ thở hơn. Đồng thời, chúng ta có một số việc còn dở dang. Chúng ta phải tìm cho ra bọn tiểu tăng. Giờ thì hãy nghe cho kỹ và lưu ý nhé. Chúng ta biết chắc sẽ đụng đầu với nhiều thứ sinh vật khác nhau trong tương lai không xa và mỗi thứ có những kỹ năng đặc biệt. Ví dụ, con báo là con vật nhanh và lanh lợi nhất trong rừng, nhưng nó lại thiếu khả năng chịu đựng. Hãy xem này, nằm đây là một con bị mất hết năng lực sau một vài cú gắng sức ngắn. Ta biết chắc rằng phía trước của chúng ta là một con khỉ, một con cọp và một con rắn. Con cọp có thể liên tục hoạt động trong vài ngày và con khỉ thì vài tuần, nhưng chính con rắn là thứ làm cho ta lo ngại nhất. Con rắn không phải chạy. Nó là một cao thủ trong việc ngụy trang và nó tấn công mãnh liệt nhất khi người ta ít mong đợi nó nhất. Bọn mi đều chứng kiến tận mắt một con giả chết tuyệt giỏi như thế nào ở ngay tại đây, ngay hôm nay, chỉ ra tay tấn công khi không một ai chú ý. Ta đề nghị bọn mi luôn luôn mở to tai mắt và thận trọng trông chừng nơi đặt bước xuống, bởi vì giờ đây con rắn đoạt được mấy quyển bí kíp và chúng ta phải thu hồi chúng lại.”
Đường Lang giơ cao nắm đấm, “Bọn mi có đồng lòng với ta không?”
Bọn lính đồng thanh hô to, “XIN ĐỒNG LÒNG, THƯA NGÀI”
Đường Lang mỉm cười và liếc lại với Hầu. Suýt chút nữa Hầu ngã xuống khỏi cái cây. Nó nhận ra rằng khi Đường Lang mỉm cười, thì hắn giống y như...
“Thôi nào, cậu em.” Xà thì thầm sau lưng Hầu, “Hãy chuồn khỏi đây ngay.”
Hầu nhảy dựng lên. Nó quay lại nhìn Xà. Mắt nó tròn xoe.
Không thể nào..., Hầu nghĩ. Nó liếc qua Đường Lang, rồi nhìn lại Xà với mái tóc vừa mới mọc. Hầu há hốc miệng, “Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”
Xà đáp, “Ta không biết. Giờ thì dẹp cơn mộng du đi. Mình phải chuồn khỏi đây. Hổ đang chờ chúng ta.”
“Nhưng...”
“Đi ngay!” Xà nói. Nó nắm lấy cánh tay Hầu rồi lôi nó vào rừng.
Hầu ngoái lại nhìn Đường Lang lần cuối.
Đường Lang nháy mắt.