← Quay lại trang sách

Chương 5

Ông có nghe tôi không, Ưng tướng quân?” Đường Lang hỏi, “Ông có sao không?”

Ưng khó mà nhận biết được những lời Đường Lang nói. Ưng chỉ vừa tỉnh lại, nằm ngửa giữa đám cây kế bên Khu Rừng Tháp của Thiếu Lâm. Những đường hằn trên mặt hắn bị bụi đất và mồ hôi làm cho đóng bánh lại và chiếc áo bào bị xé toang ngang ngực. Hai mí mắt xăm xanh của hắn khép hờ.

“Nghe cho kỹ này nhé”. Đường Lang nói, quỳ xuống bên Ưng, “Sư tướng quân, tay cao thủ báo quyền phản đồ của Thiếu Lâm, đã làm cho ông bất tỉnh bằng một cú siết ngạt thở tà đạo. Từ khi đó tôi đã khuất phục hắn. Giờ thì bọn nhóc lấy mấy quyển bí kíp rồng và...”.

Ưng thấy mình lại trôi dạt đi. Cố thức tỉnh, hắn tập trung vào vật đầu tiên mà hắn thấy được - thanh trường kiếm của Đường Lang. Lưỡi kiếm dài, tuyệt đẹp lấp lánh trong ánh nắng chiều và tâm trí của Ưng bắt đầu nghĩ ngợi lan man. Cái ngăn bị quên lãng ở phía sau tâm trí của hắn mở ra. Trong đó là những bí mật từ quá khứ của hắn. Những bí mật tập trung vào một thanh kiếm khác - thanh long kiếm của Đại Sư.

Thanh trường kiếm của Đại Sư là rất xưa, qua nhiều thế hệ và đã gây ra cả ngàn cái chết. Nó gần như cũng nổi tiếng như chính bản thân Đại Sư vậy. Giờ thì Đại Sư đã chết và rốt cuộc ông sẽ bị quên lãng. Nhưng thanh kiếm... nó cũng phải bị phá hủy đi, như năm đứa nhóc cưng được chọn để cầm ngọn đuốc của Ẩn Chân.

Đầu óc hắn vẫn bập bềnh phiêu dạt, Ưng lại nghĩ về lần đầu tiên hắn gặp Đại Sư - và thanh long kiếm.

Một thằng bé ba tuổi đang chơi với một sợi thừng dài trong trung tâm của một khu trại ở vùng núi non chập chùng. Gần đến giờ ăn trưa và một người đàn bà gọi lớn, “Sa Long, sực phàm! Về ăn cơm nào!”.

Sa Long lập tức nghe theo lời mẹ. Nó đói rồi. Nó chạy ù về chiếc lều được dựng rất công phu của gia đình, không quên cởi dép ra trước khi bước lên những tấm da thú dày trải trên nền đất bên trong.

Mẹ nó nói, “Bỏ cái roi ở ngoài, Sa Long. Con biết luật mà; chỉ có cha con có quyền mang vũ khí vào nhà mình thôi”.

Sa Long mỉm cười. Nó biết roi của nó chỉ là một đoạn thừng thôi, nhưng nó thấy vui vì mẹ nó xem sợi thừng này ngang với cây roi xích bằng thép của cha nó.

Khi Sa Long bỏ sợi thừng xuống rồi bước vào trong, thì nó nghe một tiếng thét to đau đớn. Sa Long thấy một người lạ cách nơi nó đã chơi chỉ vài bước chân. Đó là một ông già cỡ tuổi của ông nó, tay cầm một thanh trường kiếm. Lưỡi kiếm được vẽ lên những con rồng đang quấn vào nhau. Mũi kiếm nhỏ giọt thứ chất lỏng màu đỏ tươi.

Sa Long nhìn ra phía sau người khách lạ thấy Hán, ông thợ rèn, đang quằn quại trên mặt đất. Hán đang cố gắng nhét bộ lòng của mình vào một vết cắt lớn ngang bụng một cách tuyệt vọng. Sa Long run rẩy nhưng vẫn chăm chăm nhìn tiếp.

“Chu Long - Rồng Dởm! ” Lão già lạ gọi to bằng tiếng Quảng Đông, “Ra đây mà đối diện với định mệnh của mi này!”.

Sa Long tròn xoe mắt. Chu Long là tên của cha nó! Người khách lạ muốn gì với cha nó đây?

“Sa Long!” mẹ nó kêu nhỏ thật nhanh, “Chạy khỏi cửa mau!”.

Sa Long đáp, “Không, con muốn xem mà”.

“Ôi! Đúng là cha nào con nấy. Thì xem đi, rồi học theo những cách thế của tổ tiên nhé”.

Mẹ của Sa Long bắt đầu nhét đồ đạc vào một cái bao trong lúc nó ngó người khách lạ không rời mắt. Trong thoáng chốc, dường như mọi người trong khu trại bao quanh lão già. Hai mươi người đàn ông cầm thương và kiếm đồng loạt xông vào tấn công lão.

Trận chiến gần như kết thúc ngay khi nó bắt đầu. Sa Long thấy người khách lạ chỉ hoa thanh kiếm vài đường thôi nhưng gần như tất cả bọn đàn ông đều gục ngã dưới nó. Ba người còn sống sót cuống cuồng bỏ chạy.

Sa Long không thể tin nổi vào mắt mình. Nó từng thấy người ta đánh nhau, nhưng người ta chỉ dùng nắm đấm thôi và các trận đánh chẳng bao giờ kết thúc như thế này. Những người nằm trên mặt đất đều dường như đã... chết. Như con thỏ hay heo trước khi nấu.

“Giỏi lắm, lão già”. Một giọng nói trầm trầm vang lên từ xa. “Ta nghĩ rằng giờ thì mi đã nóng người rồi”.

Sa Long bồn chồn lo lắng. Đó là giọng của cha nó. Từ rìa của khu trại cha nó tiến đến, tay dắt theo một con ngựa.

Chu Long nói với người khách lạ, “Ta thấy con quái thú này cột ngoài trại. Ta nhận ra nó là của mi. Ta rất có ấn tượng vì con lừa già này vẫn còn hữu dụng đấy”.

“Một số thứ càng già càng giỏi”. Lão già đáp.

Chu Long bật cười to, “Chúng ta sẽ chứng kiến điều đó”. Ông rút từ thắt lưng ra cây roi xích bằng thép và vung lên. “Ta không phải dễ chơi như đám thủ hạ của ta đâu”.

Người khách lạ không đáp.

Chu Long hỏi, “Mi muốn trăn trối gì không?”.

Người khách lạ vẫn im lặng.

Chu Long rít lên như một con rồng rồi nhổ nước bọt xuống đất. “Ta đã chờ suốt đời mình cho giây phút này, lão già ạ. Nếu mi không muốn phân giải điều gì thì hãy kết thúc cho xong việc”.

Nói xong, Chu Long ra tay tấn công. Ông và người khách lạ quần thảo nhau thật nhanh, Sa Long không thể nhìn theo kịp mọi diễn biến. Tuy nhiên, điều mà nó thấy rõ là ngọn roi xích của cha nó quấn quanh thanh kiếm của người khách lạ. Khi cha nó nắm chặt ngọn roi bằng cả hai tay và giật mạnh thanh kiếm rời khỏi tay người khách lạ, thì người khách lạ phóng ra một cú đấm rồng.

Cú đấm trúng ngay mặt Chu Long và ông đổ quỵ xuống đất. Người ông giật nảy lên hai lần, rồi nằm bất động.

“KHÔNG!” Sa Long gào lên.

Người khách lạ nhìn Sa Long vô cảm, rồi quay lại với Chu Long.

“Sa Long!” mẹ nó thì thầm, “Quay lại đi!”.

Nhưng Sa Long không buồn nhúc nhích. Nó nhìn người khách lạ cúi xuống lấy bốn quyển bí kíp ra khỏi túi chiếc áo bào màu đỏ sang trọng của Chu Long.

Mẹ Sa Long nắm lấy vai nó và xoay người nó lại. Bà đang cầm một cái túi nhỏ. Bà nhìn sâu vào mắt nó. “Mình phải CHẠY!”.

Mẹ của Sa Long lao ra khỏi cái lều. Sa Long gắng sức chạy theo thật nhanh trên đôi chân bé xíu. “Mẹ ơi!” Sa Long khóc òa lên, chạy ù theo mẹ. Nước mắt chảy ròng ròng trên mặt nó. Nó chạy được hơn chục bước thì có người chụp phía sau chiếc áo của nó, giằng nó dừng lại.

Sa Long quay đầu lại thấy lão khách lạ.

“Mi phải đi với ta, thằng nhóc”. Lão nói với giọng chắc nịch.

“Không!” Sa Long gào lên. Nó nhìn vào đám cây thấy mẹ nó dừng lại. Bà ngó nó, rồi ngó lão khách lạ. Lão khách lạ giơ thanh long kiếm lên rồi lắc đầu.

“KHÔNG!” Sa Long lại thét lên.

Mẹ Sa Long nhìn lại nó. Nó thấy nước mắt bà chảy dài. “Đừng bao giờ quên mẹ”. Bà nói với giọng run run, “Và đừng bao giờ quên tên của con nhé”.

Rồi bà biến mất.

Sa Long buông ra một tiếng thét đầy căm hận và giật mạnh khỏi tay lão già. Nó bỏ chạy đến lều nhà mình và chụp sợi roi thừng của nó, rồi chạy ngược lại còn nhanh hơn nữa để đối diện với lão khách lạ. Sa Long quất túi bụi vào chân, tay, mặt của lão khách lạ nhưng lão cứ đứng im lìm nhận những ngọn roi đó. Khi cánh tay phải của Sa Long mỏi, thì nó đổi roi sang tay trái. Khi tay trái mỏi thì nó bắt đầu đá. Và sau cùng khi đôi chân nó chịu thua, lão già nhấc bổng nó lên rồi vác nó đến bên con ngựa. Lão khách lạ lên ngựa rồi phóng đi.

Trong khi xuống núi, Sa Long cứ liên tục nói thầm với mình, Đừng bao giờ quên mẹ mình, đừng bao giờ quên tên mình...

Sa Long - Con Rồng Báo Thù. Thằng bé ba tuổi không biết báo thù nghĩa là gì, những nó sẽ học.