← Quay lại trang sách

Chương 29

Hầu hiểu ngay rằng không cách gì chống trả được. Nó thả lỏng ra và bàn tay bịt miệng nó cất đi, kéo theo một dây nước bọt mỏng vương ngang má nó.

Xà nói, “Gớm qua đi.” Nó thối lui một bước rồi chùi tay vào góc chiếc áo bào lụa xanh.

Hầu nói, “Đó là phần thưởng cho cái tội lại lén lút theo tôi như vậy nữa. Anh không thể chào nhau như một người bình thường sao?”

Xà thì thầm, “Nói nhỏ lại đi.”

Hầu lau má rồi ngước lên ngó ông anh cao nhất của mình. Nó thấy mái tóc đen lõa xõa của Xà dài hơn tóc nó và có vẻ mọc lên chơm chởm.

Hầu hỏi, “Này, cái mũ của anh sao rồi? Có lẽ anh nên đội nó lại. Trông như thể cái đầu anh thò vào gần Hổ khi cha nội đó luyện cặp hổ câu kiếm của hắn.”

“Đừng cà rỡn nữa. Chuyện này nghiêm trọng đó. Ta nghe lén mi nói chuyện với Hổ và nó nói đúng. Quân địch có thể vẫn quanh quẩn đâu đây.”

Hầu hỏi, “Quân địch nào? Và tiện thể nhé, anh làm gì ở đây vậy?”

Xà đáp, “Đó là một câu chuyện rất dài.”

Hầu đảo mắt, “Ô, thôi đi nào...”

Xà thì thầm, “Suỵttt... Bọn cướp nghe tin có một cuộc tấn công được hoạch định vào Thiếu Lâm và ta xung phong đi báo cho các nhà sư, rõ chưa nào? Rõ ràng là ta đã đến quá trễ rồi.”

“Anh đến đây lúc nào?”

“Sáng nay.”

“Anh có biết ai làm vụ này không?”

“Người ta đồn rằng một đạo quân hùng hậu do một trong các vị tướng của hoàng đế điều khiển thực hiện cuộc tấn công. Nhưng ta không biết chắc. Ta chưa tìm được ai còn sống sót để hỏi.”

Hầu cúi đầu, “Thật là khủng khiếp.”

Xà nói, “Mi không biết khủng khiếp như thế nào đâu. Trong khuôn viên chùa Thiếu Lâm rất ghê rợn thảm thiết. Hổ đi tới đó phải không?”

“Đúng vậy.”

“Nó sẽ gặp một sự ngạc nhiên thật khó chịu. Ta nên vào đó xem có thể bắt gặp nó không.”

Hầu nói, “Gượm chút đã. Anh có thấy Hạc đâu không?”

Đôi mắt hí của Xà mở lớn, “Hạc à? Không. Vì sao?”

“Anh ấy nói với tôi và Hổ rằng anh ấy sẽ gặp chúng tôi ở đây. Nhưng đã mười một hay mười hai ngày trước rồi. Theo kế hoạch thì anh ấy đến đây trước, rồi tôi và Hổ sẽ gặp anh ấy sau. Ưng đoạt mấy quyển bí kíp rồng từ Hổ, nhưng rồi chúng tôi chôm chúng lại.”

“Bọn mi chôm mấy quyển bí kíp lại à?”

Hầu đáp, “Phần nào thôi. Chúng tôi lấy được ba quyển. Ưng vẫn giữ một quyển.”

Xà vỗ lên cái đầu bù xù của Hầu, “Giỏi lắm, em nhỏ. Bọn em có tình cờ thấy Long không?”

“Không. Còn anh có thấy không?”

Xà đáp, “Ta cũng chưa gặp anh ấy. Tuy nhiên, ta chắc là anh ấy ổn. Nghe này, ta muốn bắt kịp Hổ trước khi nó đến mấy cái cổng. Tại sao mi không leo lên cây như Hổ đã đề nghị đi? Bọn ta sẽ trở lại với mi ngay.”

Hầu hỏi, “Tại sao tôi không thể đi với anh chứ?”

“Canh chừng là một ý rất hay, Hầu à. Đó là một việc rất quan trọng.”

“Nhưng tôi trông chừng cái khỉ gì đây chứ? Anh có nói là anh không thấy một ai cơ mà.”

“Làm ơn leo lên cây đi Hầu.”

Hầu bĩu môi. “Tốt thôi. Tôi sẽ chờ trên đó. Một mình.”

Xà đáp, “Cám ơn nhé.” Nó xoay người rồi nhắm thẳng vào khu Rừng Tháp mà đi, không thèm lén lút như Hổ đã làm.

Hầu nghĩ, Thật là buồn cười. Xà trông có vẻ như không quan tâm đến chuyện ẩn mình. Tại sao mình lại ngồi trên cây trong lúc anh ấy và Hổ đi xem xét quanh? Mình cũng có cái quan trọng mà mình muốn tìm nữa mà. Và không mất nhiều thời gian để tìm ra nó đâu. Chắc chắn mình có thể đi ngó một cái rồi trở về lại cái cây một lúc lâu trước khi hai tay đó quay lại.

Sau khi bảo đảm Xà đã đi khuất, Hầu chạy nhanh quanh Khu Rừng Tháp chỉ để tìm xem những cái tháp nhỏ nhất thôi. Có gần hai trăm cái tháp trong khu rừng, nhưng không mất nhiều thời gian để nó chỉ tìm những ngọn tháp nhỏ thôi. Chẳng may nó lại không tìm thấy cái mà nó đang tìm - ngọn tháp dành để tưởng nhớ cậu bé ngã vào nồi canh. Hầu băn khoăn không biết có một nhóm tháp nào khác ở đâu đó gần đây không. Hay có lẽ đài tưởng niệm của cậu bé được đặt bên ngoài khu vực, tách ra khỏi những ngọn tháp của bọn người lớn. Hầu chạy vụt vào hàng cây bao quanh.

Khi vào được chừng hai mươi bước, Hầu đến một vạt đất trống được một bức tường bằng cây rậm bao quanh ba mặt. Một vạt dây leo dày treo từ trên các ngọn cây cao xuống tận mặt đất. Cái đám lộn xộn rối nùi có vẻ như trải vào tận trong lòng khu rừng.

Một giọng nói từ tốn dịu dàng cất lên từ rìa đám cây rậm.

“Xin chào, cậu nhỏ.”

Hầu nhảy dựng lên. Nó ngước lên thấy một người đàn ông trọc đầu mảnh khảnh trong chiếc áo bào cam của nhà sư nằm ưỡn dài dọc theo một cành cây cao khỏi mặt đất. Ông sư trạc khoảng ba mươi tuổi và có vẻ rất thoải mái trên đó. Một cánh tay và một chân lười lĩnh đong đưa giữa không trung.

Hầu hỏi, “Ông là ai?”

Ông sư khề khà, “Ta là ai ư? Ta tin rằng đáng ra câu hỏi là, cậu là ai? Và, có lẽ quan trọng hơn là, cái gã cao khòng mặc áo xanh là ai?”

Hầu nói, “Đó là anh của tôi. Chúng tôi là nhà sư đến từ chùa Ẩn Chân.”

Đôi mày đen rậm của ông sư nhướng lên, “Ẩn Chân à? Cậu... trẻ quá. Cậu làm gì ở đây vậy?”

Hầu đáp, “Chùa của chúng tôi bị phá hủy và chúng tôi cần giúp đỡ. Nhưng có vẻ như là chẳng còn ai ở lại đây có thể giúp chúng tôi. À, ngoại trừ ông, tôi nghĩ vậy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Ông sư đáp, “Hai ngày trước Thiếu Lâm bị quân lính tấn công. Bọn lính có súng. Hàng ngàn lính xông vào đánh với từng dũng sư. Ta là người duy nhất còn lại.”

Hầu thấy lòng mình chùng xuống, “Ai làm chuyện tệ hại này?”

“Tại sao, hoàng đế, tất nhiên rồi. Hắn là kẻ duy nhất có đủ uy quyền để thực hiện một kỳ công như thế. Tuy nhiên, hắn không làm một mình. Hắn có trợ thủ.”

Hầu hỏi, “Loại trợ thủ nào vậy? Có phải Thiếu Lâm bị một kẻ phản bội phản bội không?”

Ông sư nói, “Kẻ phản bội ư? Ta đoán một số người sẽ gọi hắn như thế. Người ta còn gọi hắn tệ hơn nữa kìa.”

Hầu thở dài, “Chùa chúng tôi bị một kẻ phản bội. Kẻ từng là anh của tôi, Ưng, trở về và đưa quân lính vào chùa chúng tôi. Bọn lính đó cũng có súng. Hơn một trăm nhà sư bị giết.”

“Thật vậy sao?” Ông sư hỏi, gãi má. “Thật là tệ hại. Có vẻ như Ẩn Chân cũng chịu một số phận như Thiếu Lâm. Chỉ có điều sự tổn thất của Thiếu Lâm lớn hơn rất nhiều. Có hơn một ngàn nhà sư ở đây và, như ta đã nói, chỉ có một mình ta còn sống sót. Có bao nhiêu người thoát được trong cuộc tấn công ở Ẩn Chân?”

“Nă...”

“Đừng trả lời câu hỏi đó.” Xà cắt ngang trong lúc trườn nhanh vào vạt đất trống.

Hầu hỏi, “Này, anh làm cái gì ở đây vậy? Hổ đâu rồi?”

“Hắn ở lại trong chùa.” Xà ngó lên nhà sư trên cây, “Ông là ai? Tên ông là gì, nói ngay.”

Ông sư ngáp và chớp mắt mấy lần, “Ở Ẩn Chân người ta không dạy cậu cách cư xử lễ độ gì cả hay sao?”

Xà nói, “Trả lời câu hỏi của tôi đi.”

“Được lắm.” Ông sư ngồi dậy trên cành cây rồi chồm tới trước, đặt hai cánh tay lên hai đùi, “Phần lớn người ta gọi ta là Sư. Chào mừng đến với Thiếu Lâm.”

Đôi mắt Xà khép lại thành hai đường chỉ. Tên ông là Sư?

Tên gì mà kỳ cục vậy?”

Sư nghiêng đầu qua một bên và cười chế giễu. “Tiếng Quảng Đông. Tại sao?”

Xà nói, “Tôi không vui vẻ gì để đùa. Tại sao người ta gọi ông là Sư?”

Sư đáp, “Vì ta là một ông sư. Cậu ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông tên Sư trong một ngôi chùa à?”

Xà nói, “Đừng giỡn mặt với tôi. Ông biết tôi muốn nói gì đó.”

“Không, ta không biết cậu muốn nói gì.” Sư trả lời, “Cậu mong cái gì nào, một cái tên thú vật bằng tiếng Quảng Đông, có lẽ vậy ư? Ta đến từ Thiếu Lâm, chàng trai à. Chỉ có các nhà sư Ẩn Chân mới có những cái tên thú vật bằng tiếng Quảng Đông thôi.” Ông khựng lại, “Đúng vậy, chỉ có những nhà sư Ẩn Chân nhất định nào đó thôi. Những người có, nói như thế nào nhỉ, một lịch sử nào đó. Nhưng mà cậu biết chuyện này rồi, phải không nào? Ta tin chắc rằng Mãng đã kể hết cho cậu về chuyện này rồi.”

Xà nói, “Tôi không hiểu ông đang nói chuyện gì cả.”

Hầu ngó qua Xà. “Mãng? Có phải ông ấy đang nói về tay chúa đảng cướp? Ông ấy biết gì về bọn cướp chứ?”

Xà đáp, “Ta không biết.”

Sư cười khì với Hầu, “Thế ra cậu cũng nghe nói về Mãng à? Cậu không thấy một sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ là hắn ta cũng có một cái tên thú vật bằng tiếng Quảng Đông, y như một số anh em của cậu ở Ẩn Chân sao? Cái tên mà cậu vừa mới nhắc tới là gì vậy? Có phải ‘Hổ’ không? Cho tôi biết nào, cậu nhỏ, tên của cậu là gì?”

Xà ngó Hầu, “Đừng trả lời. Ta không tin hắn chút nào.”

Sư nói, “Cậu không tin ta à? Nhưng cậu ở Ẩn Chân, còn ta thì ở Thiếu Lâm. Thực ra chúng ta là anh em.”

Xà không trả lời.

Sư hỏi, “Liệu cậu có đổi ý không nếu cậu biết rằng ta đã cứu mạng chị của cậu?”

Hầu trợn mắt. Nó ngó Sư thật kỹ và nhận thấy một cái sẹo ở một bên gương mặt của Sư. Vết sẹo trông giống như có một con chim lớn đã cố mổ mắt ông ta ra.

“Hạc!” Hầu thì thầm với Xà, “Ông ta muốn nói tới Hạc đó!”

Xà đáp, “Ta biết. Ta thấy gương mặt của hắn.”

Hầu đấm vào tay Xà, “Nhưng ông ta nói chị của chúng ta!”

Xà nói, “Tai ta nghe rõ mà. Mi biết bề ngoài của Hạc xanh xao và mảnh mai như thế nào rồi. Hắn chỉ vội vàng quy kết vậy thôi.”

Sư cười Xà, “Ta à?”

“Đúng vậy.” Xà đáp, ngó nghiêng lại, “Mặt ông bị sao vậy?”

Sư xoa lên vết sẹo kế bên mắt, “Hạc và ta có một vụ... hiểu lầm nho nhỏ.”

Xà nói, “Một vụ hiểu lầm ? Cho ta biết ông biết gì về Hạc nào!”

“Ta biết rằng cô ấy có một cái tên tiếng Quảng Đông và đánh nhau như một con sếu. Cô ấy đến đây trên lưng ngựa trước cuộc tấn công, bị thương rất nặng. Cô ấy ngủ mê mệt.” Ông dừng lời một thoáng, “Cô ấy nói mê khi đang ngủ, các cậu biết đó. Tôi nghĩ rằng cô ấy có nhắc tới cậu đôi lần.”

Hầu thấy đôi mắt Xà nheo lại thành hai đường rạch thật mảnh.

Hầu nói, “Ông ấy đang nói thật, phải không?” Nó lại đấm Xà. “Anh biết rằng Hạc là một cô gái bao lâu rồi?”

“Ta không có thì giờ để tán chuyện tào lao lúc này.”

“Chuyện tào lao?” Hầu hỏi, “Tôi không thể tin anh! Tại sao anh chưa hề kể với tôi bao giờ cả?”

Xà đáp, “Chuyện này không dính líu gì tới mi cả.”

Hầu bực tức, “Không dính líu gì tới tôi! Anh còn biết chuyện gì khác ‘không dính líu gì tới tôi’ nữa?”

Xà rít lên, “Đủ rồi đó! Mình sẽ nói về chuyện này sau.” Nó trừng mắt ngó lên Sư, “Ông bảo rằng ông cứu Hạc. Vậy cô ấy ở đâu rồi?”

Sư đáp, “Ước gì ta biết điều đó. Dù bị thương như vậy, cô ấy đã chiến đấu dũng cảm trong cuộc tấn công. Cô ấy cố thoát, nhưng cô lại trong tình trạng thật tệ. Ta mãi đi tìm cô ấy kể từ lúc đó. Rủi thay, ta e rằng có lẽ cô đã bò vào một cái hốc cây ở đâu đó và... chà... chẳng thể nào bò ra lại được. Khi ta nói rằng ta là nhà sư duy nhất thoát chết trong trận tấn công, thì rõ ràng là ta không kể đến cô ấy. Ta hết hi vọng thấy cô còn sống trên cõi đời này.”

Hầu hỏi, “Cái gì?”

Xà có vẻ không tin, “Làm sao chúng tôi phải tin lời ông?”

“Bởi vì ta không cho các cậu lý do nào để nghi ngờ ta cả.” Ông ta nhìn Hầu và rù rì, “Cậu tin tôi mà, phải không, cậu nhỏ?”

Hầu khựng lại, gãi đầu. Một điều gì đó trong giọng nói của Sư bỗng nhiên có vẻ như khác đi.

Sư nói, “Ta xin lỗi việc ta cứ gọi cậu là ‘cậu nhỏ’ Ta mong rằng điều đó không làm cậu buồn lòng. Nếu cậu chỉ cho tôi biết tên cậu...”

Hầu giật mình. Nó nhận ra Sư đang nói với nó trong cùng một giọng mà tên cướp Hùng đã nói, ngay trước lúc Hùng trở mặt chống lại nó.

Hầu lấy một tay che miệng lại nói nhỏ với Xà, “Tôi nghĩ là mình nên chuồn khỏi đây...”

Sư phóng ra khỏi lùm cây và lao mạnh vào ngực Hầu. Hầu thấy mình bị đè cứng xuống đất, Sư đang ngồi trên bụng nó. Sư nắm chặt ngực áo Hầu bằng một tay còn tay kia nắm lại thành một nắm đấm báo thật hoàn hảo. Hắn khép những ngón tay duỗi thẳng lại với nhau rồi cụp chúng xuống và vào trong ở hai cái khớp tay đầu tiên. Sư giơ nắm đấm lên nhắm trong lúc Hầu giãy giụa quằn quại.

Xà xoay người và phóng vào đầu Sư một cú đá mạnh mãnh liệt. Đôi mắt Hầu trợn to kinh hoàng khi nó thấy Sư né được cú đá và còn rất nhiều thời gian để xoay trở.

Hầu nghĩ, Chẳng có ai nhanh như vậy.

Xà thực hiện tiếp một cú đá tạt nhanh như chớp. Sư lại tránh được dễ dàng. Chỉ lần này hắn xoay trở qua một bên và chiếc áo của Hầu bị giật mạnh mở toang ra. Hai quyển bí kíp rồng mà Hầu giữ rơi xuống đất, cùng với cây đoản côn.

Sư hỏi, “Cái gì đây?”

Hầu với xuống nhặt một quyển trong lúc Xà nhào xuống nhặt quyển kia.

Trong một loạt động tác diễn ra quá nhanh mà Hầu không kịp thấy, Sư chộp lấy cả hai quyển rồi phóng vọt lên cây trở lại. Hầu chẳng có gì trong tay ngoài một nắm đất. Còn Xà thì bắt gió.

Sư thả người xuống cành cây cũ và nhét một quyển bí kíp vào áo. Hắn lật giở quyển kia. “Rất thú vị.” Hắn bình thản nói.

Hầu dụi mắt và ngó lên Sư. Nó không tin nổi điều vừa chứng kiến. Trong lúc nó nhặt cây đoản côn lên bỏ lại vào túi áo thì Xà đặt tay lên vai nó.

Xà nói nhỏ, “Ta nghĩ mình bị rắc rối to rồi.”

Hầu gật đầu.

Tiếng cành cây gãy làm Hầu chú ý và nó quay qua thấy Hổ lao nhanh vào vạt rừng thưa.

Hổ hỏi, “Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Sư ngó xuống Hổ. Hắn lắc đầu rồi trở lại đọc tiếp quyển bí kíp.

Hổ ngó lên Sư, rồi nhìn qua Xà, “Tên đó là ai vậy?”

“Hắn là một tên phản bội.” Xà đáp, trừng mắt ngó lên Sư. “Hắn chịu trách nhiệm cho sự hủy diệt của Thiếu Lâm.”

Hổ rống lên, “Cái gì!” Nó ngó lên Sư, “Xuống đây, tên hèn nhát kia! Hãy đánh nhau như... Này! Hắn đã đoạt được một quyển bí kíp rồng!”

Hầu nói, “Đúng ra thì hắn đoạt được cả hai quyển của tôi.”

Sư ngước lên, “Cái gì đó? Cả hai quyển của mi ?”

Sư nhét quyển bí kíp đang mở vào trong áo rồi co chân lên cành cây. Hắn ngồi chồm hổm lên và quay về phía Hổ, “ Mi có các bí mật gì vậy, hả thằng bé bự?”

Hổ gầm lên và thắt chặt khăn thắt lưng lại. Hầu thấy mọi bắp thịt trên thân Hổ căng lên.

Hầu nói với Hổ, “Chờ đã! Anh không hiểu. Tên đó...”

Sư phóng ra khỏi lùm cây và tấn công Hổ thật nhanh, Hổ không kịp đưa tay lên. Một cú đấm báo giáng trúng Hổ ngay vào thái dương trái và Hổ đổ quỵ xuống đất. Hầu và Xà lao đến bên Hổ, nhưng chúng mới phóng tới được năm bước, thì Sư đã thọc tay vào áo của Hổ lấy đi quyển bí kíp thứ ba, rồi phóng ngược lại lên cây.

Hầu và Xà ngẩn ngơ nhìn nhau không tin nổi. Chúng cùng ngó lên Sư.

Sư cười ha hả rồi bỏ quyển bí kíp rồng thứ ba vào áo chung với hai quyển kia. Hắn ngáp, “Vậy đứa nào trong hai thằng bây muốn chết trước?”

Hầu đổi thế đứng, lần đầu tiên trong đời không nói năng gì được. Nó nhìn Xà. Đôi mắt Xà nheo lại.

Bỗng nhiên một giọng nói vang ra trên cao từ đám cây sau lưng Hầu.

“Hay lắm, hay lắm. Không phải là Bật, con thú cưng của hoàng đế đó sao. Ta lại thấy mi không mặc đồng phục lần nữa.”

Xà nhìn Hầu, “Có phải đó là kẻ mà ta nghĩ không?”

Hầu hít một hơi thật sâu, “Ừ, đúng vậy.”