← Quay lại trang sách

Chương 4

Mình sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi bọn khỉ”. Xà lẩm bẩm một mình khi dấn bước đi vào bóng đêm.

Đã hơn mười hai giờ kể từ khi bầy khỉ tấn công và Xà vẫn không tin nổi rằng Hầu lại cùng bọn với bầy khỉ. Các hành động của Hầu để cứu bọn khỉ khỏi kiếm và thương của bọn cướp là điên rồ, nhưng thật xuất sắc. Kỳ diệu hơn nữa là trận đấu của Hầu với Hùng, tay cao thủ hùng quyền to khổng lồ, là thủ hạ thân tín của Mãng. Hầu nhỏ con thôi, nhưng nó rất chiến. Ít hơn một giờ trước, Xà đã theo dấu Hầu và Hầu đã bỏ đi khỏi trận đấu với Hùng mà không bị một vết trầy nào.

Xà xoa cái đầu lởm chởm tóc đẫm mồ hôi trong lúc nghĩ về cái thông tin mới mà Hầu cho nó biết. Đại Sư đã chết, Hổ bằng cách nào đó đoạt được mấy quyển bí kíp rồng mà Ưng khao khát theo đuổi, còn Hạc đang ở Ẩn Chân dò thám Ưng và có lẽ cả Đường Lang nữa.

Hầu sẽ đến gặp Hạc vào ngày mai và nó có mời Xà gia nhập với chúng. Xà có rất nhiều lý do để nhận lời, nhưng nó đã quyết định tốt nhất là nên đi thẳng đến chùa Thiếu Lâm. Xà hiểu rằng nếu thuyết phục được bọn cướp trợ giúp nó và các anh em nó thì thật là tốt, nhưng các vị sư của chùa Thiếu Lâm là những đồng minh còn tốt hơn nữa. Họ mạnh mẽ hơn và đáng trân trọng hơn bất kỳ một đảng cướp nào từ xưa đến nay.

Vậy đó, có lẽ nó nên cố thuyết phục bọn cướp và các vị sư Thiếu Lâm cùng trợ giúp chăng?

Thôi đủ rồi! Xà tự càu nhàu mình. Tới lúc để cho đầu óc được thảnh thơi một chút. Nó giảm tốc độ lại thành những bước đi nhanh và bắt đầu đẩy những ý nghĩ ra khỏi đầu, từng ý một. Đấy là bài tập thiền định trong khi đi bộ mà nó học được ở Ẩn Chân. Càng đẩy ra thì nó càng đi chậm bước lại. Và khi mặt trời bắt đầu mọc lên trong ngày thứ hai của chuyến đi, thì Xà đã ngủ say với cái đầu trống rỗng trong một khu rừng nhỏ mọc đầy dương xỉ.

Xà ngủ gần suốt cả ngày và chỉ thức giấc trước lúc hoàng hôn vài giờ. Mặc dù rất đói, nó ngồi thiền thêm một lúc bên dòng suối nhỏ trong ánh nắng chiều còn sót lại. Sự kết nối của nó với thế giới này đã bị những sự kiện gần đây làm cho căng thẳng. Nó cần thiết lập lại sự hài hòa mà nó cảm nhận với thế giới quanh mình lâu nay. Không chỉ là sự hài hòa với những người khác, mà là hài hòa với tất cả mọi sinh vật trên đời.

Xà ngồi nhắm nghiền mắt trên một doi cát nhỏ bên dòng suối, để cho những gợn sóng âm thanh vô tận rửa sạch mọi ý nghĩ trong đầu. Hơi thở nó nhẹ êm... được kiểm soát. Từ từ nó cảm thấy sinh động trở lại. Một lần nữa, nó cảm nhận được sinh lực của đời sống quanh mình, tuôn chảy tự do từ sinh thể này qua sinh thể khác. Và Xà là một phần của nó. Khí tuần hoàn qua thân thể nó, qua những con chim trên cây và chính những cái cây nữa.

Một mình, Xà nhập vào làm một với vũ trụ. Nhưng khi có người khác chung quanh, thì nó bị phân tâm. Kẻ duy nhất mà Xà có thể kề cận mà vẫn giữ được một sự kết nối thật tốt là Hạc. Và nhiều lúc khi có hai đứa với nhau thôi, thì Xà còn cảm nhận được kết nối nhiều hơn nữa.

Khi Hạc len vào trong tâm trí Xà, nó mở mắt ra. Không phải ngạc nhiên, nó thấy một con sếu đang đứng trên bờ ở cuối dòng.

Xà chăm chú quan sát nó. Con sếu đang săn bắt cá. Thật là kỳ lạ, con sếu không tập trung chú ý trên mặt nước, mà lại chú ý trên đất. Đôi mắt nó đang chăm chăm nhìn vào một con rắn.

Từ chỗ đang ngồi, Xà nhìn được đó là một con rắn non thật đẹp, dài khoảng bằng cánh tay của nó. Những con rắn đẹp không có độc. Chúng có ba mẫu màu sắc rực rỡ riêng biệt rõ rệt trên thân, điều đó thường làm cho chúng trông có vẻ như là ba con rắn hoàn toàn khác nhau được ghép bện lại với nhau. Con này cũng vậy. Hầu hết nửa phần trên là một màu xanh lá cây sáng và nửa phần dưới là đen tuyền. Một sọc màu vàng bắt đầu từ sau đầu nó chạy xuôi suốt xương sống cho đến chóp đuôi. Lạ lùng hơn vẫn là ở đầu con rắn. Toàn thể là màu xanh sáng - gần như cùng màu với chiếc áo bào lụa của Xà - và có một sọc đen dày ngang qua mỗi con mắt.

Xà chưa từng thấy một con rắn nào lạ lùng hay đẹp như vậy. Nó định đến nhìn kỹ hơn thì con sếu tấn công.

Cái đầu màu trắng của con sếu phóng tới với một tốc độ cực nhanh. Với sự ngạc nhiên - và nhẹ nhõm - của Xà, con rắn phóng ra một gợn sóng mạnh mẽ xuyên suốt thân mình rắn chắc của nó, trượt ra khỏi tầm cái mỏ khốc liệt của con sếu.

Con rắn trườn nhanh về phía khu rừng. Con sếu lại bổ mỏ vào con rắn và con rắn lại phóng ra một đợt xung sóng dọc theo xương sống của nó.

Xà cười khì, nhưng chỉ một thoáng, khi con sếu nhảy tới sà xuống trên con rắn. Một cái vuốt sắc lẻm của con sếu đã cắm sâu vào cái sọc màu vàng của con rắn đẹp. Cùng lúc đó, con rắn ngỏng đầu ngoái lên, mổ trúng vào một bắp đùi của con sếu.

Con sếu kêu lên quang quác và Xà bật dậy lao về phía trận đấu. Nó thấy con sếu thả con rắn ra và nhảy thối lui. Nó phùng ức lên và vỗ cánh dữ dội khi con rắn ngóc dậy sẵn sàng tấn công nữa.

“Cút đi!” Xà la con sếu.

Con sếu ngó Xà và bay lên. Xà thấy một đường màu đỏ chảy dọc xuống cái đùi phủ lông tơ của con sếu.

Con rắn nằm lả ra, máu đỏ tươi nhỏ ra giữa những cái vảy màu xanh vàng và đen.

Xà thận trọng sờ tay xuống chạm nó. Con rắn vẫn nằm rũ ra yếu ớt khi Xà vuốt nhè nhẹ lưng nó.

Thật nhanh, Xà cởi mũ và xé cái viền lụa bên trong ra. Nó buộc các vết thương của con rắn lại bằng cái viền lụa và đặt con rắn vào trong mũ. Con rắn có vẻ hơi nhận biết hơn, đó là một dấu hiệu tốt. Tuy nhiên nó không tìm đường thoát, thậm chí sau khi Xà rửa tay, nhặt cái mũ lên, rồi đi vào rừng về hướng Thiếu Lâm.

Trong nhiều ngày, Xà giữ nguyên như vậy: đi suốt đêm, ngủ suốt ngày và dùng thời gian ở giữa để tìm thức ăn, ngồi thiền và săn sóc con rắn. Vài đêm mưa lớn tầm tã, những đêm khác thì trời trong đẹp. Với Xà thì không quan trọng. Nó chấp nhận bất cứ chuyện gì xảy đến.

Mãng chỉ cho nó một con đường mòn đi vượt qua vô số ngọn núi nhỏ và dốc thay vì đi vòng quanh chúng. Một chuyến đi thật là vất vả, nhưng Xà vui đón cuộc rèn luyện thân thể kiểu này.

Thời gian trôi qua, Xà nhận thấy có hai sự thay đổi quan trọng. Đầu tiên là tình trạng con rắn tiến triển kỳ diệu. Nó bắt đầu ở mãi trên cánh tay trái của Xà. Có vẻ như con rắn thích gối đầu lên mạch máu ấm áp của cổ tay Xà, phần còn lại của thân nó thì cuốn quanh cánh tay bên dưới tay áo lụa dài.

Xà cố thả con rắn đi nhiều lần sau khi nó lột dải băng bó ra, nhưng mỗi lần đặt xuống, thì con rắn lại lập tức bò lên chân nó, quanh cái hông và ngực thanh mảnh của nó, quanh qua vai, rồi xuống cánh tay. Vì con rắn thích làm việc này bên dưới áo quần của nó, nên chẳng bao lâu sau Xà không thả nó đi nữa và để nó theo mình. Xà nghĩ, khi đói rồi thì con rắn sẽ bỏ đi thôi.

Sự thay đổi thứ hai đến từ chính bên trong con người của Xà. Hay đúng hơn, ở bên ngoài. Đó là tóc của nó.

Kể từ lúc Xà còn có thể nhớ được, thì tóc của nó luôn mọc nhanh hơn tóc của mọi người khác. Hầu hết các vị sư Ẩn Chân cạo đầu mỗi bốn hay năm ngày một lần, nhưng Xà phải cạo hằng ngày. Nếu để lâu hơn, thì tóc nó sẽ mọc lại thật nhanh và lởm chởm, làm cho đầu nó trông méo đi. Mọi người thường trêu nó, ngoại trừ Hạc, cô cạo đầu cũng thường xuyên như nó để làm cho nó thấy dễ chịu hơn.

Giờ thì tóc của Xà dài hơn bao giờ và dày tới nỗi mũ của nó không còn vừa nữa, cho dù không có đường viền. Một buổi sáng nọ, Xà đang tìm chỗ vứt cái mũ đi thì nó ngửi thấy một cái mùi kỳ lạ và thoang thoảng khói. Nó ngước nhìn lên các ngọn núi thấp bao quanh và nhận ra chắc hẳn đó là chùa Thiếu Lâm. Xà đi theo sự hướng dẫn của mũi nó.

Khi mặt trời mọc trên các ngọn cây, Xà đi đến rìa của một vạt rừng thưa kỳ lạ. Có hơn hai trăm cái đài kỷ niệm làm bằng đá nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau vươn lên bầu trời cao. Nó bật cười. Nó đang đứng ở rìa của Khu Rừng Tháp nổi tiếng của Thiếu Lâm. Khuôn viên chùa Thiếu Lâm hẳn là gần đây rồi.

Xà bắt đầu len lỏi qua những ngọn tháp, nhưng sau một vài bước, nó đứng sựng lại. Có điều gì đó không ổn rồi. Nó vận dụng mọi giác quan để cảm nhận chung quanh mình và ghi nhận... chẳng có gì cả. Vùng đất này có cảm giác chết chóc. Thậm chí nó không cảm nhận được thú vật chim muông hoang dã gì cả.

Nó nghĩ có lẽ là nó đang đứng ở giữa một cái gì giống như là một nghĩa trang, nhưng rồi nó giương mắt ngó về phía mút xa của những tượng đài. Trong ánh nắng ban mai mờ mờ, nó thấy khói. Nhiều khói quá.

Xà bắt đầu chạy. Gió trên mặt nó mang đến mùi gỗ đang cháy âm ỉ và mùi thịt ôi rửa càng lúc càng nồng. Nó chạy đến các cánh cổng chính của khuôn viên chùa Thiếu Lâm rồi dừng chân lại trên đường.

Những xác người trương phình lên được chất cao năm cái một, thành những hàng ngay ngắn gần những cánh cổng đang mở của ngôi chùa. Các nhà sư ngực thủng lỗ nằm thành đống dọc bên xác quân lính mang giáp trụ với các ngọn thương và kiếm gãy lòi ra từ cổ và nách của chúng. Những lòng sông cạn ngầu đỏ chảy đan trên mặt đất về đủ mọi hướng. Xà cố cưỡng lại cơn buồn ói khi bầu không khí mù khói, thối rữa luân chuyển qua phổi nó và những đàn ruồi bay vần vũ quanh đầu.

Xà không biết phải làm gì đây. Đó là những dũng sư Thiếu Lâm - những dũng sĩ giỏi nhất ở Trung Quốc. Cái gì đã dẫn đến sự tàn phá này? Ai chịu trách nhiệm đây? Đó không thể là Ưng. Cuộc tấn công này xảy ra ít nhất đã một vài ngày rồi. Ưng không thể nào đi hết quãng đường xa này với binh lính mà nhanh như vậy. Xà ngó qua các bức tường khuôn viên. Gần những cái cổng, những khu vực lớn đang sụp đổ. Trông như thể một con rồng giận dữ đã đập nát chúng bằng cái đuôi to tướng của nó. Nó ngó quanh thấy một hàng những vật trông như những khẩu súng khổng lồ. Cái đầu mút rỗng của mỗi khẩu thật to - gần như to bằng đầu của nó. Xà hiểu được hẳn chúng đã gây ra sự hư hại này. Những vũ khí đó làm cho chủ của chúng mạnh mẽ vô song. Kẻ nào sở hữu chúng chắc chắn sẽ không bỏ chúng lại ở đây. Hắn sẽ quay lại lấy chúng. Xà quyết định nó phải trốn.

Nó hít một hơi thật sâu, cố không để ngạt thở vì mùi hôi thối, rồi quày quả trở lại lối đi mà nó đã qua. Nó nhanh chóng định vị được một cây sồi to gần rìa của Khu Rừng Tháp rồi nhảy lên cây. Trên cao khỏi mặt đất, không khí dường như trong sạch hơn. Xà liên tục hít thở thật sâu, cho tới khi nó cảm nhận được sinh khí của đời sống luân chuyển qua nó một lần nữa. Nó ở lại đó cho đến tối, thi thoảng chồm ra với những giác quan tìm xem có dấu hiệu nào của đời sống ngoài con rắn quấn quanh cổ tay. Khi bóng đêm phủ xuống, nó sẽ nhắm hướng sào huyệt của bọn cướp để báo cáo cái tin kinh dị này. Cho đến lúc đó thì nó sẽ chờ thôi.

Đến xế chiều thì bụng dưới của nó bắt đầu cuộn lên. Thật là kỳ lạ, con rắn quanh cánh tay nó cũng run rẩy lên ngay cùng một lúc. Cả hai cùng cảm nhận được sự hiện diện của một kẻ xâm nhập. Hay, chính xác hơn là, hai kẻ xâm nhập. Nếu Xà chưa biết rõ hơn thì nó sẽ nghĩ đó là một con khỉ và một con cọp. Nhưng nó biết khỉ và cọp không bao giờ đi chung với nhau. Nó lắng nghe kỹ hơn và chẳng mấy chốc nhận ra các giọng nói quen thuộc đang cãi nhau. Đó là Hầu và Hổ.

Xà tập trung thần khí lắng nghe khắp mọi hướng. Nó hi vọng nghe được giọng nói lặng lẽ của Hạc hay cảm nhận được sự hiện diện dịu dàng, bình thản của cô, nhưng không nghe hay cảm thấy điều gì êm ả mơ màng cả.

Xà thở dài và tuột xuống cây. Ít ra thì Hầu và Hổ có thể có vài thông tin dành cho nó. Và, cho dù chúng đáng bực như đôi khi, thì gặp lại chúng cũng là điều hay.

Khi Xà đi tới gần, nó nghe Hổ nói rằng nó đang đi tới ngôi chùa. Xà nhìn theo khi Hổ bỏ đi và định đi theo, nhưng lại có một chuyện khiến nó dừng lại. Nó cảm nhận được một lượng lớn khí rất âm hiểm ùa đến từ hướng của Hổ. Ngay cả con rắn cũng cảm nhận được và rùng mình.

Nếu Hổ đang phát ra khí nhiều như vậy, thì chắc chắn nó đang nổi quạu lắm. Xà quyết định để mặc kệ nó.

Lẽ ra Xà nên quan tâm kỹ hơn tới nội tạng của mình - và tới con rắn. Nếu nó tập trung nhiều hơn, có lẽ nó đã nhận ra rằng nguồn khí thêm vào thật ra đến từ một cao thủ âm hiểm thứ hai đang rình rập. Thậm chí có lẽ nó đã cảm nhận được con rồng sắp lao vào như một con chim ưng hay con ngựa trời đang nhẫn nại quan sát mọi người và mọi chuyện.