Chương 6
Xà nhận ra mình đang chạy băng qua rừng thêm lần nữa. Lần này nó không đi một mình.
“Chậm lại nào, Xà”. Hầu nói từ trên ngọn cây, “Cho Hổ cơ hội bắt kịp mình với”.
Xà chậm lại rồi dừng hẳn, ngó lên Hầu in bóng trong nắng chiều. Chúng đã chạy khỏi Thiếu Lâm và trận đấu giữa Ưng và tay cao thủ báo quyền của hoàng đế, Sư tướng quân, trong gần một giờ rồi.
“Đừng bảo với ta là Hổ bị rơi lại phía sau rồi nhé”. Xà nói, “Nó đâu rồi?”.
Hầu đáp, “Làm sao tôi biết được?” Nó chụp một dây leo to rồi từ từ leo xuống. “Anh là kẻ có khả năng cảm nhận người khác rất giỏi. Tôi chỉ nhận ra rằng Hổ không còn phía sau mình nữa vì không nghe hắn càu nhàu một lúc lâu rồi”.
Xà cau mặt. Trong khi chờ Hầu, nó thò tay vào túi áo bào. Ba quyển bí kíp rồng mà nó giật được từ Sư vẫn còn đó. Con rắn trên cổ tay nó đã bò lên cao hơn tay áo, ngoài tầm mắt.
“Mình có nên quay lại tìm Mèo Ướt không?” Hầu hỏi trong lúc buông sợi dây leo trên cao. Nó lộn nhào một cú tuyệt đẹp rồi đáp xuống trước mặt của Xà, miệng vẫn nói, “Hay anh nghĩ là Hổ sẽ phát hiện ra chúng ta?”.
“Chắc chắn Hổ sẽ tìm ra chúng ta”. Xà đáp, nhăn mũi lại, “Lần cuối cùng mi rửa chân là khi nào? Chúng thúi quá!”
Hầu ngó xuống và ngo ngoe những ngón chân sậm da. Nó cười khúc khích.
Xà lắc đầu, “Trèo lại lên kia đi và trông chừng tìm Hổ. Trông chừng Ưng luôn thể”.
Hầu hỏi, “Ưng à? Hắn sẽ không làm phiền mình trong thời gian tới đâu. Anh có thấy cái cách mà thằng cha Sư hạ hắn không? Tôi chưa bao giờ thấy một thế khóa như vậy”.
Xà nói, “Ừ, ta thấy chứ Hầu. Giờ thì làm ơn leo lên đó đi”.
“Ồ, không đâu”. Hầu nói, khoanh tay lại. “Tôi không đi đâu cả cho tới khi anh chịu trả lời vài thắc mắc”.
Xà nói, “Chúng ta không có thì giờ để đánh đố nhau đâu”.
Hầu nói, “Đây không phải là đánh đố. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra”.
Xà ngó quanh, “Ta không hiểu mi đang nói chuyện gì”.
Hầu nói, “Thôi đi, Xà. Sư nói về chuyện Hạc là một đứa con gái. Hổ và tôi không biết tí gì cả, nhưng anh thì biết. Anh biết bao lâu rồi?”.
Xà đáp, “Đủ lâu”.
“Tại sao anh không hề nói với chúng tôi?”.
Xà nhún vai, “Chuyện này không liên quan gì tới mi”.
Hầu nói, “Không liên quan gì tới chúng tôi? Hạc là anh của chúng tôi! Tôi muốn nói là... chị. Làm sao anh có thể giữ bí mật chuyện đó?”.
“Nếu Hạc muốn bọn mi biết cô là con gái thì cô ấy đã nói với bọn mi rồi. Ta tình cờ phát hiện ra thôi”.
Hầu hỏi, “Tình cờ như thế nào? Các bí mật khác mà anh đang giấu là chuyện gì?”.
“Không có bí mật nào cả”.
“Tôi không tin anh. Chuyện gì xảy ra với Đường Lang vậy?”.
Xà hỏi, “Đường Lang ư? Không có chuyện gì hết. Ta không biết gì về hắn. Mi biết không?”.
Hầu nói, “Tôi biết rằng hắn trông giống anh lắm. Và hắn nháy mắt với tôi ở Thiếu Lâm”.
“Hắn nháy mắt với mi?”.
“Đúng vậy. Ngay sau khi hắn lấy quyển bí kíp rồng thứ tư từ Ưng”.
Xà hỏi, “Đường Lang lấy một quyển bí kíp rồng từ Ưng à? Mi có chắc không?”.
Hầu đáp, “Chắc chứ. Anh vẫn giữ ba quyển kia, phải không?”.
Xà đáp, “Đúng vậy”. Nó vỗ vào túi áo và tay áo nó trượt lên cùi chỏ. Cái đầu màu xanh sáng của con rắn đẹp thò ra.
Hầu hỏi, “Này! Cái gì thế? Một bí mật khác nữa à?”.
Xà đáp, “Chỉ là một con rắn. Nó bị thương và ta cứu nó. Nó thích đi theo và có vẻ như ta không thể rũ bỏ được nó rồi”.
Hầu nói, “Ồ”. Nó nhìn vào đám cây, “Ước gì cậu bạn khỉ trắng của tôi ở đâu đó quanh đây. Tôi chưa thấy nó kể từ khi nó dẫn tôi và Hổ đến Thiếu Lâm”.
Xà hỏi, “Có phải đó cũng là con khỉ trắng mà ta thấy với bầy khỉ không? Bầy khỉ đã tấn công bọn cướp?”.
Hầu đáp, “Đúng là nó”. Nó cáu kỉnh, “Bọn cướp đó thật là tồi”.
Xà nói, “Mi nên quen với chúng đi. Ta đang thuyết phục chúng giúp chúng ta. Ta cũng đã hi vọng thuyết phục các vị sư Thiếu Lâm giúp chúng ta, nhưng rủi thay điều đó không còn được nữa rồi”.
Bỗng nhiên Hầu trở nên im lặng và cúi đầu. Xà nghĩ rằng nó thấy nước mắt dâng lên mắt Hầu. “Xà ơi, anh có nghĩ điều mà Sư nói về Hạc là thật không? Anh có nghĩ là chị ấy thật sự... anh biết đó... chết rồi trong cuộc tấn công không?”.
Xà vỗ vào cái đầu bù xù của Hầu, “Ta không biết phải nghĩ gì đây nữa. Tuy nhiên, nếu có ai đó có thể tự lo cho mình được, thì người đó là Hạc. Mi biết vậy mà”.
Hầu sụt sịt, “Tôi nghĩ anh nói đúng. Vậy, anh không biết gì hết về tay Đường Lang này à?”.
Xà đáp, “Không. Hắn là sự bí mật lớn nhất. Ta không nhìn rõ mặt hắn khi ở chùa Thiếu Lâm, nhưng khí của hắn thật quen thuộc đến lạ lùng. Tuy nhiên, ta chắc chắn rằng trước đây mình chưa bao giờ gặp hắn. Ta không biết lý giải chuyện này như thế nào đây”.
Hầu nói, “Tôi cũng vậy. Vậy mình làm gì tiếp nữa đây?”.
“Ta đang nghĩ chúng ta nên....” Đột nhiên con rắn trên cánh tay Xà run rẩy và rụt đầu vào bên dưới tay áo của Xà.
Hầu ngó Xà, “Nó sao vậy?”.
“Suỵt... Có người đang tới”.
Một lát sau, Hổ phóng tuôn qua đám bụi rậm, thở hổn hển.
Hầu nói, “Mèo Ướt! Anh đến đúng lúc quá”.
Hổ gầm gừ, “Ta nghe hai đứa mi... bàn nhau... về nơi chúng ta sẽ đến... kế tiếp. Nói cho ta biết đi”.
Xà tuyên bố, “Chúng ta đi đến sào huyệt của bọn cướp”.
“Cái gì!” Hầu ré lên, “Anh chưa từng nói gì về chuyện đó! Không được đâu! Hùng sẽ giết tôi mất. Và rồi hắn ăn thịt tôi luôn!”.
Hầu luồn một tay vào trong túi áo bào. Xà thấy rằng Hầu mang theo cây đoản côn bên mình.
Xà nói, “Không có kẻ nào làm hại mi miễn là mi đi với ta, cậu em à”.
“Không!” Hầu nói, “Không, không, KHÔNG!”.
Hổ ngó Hầu, “Có phải đó cũng là bọn cướp mà mi kể với ta không?”.
Hầu gật đầu.
Hổ nói, “Tôi không biết, Xà à. Tôi biết một số người có thể giúp mình. Quan tổng trấn của vùng này...”.
Xà giơ tay lên, “Đây không phải là chuyện để bàn cãi. Chúng ta đi đến sào huyệt”.
Hổ nhìn vào mắt Xà, “Anh lên làm thủ lãnh từ bao giờ vậy?”.
Xà hỏi, “Mi có biết làm sao tìm cho ra quan tổng trấn không?”.
Hổ không đáp.
Xà nói, “Vậy là đồng ý nhé”. Nó ngó qua Hầu, “Còn mi thì sao đây? Mi có biết rời khỏi đây thì đi đâu không?”.
Hầu ngó xuống đất.
Xà đứng thẳng lên, “Mãng, tay thủ lãnh đảng cướp, chỉ cho ta phương hướng thật chi tiết để đến sào huyệt của ông ta. Dù muốn dù không thì mình cũng cần sự giúp đỡ của họ. Do vậy, đó là nơi chúng ta sẽ đến. Hai đứa mi có thể đi theo ta, hay hai đứa mi có thể lang thang với nhau cho tới khi Ưng bắt kịp. Tùy mi chọn. Ta nói vậy là cạn lời rồi”.
Hầu nói, “Tốt”. Nó ngó Hổ, “Có lẽ tụi tôi cũng nói hết lời với anh luôn. Và có lẽ chúng tôi sẽ đi theo anh, nhưng chúng tôi sẽ không nói chuyện với anh. Một lời cũng không. Phải vậy không, Hổ?”.
Hổ gật đầu.
Xà nói, “Ồ, làm người lớn đi nào”.
Hầu chụp hai tay che miệng lại.
Xà bật cười, “Ta thật là may mắn”. Nó lắc đầu và bắt đầu khởi hành chuyến đi dài về sào huyệt của bọn cướp.
Hơn một tuần sau, niềm may mắn của Xà vẫn còn. Như lúc trước, nó đi ban đêm và ngủ suốt ngày. Hầu và Hổ cũng thế, đi theo những lối đi của Xà, nhiều khi cách đằng sau cả dặm. Thi thoảng Xà nghe một lời càu nhàu từ xa của Hổ hay tiếng cười khúc khích của Hầu, nhưng nó chỉ nhập bọn với chúng khi thấy những làn khói từ bếp lửa mà Hầu nhóm bằng viên đá lửa của nó vào lúc nghỉ chân. Ngay sau khi ăn nấm và những thứ khác mà Hầu hái trên đường, thì Xà lại đi trước một mình với con rắn. Con rắn bò ra khỏi tay áo của nó rồi đi săn mồi hay mò mẫm loanh quanh một mình và Xà ngồi thiền, rồi ngủ.
Hầu và Hổ vẫn giữ y lời và không nói chuyện với nó suốt thời gian đó. Tuy nhiên, chúng trò chuyện với nhau và Xà cảm thấy rằng chúng đang trưởng thành lên.
Xà quyết định đây là lúc để nói đôi điều với Hầu và Hổ. Nó sẽ không thừa nhận với chúng, nhưng nó bắt đầu cảm thấy bị bỏ rơi và hơi cô đơn. Nó quyết định giờ ăn sẽ là lúc tốt nhất để nói.
Nhưng may mắn thay, bụng dưới của Xà bắt đầu cuộn lên trước khi có dấu hiệu nào của một bếp lửa.
“Đứng lại! Ai đi đó?”.
Từ sau một cây du lớn, Xà bước ra một con đường mòn rộng. Trong ánh nắng ban mai mờ mờ, nó thấy một kẻ cầm thương. Xà đứng yên và con rắn trườn lên cánh tay nó, khuất tầm nhìn.
Xà ngó kẻ kia chằm chằm. Nó biết đã gần sào huyệt lắm rồi. Chắc tay kia là lính gác. Mãng đã bảo nó phải cứng cựa với bọn lính gác vòng ngoài trại và đừng cho chúng thấy mình yếu. Mãng cũng bảo rằng nếu nó muốn chọc tức bọn gác vì bất cứ lý do gì, thì chỉ cần gọi chúng là đồ nhà quê. Chúng ghét bị gọi là nhà quê lắm.
Chiếc áo bào lụa xanh của Xà không còn tươm tất lắm, nhưng trông nó vẫn đẹp hơn chiếc áo vải giản dị mà tay kia đang mặc. Xà mò tay vào áo và đẩy mấy quyển bí kíp quanh người, rồi siết chặt dải thắt lưng để mấy quyển bí kíp được an toàn trong thắt lưng. Nếu nó phải đánh nhau, thì mấy quyển bí kíp cũng không cản trở gì.
Xà hắng giọng như nó từng thấy một số người khách giàu có hơn của Đại Sư làm. Nó nói “Tôi là Xà. Tôi đến gặp ông Mãng”.
Gã cầm thương lắc cái đầu trọc, “Tên mi là ‘rắn’ và mi tìm một kẻ tên ‘trăn’ à? Trông ta giống ai đây, một cha nội canh sở thú à? Hãy đi theo lối của mi đi”.
Xà không nhúc nhích.
Gã lặp lại, “Ta bảo, đi theo lối của mi đi”.
Xà khoanh tay lại, “Tôi biết trò chơi của các ông và tôi đã chuẩn bị đánh nhau để lấy thông tin. Một cú đấm đổi một chuyện, phải không?”.
Gã kia nói, “Mi nói cái gì vậy? Ta chỉ đánh cho tới chết thôi. Những trò khác là trò con nít. Mi không muốn thử vài chiêu với ta đâu, thằng nhóc”.
Xà cười khẩy. Gã này ngạo mạn quá lắm. Xà có kinh nghiệm rằng kẻ nào hay khoác lác về tài năng của hắn quá thì thường chẳng ra gì. Xà tiến tới một bước. “Cho tôi biết làm sao tìm Mãng đây”.
Gã kia huơ thương lên, “Ta không biết kẻ nào tên Mãng cả”.
Xà nhìn xoáy vào mắt gã cầm thương. Hai đồng tử của gã thu lại và đôi mắt lảng tránh một bên. Tay này đang nói dối.
Xà tiến tới gã. Tay lính gác huơ ngọn thương cao hơn và rung lắc nó, “Đừng bắt ta phải dùng cây thương này nhé!”.
Xà thấy việc nó bị dọa bằng một cây thương thì thật là hài hước. Mọi người ở Ẩn Chân đều học sử dụng thương, nhưng không có nhà sư ở bất cứ độ tuổi nào có thể sánh được với tài sử dụng thương của Xà. Nó là chuyên gia sử dụng thương cũng như đoạt thương trong tay của đối thủ. Nếu nó có thể khiêu khích gã tấn công, thì Xà nghĩ nó có thể đoạt vũ khí của gã. Có lẽ lúc đó gã kia mới chịu hợp tác với nó chăng.
“Sao ông không đưa cây thương đó cho tôi cho rồi?” Xà miệng thì nói, tay thì chỉ cây thương, “Tôi không muốn ông tự làm mình đau đâu”.
Gã kia quắc mắt.
Xà nói, “Thế nào?”.
Gã kia chần chừ.
Xà chế giễu rồi phẩy tay bỏ đi, “Đồ nhà quê chết nhát”.
Gã kia thét lên, “Mi gọi ai là nhà quê!” Gã đâm ngọn thương vào gáy của Xà.
Xà cảm nhận được gã cầm thương di chuyển và nghe tiếng gió đánh vút. Nó nghiêng người qua một bên và mũi thương sượt qua vai nó vô hại. Xà chụp cây thương bằng cả hai tay và lao tới trước, kéo gã mất thăng bằng. Gã cố ghì lại bằng hai cánh tay dang rộng và Xà đá thẳng về phía sau. Nó đá trúng nách gã cầm thương thật mạnh.
Gã rú lên và buông vũ khí, lảo đảo bước ra xa khỏi Xà. Con rắn trên cánh tay Xà run lên và Xà thấy hai gã khác đang chạy xuống con đường về phía chúng. Một tên cầm một thanh đao, tên kia thì cầm một cây cung có một mũi tên đã lắp sẵn sàng. Chúng dừng lại bên gã bị đoạt thương.
“Tôi không muốn đánh nhau đâu”. Xà thả cây thương xuống, “Tôi chỉ muốn nói chuyện với ông Mãng thôi. Tôi tên là Xà”.
Tay đao thủ nói, “Ta không cần biết mi tên gì. Không có ai nói chuyện với Mãng cả. Ta ra lệnh mi phải quay lại và trở về đường đã đi ngay”.
Xà lắc đầu.
“Ta xin lỗi nhé”. Tay đao thủ nói, tiến tới phía Xà, “Có lẽ mi không hiểu điều ta vừa nói. Có lẽ ta nên yêu cầu thanh đao này giải thích cho mi chăng? Dường như thiên hạ chưa từng hiểu nhầm nó bao giờ”.
Xà cúi xuống nhặt cây thương lên. Nó liếc nhìn những chiếc áo bào xám nặng nề mà bọn lính gác đang mặc một cách dè bỉu. “Đao là thứ vũ khí nhà quê. Ta không nói giọng nhà quê, nên ta ngờ rằng ta không hiểu nó hơn là ta hiểu ông ”.
Mặt tay đao thủ đỏ bừng lên. “Mi phải trả giá đắt cho chuyện đó!” Gã lao tới phía Xà, một tay vung cao thanh đao, tay kia che trước ngực thủ thế. Tên này biết đánh nhau đây. Xà phải thận trọng mới được.
Xà nắm chặt ở điểm giữa ngọn thương bằng cả hai tay, bàn tay chính nắm trên cán thương và tay kia để dưới tầm vai. Khi tên cầm đao lao đến trong tầm, Xà giơ cao cây thương và đâm cái mũi sắc lẻm đúng một góc về phía bụng gã.
Tay đao thủ thình lình dừng lại và vung thanh đao xuống trước người gã, đánh bật mũi thương thẳng xuống - đúng y theo ý Xà mong muốn. Xà dùng đà đi xuống của mũi thương để giúp sức tạt toàn bộ từ đầu này đến đầu kia của cây thương thành một vòng thật mạnh. Phần đuôi của cây thương đánh trúng vào tai làm gã cầm đao quỵ xuống.
Xà buông cây thương, lao tới, kẹp cổ họng của gã vào khuỷu tay. Xà bắt đầu siết lại.
Chỉ một thoáng sau, gã cầm đao mềm oặt.
Xà nới tay siết ra một tí, cánh tay của nó vẫn khóa quanh cái đầu gục xuống của gã cầm đao. Xà cảm thấy con rắn đang run lên dữ dội trên bắp tay trái của nó. Xà ném một cái nhìn lạnh lùng tới tay cung thủ và tay thương thủ.
Tay cầm cung nâng cây cung lên và kéo mũi tên lắp sẵn.
Xà nói, “Cất cây cung của ông đi. Bạn của các ông chỉ ngủ tạm một lát thôi. Nhưng nếu tôi cảm thấy mình bị đe dọa, thì tôi sẽ bẻ gãy cổ hắn như bẻ một cái cành cây mục”.
Tay cung thủ đáp, “Cứ làm đi. Tên vô lại đó không là bạn bè gì của ta cả. Tính tình cáu kỉnh của hắn tệ quá. Không có hắn thì trại của chúng ta còn tốt hơn nữa”.
Xà chớp mắt. Nó không ngờ được một sự đáp trả như vậy. Nó ngó quanh những bóng nắng tìm một thứ gì đó có thể giúp nó thoát ra khỏi tình huống này. Nó hiểu rằng mình không sánh được với một kẻ đang giương cung, với khoảng cách đó.
Đứng bên tay cung thủ, tay thương thủ nhìn vào đám cây. Bụng dưới của Xà cuộn lên, rồi nó nghe một giọng nói quen thuộc.
“Này! Sao mi không kiếm chuyện với kẻ nào cùng cỡ với mình hả?” Đó là Hầu.
Tay cung thủ ngó lên, “Mi từ đâu tới?”.
Hầu cười khúc khích.
Tay cung thủ hỏi, “Có chuyện gì đáng cười đâu?”.
Hầu càng cười nhiều hơn và chỉ vào gã.
Mặt của tay cung thủ sầm lại. Hắn chĩa cung vào Hầu, “Tại sao, mày, nhóc...”.
Những lời chưa kịp nói ra của tay cung thủ bị bàn tay ú nần của Hổ lùa trở vào miệng. Xà thấy Hổ bước ra khỏi bóng tối và vặn cái đầu của tay cung thủ vừa đủ để hắn mất thăng bằng nhưng không làm gãy cổ. Tay thương thủ trợn tròn mắt, rồi hắn đi giật lùi về phía gã cầm đao nằm bất tỉnh.
Hổ ném cây cung, mũi tên và ống tên vào lùm cây. Tay cung thủ định đứng dậy, nhưng Hổ chồm lên ngực hắn.
“Đừng BAO GIỜ chĩa cái quỷ đó vào thằng em cưng của ta nghe không”. Hổ gầm vào mặt của tay cung thủ, “Mi có hiểu không?”.
Tay cung thủ gật đầu.
Xà bước một bước về phía tay thương thủ và bụng dưới của nó lại cuộn lên lần nữa khi con rắn đột nhiên thắt lại trên cánh tay. Xà xoay lại, nghĩ rằng sẽ thấy Hầu đứng sau lưng mình. Nhưng không, nó thấy một kẻ vóc người tầm thước có đôi mắt nâu to, mũi và đôi tai quái dị rũ xuống, từ sau một bụi rậm nhảy ra. Người kia đáp xuống trên cả hai tay hai chân, ngẩng đầu lên, hít hít không khí.
Khịt, khịt, khịt, khịt. “Xem nào...” Khịt, khịt, khịt. “Một con rắn, một con cọp và một...” Khịt, khịt, khịt, ho khúc khắc! “Ui chao! Một con khỉ à? Thiệt là vui!”.
Xà nhăn mặt, “Ông là ai?”.
Gã kia đứng dậy, cười khì, rồi chắp tay lại như một vị sư Ẩn Chân, “Ta là Cẩu. Chào mừng đến với sào huyệt, các chú em”.