Chương 7
Ta không thể tin nổi là chúng ta đã đi mãi về đây bởi vì một giấc mơ ngu xuẩn”. Đô úy Du nói. Từ bếp lửa trại, thái úy Vũ ngó lên. Hắn thì thầm, “Nói nhỏ lại đi cha! Đừng bình phẩm các quyết định hay các giấc mơ của Ưng tướng quân. Ông đã thấy tâm tình của ông ấy như thế nào rồi kể từ khi chúng ta rời Thiếu Lâm”. Đô úy Du ngáp rồi săm soi, xem xét cái tay áo của chiếc áo bào lụa hoa hòe của hắn. “Tôi chẳng thèm quan tâm nữa. Tôi đang nghĩ về kết thúc của chuyến công tác này. Chú tôi - hoàng thượng - đã hứa với tôi là nó rất phiêu lưu và hào hứng. Vậy mà cho tới giờ, chúng ta chỉ lê lết qua khu rừng trong một vòng tròn lớn. Giờ thì chúng ta quay lại Ẩn Chân, ngay ở nơi mà chúng ta đã khởi hành. Thật là kỳ cục”. Thái úy Vũ nói, “Ưng tướng quân có lý do của ông để trở lại. Là đầu lĩnh thứ ba của Ưng tướng quân, thì ông không có tư cách gì để chất vấn ông ấy. Và là đầu lĩnh thứ hai của ông ta có trách nhiệm ngăn ông lại. Hơn nữa, ông sẽ đi đâu chứ?”. Đô úy Du đáp, “Cung điện mùa hè của chú tôi không xa đây lắm. Tôi tin chắc là mình có thể tìm được nó dễ dàng thôi. Nếu chân tôi không còn bị thương trong vụ đụng độ với Gã Say, thì lúc này tôi sẽ lên đường ngay”. Thái úy Vũ nói, “Ông không được đi đâu cả. Ta là cấp trên của ông và...”. Đô úy Du cắt lời, “Ôi, làm ơn đi nào. Ông không ngăn tôi được đâu. Chân của ông còn tệ hơn chân tôi nữa. Kể tôi nghe lần nữa xem nào, ông làm chân mình bị thương như thế nào nào?”. Thái úy Vũ đứng trên cái chân lành lặn, “Nghe ta này, ông...”. Ưng bỗng trồi lên từ bóng tối bên ngoài bếp lửa trại. Hắn rít lên, “Thôi đủ rồi!” Hắn nhìn thái úy Vũ, “Bọn mi phải biết tốt hơn là không nên cãi vã nhau ở ngoài trời như thế này. Bọn lính nghe thấy thì sao đây?”. Thái úy Vũ ngồi xuống và cúi đầu. Ưng ngó Đô úy Du và những nếp nhăn trên trán hắn hằn sâu. “Ta hứa với chú của mi - hoàng thượng - Ta sẽ tự mình canh chừng tới mi. Mi sẽ không được đi đâu cả cho tới khi ta ra lệnh. Mi và thái úy Vũ nên sẵn sàng nhổ trại ngay khi Đường Lang đến”. “Tuân lệnh, thưa tướng quân”. Thái úy Vũ nói, “Ngài có nghĩ ông ta đến sớm không? Ông ta theo bọn tiểu tăng từ Thiếu Lâm, phải không?”. Ưng đáp, “Đúng vậy. Ta mong hắn sẽ gặp chúng ta ở đây trong vài ngày tới. Hắn cưỡi con ngựa quỷ sứ của hắn, nó sẽ giúp hắn đi nhanh lắm”. Thái úy Vũ gật đầu. Ưng nói, “Còn một chuyện nữa. Ta cần mi tìm một con rắn lục cho thuốc uống của ta tối nay. Máu của mấy con rắn đất nâu mà mi đang dùng gần đây dường như có vị không hạp với bột xương rồng chút nào”. Thái úy Vũ đáp, “Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ làm theo ý ngài”. Ưng ngó đô úy Du. Đô úy Du đang chải lông mày với một cái lược bằng ngọc bé tí. Ưng lắc đầu quay đi. “Hết hi vọng!” Hắn lẩm bẩm, đi băng ngang khuôn viên Ẩn Chân về phía khu nhà của Đại Sư. Đã đến lúc giải quyết cho xong cái việc mà khiến hắn quay lại đây. Cơn giận của Ưng tăng dần theo từng bước chân. “Đại Sư không tôn trọng ta”. Ưng nói một mình, “Gia đình và bạn bè của lão sẽ đau khổ như ta đã đau khổ. Ta sẽ hủy diệt mạng lưới của lão và chặt đứt từng nhánh cây phả hệ của lão. Ta sẽ xóa sạch bè đảng của lão như thể chúng chưa từng tồn tại”. Nổi điên lên, Ưng tới cánh cổng vỡ toang trước ngôi nhà của Đại Sư và thấy nó còn treo đong đưa bằng một cái bản lề to đùng. Ưng tung nắm đấm vào cánh cổng, phá toang nó ra thành ngàn mảnh vụn. Ưng luôn căm ghét khu nhà riêng của Đại Sư. Hắn nhớ có lần hắn hỏi Đại Sư tại sao cần thiết có một loạt tường thứ hai bao quanh ngôi nhà của ông. Đại Sư đã trả lời bằng cách bắt Ưng chà từng vết bẩn của từng bức tường bằng một cái bàn chải nhỏ. Việc chùi các bức tường được xem là cho Ưng thời gian để “tẩy sạch những ham muốn tầm thường trong tâm trí” không làm hắn bận tâm. Thay vì vậy, nó làm tăng thêm những thắc mắc. Nó cũng làm hai cánh tay Ưng đau nhừ. Hắn làm việc này mất hai tuần lễ. Ưng nhổ nước bọt lên một bức tường của khuôn viên rồi lừ lừ đi vào ngôi nhà của Đại Sư. Ánh nắng ban mai rọi xuống xuyên qua nhiều cái lỗ bị cháy thủng trên mái nhà, chiếu sáng một căn phòng đơn rộng có một chiếc giường nhỏ và một cái bàn cỡ trung. Một vài bức tường bị nám đen, nhưng phần lớn ngọn lửa đã không làm hư hỏng nhiều. Thậm chí thanh trường kiếm cũng không bị hỏng. Ưng thấy nó nằm trong vỏ kiếm treo trên tường, mũi chúc xuống - dấu hiệu tôn trọng dành cho thanh kiếm. Mặc dù cái vỏ kiếm bị cháy xém, Ưng vẫn nhận ra nó ngay tức khắc. Hắn giật nó xuống và rút thanh kiếm ra. Lưỡi liếm được bao phủ với hình chạm khắc những con rồng quấn vào nhau. Không nghi ngờ gì nữa, nó là của Đại Sư. Hình như Đại Sư không có thì giờ để lấy nó trong suốt cuộc tấn công. Ưng rít lên rồi vận hết sức ném thanh kiếm vào tường. Hắn dang rộng hai tay nắm cái vỏ kiếm bằng gỗ và đập nó gãy đôi trên đầu gối. Ưng ném hai nửa vỏ kiếm xuống đất rồi nhìn thanh kiếm. Cái tay cầm bị hỏng, nhưng lưỡi kiếm vẫn còn nguyên. Nó nằm dưới đất, lấp lánh huy hoàng trong ánh nắng soi. Người ta cho rằng tất cả các thanh danh kiếm đều mang những linh hồn. Và thanh kiếm của Đại Sư trông giống như một thanh danh kiếm. Nếu nó là như vậy, thì Ưng sẽ phải tiêu hủy nó. Hắn lại nhặt thanh kiếm lên. Lần này, nó tự nhủ thầm. Tâm trí của Ưng tràn ngập những hình ảnh của cả Đại Sư lẫn cha của hắn. Những hình ảnh hạnh phúc cũng như đau buồn. Hình ảnh của cả hai người khi sống và khi chết. Khi hắn cầm thanh kiếm, Ưng được nhắc rằng cha hắn không chết dưới lưỡi kiếm này, mà chết dưới nắm đấm rồng của Đại Sư. Nhưng đối với Ưng, chuyện đó không quan trọng. Cha hắn chết dưới tay Đại Sư và thanh kiếm này là của Đại Sư - do đó, thanh kiếm phải bị xóa đi khỏi trí nhớ y như Đại Sư vậy. Thanh kiếm tiếp tục van xin Ưng, nhưng hắn khép tâm trí lại với nó. Hắn biết điều đang xảy ra. Tất cả các thanh danh kiếm đều được tạo ra với một thành phần bí mật, đặc biệt mà cho chúng không chỉ uy lực mãnh liệt, mà còn một linh hồn nữa. Chúng được rèn với máu. Người thợ rèn kiếm sẽ cắt cánh tay mình và làm nguội lưỡi kiếm bằng chính đời sống đích thực phập phồng của mình vào trong tác phẩm, bằng cách gắn chặt các nguyên tố máu của chính mình vào chất thép. Nếu tổ tiên của Đại Sư đã rèn thanh kiếm này, thì nó cũng là một phần của gia tộc Đại Sư như bất cứ kẻ bà con quyến thuộc nào của ông. Thanh kiếm, như những ai còn lại thuộc thân quyến của Đại Sư, đều phải chết. Ưng mang thanh kiếm ra ngoài rồi ném mạnh nó lên phần mái ngói chưa bị cháy. Phơi bày ra giữa mưa nắng và khuất mắt, thanh kiếm sẽ tàn rã mục nát đi như một kẻ bị quên lãng trên một đỉnh núi hoang. Ưng nhìn ngôi nhà cũ của Đại Sư rồi giơ nắm đấm lên trời, “Ta sẽ xóa đi quá khứ của mi như mi đã cố xóa quá khứ của ta, lão già kia! Và một khi ta thu hồi được mấy quyển bí kíp rồng, thì khắp Trung Quốc sẽ biết tên ta! Sa Long - Con Rồng Báo Thù!”.