← Quay lại trang sách

Chương 11

Hầu!” Xà la lớn.

Hổ gầm to và nhảy dựng lên. Nó quào lên cánh cổng to đùng của sào huyệt. Cành lá rơi rụng tơi tả tứ tán.

Xà nghe tiếng Hầu thét lên và có ai đó gầm gừ, giọng trầm hùng, từ sau cánh cổng, “Tại sao, thằng nhóc...”.

Xà nhận ra giọng nói đó. Đó là giọng của tay cao thủ hùng quyền, Hùng, cánh tay phải của Mãng.

Xà la lên, “Hùng, mở cổng ra”. Nó đập cổng dồn dập.

“Xà, có phải cậu đó không?” Một giọng khác từ bên trong sào huyệt hỏi vọng ra. Xà cũng nhận ra giọng nói đó. Đó là giọng của Ngô Công.

Xà nói, “Tôi đây! Mở cổng ra đi, Ngô Công! Và bảo cái tên quái thú lông xồm đó để em tôi yên. Hầu đã làm gì sai trái đâu nào”.

Ngô Công đáp, “Hầu ổn. Chờ chút nhé”.

Cánh cổng mở toang ra và Xà lẻn nhanh vào trong. Bụng dưới của nó lại cuộn lên và con rắn quấn chặt cánh tay nó. Xà né.

Lưng nắm đấm của Ngô Công vụt ngang trên đầu Xà. Ngô Công nói, “Né giỏi lắm! Chào mừng đến sào huyệt!”.

Xà tròn xoe mắt, “Ông thiệt là khùng!”.

Ngô Công đáp, “Cám ơn”. Hắn quay người về phía cánh cổng mở và bắt đầu xoay tròn.

Xà la lớn, “Cẩn thận, Hổ!” “Phục Hổ Xuất Động!” Xà ngoái nhìn thấy Hùng đang tựa vào một thân cây to cười khằng khặc. Đôi mắt đen nhỏ của Hùng lóe sáng dưới hàng mi to rậm. Hùng khoanh tay trên cái bụng như thùng nước lèo lặc lè.

Hổ lao qua cánh cổng ngồi thụp xuống, như một con cọp đang thu mình lại. Lưng nắm đấm của Ngô Công sượt qua trên đầu Hổ và Xà thấy một chân của Ngô Công co lên. Hổ cũng thấy vậy. Hổ nhấc một đầu gối lên cao để chặn cú đá và thọc mạnh hai nắm đấm thế gương vuốt cọp thẳng ra cùng với một tiếng gầm chấn động không gian.

Hai nắm đấm của Hổ trúng mạnh vào phần bụng của Ngô Công làm hắn văng tưng khỏi mặt đất. Hổ chụp cứng chiếc áo rách bươm của Ngô Công bằng cả hai tay rồi quỳ sụp xuống, vặn người thật mạnh qua một bên. Ngô Công lăn quay cái đùng ra đất và Hổ nhảy đè lên trên người hắn.

Ngô Công nằm một đống dưới Hổ, cười ha hả, “Tuyệt chiêu! Tuyệt chiêu! Ui, cái lưng của ta đau quá đi! Mi học cái chiêu đó ở đâu vậy?”.

Hổ gầm gừ, “Nó là chiêu chính thống đấy. Nhóc em của ta đâu?”.

Hầu nói, “Ở trên đây này, Hổ ơi! Ra đòn thiệt đẹp mắt!”.

Xà ngó lên trên cao cái cây mà Hùng đang tựa. Hầu đang vắt vẻo trên một cành nhỏ gần ngọn cây.

Hùng lấy tay vuốt mái tóc dày và trơn nhờn trên đỉnh đầu, rồi gầm lên với Hổ, “Mi là con trai của Sơn Hổ, phải không?”.

Hổ hỏi, “Ai vậy?”.

“Cọp Núi”. Ngô Công đáp, “Đó là cái tên mà chúng ta biết. Cậu có thể biết hắn với cái tên là Gã Say”.

Hổ đấm thật mạnh xuống đất sát bên đầu của Ngô Công, “Mi biết gì về Gã Say?”.

Hùng cười khục khục trong họng, “Hắn là con của Sơn Hổ, được rồi”.

Xà nói, “Hổ à, em có thể hỏi Ngô Công sau này. Chúng ta cần một vài câu trả lời khác trước”. Nó ngó Ngô Công, rồi ngó Hùng, “Tại sao các người tấn công anh em tôi?”

Hùng gãi bộ râu xồm, “Đó là một nghi thức qua cổng. Bọn mi phải lấy làm vinh dự”.

Ngô Công cười phá lên, “Đúng vậy! Và Hùng vẫn còn bất bình vì Hầu hạ gục hắn! Ta cá rằng hắn cũng chưa quên chuyện cậu là kẻ đã phóng cho Hầu cây thương, Xà à. Hùng vẫn còn đi cà nhắc đấy”.

Hùng gầm gừ.

Xà lơ hắn đi, “Mãng đâu rồi?”.

Hùng nở một nụ cười mai mỉa, “Ông ấy đi đón Hổ Mang vào tối qua. Mi biết bà ấy là ai mà, phải không?”.

Xà quát trả, “Đúng vậy. Ta biết bà ấy là ai. Khi nào thì họ trở về?”.

Hùng đáp, “Hai tuần”.

Xà nói, “Hai tuần! Chúng ta không thể chờ lâu như vậy. Giờ chúng ta phải làm gì đó!”.

Hùng đáp, “Đừng lo. Chúng ta có rất nhiều chuyện cho bọn mi làm lúc này”.

Hổ lăn người ra khỏi Ngô Công và đứng lên, “Như việc gì nào?”.

“Đúng vậy, như việc gì nào?” Hầu hỏi trong lúc leo xuống cây.

Ngô Công đứng dậy, vuốt hàng ria mép dài và mỏng. “Ái dà, ví dụ nhé, chúng ta phải chuẩn bị một bữa đại tiệc”.

Hổ tròn xoe mắt, “Đại tiệc ư?”

“Đúng vậy”. Ngô Công đáp, “Bữa tiệc lớn nhất mà sào huyệt này chưa từng chứng kiến. Nhưng trước tiên chúng ta cần kết thúc việc xây đại sảnh”.

Xà ngó Ngô Công, “Cho tôi biết rõ hơn”.

Ngô Công đáp, “Lâu nay Mãng muốn có một cái đại sảnh. Năm nay, sau cùng ông ta quyết định xây một cái. Chúng tôi không định làm xong nó cho tới mùa hè này, nhưng khi ông ta biết rằng các cậu có thể đến đây, ông ta ra lệnh cho chúng tôi đẩy nhanh tiến độ thi công. Ông ta bảo chúng tôi nếu các cậu đến trong lúc ông vắng mặt thì chuẩn bị một bữa tiệc sẵn sàng khi ông về đến. Vụ này rất quan trọng đối với ông ta vì Hổ Mang cũng có mặt ở đây nữa”.

Hùng gật đầu, “Và do chúng ta phải tăng tốc mọi chuyện vì bọn mi, thì mi và các anh em mi sẽ phải giúp một tay”.

Hắn chỉ Hổ, “Mi đi với ta, thằng bé bự, còn hai anh em kia thì đi với Ngô Công. Mình có nhiều việc phải làm lắm. Đi nào”.

Sinh hoạt trong sào huyệt rất sống động. Bên trong sào huyệt có nhiều người hơn là Xà tưởng. Nó đếm cả thảy gần đến hai trăm người, đàn ông lẫn phụ nữ.

Xà nhận thấy sào huyệt được phân bố như là một thành phố nhỏ. Nó thấy rất nhiều hàng thợ rèn và hai tiệm bán thực phẩm. Có thợ may và thợ làm giày và giày ống. Nó còn thấy nhiều tòa nhà chứa đầy heo, gà và các loại gia cầm khác.

Họ đi qua những tòa nhà rồi dừng chân ở rìa một khoảng đất trống. Khoảng đất thật rộng, có những khoảng cây xanh nhỏ tỏa ra mọi hướng. Xà có cảm tưởng như nó đang ở trên đỉnh của thế giới.

Ngô Công hỏi, “Ở trên này đẹp quá nhỉ?”.

Xà gật đầu, “Cái gì kia?” Nó chỉ vào cái khung sườn của một tòa nhà rất to.

Ngô Công đáp, “Bạn hiền, đó là cái đại sảnh”.

Xà hỏi, “Mình có hai tuần để hoàn tất nó à?”.

Ngô Công đáp, “Tôi e rằng vậy”.

Xà dùng hết thời gian còn lại trong ngày giũa đám rui mè với Ngô Công. Hầu cũng vậy, nhưng chúng có các công việc rất khác nhau. Hầu nhảy từ cái rui này qua cái rui khác và lăng quăng lên xuống những cây cột chống lấy dụng cụ cho thợ, trong khi Xà đi chầm chậm dọc theo từng cái rui với Ngô Công, nối các cây rui vào với các xà đỡ. Thi thoảng, Xà bắt gặp ánh mắt của Hổ, nó đang lôi các khối gỗ khổng lồ tới công trường với Hùng. Trông Hổ có vẻ không vui.

Buổi tối, trước khi rời công trường ra về, Xà thả con rắn ra vào buổi tối như mọi khi và quan tâm đến ba quyển bí kíp rồng mà nó đang mang theo bên mình. Nó đã trải chúng ra để hong cho khô trên một tảng đá to mà nó có thể canh chừng. Giờ thì chúng đã sẵn sàng để được cuộn trở lại.

Xà thấy rằng có hai quyển bí kíp thì chứa những mô tả chi tiết và các kỹ thuật long quyền, quyển còn lại là một bảng biểu đồ huyệt đạo căn bản. Trên mặt bên kia của bảng biểu đồ là một bản vẽ về những tuyến khí - những kinh mạch mà trong đó nội lực chạy khắp toàn thân con người.

Xà nghĩ quyển bí kíp hai mặt có hình vẽ là khá kỳ dị. Thông tin trong cả hai bức vẽ là kiến thức được truyền cho mọi võ sinh, bất kể họ học môn gì. Xà cho rằng tuyến khí và huyệt đạo hẳn là quan trọng đặc biệt đối với các cao thủ long quyền.

Trong lúc Xà sắp sửa cuốn mấy quyển bí kíp lại thì Ngô Công tiến lại.

Ngô Công nói, “Ta có một vài thông tin cho cậu”.

Xà cau mày, “Tôi có phải đánh nhau với ông để có các thông tin này không?”.

Ngô Công cười khì, “Không, không. Vụ này có liên quan đến chị của cậu. Nó miễn phí”.

Xà nhướng mày.

Ngô Công nói, “Người ta ra giá cho cái đầu của cô ấy. Nguồn thông tin của tôi dường như nghĩ rằng cô ấy thoát chết trong cuộc tấn công và bọn lính tấn công Thiếu Lâm đang loan truyền tin đồn rằng Hạc giúp chúng trong việc hủy diệt Thiếu Lâm”.

Xà nói, “Không thể nào có chuyện đó!”.

Ngô Công nói, “Tôi đồng ý với cậu. Tuy nhiên, sự thiệt hại thì đã có rồi. Bọn lính quả quyết rằng Hạc dẫn đầu đoàn quân đến Thiếu Lâm và mở cổng cho chúng vào giữa khuya. Chúng nói rằng nếu không có cô ấy thì chúng chẳng thể nào vào được bên trong”.

“Ông còn biết được chuyện gì khác nữa?”.

Ngô Công đáp, “Chẳng có gì nữa. Tôi rất tiếc, Xà à”.

Xà nói, “Chúng ta phải làm chuyện gì đó mới được”.

Ngô Công nói, “Cậu nói đúng. Và chúng ta sẽ làm, sau khi Mãng trở về. Chúng ta không thể để cho dân địa phương tin rằng một nhà sư cũ của Ẩn Chân lại chịu trách nhiệm cho sự tàn hủy của ngôi chùa Thiếu Lâm hùng vĩ”.

Xà nhìn Ngô Công, “Tại sao ông rời bỏ Ẩn Chân?”

Ngô Công nói, “Tôi à? Cơ bản là tôi không tin tưởng Đại Sư. Với những người khác thì cũng y vậy”.

Xà xoa cái cằm dài thượt của nó, “Vậy ông, Mãng, Hùng, Cẩu và Sơn Hổ rời Ẩn Chân và thành lập một... băng đảng?”.

Ngô Công nói, “Có một vài người khác cũng bỏ đi nữa. Một số họ vẫn làm việc với chúng tôi. Một số thì không”.

“Và ông... đánh cắp đồ vật?”.

Ngô Công cau mày, “Chúng tôi không đánh cắp thứ gì cả. Chúng tôi là kẻ cướp, không phải bọn ăn cắp vặt. Bọn cắp vặt ăn cắp của người vô tội vì những lý do ích kỷ. Kẻ cướp chặn những chuyến xe chở vàng và tiền bạc của bọn thu thuế”.

Xà hỏi, “Vì sao hành động đó không phải là đánh cắp chứ?”.

Ngô Công đáp, “Bởi vì chúng tôi trả lại cho nhân dân”.

Xà nói, “Ồ. Vậy ra các ông không giữ chút tiền nào lại sao?”.

“Không. Nhiều tay giang hồ muốn giữ lại ít ra một phần nhỏ, nhưng Mãng không cho phép chuyện ấy. Đó là lý do vì sao sào huyệt của chúng tôi lại rất độc lập. Ở đây mỗi người ngoài việc là kẻ cướp ra đều có một công việc làm thêm. Chúng tôi rất bận rộn”.

Xà chỉ vào cái sườn gỗ mà sẽ trở thành đại sảnh của băng cướp, “Bận rộn là nói bớt đi đấy. Các ông thật sự dự định hoàn tất ngôi đại sảnh đó trong hai tuần à?”

Ngô Công đáp, “Đúng vậy. Hai tuần”.